Bài viết trên Instagram ngày 04 tháng 02 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
có một khái niệm là chấp nhận bị tổn thương, mình dùng nó để đo lường sự sâu sắc của một mối quan hệ.
một người ngoài cuộc sống, giữa vòng xoáy của cuộc đời kiên cường đến đâu rồi cũng sẽ chơi vơi khi bản thân chẳng có lấy một điểm riêng để tự vực dậy tinh thần, để thấy chính mình mạnh mẽ đến nhường nào. một người dù có là tâm điểm trong mọi cuộc vui, là nguồn cảm hứng cho những cuộc trò chuyện thân tình kết nối mọi người đến đâu, thì vẫn có cho mình sự cô đơn nhất định nếu đêm về có đủ suy tư mà chẳng biết tỏ cùng ai.
nhịp sống hiện đại dường như triệt tiêu đi những xúc cảm cả nhân, người ta kìm lại không viết ra rằng tôi buồn chán bởi cảm thấy buồn cười, người ta ngại đi ăn một mình bởi lòng tự trọng cảm giác như vậy thật bết bát, người ta tạo hẳn khái niệm nụ cười công nghiệp để vừa mỉa mia vừa thực hành với nhau.
thì có phải, nếu chúng ta đang sống như thế, đang chấp nhận chính mình như vậy, là chúng ta đang tự thổi chính mình như một quả bong bóng, vô cùng to lớn và muốn to lớn hơn người khác để dễ dàng bay xa. nhưng cũng mong manh vô cùng nếu chẳng may chạm phải một điều sắc nhọn?điều này trở thành mấu chốt khi con người ta tìm đến nhau mà không vì công việc, đó là lúc họ quyết định xem liệu bản thân mình có được phép tổn thương trước con người này hay không?
và khi ta càng sâu sắc, càng tin tưởng với nhau nhiều hơn, thì sự có mặt và lắng nghe của người đối diện chính là liều thuốc an thần để xoa đi những căng cứng trong lòng, chính là sợi dây với những nút thắt để ta bám chặt để không rơi xuống vực.