Bài viết trên Instagram ngày 28 tháng 05 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
một hôm, mình nghe lại một bài nhạc cũ trong một film chẳng nhớ tên. giai điệu của bài hát cất lên là khi anh nam chính nhìn thấy người yêu cũ tới cuộc hẹn của đối tác, một chút nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ làm rõ đến từng hạt bụi, tiếng nhạc du dương dẫn theo ánh mắt của nam chính. anh vẫn ngồi yên trong góc phòng, khuất sau tấm rèm mà lặng người nhìn cô gái với bao đoạn hội thoại cũ kỹ nhạt nhoà.
khung cảnh ấy thực sự đẹp, đẹp cả về khung hình lẫn giai điệu kèm theo. giai điệu của bài này vô cùng buồn, như sự tha thiết của một người lỡ mất một người quan trọng vậy đó, có lẽ sự buồn bã là nội dung cốt lõi của nó.
còn giai điệu của bài hát này hợp với mình theo một kiểu rất khác. nó diễn giải được cảm giác khi mình mở rộng tầm mắt nhìn vào thành phố này – nó quá rộng lớn cho một cuộc trò chuyện thân tình, hay một bữa ăn cùng nhau lúc tan tầm mà mình cần mỗi ngày, nhưng nó cũng quá sức nhỏ bé lúc mình đi tìm cái cảm giác đồng điệu.
trong Man of Steel (2013), Clark Kent may mắn khi có người mẹ nuôi, để nói rằng hãy thu nhỏ thế giới của mình lại trong suy nghĩ, lúc cậu cảm thấy quá sức ngột ngạt với sức mạnh của chính mình. cậu theo đó mà khám phá lấy thế giới này, để biết rằng nó thực sự nhỏ bé đến thế nào.
còn trong bản thân mình, những giai điệu nó làm rất tốt một việc, là cho mình thấy rằng dù niềm vui hay nỗi buồn, khi đã cất nhạc lên thì nó không còn đứng riêng một mình nữa, mình không buồn không lạc lõng một mình. nếu bạn không tin hãy nghe lấy một bài thật là buồn vào lúc đang buồn – nỗi buồn theo đó mà vơi đi rất, rất nhiều. và cả khi niềm vui đến, cũng sẽ như thế.