Bài viết trên Instagram ngày 15 tháng 09 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
lúc trước khi chưa vào đại học, mình trọ đoạn sau lưng khách sạn Morin, qua khúc ngoặt là đến chỗ làm thêm ban sáng.
những khi ấy, mình đi bộ đến đoạn ngã tư giao Trương Định với Hoàng Hoa Thám, lại thấy cảnh những người phụ nữ tất bật lật từng trang báo giữa ra, ghép thêm mấy tờ quảng cáo vào. cứ thế mà đều nhịp, hết tờ này sang tờ khác, bên cạnh chồng báo giấy là chồng tờ quảng cáo.
lâu thật lâu mình không ghé lại qua đó, cũng lâu không kém khi cầm tờ báo giấy. hôm vừa rồi ghé lại thành phố lúc ban sáng, đi ngang đấy lại chẳng thấy ai. mình nghĩ, hoặc họ đã đổi nghề, hoặc đổi chỗ, hoặc cũng khi là lụi tàn bởi sức ép của báo mạng.
với mình, rõ ràng báo mạng có những ưu thế vượt trội khi so với báo giấy rất nhiều, và mình nghĩ làm báo giấy cũng cực hơn báo mạng nhiều không kém. làm báo thì luôn phải cập nhật tình hình, ấy là tính chất, không cần phải bàn thêm.
nhà báo quần quật tìm, lấy tin cả ngày, soạn ra bài mấy nghìn chữ rồi đưa toàn soạn. ngược lại với nhà báo, toà soạn lại phần nhiều làm ban đêm, để sáng hôm sau in ra mấy nghìn bản phát đi muôn nơi.
nhưng khi báo mạng xuất hiện, từ kênh phụ của các tờ báo giấy, dần thành thế lực thu hút độc giả lớn từng ngày, báo giấy dần thất thế và trở thành lựa chọn thứ yếu. điều khiến báo giấy đi chậm lại, có lẽ là nhịp độ cập nhật tin tức, khi mỗi giờ mỗi phút và mỗi giây biết bao thứ mới ra đời, biết bao tin có tình tiết mới. báo giấy không thể theo kịp, không thể cập nhật trọn vẹn trong từng khoảnh khắc như thế, thất thế cũng sớm hay chiều mà thôi…
nhưng báo mạng có một điểm không thể nào so được với báo giấy, đó là mạng lưới những nghề không tên của những người không tên, từ giao bán ban sáng, sạp báo mỗi ngày, và cả những trang quảng cáo ở mỗi địa phương.
mỗi tờ báo lúc ấy, không chỉ là nguồn sống của phóng viên, của tòa soạn, mà cả hệ sinh thái ở đằng sau đó. và khi sự thất thế dần rõ ràng hơn, cái cảm nhận xúc giác trên tờ báo giấy không thú vị bằng cập nhật ngay tin mới nhất, thì sự mơ hồ, nhạt nhòa dần của những điều không tên ấy, cũng là sớm hay chiều mà thôi…