Bài viết trên Instagram ngày 12 tháng 02 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
tụi mình gặp nhau vào giữa mùa đông, và kết thúc khi mùa hè cận kề, một năm hai tháng cho một câu chuyện buồn. một hôm, giữa muôn vàn vấn đề cần phải nói nhưng chưa thể nói, mình và bạn nói chuyện với nhau, theo cách chẳng giống hai người thương nhau nói chuyện với nhau chút nào. 2 tiếng nói và lắng nghe, sau cùng, sau hết mọi yêu thương cuồng nhiệt của những tháng ngày bên nhau, khi nhìn lại mình và bạn chẳng thấy sự đồng điệu nào giữa hai đứa.
có phải cảm xúc nó che mờ hết tất cả nhìn nhận lý tính, nó phủ nhận hết mọi khó khăn và điều không thể khi hai đứa đến với nhau. để một ngày, một ngày một đứa vấp ngã, là ngày mọi thứ trở nên vỡ vụn? hôm ấy, mình cảm nhận một điều gì đó sắp vỡ tan…
2 ngày sau, tụi mình nói với nhau những lời cần nói – cuối cùng. một kết thúc rất nhẹ nhàng, không trách móc, chẳng có sụt sùi hay nước mắt, và cũng không còn một lời hẹn một sáng mai gọi điện đánh thức nhau dậy. điều cuối cùng mình nói, hôm ấy rằng nếu một mai gặp lại, vẫn mỉm cười chào nhau được một tiếng, hẳn sẽ vui và nhẹ lòng đi nhiều lắm nhỉ. bạn chẳng nói gì và cũng chẳng ai nói thêm điều chi…
dư âm là thứ mà người ta dùng để diễn tả cho những thứ còn sót lại sau một chuyện gì đó. dư âm của mình và bạn, là những mảnh ký ức vụn vỡ, từ từ đâm và cứa vào nhau, bằng cách này hay cách khác. nó khiến cho bạn và mình, đều nghĩ rằng chuyện mỉm cười chào nhau, vào một ngày xa xôi nào đó, là điều chẳng thể nữa rồi…
giữa năm ấy, mình về Huế, gặp một người bạn xong nói chuyện. bạn mới chia tay một mối quan hệ, mối quan hệ mà những con người trong đó nhìn thấy được cả sự bất ổn, và mịt mờ khi đi cùng nhau. một chút nhè nhẹ, mình thấy câu chuyện của mình trong những lời bạn kể. hết chuyện kể, bạn nói giờ bạn ghét người cũ lắm, dù biết đó là điều không phải, nhưng bạn không thể dừng nghĩ xấu về người cũ, với vô vàn cảm xúc chẳng tích cực chút nào. mình nói rằng mình hiểu cảm xúc đấy của bạn, mình chẳng định khuyên nhủ hay nói điều gì, khi chính bản thân mình cũng phải xem đó là một lựa chọn để quên đi một hình ảnh vốn đã in sâu vào trong chính bản thân mình. kết thúc một câu chuyện buồn, là những vụn vỡ dọc đường quá khứ không thể nhìn lại…