Kim Dung | Xạ điêu anh hùng truyện | Chương 18
Một trong những tiểu thuyết võ hiệp hay nhất viết về tình yêu. Một mối tình khiến giang hồ dấy động can qua.
· 100 phút đọc.
Quách Tĩnh đi theo tiếng bầy rắn, đi được vài mươi bước, dưới ánh trăng quả nhiên thấy hàng ngàn hàng vạn con rắn xanh bày thành hàng dài ngoằn ngoèo tiến lên. Hơn mười hán tử áo trắng tay cầm sào dài khua rắn, không ngừng hất những con rắn ra ngoài vào hàng. Quách Tĩnh giật nảy mình:
– Những người này đem bấy nhiêu rắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ là Tây độc tới rồi à?
Lúc ấy bất kể nguy hiểm, núp sau gốc cây, theo bầy rắn đi lên phía bắc. Đám hán tử xua rắn tựa hồ võ không giỏi lắm, hoàn toàn không phát hiện ra y.
Phía trước xà đội có người lão bộc câm điếc của Hoàng Dược Sư dẫn đường, quanh co trong rừng đi được vài dặm, chuyển qua một gò núi, phía trước xuất hiện một bãi cỏ xanh, phía bắc bãi cỏ là một khu rừng trúc. Bầy rắn tới bãi cỏ, đám hán tử xua rắn huýt một tiếng còi, bầy rắn lập tức khoanh tròn lại dưới đất, đầu ngóc cao lên.
Quách Tĩnh biết trong khu rừng trúc ắt có chuyện rắc rối, không dám để lộ hình dáng trên bãi cỏ, lúc ấy nép theo rừng cây phía đông vòng lên phía bắc chạy vào khu rừng trúc, nghiêng người nghe ngóng, thấy yên ắng không có tiếng động, lúc ấy mới nhẹ chân bước vào. Trong rừng trúc có một tòa lương đình làm bằng thân trúc, biển ngạch treo ngay trước đình dưới ánh trăng sáng nhìn rất rõ, là viết ba chử Tích Thúy đình, hai bên treo hai câu đối, chính là hai câu:
– Hoa đào bóng rụng bay thần kiếm, Biền biếc triều dâng trỗi ngọc tiêu.
Trong đình có ghế trúc bàn trúc, toàn là vật lâu năm, đã lên nước bóng loáng, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Cạnh đình có hai cây tùng lớn mọc cạnh nhau, cành lá rậm rạp, e là cổ thụ hàng trăm năm. Tùng xanh trúc biếc, vô cùng thanh u.
Quách tĩnh lại nhìn ra, chỉ thấy xà đội vẫn từng hàng từng hàng không ngớt kéo tới, lúc ấy không phải là phúc xà màu xanh nữa mà là quái xà đầu to đuôi dài, vảy vàng chớp chớp, rắn vàng qua xong lại đến rắn đen kéo tới. Trên bãi cỏ bằng phẳng hàng vạn con rắn ngóc đầu lắc lư, thè lưỡi phun phì phì. Những người khua rắn chia xà đội ra hai bên, ở giữa có một con đường, mấy mươi cô gái áo trắng tay cầm đèn lồng sa hồng thoăn thoắt bước lên, còn cách vài trượng có hai người thong thả bước tới, người đi trước mặc trường bào đoạn trắng thêu hoa vàng, tay cầm quạt, chính là Âu Dương Khắc. Chỉ thấy y tới gần rừng trúc, cao giọng nói:
– Âu Dương tiên sinh ở Tây Vực bái kiến Hoàng đảo chủ đảo Đào Hoa.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
– Quả nhiên là Tây độc tới rồi, chẳng lạ gì lại có khí phái to tát như thế!
Bèn ngưng thần nhìn người đi sau Âu Dương Khắc, thấy y thân thể cao lớn, cũng mặc áo trắng, chỉ vì phía sau y có ánh sáng nên không nhìn thấy rõ diện mạo. Hai người này vừa đứng lại, trong rừng trúc có hai người bước ra, Quách Tĩnh suýt nữa kêu lên thất thanh, té ra Hoàng Dược Sư cầm tay Hoàng Dung bước ra đón.
Âu Dương Phong bước lên vài bước, chắp tay vái Hoàng Dược Sư, Hoàng Dược Sư cũng chắp tay đáp lễ Âu Dương Khắc đã quỳ xuống đất dập đầu bốn cái, nói:
– Tiểu tế xin khấu kiến nhạc phụ đại nhân, kính chúc nhạc phụ đại nhân bình an.
