Bài viết trên Instagram ngày 27 tháng 03 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
đoạn năm cuối đại học, mình mới bắt đầu mò ra khỏi phòng trọ để tìm cà phê uống. cảm nhận hương vị đủ rồi mới thấy ba năm trước đó sống hoài sống phí như thế nào.
buồn cười là đoạn mới vào thành phố, là sống ngay con đường cà phê cóc, đi ra toàn thấy người với người ngồi trên những chiếc ghế đỏ mà chuyện trò với nhau. ký ức lúc đó đến nay vẫn đẹp, bởi góc phố đó đủ không yên bình để mình tận hưởng cái mát dịu của đất cố đô mỗi lúc về.
dịp ấy một ly cà phê sữa chỉ bảy nghìn, vị thơm thơm bùi bùi mà mình nói đùa với bạn là cà phê bắp – uống mãi là thấy buồn ngủ chứ tỉnh táo gì đâu. nhưng cũng vì cái vị ấy mà đứa bạn người phương xa cứ muốn ở lại để đắm chìm trong hương vị cà phê. vì thế nên những lần tiếp theo khi dẫn bạn bè loanh quanh thành phố, thì hẳn nào cũng có thử cái món ấy cho bạn trầm trồ. mà đa số đều trầm trồ thật, có là không chỉ khi bạn không thích cà phê thôi à.
rồi sau đó biết Nghĩa với Tân lúc quá muộn màng, biết rồi cũng là lúc tạm biệt Huế mà lên đường vào Đà Nẵng, những cuộc trò chuyện với tạm biệt cứ thế mà dở dang và chẳng biết phải kết bài tạm biệt thế nào. mãi sau này khi quay trở lại, bạn chưa rời thành phố thì mình lại hẹn về góc thân thuộc, ngồi cạnh nhau nói lại những chuyện cũ và sự rối rắm của những kẻ đang học trưởng thành. những lúc ấy, không gian cà phê Huế với mình như là cách để định nghĩa khái niệm thời gian – ta tới một nơi nào đó, ở đó rồi ký ức lẫn những điều cũ kỹ sẽ quay lại bên ta.
chỉ có điều, cỗ máy ấy không bao giờ trọn vẹn. mình chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nào sống trọn trong từng khoảnh khắc cũ kỹ kia, thêm một lần nào khác.