Bài viết trên Instagram ngày 25 tháng 12 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
khi còn ở Huế, mình hay lên chùa. còn ở Đà Nẵng lại hay ghé các nhà thờ. mình không cầu nguyện hay mong ngóng gì ở đó cả, chỉ đến và quan sát cách mọi người thành tâm hướng về thần thánh đang theo.
bạn mình từng nói rằng, không gian ở nhà thờ an toàn, ấm áp hơn những gì gia đình bạn đem đến. ở nhà thờ, bạn thấy chẳng có vị nào trên cao phán xét cả, dường như họ chấp nhận và bao dung bạn đầy vô tư.
mình lại không như thế, đầu mình lúc nào cũng ngập tràn suy nghĩ, nhưng đứng tượng Chúa với Phật lại thấy trống rỗng. trống rỗng, là không có ý niệm nào xuất hiện vào khoảnh khắc ấy cả. đi chùa cùng bạn, bạn tưởng mình mong nguyện nhiều lắm tại đứng yên như rất tập trung, nhưng hồi hỏi ra mới hay mình chẳng biết mong gì, và tin sao để nó thành hiện thực.
hồi đầu, mình nghĩ ấy có lẽ là điều tệ hại, các vị thánh đã từ chối mình chăng? hay rằng mình chưa đủ điều kiện, chưa đủ khổ đau để các ngài chở che, ban phát.
ngây thơ nghĩ vậy, nên rất nhiều lần mình thử nhắm mắt, tập trung mong nguyện đủ điều trước tượng các ngài, và rồi mở mắt ra lại chẳng thấy gì xảy ra hết…
sau này, mình gặp bạn phượt Phật thủ mà đã từng kể, bạn nghe chuyện xong bảo ấy là một điều tốt. bởi, không phải ai cũng có thể trống rỗng, không bị thôi thúc những ham muốn, những cảm giác chở che và được chở che khi đứng trước các ngài. mỗi người sẽ có một cách tiếp cận riêng với đức tin của mình, và các ngài ấy cũng sẽ có câu chuyện lẫn ý đồ riêng cho mỗi người, chỉ là – có thể mình chưa tìm ra, nhìn thấy mà thôi.
mình nghe vậy thì tất nhiên cũng chỉ biết vậy, không biết nói lại gì hơn. nhưng từ sau dịp gặp bạn, mình đỡ phần nào áp lực, đỡ cảm thấy vô nghĩa vì trống rỗng khi đứng trước tượng các ngài…