Hoàng Dược Sư nói:
– Thôi đi!
Rồi đưa tay đỡ y lên. Hai người đối đáp thanh âm đều rất rõ ràng, Quách Tĩnh nghe thấy, trong lòng vô cùng xốn xang.
Âu Dương Khắc cho rằng nhất định Hoàng Dược Sư sẽ đo lường võ công của mình nên lúc ngẩng lên đã lưu ý chỉ thấy tay phải của y kéo vai trái của mình một cái, lập tức ngưng khí hộ thân, không động thanh sắc đứng lên, nào ngờ rốt lại thân hình đột nhiên loạng choạng, vừa kêu lên một tiếng:
– Ái chà!
Ðã bị hất tung ra xa, đầu dưới chân trên. Âu Dương Phong đưa ngang cây trượng trong tay ra hất nhẹ vào vai cháu một cái, Âu Dương Khắc mượn thế trượng lật người lại, nhẹ nhàng đáp xuống đất, Âu Dương Phong cười nói:
– Hay lắm, Dược huynh, hất con rể lộn nhào như thế làm lễ ra mắt chứ gì?
Quách Tĩnh nghe giọng nói của y vang rền như tiếng gang sắt chạm nhau, vô cùng chói tai. Hoàng Dược Sư nói:
– Y từng liên thủ với người khác hà hiếp đứa đồ đệ mù của ta, về sau lại bày xà trận hà hiếp y thị nên phải xem thử y có bao nhiêu đạo hạnh.
Âu Dương Phong hô hô cười lớn, nói:
– Bọn trẻ con hiểu lầm nhau chút ít, Dược huynh không cần để bụng. Thằng nhỏ này của ta có thể xứng đôi với thiên kim tiểu thư của ngươi không?
Rồi nghiêng đầu nhìn kỹ Hoàng Dung mấy lượt, tắc lưỡi khen.
– Hoàng lão ca, đúng là ngươi có tài thật, tiểu cô nương xinh đẹp này đúng là do ngươi sinh ra.
Rồi đưa tay vào bọc lấy ra một cái hộp gấm, mở nắp hộp ra, chỉ thấy trên lớp gấm lót hộp có một viên ngọc tròn màu vàng to xấp xỉ trứng bồ câu, màu sắc mờ đục rất không vừa mắt, cười nói với Hoàng Dược Sư:
– Viên Thông tê địa long hoàn này là lấy được trong thân dị thú ở Tây Vực, lại được ta luyện thuốc chế thành, đeo trong người thì bách độc không thể xâm phạm, dưới gầm trời này chỉ có một viên thôi. Từ nay trở đi ngươi là vợ của cháu ta, không cần phải sợ độc xà độc trùng của ông chú ngươi nữa. Viên địa long hoàn này có rất nhiều công hiệu, có điều cũng không thể coi là kỳ trân dị bảo gì. Cha ngươi tung hoành thiên hạ, vật quý giá gì mà chưa thấy qua? Một chút quà ra mắt của lão nhà quê ta đây chỉ làm trò cười cho y thôi.
Nói xong đưa tới trước mặt nàng. Âu Dương Phong quen dùng độc vật mà tặng bảo vật kỵ độc cho Hoàng Dung, đủ thấy quả thật có thành ý cầu hôn, mà cũng khiến Hoàng Dược Sư không nảy lòng nghi ngờ.
Quách Tĩnh thấy tình hình như thế, nghĩ thầm:
– Dung nhi đối với mình rất tốt, sẽ không thay lòng đổi dạ, nhất định nàng không cần lễ vật ra mắt gì của ngươi.
Không ngờ lại nghe Hoàng Dung cười nói:
– Đa tạ người!
Rồi đưa tay cầm lấy.
Âu Dương Khắc thấy Hoàng Dung mặt hoa da phấn đã sớm tâm thần bay bổng, lúc ấy thấy nàng nói nói cười cười lại càng toàn thân như bay trên mây, nghĩ thầm:
– Cha nàng chịu gả nàng cho mình, quả nhiên thái độ của nàng đối với mình khác hẳn trước đây, đang lúc đắc ý đột nhiên trước mắt có ánh vàng chớp lên, kêu lên:
– Không xong!.
Ra luôn chiêu Thiết bản kiều ngửa người ra phía sau.
Hoàng Dược Sư mắng:
– Làm cái gì thế?
