
Thực tế tàn nhẫn phía sau một dự án cộng đồng
Tôi đã cố gắng cải tổ một hệ thống được tạo ra để giúp đỡ những người cần, nhưng nó vốn dĩ đã được thiết kế để thất bại.
33 phút đọc · lượt xem.
Tôi đã cố gắng cải tổ một hệ thống được tạo ra để giúp đỡ những người cần, nhưng nó vốn dĩ đã được thiết kế để thất bại.
Mở đầu
Tôi đang ở trong văn phòng, mân mê cây kéo khổng lồ mà chúng tôi đã mua để cắt dải ruy băng đỏ cho lễ khai trương vào ngày hôm sau.
Ring! Ring!
Vắt cây kéo qua vai, tôi nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi. Đó là quản lý bếp của EAT Café.
Hey, ừm…
Cái toilet dưới tầng hầm bị vỡ.
Nước thải tràn ra khắp sàn.
Chúng ta cần thợ sửa ống nước, NGAY LẬP TỨC.
Thối không chịu nổi!
Lúc đó đã là cuối ngày làm việc, và chúng tôi đang hoàn tất các kế hoạch cho lễ khai trương vào sáng hôm sau. Đối với đội ngũ của chúng tôi, việc mở EAT Café đánh dấu đỉnh cao của hàng chục năm làm việc vất vả để chống lại nạn đói. Sau nhiều năm nghiên cứu kỹ lưỡng, triển khai các chương trình thành công và thực hiện các hành động chính trị có chủ đích, chúng tôi quyết định thử một điều gì đó mới mẻ. Cảm giác như cả nhóm đang đứng trước ngưỡng cửa của một thành tựu vĩ đại.
Tên gọi EAT Café là viết tắt của Everyone At the Table (Mọi người đều có chỗ ngồi). Bất kể khả năng chi trả ra sao, chúng tôi chào đón tất cả mọi người đến thưởng thức một bữa ăn ba món được phục vụ tận bàn, giống như trong một nhà hàng cao cấp.
Đây là tầm nhìn của chúng tôi: Những người không có đủ tiền vẫn có thể thưởng thức một bữa ăn được chế biến từ nguyên liệu tươi ngon, phục vụ tận tình. Người giàu cũng đến EAT Café không chỉ vì đồ ăn ngon mà còn vì họ cảm thấy hạnh phúc khi được đóng góp vào sứ mệnh của quán. Mô hình của EAT Café dựa trên ý tưởng rằng những người có khả năng chi trả sẽ trả nhiều hơn để bù đắp chi phí bữa ăn cho những người không có điều kiện. Mọi người đều gọi món từ cùng một thực đơn, cùng hòa chung một không gian sôi động, đầy màu sắc, chan chứa tình người – nơi không có đặc quyền hay sự thiệt thòi, không có sự phân biệt giữa giàu và nghèo, người da đen và người da trắng, người nhập cư và công dân, giáo sư và lao động tình dục. Tất cả đều được chào đón, bình đẳng, trân trọng và nuôi dưỡng.
Sau hai năm rưỡi vận hành EAT Café từ năm 2016 đến 2019, dù đã thử nhiều cách quảng bá khác nhau, thay đổi thực đơn, điều chỉnh giá cả và nâng cao dịch vụ khách hàng, quán vẫn không thể thu về đủ doanh thu để hòa vốn. Giấc mơ biến nơi này thành một hợp tác xã do người lao động sở hữu đang dần tan biến.
Mọi người cố gắng an ủi chúng tôi. Họ nói: Hầu hết các nhà hàng mới mở đều đóng cửa trong vòng sáu tháng đầu và nhiều quán còn không trụ nổi một năm. Một trong những lý do khiến chúng tôi gặp khó khăn là vì nguồn tài trợ của quán đến từ các quỹ từ thiện và phải được quản lý thông qua trường đại học. Nhưng không trường đại học nào nên quản lý một nhà hàng – quy trình tuyển dụng của bộ phận nhân sự mất đến ba tháng để thuê một người và gần một năm để sa thải ai đó. Nhịp độ đó hoàn toàn không phù hợp với ngành dịch vụ ăn uống. Một lý do khác là, không giống như hầu hết các nhà hàng, chúng tôi trả lương cao. Nhân viên toàn thời gian được hưởng bảo hiểm y tế. Các đối tác trong ngành nhà hàng ở Philadelphia đã cảnh báo chúng tôi rằng sẽ không bao giờ có lãi nếu trả lương đủ sống và cung cấp chế độ nghỉ ốm.
Cho đến ngày nay, các tập đoàn vẫn sử dụng tiền lương dựa trên tiền tip để tiếp tục khai thác lao động – một hình thức bóc lột đã kéo dài hàng trăm năm.
Chúng tôi từ chối trả mức lương tối thiểu dựa trên tiền tip (2,25 đô la mỗi giờ) và cũng không chấp nhận tiền tip tại quán. Tiền lương dựa trên tiền tip có nguồn gốc trực tiếp từ chế độ nô lệ.
