Bài viết trên Instagram ngày 27 tháng 06 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
tình cờ thấy lại những tấm hình chụp ở show Ngọt 3 tầm gần 2 năm về trước, trong giây lát mình giật mình bởi ngạc nhiên. ơ thì ra trong quá khứ, người ta có thể tụ tập đến cả trăm cả ngàn người, cùng ôm nhau rồi cùng hò hét đến khản giọng dưới tiếng nhạc cuồng si mà chẳng có khẩu trang, chẳng lo giữ khoảng cách kẻo lây nhiễm. nhìn vào hiện tại, điều ấy thật là xa xỉ, và có lẽ ở tương lai – cũng sẽ xa xỉ không kém.
hôm qua, bạn đưa xem đoạn nghệ sĩ Trần Mạnh Tuấn thổi Saxophone nơi bệnh viện dã chiến, dưới ánh đèn sân khấu dần được dựng lên bởi bao ánh flash từ những tòa nhà đối diện, nơi các bệnh nhân đang điều trị. đang xem thì bạn hỏi, liệu những người ở trong các tòa nhà ấy, có thật sự cần tiếng kèn phát ra từ dưới kia hay không? mình trả lời rằng họ thật sự cần, cần để quên đi thực tại đang phải đối mặt trước mắt.
tiếng kèn lúc ấy, cũng giống như bàn thắng đẹp của Đội tuyển Quốc Gia giữa lúc cả nước đang gồng lên chống dịch – chẳng làm khác đi số liệu dịch bệnh, cũng không là quan trọng để thành thứ yếu cho phác đồ điều trị. thế mà người ta vẫn cần chúng, cần trong đôi giây lát để vui chung một niềm nhỏ bé.
niềm nhỏ bé ấy, trong một lúc bình thường nào khác, sẽ như là tất yếu là đích phải đến của một hành trình, một sự chờ đợi. nhưng những khi dịch bệnh, đó như là liều an thần, từng chút một dìu người ta đi qua mệt mỏi và đau đớn. nó gần giống như cách chúng ta nhắm mắt vờ quên lãng, đinh ninh rằng kia không là thứ yếu, đều trong giây lát làm thực tại trở nên ít phũ phàng. nhưng lại khác ở việc, ấy là điểm khởi đầu cho niềm hy vọng, sự lạc quan và là đòn bẩy để vực dậy tinh thần. giống như cách chúng ta gieo mầm vậy, ban đầu thì mong manh và yếu ớt, nhưng vẫn không làm bớt niềm tin rằng cây sẽ lớn và lá sẽ xanh.
nên, chút âm nhạc, lời động viên, hay niềm an ủi dành cho nhau trong lúc này, sẽ luôn là điều cần thiết, cho người – để quên đi những gì đang phải đối mặt; và cho mình – để thấy rằng chúng ta luôn cần có nhau…