Bài viết trên Instagram ngày 23 tháng 07 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
mình không nhớ lần gần nhất đứng lên và truyền đạt một điều gì đó thật sự tâm huyết và lớn lao là khi nào, có lẽ là hồi khi năm ngoái khi thực tập ở quảng trị, nhưng chuyện đó nhạt nhẽo đến mức bản thân mình chẳng có chút nào đọng lại sau bao nhiêu chuyện, hoặc những lần tranh biện trong cả vòng tròn, nhưng lại thấy nó thật là rời rạc và chẳng đáng để nhắc đến.
hôm qua, mình và các bạn làm trại, cho mấy nhỏ chơi vui với hoa cỏ và môi trường, mình dẫn nội dung buổi sáng, một điều khác rõ ràng là công việc chưa bao giờ phù hợp với bản thân, mình tự nhận thức được điều ấy một cách rõ ràng, phong cách, giọng điệu, và cả tư duy chỉ điều phù hợp cho những cuộc trao đổi riêng lẻ. điều ấy luôn được nói mỗi khi mình chia sẻ về bản thân mình, nhưng điều gì đã khiến mình làm điều ấy? mình không chắc chắn có phải bản thân lại một lần nữa muốn bước ra khỏi vòng tròn an toàn mà bản thân cảm nhận được, hay thử một lần liều lĩnh làm điều đó khác với chính mình đi để xem kết quả như thế nào.
cảm xúc sau tất cả mọi chuyện quá rõ để có thể nói hơn một điều gì khác. niềm tin vẫn còn đó, chẳng lung lay mà thêm phần củng cố. cảm giác lạc lõng giữa một nhóm người mà chẳng một ai chú tâm điều mình nói, thật sự là không thú vị chút nào. có rất nhiều khoảnh khắc ngắn ngủi muốn buông hết, im lặng và rời khỏi đó, nhưng nhìn lại cả một quá trình làm việc, cả những con người ngoài kia tất bật chuẩn bị, và cả chính mình vẫn đang đứng ở đây, mình lại cố kìm nó xuống, để tiếp tục.
và khi đêm xuống, sau một ngày dài khản cổ và chân bước rã rời với vô vàn cảm xúc không tên, để bản thân nghỉ ngơi xíu rồi xem lại giáo án, những đoạn hội thoại rời rạc được chụp lại, và cả những mảnh ghép ghi nhớ trong ngày hôm nay, mới có thể mỉm cười, mới thấy đây mới thực là đáng, là điều mình muốn, khi sống trọn và sống tiếp những ngày còn dang dở.