Ngay sau khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ vào năm 1865, nhiều bang miền Nam đã thông qua các Bộ luật Đen nhằm tiếp tục duy trì hình thức nô lệ. Nếu bị người da trắng chặn lại và tra hỏi, người da đen phải chứng minh rằng họ đang làm việc, nếu không họ sẽ bị coi là tội phạm, bị tống vào tù và sau đó bị buộc phải lao động không công. Nhiều người da đen trưởng thành bị các chủ lao động da trắng ép ký hợp đồng lao động hàng năm. Rất nhiều chủ lao động từ chối trả công cho những người từng là nô lệ.
Để tồn tại, người da đen ở miền Nam buộc phải tìm bất cứ công việc nào có sẵn – dù công việc đó không trả lương – để tránh bị bắt vào tù. Các chủ lao động thường không trả lương trực tiếp cho người da đen, buộc họ phải sống dựa vào tiền tip từ khách hàng – một nguồn thu nhập bấp bênh và ít ỏi. Cho đến tận ngày nay, các tập đoàn vẫn sử dụng hình thức lương dựa trên tiền tip để tiếp tục việc bóc lột đã kéo dài hàng trăm năm. Chính phủ Mỹ vẫn cho phép điều đó xảy ra.
Nhưng tại EAT Café, chúng tôi quyết tâm phá bỏ vòng trói buộc đó.
Khi các quỹ tài trợ rời đi
Sau một thời gian, các tổ chức từ thiện ban đầu giúp chúng tôi khởi nghiệp bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì phải gánh vác chi phí. Họ ngừng tài trợ.
Chúng tôi cố gắng tìm kiếm sự quan tâm từ các quỹ khác, nhưng họ không muốn rót tiền vì quán không còn mới mẻ nữa. Cuối cùng, những khách hàng có khả năng chi trả cũng dần ngừng đóng góp hoặc không còn lui tới. Chúng tôi trở nên tuyệt vọng, ngày càng phụ thuộc vào một nhà tài trợ ẩn danh đầy hào phóng. Nhưng chúng tôi biết rằng mô hình tài trợ đó không thể kéo dài mãi.
Từ đầu đến cuối, những người yêu thích việc ăn miễn phí hoặc với chi phí thấp luôn rất quý trọng EAT Café và liên tục giới thiệu bạn bè đến. Quán không hề vắng khách – chúng tôi chỉ đơn giản là cạn kiệt tài chính.
Chúng tôi đau lòng khi phải đóng cửa EAT Café vào tháng 4 năm 2019. Đồng thời, chúng tôi cũng không muốn để mặt bằng quán trống không trong khi tìm hướng đi mới.
Summer Food Service Program (Chương trình dịch vụ bữa ăn mùa hè) là một sáng kiến được tài trợ bởi liên bang và quản lý bởi các tiểu bang. Chương trình này hoàn tiền cho các tổ chức cung cấp bữa ăn và đồ ăn nhẹ miễn phí cho trẻ em và thanh thiếu niên ở những khu vực có thu nhập thấp trong thời gian nghỉ hè.
Chương trình được triển khai từ năm 1968 như một phần mở rộng của chương trình bữa sáng và bữa trưa học đường. Trong năm học, các gia đình có thể dựa vào trường học để cung cấp bữa ăn sáng và trưa cho con cái họ, nhưng vào mùa hè thì khác – đây là thời điểm tình trạng thiếu thực phẩm gia tăng mạnh do trẻ em không còn nhận được bữa ăn ở trường. Nhằm khắc phục điều đó, chính phủ liên bang chi trả tiền hoàn lại theo từng suất ăn sáng và/hoặc trưa cho các trung tâm cộng đồng, trường học, trại hè tôn giáo và các địa điểm có hoạt động giáo dục hoặc giải trí khác.
Tuy nhiên, cho đến năm 2020, chỉ có 16% số trẻ em đủ điều kiện nhận được bữa ăn hè. Ngay cả khi có suất ăn, trẻ cũng không được nhận mỗi ngày hoặc suốt cả kỳ nghỉ hè. Việc phân phối bữa ăn phụ thuộc vào phương tiện vận chuyển, khả năng cung cấp, các chương trình hè, ý chí chính trị của các nhà lãnh đạo và tổ chức phi lợi nhuận, thậm chí cả thời tiết. Một số cộng đồng nhận được bữa ăn nhờ các xe buýt trường học hoặc xe tải được cải tạo thành quán ăn di động. Một số chương trình khác, chẳng hạn như ở khu vực Anacostia của Washington, DC, có thể tiếp cận tới 40% số trẻ em nhờ việc phục vụ ngay tại các thư viện công cộng.
Ngoài yêu cầu tổ chức các hoạt động giáo dục, chương trình còn có những quy tắc sau:
Thứ nhất, tất cả trẻ em phải được kiểm đếm mỗi ngày. Việc này phải được thực hiện trên giấy (không dùng máy tính). Nếu không, nhà cung cấp (tức là những người nấu và giao thực phẩm) sẽ không được hoàn tiền cho suất ăn của đứa trẻ đó. Với các tổ chức có nguồn tài chính hạn chế, điều này tạo ra sự khác biệt rất lớn.
Thứ hai, tất cả bữa ăn phải được ăn tại chỗ. Không ai được mang thức ăn thừa về nhà, trừ khi đã đến thời điểm kết thúc buổi phục vụ.
Cuối cùng, người lớn không được phép ăn.
Hãy suy nghĩ về điều đó.
