Bài viết trên Instagram ngày 14 tháng 01 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
mình có anh bạn, khi còn học ở Huế, mỗi lúc vào Đà Nẵng có việc lại sang nhà anh ngủ tạm. năm này qua tháng khác rồi cũng đến lúc mình ra trường, anh đi làm và mình cũng vậy. bẵng một thời gian, đủ dài để khi gặp là vô vàn chuyện để nói. dịp gặp nhau gần đây, anh kể, năng lượng từ chỗ làm (cũ) quá tiêu cực, nên anh nghỉ, yên lặng từ đó đến nay cũng đã gần nửa năm.
sau vài năm không gặp, sau mấy tháng không làm gì, mình cảm giác anh như một con người khác – khác với trước nay từng biết. nói đơn giản thì, áp lực công việc khiến trong giây lát, mình ước chi cũng được như anh – không cần đi làm và vẫn sống khỏe; nhưng chỉ giây lát thôi, bởi năng lượng anh tỏa ra, lại yếu ớt và đơn điệu, còn tinh thần thì nghèo nàn và vô định đến bất ngờ.
nếu có gì để nói về cuộc gặp ấy, thì nhàm chán; không thêm gì nữa.
nhưng đó không là cuộc gặp gỡ dư thừa thời gian, bởi dư âm để lại, đủ giải đáp cho điều mình thắc mắc bấy lâu: giữa một công việc nhẹ nhàng ít ưu tư, và một công việc đầy áp lực thử thách; thì đâu là lựa chọn tốt hơn? giờ thì mình nghiêng về vế sau, bởi đó là lựa chọn cho sự phát triển. một trải nghiệm đơn giản, không cầu kỳ, ít phải suy nghĩ luôn là hướng đi an toàn, khó thất bại. nó không cần nhiều, và cũng tự triệt tiêu nỗ lực của mỗi người, bởi thành quả là điều dễ nắm trong tầm tay.
nhưng để nói về sự phát triển của bản thân, thì đó không là gợi ý đúng đắn. điều mà trước nay mình ít nhận ra là, một trải nghiệm đầy phức tạp và khó khăn – là một cơ hội để biết rõ giới hạn, và chứng tỏ giá trị của bản thân mình.
khi còn làm ở NGOs, yêu cầu về thu thập, hệ thống và phân tích dữ liệu giúp mình nhận ra bản thân có năng khiếu, và yêu thích hệ thống hóa đến thế nào. đó là một trải nghiệm đắm chìm hoàn toàn, quên thời gian với những con số, phép tính chỉ để tìm ra câu trả lời là thành tố kết quả mà dự án đang cần.
rồi khi vào Sài Gòn và dần dấn thân vào nghề viết, mình cũng nhận ra viết lách còn hơn cả niềm đam mê, hay định hướng của bản thân. nó giống như cách để mình giao tiếp với thế giới bên ngoài.
những điều ấy, nếu chọn một trải nghiệm đơn giản hơn để tiếp cận, thì có lẽ mình sẽ tốn rất nhiều thời gian, hoặc sẽ không bao giờ nhận ra sự tồn tại của chúng.