Bài viết trên Instagram ngày 04 tháng 04 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
trong một lần mình ra Hà Nội, bạn hỏi tối nay muốn ăn gì? mình bảo cứ đồ nào ngon thì hãy dẫn mình đến.
xong bạn dẫn mình đi ăn mỳ Quảng, vừa đi bạn vừa nói rằng, sống lâu ở Đà Nẵng rồi, hãy thử ăn để biết vị mỳ giữa lòng thủ đô khác như thế nào. và tất nhiên, vị của tô mỳ ấy khác.
bạn thì khen nức nở và mình chẳng rõ đấy có phải là mỳ Quảng hay không.
khi về lại Đà Nẵng rồi, mình nghĩ, nếu đem một món là đặc trưng của nơi này sang một nơi khác, và làm mọi người yêu mến, thì cái mến ấy đến tận cùng là mến đặc trưng hay là mến sự hòa quyện?khi vào Sài Gòn, mình nhận ra nơi này có một cái hay, là thành phố này như vùng trũng, thu hút tất cả mọi người ở muôn nơi tìm đến để ra sức phấn đấu. và có những người trong hành trình ấy đem theo cả vị của quê hương.
trong số ấy, có người chọn đúng vị để tìm bạn quê xa xứ.
và cũng có người chọn cách dung hòa, làm nhòa đi cái đặc trưng để bỏ bớt sự kén chọn, để muôn người tìm đến.
nhưng bởi vì từng bối rối khi phải thử một tô bún bò Huế có nước dùng rất khác, sợi bún rất khác và giọng của chị chủ quán cũng khác luôn – chẳng có một chút miền Trung trong ngữ điệu ấy cả. nên mình sẽ luôn lướt qua những biển hiệu đặc sản miền Trung, bún bò gia truyền hay mỳ Quảng Nôm gốc mỗi khi đi trên đường để tìm thứ lấp vào chiếc bụng đói.
bởi một điều đơn giản rằng, mình sợ nếu cứ quen với điều ấy. đến một lúc nào đó mình cũng sẽ quên đi vị đặc trưng của những tô mỳ quảng, là bát bún hến, là chén chè bột lọc heo quay mà vẫn thường ăn lúc ở quê nhà.
đó là điều buồn hơn cả mất đi cái ngữ giọng của quê mình…