Khi người lớn không được xem như một phần của cộng đồng
Nutritional Development Services (Dịch vụ phát triển dinh dưỡng) là nhà tài trợ chính tại Philadelphia. Họ rất vui khi giúp chúng tôi thiết lập một điểm cung cấp bữa ăn hè tại EAT Café. Chúng tôi vô cùng biết ơn vì họ đã cung cấp cho đội ngũ của chúng tôi các khóa đào tạo miễn phí và nhiệt tình.
Nhưng sau đó, nhân viên của họ gửi cho chúng tôi những tờ rơi mà chúng tôi bắt buộc phải dán xung quanh quán như một điều kiện để được cung cấp bữa ăn.
Những tờ rơi này bao gồm danh sách những điều nên làm và không nên làm.
Đây là một trong những điều không nên làm, được trích nguyên văn:
ĐỪNG CHO NGƯỜI LỚN ĂN.
Đừng để người lớn lấy đồ ăn từ Bàn Chia Sẻ. Điều này bao gồm cả phụ huynh, tình nguyện viên hoặc bất kỳ người lớn nào trong cộng đồng.
Chắc hẳn điều này gợi nhớ cho bạn về những tấm biển trong sở thú và công viên:
ĐỪNG CHO VỊT ĂN. ĐỪNG CHO VOI ĂN.
Trong chương trình bữa ăn hè, người lớn rõ ràng không được xem là một phần của cộng đồng con người, và do đó không xứng đáng có một bữa ăn.
Tôi đã gửi email cho điều phối viên của Nutritional Development Services để phản hồi rằng cách diễn đạt này mang tính chất thù địch. Họ trả lời rằng ngôn ngữ mạnh mẽ là cần thiết vì cơ quan của họ nhận được rất nhiều báo cáo về việc người lớn lảng vảng để xin bữa ăn hoặc thức ăn thừa.
Tôi không đồng tình với cách tiếp cận này và khẩn cầu nhân viên đổi nội dung trên tấm biển.
Sau vài tuần, họ đã thay đổi tờ rơi thành:
ĐỪNG ĐỂ NHỮNG MÓN ĂN NÀY BỊ LÃNG PHÍ.
Mỗi mùa hè, những người làm công tác chống đói nghèo lại nghe thấy những câu chuyện về các chương trình từ chối cho phép cha mẹ chia sẻ bữa ăn hoặc mang thức ăn về nhà.
Theo Reagan Smetak, giám đốc Cục Dinh Dưỡng Gia Đình của New Mexico, người đã cung cấp lời khai trước Ủy ban Quốc gia về Nạn Đói vào năm 2014, nhiều bậc cha mẹ đã ăn một phần bữa ăn hè tại chỗ của con mình, và các ông bà đi cùng thường cuộn thức ăn vào khăn giấy rồi bỏ vào túi xách để dành cho sau này.
Năm 2018, một chương trình bữa ăn hè tại Colorado đã dán một tấm biển thông báo tại địa phương. Tấm biển ghi rõ:
Người lớn KHÔNG ĐƯỢC ăn từ đĩa của trẻ em!
Tờ rơi này có hình minh họa một bàn ăn với ba đứa trẻ đang ngồi, trong khi hai người lớn đứng xung quanh. Trên đầu mỗi người lớn có một vòng tròn kẻ chéo màu đỏ, như thể để gạch bỏ họ.
Giải pháp của USDA
Trong khi các tổ chức phi lợi nhuận và cộng đồng người bản địa phải xoay sở tìm cách nuôi trẻ em trong mùa hè (và thậm chí cố gắng sáng tạo để ngăn người lớn ăn), Bộ Nông Nghiệp Hoa Kỳ (USDA) thực tế đã có một giải pháp hữu hiệu để giải quyết nạn đói mùa hè.
Năm 2014, USDA đã thử nghiệm một chương trình thí điểm tại ba cộng đồng bằng cách cung cấp 30 đô la mỗi tháng trong suốt mùa hè cho mỗi đứa trẻ thuộc các gia đình nhận trợ cấp SNAP hoặc WIC.
Chương trình này, có tên là Summer Electronic Benefits Transfer (Trợ cấp điện tử mùa hè – EBT), chuyển tiền trực tiếp đến những người chăm sóc trẻ.
Các đánh giá về chương trình cho thấy so với những gia đình không nhận được trợ cấp mùa hè, những gia đình tham gia chương trình đã giảm 30% tình trạng mất an ninh lương thực nghiêm trọng. Đây là một tác động tích cực đáng kể.
USDA, các nhà nghiên cứu và các nhà vận động đã biết về sự thành công của chương trình này trong nhiều năm.
Điều này trở nên đặc biệt quan trọng trong đại dịch COVID-19. Khi trẻ em đột ngột phải nghỉ học, hàng nghìn người đã tổ chức các điểm cung cấp bữa ăn cộng đồng cũng như các bữa sáng và bữa trưa mang đi.
Cuối cùng, USDA đã cho phép mỗi bang triển khai Pandemic EBT (Trợ cấp điện tử mùa dịch). Hầu hết các bang đã tiếp tục cung cấp chương trình này trong suốt hai mùa hè sau đó. Ngoài ra, USDA cũng cấp một đặc quyền miễn trừ liên bang nhằm giảm yêu cầu báo cáo đối với từng trẻ em để hỗ trợ việc giãn cách xã hội.
Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao trước đại dịch, trẻ em ở Mỹ không có cơ hội nhận Trợ cấp điện tử mùa hè, dù chính phủ liên bang đã có bằng chứng cho thấy chương trình này giúp giảm 30% tình trạng thiếu thực phẩm không?
Đây chính là vấn đề không chỉ của các bữa ăn mùa hè mà còn của tất cả các chương trình trợ cấp công tại Mỹ.
Hệ thống này tạo ra một sự phân chia giả tạo giữa cha mẹ và con cái; tách biệt người giàu khỏi những người có thu nhập thấp, và chia con người thành hai nhóm xứng đáng và không xứng đáng.
Các bữa ăn mùa hè chỉ dành cho trẻ em, ngay cả khi cha mẹ chúng đang ở bên cạnh và cũng đang đói.
Việc tách biệt người giàu khỏi những người có thu nhập thấp đồng nghĩa với việc tiêu chí đủ điều kiện nhận trợ cấp phải dựa trên việc chứng minh thu nhập dưới một tỷ lệ nhất định so với mức nghèo liên bang.
Điều này cũng có nghĩa là những người kiếm được chỉ hơn một mức rất thấp hoặc – tại một số bang – những người từng có tiền án sẽ không đủ điều kiện nhận hỗ trợ, ngay cả khi họ thực sự cần sự giúp đỡ.
Việc chia cắt gia đình và phân loại người dân thành từng nhóm khác nhau như vậy trở thành một công cụ để kiểm soát và duy trì sự nghèo đói.
Sự thật gây nhức nhối
Khi cố gắng hiểu về các chính sách trợ cấp công, hầu hết các nhà nghiên cứu chỉ dựa vào những gì được viết trên giấy hoặc trong dữ liệu thống kê về người tham gia chương trình.
Nhưng điều quan trọng nhất để hiểu về các chương trình trợ cấp chính là cách mà các gia đình thực sự trải nghiệm chúng trong cuộc sống hàng ngày.
Các chương trình trợ cấp công có thể giúp đỡ một phần.
Nhưng đồng thời, chúng cũng có thể gây ra tổn thương.
Tôi từng không nhận thức rõ được điều này.
Các nghiên cứu dịch tễ học và kinh tế cho thấy những chương trình này có thể giúp con người khỏe mạnh hơn, an toàn hơn hoặc ổn định cuộc sống.
Chương trình SNAP có liên quan đến việc giảm tỷ lệ trẻ em nhập viện.
WIC giúp giảm căng thẳng, sinh non và tình trạng suy dinh dưỡng.
Các khoản trợ cấp nhà ở giúp bảo vệ trẻ khỏi bị thiếu cân, và trợ cấp năng lượng giúp thúc đẩy sự phát triển của trẻ.
Bằng chứng về lợi ích của các chương trình trợ cấp công mạnh mẽ là không thể phủ nhận.
Khi những người nhận trợ cấp lên tiếng
Khi tôi bắt đầu dự án cộng đồng Những nhân chứng của nạn đói và mời những người tham gia sử dụng ảnh của họ như một công cụ để tự lên tiếng, họ hỏi tôi rằng tôi đã từng vận động chống đói nghèo như thế nào.
Tôi giải thích bằng những điều như Phiếu thực phẩm là một loại thuốc tốt, nhưng liều lượng chưa đủ. Tôi nói, Chúng ta cần bảo vệ chương trình SNAP.
Một số thành viên phản ứng mạnh mẽ.
Không, Mariana.
Thật khủng khiếp!
Tôi không muốn nhận phiếu thực phẩm suốt đời.
Tôi muốn thoát khỏi phiếu thực phẩm… mãi mãi.
Tôi muốn thoát khỏi… hệ thống này.
Shirley là một phụ nữ da đen cao ráo và thời trang, cô ấy thích đi nghe nhạc jazz cùng bạn bè.
Ngoài những bức ảnh chụp những đứa con cười rạng rỡ mà cô rất yêu quý, Shirley còn chụp nhiều khung cảnh thiên nhiên – những bụi cây, những con thỏ, cây cối, cầu vồng vắt ngang dãy nhà gần đó, và cả những đám mây đen cuồn cuộn trong cơn giông bão.
Nhưng bức ảnh ấn tượng nhất của cô lại không có trẻ em, cũng không có thiên nhiên.
Đó là một bức ảnh đơn giản: một sợi xích sắt, với phông nền là một bức tường khô cứng.
Phúc lợi không phải là một tấm lưới, mà là một sợi xích
Tôi đã chụp bức ảnh này về một sợi xích để cho bạn thấy rằng hệ thống phúc lợi giống như một sợi xích.
Nó được tạo ra để giữ bạn lại, không cho bạn vươn lên.
Cô ấy không phải là người duy nhất có suy nghĩ đó. Hãy xem xét quan điểm của Jewell. Khi cô ấy và tôi nói chuyện về trải nghiệm của cô với bảo hiểm y tế Medicaid, cô ấy mô tả nó như thế này:
Medicaid chỉ chi trả chi phí y tế của tôi đến một mức nào đó.
Nó giống như họ chỉ cho bạn vừa đủ, vừa đủ để bạn tự treo cổ mình.