Tay áo trái phất ra đánh dạt nắm cương châm Hoàng Dung phóng ra, tay phải đập xuống vai nàng một chưởng. Hoàng Dung òa một tiếng khóc ầm lên, nói:
– Cha đánh chết con đi là tốt nhất, chẳng thà con chết đi chứ không làm vợ gã xấu xa kia đâu!
Âu Dương Phong nhét viên Thông tê địa long hoàn vào tay Hoàng Dung, tiện tay đỡ phát chưởng của Hoàng Dược Sư đánh xuống vai nàng, cười nói:
– Lệnh ái muốn thử qua công phu của xá điệt, lão nhi ngươi cần gì cho là thật?
Hoàng Dược Sư đánh con gái, tự nhiên trên chưởng không mang nội lực, Âu Dương Phong cũng nhẹ nhàng gạt ra được.
Âu Dương Khắc đứng thẳng người lên, chỉ cảm thấy trước bụng đau âm ỉ biết là đã bị trúng một hai mũi kim châm, chỉ là sính cường hiếu thắng, trên mặt làm ra vẻ không bị gì, nhưng trong thần sắc lại hiện vẻ nhăn nhó, trong lòng lại thất vọng.
– Rốt lại nàng không chịu lấy mình.
Âu Dương Phong cười nói:
– Dược huynh, hai anh em chúng ta chia tay ở Hoa sơn hơn hai mươi năm nay không gặp nhau. Được ngươi coi trọng, ưng thuận việc hôn sự của xá diệt, từ nay trở đi có chuyện gì cần sai khiến, huynh đệ quyết không dám nói nửa chữ không.
Hoàng Dược Sư nói:
– Ai dám tới sai khiến Lão Độc vật ngươi? Ngươi ở Tây Vực hai mươi năm, luyện được bao nhiêu công phu lợi hại giở ra cho ta xem thử nào.
Hoàng Dung nghe cha nói muốn y biểu diễn công phu, vô cùng hứng thú, lập tức nín khóc, dựa vào người cha, hai mắt nhìn chằm chằm vào Âu Dương Phong, thấy y cầm trong tay một ngọn trượng to màu đen cong cong uốn khúc, dường như làm bằng gang sắt, đầu trượng đúc một cái đầu người nhe răng cười, trong đầu người lộ ra hai hàng răng sắc lẻm màu trắng, dáng vẻ vô cùng hung dữ ngụy dị, lại lạ hơn nữa là trên thân trượng có hai con rắn nhỏ vảy bạc chớp chớp không ngừng bò lên bò xuống.
Âu Dương Phong cười nói:
– Công phu của ta năm xưa không bằng ngươi, bây giờ bỏ mất hai mươi năm, lại càng kém xa. Chúng ta bây giờ đã là người một nhà, ta muốn ở lại đảo Đào Hoa vài hôm để theo ngươi học hỏi.
Lúc Âu Dương Phong sai người tới cầu hôn cho cháu, Hoàng Dược Sư nghĩ thầm trên đời những người võ công sánh ngang được y chỉ thưa thớt có vài người mà thôi, trong đó người đầu tiên chính là Âu Dương Phong, hai người tính ra cũng là môn đương hộ đối, lại thấy lời lẽ trong thư rất chân thành khiêm tốn, xem xong trong lòng mừng rỡ, lại nghĩ con gái mình rất bướng bỉnh, gả cho người khác nhất định sẽ cậy mạnh lấn lướt chồng, gã tiểu tử Quách Tĩnh do con gái tự chọn thì y mười phần chán ghét. Âu Dương Khắc đã được chú đích thân truyền thụ, võ công nhất định không kém, bọn tiểu bối ngang vai với y trên đời e không có ai bằng, nên hứa hôn với sứ giả của Âu Dương Phong. Lúc ấy nghe Âu Dương Phong ăn nói khiêm tốn lại không khỏi nảy ý nghi ngờ, vốn biết y khẩu phật, tâm xà, vô cùng giảo hoạt, về võ công xưa nay không chịu phục ai, chẳng lẽ sau khi Cáp mô công của y bị Vương Trùng Dương một chỉ phá tan lại không luyện lại được sao? Lúc ấy rút ngọc tiêu trong tay áo ra, nói:
– Giai khách từ xa tới, để ta thổi một khúc mua vui cho cố nhân. Xin ngồi xuống thong thả lắng nghe.
