Bài viết trên Instagram ngày 28 tháng 04 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
bạn mình hay nghe nhạc Âu, bảo không thích tuổi 27 lắm, vì tuổi này nhiều người phải sống mãi với tuổi trẻ của họ, trong số ấy là cả thần tượng của bạn. tia sáng hiếm hoi ở cuộc trò chuyện cực kỳ tăm tối đó, có lẽ là tuổi trẻ hữu hình (của thần tượng) không bị thời gian tàn phá nên mãi ở trong lòng bạn. sẽ luôn nông cạn để diễn tả, (bạn chia sẻ), rằng biết một ai lúc còn niên thiếu, phải đau khổ vì sự ra đi khi trưởng thành, và nhận ra bản thân đã giờ hơn những năm tháng đã bỏ rơi kia…
cuộc trò chuyện này gợi mình nhớ về những quen lẫn kẻ biết, lỡ một điều gì trong đời nên phải dừng giữa lưng chừng. những khi đó, mình không dám đến gặp họ lần cuối, bởi nỗi sợ khi phải đối mặt với sự đau đớn của người ở lại, cùng bầu không khí rằng vẫn còn đâu chút day dứt của người ra đi… cảm giác ấy, hẳn nhiên khó xuất hiện ở tình huống tương tự, của một ai khác ở bên kia cuộc đời, khi mọi thứ để lưu luyến trước lúc ra đi chỉ còn được đếm trên đầu ngón tay. lý lẽ đơn giản, phải chăng được gói gọn trong hai chữ dở dang và đủ đầy?
mà mình nghĩ, dù là tuổi nào đi chăng nữa, khi 27 hay đang tuổi nào khác, lúc nhựa sống vẫn cứ căng tràn nhưng phải dở dang kết thúc – thì ai rồi cũng vậy, cũng sẽ buồn, day dứt nhiều lắm. nhưng nếu cứ bám vào nỗi buồn đầy vô định ấy, để lựa chọn và chấp nhận cuộc sống vội vàng không điểm tựa để tiến bước – thì cuộc đời đó, có dài bao nhiêu chăng nữa cũng có nghĩa lý gì đâu cơ chứ?
bởi lẽ, ký ức (về thần tượng) của bạn vẫn nguyên vẹn dù tháng năm miệt mài trôi qua, sự đau khổ không gì diễn tả, chẳng thể thay thế của người ở lại, đều chung một điểm – là cảm giác hiện hữu sống động, sự quan trọng trong đời sống tinh thần của riêng từng người. những điều như thế, có thể tự nhiên đã vậy, hoặc cũng là nỗ lực mà thành, cân đo đong đếm có thể vơi đầy, nhưng trân quý thì đều nặng như nhau.
tuổi 27 đến, mình không mong được nhiều người biết đến (vì mình biết là bản thân không giỏi trong việc kéo người khác đến bên cạnh), cũng chẳng cần quan trọng thêm với một ai khác; mình chỉ muốn sống tốt, sống trọn vẹn với những niềm vui đang có và chia sẻ nó đến xung quanh, để một khi tự nhiên mà biến mất – thì vẫn còn đâu một chút hình ảnh đọng lại trong lòng người.