Bài viết trên Instagram ngày 11 tháng 11 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
có một điều khá chán, đó là mình không thể nhớ hết sinh nhật của bạn bè, nhớ người này tháng này lại quên người kia năm kia, không khi nào đủ nhớ trọn mà gửi gắm tình cảm đến mọi người. chỉ đến khi thấy một ai đó viết lên tường bạn, hay đôi câu ghi dấu, thì mình mới hay hôm ấy là sinh nhật họ nè.
dù là thế, mình vẫn không nhắn gì cho bạn, tại đó là bởi người ta nhắc nên mình nhớ, chứ phải bản thân mình không quên đâu. tất nhiên mình biết, bạn không mong cầu ai nhớ hết, bạn biết và bạn tự ghi dấu là được rồi. điều ấy mình tự phản chiếu từ suy nghĩ của mình – lớn rồi, thì niềm vui và hạnh phúc cũng phải tự tạo ra chứ đâu cần đợi ai, huống gì chỉ là ngày sinh?
hôm nay là ngày đẹp, đặc biệt với ai yêu thích những con số đẹp đẽ (như mình), là 11 lặp nè, là 20 lặp nè. tuy ngay chính cái 20 lặp ấy, cũng chứa đựng nhiều biến động, bất ổn và sự xấu xí mà người ta muốn xóa đi. và rằng 11 lặp còn lại, cũng không tốt đẹp gì khi nó gợi nhớ đến sự cô độc, lẻ loi một mình. nhưng dù là thế, thì cũng không thể xóa nhòa đi một chuyện rằng, nay là ngày đặc biệt của bạn mình, người mà có tướng hao hao với người ngồi sau trong bức hình này.
lần đầu tiên nhìn thấy bức hình, mình cảm giác có gì đó sai sai, bởi người trong ảnh không phải là mình – và người ở sau cũng không phải là bạn nốt. đưa cho bạn xem, bạn hỏi đi chơi với ai đó; còn đưa cho bạn chung, thì lại thắc mắc đi sao không rủ?
hai con người trong bức ảnh này mình biết mặt và gọi được tên, khi nhắn tin xin ảnh với họ. tuy thế, mình cảm nhận sẽ khó, để gặp lại – hay sẽ khó, để một lần nào đó nhìn thấy sự hao hao, từa tựa mà cả mình và bạn đều có khi đứng cạnh nhau…