Âu Dương Phong biết y muốn dùng Bích hải triều sinh khúc để thử xem công lực của mình bèn cười khẽ một tiếng, vung tay trái một cái, ba mươi hai cô gái áo trắng cầm đèn lồng sa hồng thoăn thoắt bước tới, lạy rạp xuống đất. Âu Dương Phong cười nói:
– Ba mươi hai người xử nữ này là huynh đệ sai người đi tìm kiếm ở khắp nơi, xin lấy làm một cái lễ mọn tặng cho bạn già. Họ từng được danh sư chỉ điểm, ca múa đàn hát cũng đều thông thạo. Chỉ là vùng Tây Vực quê mùa, luận về nhan sắc thì còn thua xa các mỹ nữ ở Giang Nam.
Hoàng Dược Sư nói:
– Huynh đệ vốn không thích chuyện ấy, từ khi tiên thất qua đời lại càng coi mỹ nữ trong thiên hạ như bùn đất. Hậu lễ của Phong huynh, thật không dám nhận.
Âu Dương Phong cười nói:
– Tạm lấy đó làm vui tai mắt cho qua ngày dài, có gì hại đâu?
Hoàng Dung thấy các cô gái này đều da trắng như tuyết, thân thể cao lớn, có người tóc vàng mắt xanh, có người mũi cao mắt sâu, quả nhiên khác hẳn phụ nữ Trung thổ, nhưng dung mạo xinh đẹp, tư thái kiều mỹ
, cũng có thể làm động lòng người.
Âu Dương Phong vỗ tay ba cái, tám cô gái rút nhạc khí ra bắt đầu trỗi nhạc, hai mươi bốn người còn lại bắt đầu múa. Tám món nhạc khí kia không phải đàn cầm, không phải đàn tỳ bà, tiết tấu cũng rất kỳ lạ Hoàng Dung thấy các cô gái người trước nằm xuống người sau đứng lên, lượn phải vòng trái, thân hình rất mềm mại, người sau dính liền với người trước như một con rắn dài, lại nhìn thêm lúc nữa, chợt thấy người nào cũng giang hai tay ra, từ đầu ngón tay trái tới đầu ngón tay phải uốn éo múa lượn như một con rắn ngoằn ngoèo di động.
Hoàng Dung nhớ lại Linh xà quyền mà Âu Dương Khắc đã sử dụng, nhìn qua y một cái, chỉ thấy hai mắt y đang dán chặt vào mình, trong lòng nghĩ người này thật đáng ghét, mới rồi phóng kim châm bị cha cản trở, nhất định phải dùng kế khác lấy mạng y, lúc ấy cho dù cha có bắt mình phải lấy y cũng không còn y mà lấy, cái đó gọi là kế rút củi dưới nồi, nghĩ tới chỗ đắc ý, bất giác trên mặt thoáng vẻ tươi cười. Âu Dương Khắc lại nghĩ nàng đột nhiên có tình với mình, trong lòng cả mừng, quên cả vết thương ở ngực.
Lúc ấy đám thiếu nữ đã múa càng lúc càng mau, đủ vẻ kiều mỹ, biến ảo đa đoan, kế đó hai tay vỗ hờ vào ngực vào đùi, làm ra tư thế cởi bỏ quần áo, ôm ấp người tình. Đám hán tử xua rắn đã sớm nhắm chặt hai mắt, chỉ sợ xem xong không kìm chế được, tâm thần hoảng loạn. Hoàng Dược Sư chỉ cười khẽ một tiếng, nhìn một lúc rồi đặt ngọc tiêu lên miệng thổi vài tiếng. Đám thiếu nữ đột nhiên đồng thời toàn thân rung lên, vũ bộ lập tức rối loạn, tiếng tiêu lại trỗi thêm một lúc, đám thiếu nữ lại nhảy múa theo tiếng tiêu.
Âu Dương Phong thấy tình thế không hay, vỗ tay một cái, một thị nữ cầm một chiếc đàn tranh sắt bước lên. Lúc ấy Âu Dương Khắc đã hơi cảm thấy tâm thần dao động, điệu nhạc do nhạc khí của tám thiếu nữ phát ra đã hòa theo tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư. Đám hán tử xua rắn đã nhảy nhót trong bầy rắn, chạy qua chạy lại.
Âu Dương Phong gảy lên thiết tranh tinh tinh tinh mấy tiếng, phát ra mấy tiếng đàn như giáo vàng ngựa sắt xung sát, lập tức làm giảm đi mấy phần nhu mỹ của tiếng tiêu.
