Bài viết trên Instagram ngày 29 tháng 11 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
nay mình tiếp kể chuyện người của thế hệ cũ, vì hôm qua đạt đến giới hạn chữ.
lúc bà nội còn sống, thi thoảng lại kéo mình lại, nhét vào túi vài đồng bạc lẻ. ông ngoại trước khi mất thì để cho mẹ mình chậu cây chăm kỹ, đem vào nhà mọi người gọi ấy là cây ông ngoại.
nay mình còn ông nội với bà ngoại, người đang khoẻ và người phải chống gậy. nhưng khi thấy mình lại móm mém cười lúc nào lấy vợ, rồi tao có cái này cho mi nè…đoạn Tết, mình ghé nhà ông bà của Quỳnh chơi. hỏi chuyện một lát rồi bà đem vào 3 tô phở, cho mình, Quỳnh và em gái. trong thì tụi mình ngồi ăn, ngoài thì ông ngắm mưa bà lại nhặt rau, nhìn mọi thứ diễn ra tạo cho mình cảm giác khá thoải mái dù mới đến lần đầu.
ở quê, ba mẹ đời trước thường chia đất cho con cái lúc trưởng thành. nhà kia gần hàng xóm mình, không chịu phần nên tranh ồn ào cả mấy năm. nhưng khi chị kia gặp chuyện chẳng lành phải nằm viện, mấy anh em lại bán rừng bán đất để góp tiền cứu em. lẳng lặng mà cứu chứ không còn ồn ào như trước.
thời trước, bậc cha chú sống theo một kiểu rất khác. mình chẳng biết gọi là chân thành đầy chất phác thì có đúng hay không, nhưng có vẻ như gần nghĩa nhất để diễn giải. nói thế không vì thời nay không như vậy. nhưng giữa một xã hội mà niềm tin gắn liền với sự ngây thơ, thì mình thật sự trân trọng cách của người thế hệ cũ đối xử với nhau, và với con trẻ.
tất nhiên, mỗi thế hệ lại có câu chuyện và giá trị riêng để gìn giữ hoặc ghi nhận. nhưng đôi lúc mình lại mâu thuẫn khi tiếp xúc với những người của thế hệ cũ, một mặt là khác biệt mạnh mẽ về tư tưởng, mặt khác lại lo sự biến mất của họ làm hành tử tế xử biến mất theo.
mà nói mâu thuẫn thế, chứ mình hiểu được tại sao bản thân lại nghĩ vậy…