Bài viết trên Instagram ngày 07 tháng 05 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
có một mùa hè trôi qua chậm rãi.
đoạn nhiều biến động nhất lúc còn ở Đà Nẵng, có lẽ là mùa hè hai năm trước. mới thất nghiệp xong rồi thất tình, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn nên mình vẫn cứ gắng ổn, nhưng đâu đó vẫn có chút nhàn nhạt, lạc trôi đi tận phương nào.
sau, mình quyết định chuyển trọ, ngắt số cũ và thử làm mới lại bản thân, không phải vì mọi thứ cũ trước đó là không tốt, mà mình cảm giác cứ níu vào chuyện cũ thế thì sẽ không tốt, sẽ không giúp mình rời vũng lầy của bản thân. trọ thì chuyển đến một căn phòng nhỏ ở bên Núi Thành, gần cầu trần thị lý, có ô cửa sổ và khoảng trời trước mắt rộng, không khí không khi nào thiếu nên sinh lực cứ tràn trề.
đoạn đó mình đem cây từ trọ cũ sang mà treo lên, được mấy hôm mưa rào đổ xuống, cây ướt đẫm nhưng sinh khí cứ trồi lên không ngớt qua những lá non.
việc thì được bạn giới thiệu xong cũng được nhận, tiếp nối chuỗi ngày làm cộng đồng và làm môi trường, nhưng thật lòng mình nghĩ mình theo môi trường vì kinh nghiệm, chứ chẳng bởi yêu môi trường, tại thấy định nghĩa ấy là nặng nề quá, mang theo sợ đi dài không có sức.
lòng mình cũng mở để đón bạn bè mới vào để hiểu nhau hơn, kết nối lại rồi dẫn sâu sắc đến với những bạn cũ, cứ thế mà nhẹ nhàng trôi thêm để rồi nhiều người trở nên thân thiết và gắn bó đến tận bây giờ.
mùa hè đó giờ nhìn lại thì cảm giác mọi thứ trôi qua nhanh, bởi vì mọi thứ như một cái chớp mắt, bởi mình vẫn nhớ vị ngọt của tô cháo đoạn đường gần nhà, vì mùi biển sau ngày dài sống trách nhiệm với công việc mà tìm đến để ngửi mà thêm tỉnh táo, và cả những quả chò rụng bên vệ đường đủ sức hấp dẫn để mình quay lại mà nhặt.