Bài viết trên Instagram ngày 06 tháng 11 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
hôm trở lại Huế, mình hẹn bạn sang Nghĩa tâm tình. bạn hỏi, Nghĩa ở đâu? mình bảo, Gác Trịnh bên phải, Nghĩa bên trái; bạn à quán quen, thôi đến Nghĩa xem có gì thú vị. nhưng hôm hẹn thì Nghĩa đóng cửa, giữa ngã 3 cầu thang, tụi mình quyết định sang Gác.
hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi… giọng Khánh Ly ngân lên, ôm trọn không gian khi tụi mình ngồi xuống. nghe nhạc, bạn hỏi, biết Trịnh em nghe từ khi nào không? là khi trong nôi ấy; mẹ nếu không hát ru thì sẽ bật nhạc thích lên. từng nhịp theo cái đưa nôi mà hằn trong trí nhớ từ lúc ấy. lớn lên, không khí quanh em là Trịnh; mẹ nè, ba nè, ông bà rồi cả những người xung quanh nữa. như đứa trẻ sinh ra trong gia đình sùng đạo, niềm tin là thành trì vững chắc không gì lay chuyển, chẳng cần lời giải thích; em cứ tự nhiên nghe rồi tự nhiên chia sẻ khắp xung quanh, cũng chẳng bao giờ nghĩ xem tại sao lại thế.
mình thì lại khác. lúc nhỏ, sống với ông bà nội, tối lại là nhã nhạc cung đình vang từ chiếc radio nơi góc tủ, tha thiết đưa mình vào giấc ngủ. có lẽ vậy, đêm mùa đông ghé Ca Huế thính phòng, nhắm mắt nghe ố tang tình tang… là như được kéo về quá khứ, đầy mùi đất ban mai, ngoài hiên là ông đang vót tre đan thành giỏ, trong bếp là bà lúi húi người đầy mùi khói và sau vườn rộn ràng tiếng chim chuyền cành.
điều mình từng nghe không tròn chữ lắm là, mọi khoảnh khắc đời người luôn được lưu dấu bằng từng âm nhạc. tiếng khóc chào đời, câu hát à ơi, là nhạc mừng đám cưới, là tiếng kèn tiễn đưa… thế nên, như cách bạn mình nghe Trịnh; như cách mình chìm trong tuổi thơ khi nghe nhã nhạc. tất cả đều là sợi dây kết nối với quá khứ, với một dấu mốc cũ kỹ nào đó trong cuộc đời. nó hiển nhiên mà tồn tại, tự nhiên mà bền vững, chẳng cần lời nào giải thích – như cách bạn ví dụ về niềm tin vậy.
đem điều ấy chia sẻ với bạn, bạn gật gù cũng có lẽ, nhưng mà – anh thích nhạc Trịnh không, em nghĩ người Huế hẳn ai cũng thích nhỉ? câu hỏi khiến mình bối rối, bởi chưa bao giờ nghĩ tới. thế mình có thích nghe Trịnh không, có thích nhã nhạc cung đình không? mà câu trả lời thế nào có là quan trọng không? ngẫm một chút, mình trả lời bạn – nhạc với anh như đứa trẻ trong gia đình sùng đạo với niềm tin vậy, đều là những điều không cần giải thích.