Nếu tôi chưa từng lắng nghe các thành viên của Những nhân chứng của nạn đói và thấu hiểu quan điểm của họ, có lẽ tôi vẫn đang cố gắng vận động cho các chương trình trợ cấp công mà không có sự suy xét, quan tâm hay hiểu biết sâu sắc.
Như mọi điều tôi học được từ những người trong tổ chức, sự thật này thật nhức nhối.
Nhiều người gọi các chương trình trợ cấp công – bao gồm hỗ trợ nhà ở, trợ cấp năng lượng, SNAP, Medicaid và TANF – là tấm lưới an toàn. Nhưng thuật ngữ này không chính xác.
Hệ thống này không được đan kết lại với nhau như một tấm lưới để đỡ lấy những ai rơi vào cảnh túng quẫn. Một nhân viên trong nhóm tôi thích gọi nó là sàn an toàn hơn, bởi vì khi bạn nằm trong hệ thống đó, bạn đã gần chạm đáy xã hội; không có gì gọi là an toàn cả.
Tốt nhất, nó chỉ là một nền nhà tạm bợ. Tệ nhất, đó là một tầng hầm ẩm thấp, rò rỉ nước cống, được trang bị những sợi xích để giam cầm phụ nữ và trẻ em.
Để tham gia hầu hết các chương trình trợ cấp công, một người phải chứng minh rằng họ có nhu cầu hoặc đủ điều kiện. Điều này chủ yếu được xác định bằng cách chứng minh rằng thu nhập của họ thấp hơn một tỷ lệ nhất định so với mức nghèo liên bang.
Mức nghèo này được tính dựa trên chi phí thực phẩm, thu nhập và quy mô gia đình. Tuy nhiên, cách tính này dựa trên một công thức lỗi thời từ những năm 1960, khi trung bình một gia đình dành một phần ba thu nhập của họ cho thực phẩm.
Nhưng theo thời gian, chi phí đi lại, nhà ở và chăm sóc trẻ em ngày càng trở nên quan trọng hơn khi cả cha lẫn mẹ phải đi làm. Ngày nay, thực phẩm chỉ chiếm một phần nhỏ trong ngân sách gia đình so với 50 năm trước.
Tuy nhiên, chính phủ liên bang vẫn từ chối thay đổi cách tính của mình để phù hợp với thực tế.
Một công thức lỗi thời giữ chân người nghèo
Thay vì nhân chi phí thực phẩm lên 3 lần để tính mức nghèo liên bang, con số này thực sự nên là 7,8 lần.
Hãy xem xét điều này: Năm 2022, mức nghèo liên bang cho một gia đình hai người là 17.420 đô la. Nếu chính phủ áp dụng hệ số 7,8, mức nghèo liên bang thực tế sẽ là 45.292 đô la.
Nếu điều đó xảy ra, hàng triệu người nữa sẽ đủ điều kiện nhận trợ cấp, và tình trạng mất an ninh lương thực sẽ giảm đáng kể vì nhiều người hơn sẽ nhận được sự hỗ trợ cần thiết.
Nhưng chính phủ Mỹ, bị mắc kẹt trong quá khứ, vẫn kiên quyết sử dụng cách tính lỗi thời này, khiến người dân tiếp tục chìm trong nghèo đói.
Mức nghèo này chỉ dựa trên một nhu cầu cơ bản duy nhất: thực phẩm, mà bỏ qua vô số chi phí thiết yếu khác. Một con số duy nhất không thể phản ánh đầy đủ chi phí sinh hoạt của một gia đình.
Chi phí sinh hoạt nên được tính dựa trên giá nhà ở tại địa phương, kết hợp với nhiều nhu cầu cơ bản khác như điện thoại di động và thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.
Các nhà quản lý biết rằng mức nghèo liên bang quá thấp, vì vậy họ đã đặt ra nhiều ngưỡng khác nhau để xét duyệt quyền lợi.
Để đủ điều kiện nhận SNAP, thu nhập phải dưới 130% mức nghèo liên bang (các bang có thể điều chỉnh ngưỡng này cao hơn).
Đối với WIC, mức trần là 185% mức nghèo liên bang.
Tuy nhiên, không giống như SNAP và WIC, chương trình TANF yêu cầu thu nhập của người tham gia phải dưới một nửa mức nghèo liên bang.
Quy tắc xét duyệt khắc nghiệt này vẫn không thay đổi kể từ năm 1996.
Theo Shirley, một khi bạn nhận được trợ cấp TANF, bạn sẽ hối hận ngay trong ngày hôm đó.
Khi đến văn phòng trợ cấp của quận để xin hỗ trợ, bạn sẽ bị nhân viên hành chính hành lên bờ xuống ruộng.
Trong cuốn sách Street Level Bureaucracy (Bộ máy quan liêu cấp cơ sở), Michael Lipsky mô tả cách mà những nhân viên tuyến đầu này thường tự ý quyết định ai xứng đáng được hỗ trợ.
Họ là những người trực tiếp áp đặt sự kỳ thị lên những người có thu nhập thấp. Bị quá tải công việc, họ cũng mang theo quan điểm cá nhân về việc như thế nào mới là hành vi phù hợp.
