Bài viết trên Instagram ngày 19 tháng 10 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
dạo này hay nói chuyện với bạn bè về cái chết, không biết có phải vậy mà mấy hôm liền gần đây cứ hay mơ về chúng. trong giấc mơ gần nhất, mình được báo tin một người cực thân họ mất đi, dự đám tang giữa chừng rồi tỉnh giấc mà lòng nặng trĩu. nặng vì chưa sẵn sàng tinh thần khi họ biến mất thật sự.
cũng vì nói chuyện nhiều mà dạo này cứ nghĩ vu vơ, ơ thế nếu chẳng may mình chết đi, thì bản thân có buồn lắm không, có hối tiếc gì nhiều không? tự hỏi vậy thôi chứ câu trả lời rõ là có, vì mình ham sống ham tận hưởng cuộc sống lắm, và ngoài kia còn bao điều dang dở với bao kế hoạch chưa khám phá hết, vội chết để sống cuộc đời khác không phải rất phí phạm hay sao.
nhưng nhỡ biết rồi sẽ chết, không chóng thì chầy cũng chết khi dang dở thì sẽ đối diện như thế nào? tự hỏi vậy thôi chứ mình bối rối thật sự, nghèo nàn trải nghiệm đón nhận cái chết (của người khác) khiến mình chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó, chưa bao giờ sẵn sàng tính đến chuyện gì xa xôi hơn.
mà dù ít phải chứng kiến, mình vẫn thích được chết như ông nội – một cái chết vì tuổi già đúng nghĩa, thong thả sống những ngày cuối đời rồi thong thả chết, chẳng phiền đến ai chẳng phiền đến con cháu. mình không thích phải chết như bà nội – một cái chết vì bệnh tật, bị giày vò từ lúc sống cho đến khi từ giã cõi đời vẫn chưa yên. hay thôi chết như ông ngoại, khi mình còn quá nhỏ để biết đeo khăn trắng để làm gì…
thấy mình nghĩ vu vơ nhiều mà chẳng biết nghĩ nhiều thế để làm gì, bạn liền hát cho mình nghe vài đoạn nhạc Trịnh, toàn những đoạn những bài mà ông Trịnh Công Sơn viết về cái chết, hết cuộc đời có bao lâu mà hững hờ… trong Mưa hồng, lại đến cho trăm năm vào chết một ngày… của Cát bụi, mà vẫn có thể lòng không buồn mấy… ở Bên đời hiu quạnh. hát xong thì bạn bảo, cái chết trong ca từ nhạc Trịnh không phải để mọi người sẵn sàng đón nhận chúng, mà để chúng ta thêm trân trọng những tháng ngày còn được sống, còn được trên cõi (tạm) này.
dù hiểu thông điệp bạn truyền tải, nhưng việc nghĩ vu vơ không để làm gì vẫn còn đó. có lẽ mình cần thêm thời gian rõ mục đích sao lại nghĩ thế, hoặc vu vơ ấy dần nhạt nhoà. nhưng trong hiện tại cũng cần phải viết ra, để sau là biết có những ngày những khi nghĩ như thế này…