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Nào nào, chúng ta cùng hợp tấu một khúc.
Y vừa rời miệng ra khỏi ngọc tiêu dáng vẻ cuồng loạn của mọi người lập tức chậm lại.
Âu Dương Phong kêu lên:
– Mọi người nút tai lại, ta và Hoàng đảo chủ cần tấu nhạc.
Đám người đi theo y biết lần tấu nhạc này không phải tầm thường lập tức trên mặt hiện ra vẻ kinh hoàng, xé vạt áo nút chặt tai, lại ôm chặt đầu chỉ sợ có một tiếng động lọt vào tai, ngay cả Âu Dương Khắc cũng vội lấy bông nút chặt hai tai.
Hoàng Dung nói:
– Cha ta thổi tiêu cho ngươi nghe, cho ngươi có thể diện như thế, ngươi lại nút chặt tai, thật là quá vô lễ. Tới đảo Đào Hoa làm khách, lại dám coi thường chủ nhân à?
Hoàng Dược Sư nói:
– Không thể kể là vô lễ. Y không dám nghe tiếng tiêu của ta, đó là rất biết thân phận. Lần trước y đã nghe qua một lần rồi, hô hô. Tuyệt kỹ đàn tranh của chú ngươi nổi tiếng khắp thiên hạ, ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà dám nghe? Đâu dám khinh dị mà thử chứ?
Rồi rút trong bọc ra một tấm khăn xé đôi bịt chặt tai con gái lại, QuáchTĩnh nảy dạ hiếu kỳ, lại muốn nghe xem tiếng đàn tranh của Âu Dương Phong có gì lợi hại, lại bước lên vài bước.
Hoàng Dược Sư nói với Âu Dương Phong:
– Đàn rắn của ngươi lại không thể bịt tai được.
Rồi quay lại lấy tay ra hiệu với người lão bộc câm điếc đứng cạnh, người ấy gật gật đầu, vung vung tay với đám hán tử xua rắn, bảo họ dắt rắn tránh đi. Đám người này không ở lại đây là may, thấy Âu Dương Phong gật đầu ưng thuận vội xua bầy rắn đi, theo sau người lão bộc câm điếc dẫn đường, từ từ lui ra xa.
Âu Dương Phong nói:
– Công phu của huynh đệ còn có chỗ chưa tới nơi tới chốn, xin Dược huynh nhường cho ba phần.
Rồi ngồi xếp bằng lên một tảng đá lớn, nhắm mắt vận khí một lúc, năm ngón tay phải vung lên, tinh tinh tinh tinh dạo đàn.
Thanh điệu đàn tranh vốn rất khích liệt, nhưng chiếc thiết tranh Tây Vực của y thì âm thanh lại càng lợi hại. Quách Tĩnh không hiểu âm nhạc, nhưng mỗi tiếng thiết tranh vang lên đều khiến tim y giật thót một cái. Mỗi tiếng đàn tranh vang lên, tim y lại đập mạnh một cái, tiếng đàn tranh nhanh dần, tim y cũng đập nhanh dần, chỉ cảm thấy trong ngực bình bình, vô cùng khoan khoái. Lại nghe thêm một lúc, quả tim tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, đột nhiên giật mình nghĩ ra:
– Nếu tiếng đàn của y mau hơn, mình há lại không vì tim đập nhanh hơn mà chết sao?
Vội vàng ngồi xuống, trấn định tâm thần, vận dụng nội công Đạo gia của phái Toàn Chân, tim dần dần đập chậm lại, không bao lâu tiếng đàn tranh đã không thể làm động tâm y nữa.
Chỉ nghe tiếng đàn tranh mau dần, tới đoạn cuối thì như chuông trống cùng khua, muôn ngựa cùng phi, chợt có tiếng êm ái chen vào, một tràng tiếng tiêu dìu dặt chen vào giữa tiếng đàn tranh, Quách Tĩnh chỉ cảm thấy trong lòng phiêu diêu, trên mặt nóng bừng, vội vàng trấn nhiếp tâm thần. Tiếng thiết tranh tuy vang dội nhưng thủy chung vẫn không át được tiếng tiêu, hai âm thanh chen lẫn vào nhau, âm điệu vô cùng quái dị. Tiếng thiết tranh như vượn kêu trên núi, quỷ khóc nửa đêm, tiếng ngọc tiêu thì như phượng gáy đầu non, lời riêng trong phòng. Một thì vô cùng thê thảm, một thì rất mực nhu mỹ, bên lên bên xuống, kẻ tiến người thoái, không ai nhường ai.