Những người tham gia các chương trình trợ cấp công thường mô tả trải nghiệm của họ tại các văn phòng trợ cấp quận là căng thẳng và nhục nhã.
Nó cũng là một sự tấn công vào quỹ thời gian của họ.
Nhiều người phàn nàn rằng nhân viên xét duyệt vừa thiếu năng lực, vừa có thái độ khắc nghiệt.
Người tham gia chương trình phải cung cấp hàng loạt giấy tờ để chứng minh cách họ sử dụng trợ cấp và cho thấy họ đang tích cực tìm việc làm.
Quá trình thu thập và nộp những giấy tờ này trở thành một rào cản, khiến một số người buộc phải từ bỏ những trợ cấp mà lẽ ra họ nên được nhận.
Tại Pennsylvania, những người chăm sóc trẻ em nhận trợ cấp TANF để mua vé xe buýt tuần phải chứng minh họ đã sử dụng tiền đúng mục đích bằng cách cung cấp một bản sao hóa đơn giấy.
Nếu họ không có máy photocopy, họ phải đến cửa hàng in ấn và trả tiền để sao chép hóa đơn.
Sau đó, họ phải tự mang hóa đơn đến văn phòng trợ cấp hoặc gửi qua fax cho nhân viên của quận.
Gửi fax cũng tốn tiền.
Không ai biết liệu nhân viên nhận fax có thực sự lưu giữ và nhập dữ liệu này vào hệ thống hay không.
Kết quả là, mọi người cất giữ biên lai của họ thật kỹ trong túi xách như thể đó là vàng, bởi vì họ biết rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ phải chứng minh rằng họ đã gửi fax, đã mua vé, đã đến đúng địa điểm, và đã tiêu từng xu một cách hợp lệ.
Để nhận trợ cấp TANF ở Pennsylvania, hầu hết các bậc cha mẹ phải chứng minh rằng họ đang tìm kiếm việc làm bằng cách ghi chép lại từng giờ tìm kiếm của họ. Họ phải nộp một biểu mẫu mô tả họ đã nói chuyện với ai, số điện thoại đã gọi và kết quả ra sao. Hồ sơ đó sau đó phải được quét và nhập vào cơ sở dữ liệu bởi nhân viên hỗ trợ của quận mỗi tuần.
Nếu một người không thực hiện điều này – hoặc nếu có sai sót từ phía nhân viên – tiểu bang có thể, một lần nữa, gửi cho họ một hóa đơn với TOÀN BỘ CHỮ VIẾT HOA, thông báo rằng họ đang nợ tiền của bang. Số tiền đó sau đó sẽ bị trừ vào khoản trợ cấp của tháng tiếp theo. Hoặc người chăm sóc có thể bị cắt hoàn toàn trợ cấp TANF, khiến họ và con cái rơi vào cảnh đói khát, không thể trả tiền thuê nhà hoặc, tệ hơn, trở thành vô gia cư.
Nếu ai đó không tuân thủ hoặc không thể cung cấp bằng chứng về hoạt động lao động, họ sẽ bị chấm dứt hoặc loại bỏ. Đúng vậy, tôi đã tận mắt chứng kiến điều này. Đó là ngôn ngữ được sử dụng trong cơ sở dữ liệu và được viết bằng mực không thể tẩy xóa trên những tờ giấy ghi chú vàng dán vào tủ hồ sơ thuộc sở hữu của nhà nước.
Hệ thống phân biệt đối xử có hệ thống đã ăn sâu vào cấu trúc của TANF. Các văn phòng phúc lợi ép người nhận trợ cấp vào những công việc có mức lương thấp, giờ làm việc không ổn định và không có bảo hiểm y tế hoặc nghỉ ốm. Điều này xảy ra vì các quy định của chính phủ liên bang yêu cầu một số lượng nhất định người nhận TANF phải tham gia vào lực lượng lao động chính thức mỗi tháng.
Các nhà thầu có nguy cơ mất nguồn tài trợ nếu họ không đưa người vào bất kỳ công việc nào – bất kể mức lương hay chất lượng ra sao – hoặc buộc họ rời khỏi TANF hoàn toàn để không làm giảm tỷ lệ tham gia lao động. Nếu người nhận TANF không thể tìm được việc làm trong khoảng 12 tuần, họ phải thực hiện dịch vụ cộng đồng không lương 20 giờ mỗi tuần để tiếp tục nhận khoản trợ cấp tài chính ít ỏi.
Đòn đánh lưỡng đảng
Các nhà lãnh đạo Đảng Cộng hòa, những người muốn tháo dỡ mạng lưới an sinh xã hội dành cho người nghèo, hẳn sẽ hài lòng khi nghe những lời chỉ trích đối với các chương trình này. Trong khi đó, Đảng Dân chủ lại tỏ ra căng thẳng trước ý tưởng này và nói:
Đúng là các chương trình không hoạt động đủ hiệu quả. Nhưng nếu bạn công khai những vấn đề này, tất cả những gì bạn đang làm là cung cấp thêm lý do cho Đảng Cộng hòa để loại bỏ các chương trình hoàn toàn.
Dường như Đảng Dân chủ, các viện nghiên cứu và tổ chức vận động đang cố giữ SNAP và các bữa ăn mùa hè như một lớp áo giáp sáng bóng để bảo vệ những người dễ tổn thương. Họ làm điều đó công khai. Nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín, họ phàn nàn về sự kém hiệu quả của các chương trình này.
