Bài viết trên Instagram ngày 15 tháng 11 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
đợt phong toả vừa rồi, mọi niềm vui và cảm xúc gói gọn trong 4 bức tường với khoảng sân rộng. những ngày đầu thì khá là khó chịu, dù trước đó cũng không ra ngoài nhiều. sau thì cũng tự điều chỉnh, quen dần và làm mới niềm vui mỗi ngày.
một trong số đó, mình tập làm giấy. cảm hứng thì không biết từ đâu mà có, học của người này một ít, nhìn người kia rồi làm theo một phần, công thức tự sáng tạo chứ chẳng theo giáo trình nào cụ thể cả.
mình có cuốn sổ vẽ cũ, chuyên dùng để vẽ đôi nét linh tinh và viết những dòng thư gửi bạn. từ những lá thư trật dòng, những nét vẽ ngớ ngẩn không ký ức, mình gom lại rồi xé vụn, đun với nước và để qua đêm. thêm vài công đoạn linh tinh nữa, những tờ giấy kia dần mất đi hình hài vốn có. chìm tay xuống lớp bột đang rã và cảm nhận, mình thấy chúng tủn mủn, mềm mại và thơm mùi giấy mới.
tiếp đến, mình trải bột ra ván, phủ bên dưới là lớp vải để hút bớt nước rồi ra sức cán mỏng hết cỡ. đợt cán đầu tiên, tờ giấy mỏng như chiếc bánh đúc, ướm thử vào cuốn sách đang đọc dở là bằng tầm mấy chục trang giấy ghép lại.
thêm đôi lần cán với đôi lần ngâm nước nữa, tấm giấy cũng thành điều mình muốn, không giống như một tờ giấy bình thường như cũng hao hao nét của một tờ giấy bình thường. nó không quá mỏng manh để cầm lên là vỡ vụn, và cũng không quá đầy đặn để trông rất kỳ cục. nó vừa đủ, vừa đẹp trong lòng bàn tay, (dù thực tế là vẫn rất thô ráp).
ba mình từng kể chuyện, xưa nghèo lắm, tiền ăn không có thì lấy đâu tiền mua giấy mà học với hành. nên khi hết năm học, vở dùng xong thì quét thêm lớp vôi trắng rồi phơi khô, sang năm mới là có vở mới tặng kèm mùi vôi trên hành trình. chuyện kể vậy thì mình nghe vậy, chứ chẳng rõ được bao nhiêu là thật với ảo.
nhưng nếu là thật, mình tưởng tượng lớp vôi bột sẽ hằn lên từng lớp sần sùi loang lổ, không làm tờ giấy mịn màng như lúc ban đầu. qua tay mình, những tờ giấy cũ kia cũng cũng chịu chung số phận như thế, cũng không còn mịn màng như trước đó. chỉ khác là, chuyện ba mình kể là bởi vì nghèo quá mà thành; còn chuyện mình làm, đơn giản là rảnh quá mà sinh hứng.