Bài viết trên Instagram ngày 09 tháng 12 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
khi ở Đà Lạt, mình sống giữa một thung lũng và xa thành phố, muốn đến đó phải đi xuống những con dốc cao. nên những sáng chạy lên đỉnh dốc thật sớm và ngoái lui sau nhìn, trước mặt như cả ly kem khói khổng lồ, đã nuốt trọn mọi nóc nhà lẫn lối mòn cũ mà trước đó, dưới kia nắng chiếu từng tia hiu hắt xuống.
những dịp có việc cần vào thành phố, mình thường đi cùng anh tài xế là người Đà Lạt, những dịp vậy, để đường xa bớt gập ghềnh quanh co nhiều khúc, tụi mình lại tầm phào với nhau đôi ba câu kiểu như ở nơi này thế nào, ở nơi kia có gì thú vị. một dịp nào đó, khi nhìn ra cửa sổ và nhìn hoài nhìn miết, mình quay sang hỏi anh, sao Đà Lạt thông trồng nhiều đến vậy nhỉ?anh tài xế bảo rằng, thông ở đây trồng ban đầu để khai thác nhựa, khi hết nhựa sẽ đốn hạ để thu hoạch gỗ. nghe vậy rồi mình lại quay ra khung cửa sổ và nhìn hoài nhìn miết vào những hàng thông thẳng lối nhưng ngả nghiêng theo chiều gió rừng mà nghĩ, thông ở đây cũng kỳ lạ thật đấy, được trồng như một loài cây công nghiệp, nhưng lại sống như biểu tượng của cả thành phố từ lúc nào chẳng hay.
nghĩ vậy rồi nên khi về đến thung lũng, hay như những lúc không phải làm việc và tự do làm những gì mình muốn, mình lại men lối sau lưng nhà để vào rừng. những dịp ấy, đi dưới những tán cây thẳng và cao vút không ngả nghiêng đầy gió như ở ngoài rìa, trong lòng mình trào lên cảm giác nhớ nhà thân quen, và chút vô minh không trọn vẹn giữa thiên nhiên.
nói nhớ nhà nhưng thật ra là nhớ rừng cây cao su ở nhà. bởi cũng được trồng trên rừng với những đoạn phủ đầy sương lúc ban sớm, cũng là cách rạch những vết bài bản trên thân để nhựa cây chảy ra, cũng những lối mòn thẳng tắp nối cánh rừng này với cánh rừng kia như ở nơi đây.
nói vô minh là bởi, dưới tán thông rừng và trong tầm mắt luôn ngập tràn sự thân thuộc, nhưng cũng khe khẽ bên tai cảm giác nguy hiểm cận kề. dù vậy, nếu thêm một lần bước vào rừng, thì mình lại thêm một lần quên trước đó đã hoảng thế nào nếu ngoái lui và thấy cả con đường mòn xa lạ.
cảm giác ấy, thân thuộc chẳng kém những ngày hè ở quê, những ngày được dịp chạy sâu vào rừng theo những lối mòn cũ mà khám phá xem nơi này có hoa gì lạ, cỏ gì hay để đem về như chiến tích không ai dũng cảm có được.