Dưới thời chính quyền Obama vào năm 2013, sau khi Quốc hội cắt giảm chương trình SNAP hơn 5 tỷ đô la để đổi lấy việc tăng thêm sáu xu cho mỗi bữa ăn trong chương trình bữa trưa học đường nhằm cải thiện chất lượng, họ đã đưa ra một động thái xoa dịu: thành lập Ủy ban Chống Đói Quốc gia. Một triệu đô la đã được phân bổ để thành lập ủy ban lưỡng đảng nhằm tư vấn cho Quốc hội và Bộ trưởng USDA về cách giải quyết nạn đói ở Mỹ.
Năm thành viên được đề cử từ Hạ viện và năm thành viên từ Thượng viện với sự phân chia đều giữa hai đảng. Khi tôi được chọn và sau đó trở thành đồng chủ tịch, tôi không thể lường trước được những cơn đau đầu phía trước.
Ngay từ đầu, ủy ban này đã bị định đoạt thất bại. Theo quy định của pháp luật, các khuyến nghị mà ủy ban có thể xem xét phải được đưa ra dựa trên các chương trình hiện có. Những chương trình hiện có ở Mỹ tốt nhất chỉ là không đầy đủ, tệ nhất là gây hại đến tính mạng. Tuy nhiên, chúng tôi bị giới hạn trong các chương trình hiện hành – những chương trình đôi khi còn tạo ra nhiều vấn đề hơn.
Với sự hỗ trợ của Viện Nghiên cứu Tam Giác (RTI), ủy ban đã có thể đến thăm một số bang để khảo sát thực tế và tổ chức các phiên điều trần. Sau 15 tháng nghiên cứu chuyên sâu và hỗ trợ từ RTI, chúng tôi đã tổ chức tám phiên điều trần chính thức với hơn 200 bản điều trần đóng góp vào báo cáo lưỡng đảng nhất trí với 30 khuyến nghị.
Trong báo cáo Thoát khỏi Đói nghèo: Mục tiêu có thể đạt được cho Hoa Kỳ, chúng tôi đã đề xuất các cách cải thiện SNAP và các chương trình dinh dưỡng khác. Tất cả các ủy viên đều đồng ý: Các chương trình hỗ trợ công hiện tại cần được cải tổ. Tuy nhiên, SNAP và WIC được đánh giá tích cực, dù chúng tôi có nhiều khuyến nghị để cải thiện.
Những rào cản trong hệ thống
Việc cải thiện hệ thống theo cách hợp lý gần như là không thể với cơ chế cấp vốn hiện tại. Medicaid được tài trợ thông qua Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh, và các bang phải đối ứng một nửa kinh phí. SNAP là một chương trình phúc lợi được tài trợ thông qua USDA, trong khi TANF thuộc Cơ quan Trẻ em và Gia đình trong Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh và có các yêu cầu khắt khe về việc làm.
Những người làm việc tại các cơ quan này rất bảo vệ ngân sách của họ khi phải tranh giành nguồn tài trợ từ Quốc hội hàng năm hoặc mỗi 5 – 6 năm. Ngoài ra, do yêu cầu pháp lý về việc phân bổ quỹ cho các bang, luật liên bang không cho phép trộn lẫn kinh phí từ các chương trình khác nhau.
Sự bất lực của hệ thống trong việc thực sự giúp đỡ các gia đình khủng hoảng chính là cơ sở để nghị sĩ Paul Ryan và các thành viên Hạ viện biện minh cho việc dỡ bỏ SNAP. Đảng Cộng hòa muốn biến SNAP thành trợ cấp khối để có thêm sự linh hoạt. Nghe có vẻ hợp lý, nhưng điều này đồng nghĩa với việc cắt giảm 40 tỷ đô la khỏi SNAP, khiến chương trình mất đi tính chất phúc lợi.
Chúng tôi hiểu rằng, trong chính trị, không có chỗ cho sự tinh tế, sắc thái hay khoan dung.
Một số ủy viên chịu áp lực từ các cố vấn lập pháp, chính trị gia và các nhà vận động ở cả hai phía để đưa ra những khuyến nghị với ngôn từ chính xác. Đảng Cộng hòa sử dụng các thuật ngữ như hợp nhất nguồn tài trợ hay linh hoạt chương trình để biện minh cho việc biến SNAP thành trợ cấp khối.
Trong khi đó, các nhà lập pháp Dân chủ lúng túng bảo vệ các chương trình hiện tại, cố gắng giữ lại những mẩu vụn hỗ trợ cho người nghèo. Họ không đưa ra bất kỳ ngôn ngữ mới nào cho ủy ban và cũng không thừa nhận rằng các chương trình hỗ trợ công đang hoạt động một cách rời rạc và thiếu thông tin.
Câu hỏi đặt ra là: Làm thế nào để chúng ta đảm bảo nhiều hỗ trợ hơn mà không vô tình kích hoạt việc xóa bỏ SNAP?
Tất nhiên, những người có xu hướng ủng hộ Đảng Cộng hòa không quá lo ngại rằng ngôn từ sẽ kích thích sự ủng hộ đối với việc loại bỏ quyền lợi SNAP. Họ nói rằng họ không thấy có vấn đề gì khi sử dụng thuật ngữ linh hoạt.
