Khi thấy buồn, em cứ đến chơi…
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
một hôm, nghe Giọt nắng bên thềm qua giọng của Tạ Quang Thắng, mình bất chợt nhớ đến bạn. nhớ theo kiểu suy nghĩ tự nhiên xuất hiện, dần lấp đầy tâm trí và khiến những vẩn vơ khác thành thứ yếu. sự nhớ đó chẳng chịu ngồi yên, cứ thúc mình nhắn cho bạn đôi câu để thoã cảm giác trong lòng.
nhưng, mình chẳng nhắn, mà lại viết thư.
bởi lâu lâu lắm, một bức tường lớn xuất hiện, ngăn hai đứa thoải mái chuyện trò với nhau. ngăn như cách mọi người cứ giận rồi nghỉ chơi với nhau vậy. mà có khi, tụi mình đã giận nhau thật, giận nhưng chẳng ai nói nên điều gì, cứ vậy mà dần rời xa.
nên, khi cái bất chợt ấy xuất hiện, mình ngạc nhiên với vai trò của bạn trong lòng. bởi, trước chưa từng, và sau cũng chẳng một ai đủ quan trọng, để mình phải hạ cái tôi xuống, dành thời gian viết gửi lá thư rằng nay nhớ bạn lắm, và thật lòng trân trọng cảm giác nhớ ấy vào lúc này.
thêm một vài chuyện xảy ra sau đó nữa, để mình cảm giác rằng cả hai đứa sinh ra để làm bạn với nhau, một mối quan hệ trong sáng, chân thành và dễ khiến sâu sắc với nhau nhiều. nhưng lúc trước, khi lâu lâu ấy, tụi mình đã gặp không đúng lúc, chơi không phải thời điểm, nên nào chấp nhận và bao dung những vấn đề riêng của nhau đâu. mãi sau này, lớn một chút, nghĩ sâu một đoạn, nhìn lại và nhìn vào lúc này, mới hay đâu là thời điểm phù hợp để mỉm cười và chào nhau một tiếng.
còn hiện tại, bạn đã thành người đáng tin cậy, và an toàn để mình mở lòng. dù nhiều lúc, mở lòng xong bạn lại than thở, chẳng thể bao dung: trời ơi là trời, tại sao anh lại có thể như vậy cơ chứ, những Kim Ngưu mà em biết (?) hoàn toàn không giống như anh; anh là cái cung gì gì ấy, không thể nào là Kim Ngưu được (?), chấm chấm và rất nhiều chấm chấm nữa.
nhưng kể có vậy, mình vẫn giữ niềm tin về tình bạn mà chúng mình có, không phải bền chặt và trường tồn cùng năm tháng; mà là sinh ra, để thành những người bạn của nhau…