Mặt khác, những người từng chứng kiến thảm họa của cải cách phúc lợi và có khuynh hướng ủng hộ Đảng Dân chủ lại lo lắng rằng Đảng Cộng hòa sẽ có thêm lý do để dỡ bỏ SNAP. Nếu không có sự cẩn trọng trong cách dùng từ, một số người trong chúng tôi tin rằng tất cả các nền tảng của SNAP có thể bị phá vỡ thông qua việc chuyển thành trợ cấp khối.
Chúng tôi hiểu rằng, trong chính trị, không có chỗ cho sự tinh tế, sắc thái hay khoan dung.
Khi chúng tôi hoàn thành những bước cuối cùng của báo cáo, chiến dịch tranh cử tổng thống bắt đầu nóng lên. Mọi người bắt đầu nghiêm túc xem xét Donald Trump – bao gồm cả một số thành viên của Ủy Ban Chống Đói Nghèo. Một số thành viên khác lại nghiêng về phía Bernie Sanders. Sự đồng thuận của chúng tôi dần tan rã, và chúng tôi bắt đầu mất niềm tin vào nhau. Ai cũng trong trạng thái căng thẳng.
Mỗi từ ngữ trong báo cáo được trau chuốt cẩn thận, chúng tôi đã cố gắng giữ vững sự đồng thuận và gửi bản báo cáo đến từng thành viên Quốc hội, cùng với Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ (USDA), Tom Vilsak, và Thứ trưởng Dịch vụ Thực phẩm và Dinh dưỡng, Kevin Concannon. Báo cáo này là một ví dụ về cách giải quyết nạn đói theo hướng hợp tác lưỡng đảng.
Tuy nhiên, dần dần chúng tôi nhận ra rằng các thành viên khác của Quốc hội và USDA chủ yếu chỉ muốn dập tắt báo cáo này để tránh bất kỳ sự đưa tin nào, đặc biệt là về các khuyến nghị của chúng tôi liên quan đến việc tăng trợ cấp SNAP, khuyến khích mua trái cây và rau củ, cũng như hạn chế việc mua đồ uống có đường.
Đến cuối nhiệm kỳ của ủy ban, không một thành viên nào của Quốc hội công khai ủng hộ các khuyến nghị này một cách mạnh mẽ. Chúng tôi đã đi đến điểm kết thúc. Không còn ngân sách, không có sự hỗ trợ từ USDA và Quốc hội, chúng tôi không thể thu hút sự quan tâm của truyền thông.
USDA, cơ quan chịu trách nhiệm giám sát quá trình hợp đồng, đảm bảo rằng toàn bộ ngân sách đã được sử dụng hết và mọi hoạt động của nhân viên liên quan sẽ dừng lại đúng hạn vào ngày 1 tháng 1 năm 2016. Thông cáo báo chí của chúng tôi được lên lịch vài ngày sau đó, vào ngày 4 tháng 1 năm 2016.
Như để nhấn mạnh rằng nỗ lực của chúng tôi là vô nghĩa, USDA đã quyết định lưu trữ báo cáo, lời chứng thực, biên bản họp và ghi chú của ủy ban trên một trang web chính phủ lâu đời có tên cybercemetery.
Báo cáo này đã bị khai tử ngay từ khi ra mắt.
Chúng tôi như bị tấn công từ nhiều phía. Chúng tôi né trái, rồi phải, rồi lại trái, vượt qua những kẻ hoài nghi từ các tổ chức nghiên cứu và các tổ chức quốc gia, để rồi cuối cùng đưa báo cáo đến chính mộ bia của nó.
Tôi đã bị hạ gục bởi trải nghiệm này.
Choáng váng.
Một cuộc xung đột đầy màu sắc như vậy khiến bạn phải suy nghĩ lại về mọi thứ. Hệ thống chính trị của chúng ta rõ ràng không được thiết kế để giúp đỡ những người sống trong cảnh nghèo đói. Các nhà hoạch định chính sách và những người có quyền quyết định có thể rối loạn đến mức đủ sức đánh gục bạn.
Về tác giả Mariana Chilton
Mariana Chilton là Giáo sư Quản lý và Chính sách Y tế tại Trường Y tế Công cộng Dornsife, Đại học Drexel. Bà là người sáng lập Trung tâm Cộng đồng Không Đói, nơi bà đã khởi xướng Witnesses to Hunger, một phong trào nhằm tăng cường sự tham gia của phụ nữ vào đối thoại quốc gia về nạn đói và nghèo đói.
Bà cũng sáng lập Mạng lưới Xây dựng Tài sản và Sức khỏe, với mục tiêu thúc đẩy sự chữa lành và an ninh kinh tế. Chilton đã từng điều trần về các giải pháp chống đói trước Thượng viện và Hạ viện Hoa Kỳ.
Bà là tác giả của cuốn sách The painful truth about hunger in America, từ đó bài viết này được trích dẫn và chỉnh sửa.

- niem-tin
- xa-hoi-hoc
- tam-ly-hoc
- nhan-thuc-xa-hoi
- lam-viec-cong-dong
- du-an-cong-dong
- ngos
- the-painful-truth-about-hunger-in-america
- mariana-chilton