Hoàng Dung vốn cười hề hề nhìn hai người tấu nhạc, nhưng tới đoạn sau thấy hai người thần sắc nghiêm nghị, cha mình thì đứng lên, vừa đi vừa thổi, chân đạp theo phương vị bát quái. Nàng biết đây là tư thế cha mình thường làm khi luyện tập nội công thượng thặng hàng ngày, ắt đối thủ vô cùng lợi hại nên phải dốc toàn lực đối phó, lại nhìn tới Âu Dương Phong thì trên đỉnh đầu như có một cái nồi hấp, một làn nhiệt khí bốc lên trên khăn, hai tay gảy đàn, tay áo phất lên vù vù, xem dáng vẻ cũng không hề có chút khinh suất.
Quách Tĩnh trong rừng trúc nghe hai người hòa tấu nghĩ rằng giữa ngọc tiêu thiết tranh với võ công có gì quan hệ, sao trong hai điệu nhạc ấy lại có ma lực lớn, dẫn dụ người ta tâm thần bất định như thế Lúc ấy ngưng thủ tâm thần để không bị tiếng nhạc làm dao động, sau đó lắng nghe tiếng tiêu điệu đàn một lúc, chỉ thấy một nhu một cương xô đẩy lẫn nhau, hoặc gấp gáp sấn lên giữ thế, hoặc thong thả lui lại đón địch, đúng là như cao thủ tỷ võ, lại nghĩ thêm hồi lâu, cuối cùng sực hiểu:
– Phải rồi, Hoàng đảo chủ và Âu Dương Phong đang dùng nội công thượng thặng để tỷ thí.
Hiểu rõ chỗ then chốt ấy rồi, liền nhắm mắt nghe hai bên giao đấu.
Y vốn vận khí cùng lúc chống lại cả tiếng tiêu điệu đàn, cảm thấy rất mất sức, lúc ấy trong lòng lại không bị ách tắc, thân ở ngoài cuộc, lắng nghe đôi bên thắng bại, tiếng nhạc không hề có cảm ứng chút nào với tâm thần mà y lại thấy trong lòng hoàn toàn rỗng không, càng thấy rất rõ những chỗ dìu dặt tinh tế Chu Bá Thông dạy y bảy mươi hai lộ Không minh quyền, yếu chỉ vốn là bốn chữ:
– Nhờ rỗng mà sáng.
Nếu đem quyền lý ấy giao đấu với Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong, nội công của y không bằng thì tự nhiên là thua, nhưng nếu tự thủ ngồi ngoài xem lại có thể nhân lúc trong lòng trống rỗng mà hiểu được yếu chỉ kỳ diệu, đó chính là cái ý Đứng ngoài thì sáng. Y vốn không biết nội lực của mình kém xa Chu Bá Thông thì làm sao lại chống được tiếng tiêu mạnh hơn y, chứ hoàn toàn không biết đêm ấy Chu Bá Thông là người trong cuộc, lại vì nhiều năm đã dính vào một đoạn tình nghiệt, ma từ tâm sinh, đến nỗi bị tiếng tiêu dắt díu chứ không phải chỉ do nội công cao thấp mà quyết thắng phụ.
Lúc ấy Quách Tĩnh chỉ nghe Âu Dương Phong lúc đầu dùng thế sấm sét ngàn cân áp đảo Hoàng Dược Sư. Tiếng tiêu né trái tránh phải, chỉ cần tiếng đàn tranh hơi sơ hở là lập tức xuyên vào. Qua một lúc, tiếng đàn chậm dần, tiếng tiêu lại càng dìu dặt. Quách Tĩnh chợt nghĩ tới hai câu yếu quyết trong Không minh quyền mà Chu Bá Thông bắt y phải học thuộc lòng:
– Cương thì không lâu, Nhu thì khó giữ.
Nghĩ thầm:
– Tiếng đàn tất có thể phản kích.
Quả nhiên lúc tiếng ngọc tiêu trỗi cao, tiếng đàn tranh cũng đột nhiên sầm sập vang bên, trùng chấn thanh uy.
Quách Tĩnh tuy học thuộc yếu quyết của Không minh quyền nhưng ngộ tính của y vốn thấp, Chu Bá Thông lại không giỏi giảng giải, nên hàm nghĩa bên trong mười phần chỉ hiểu được một, lúc ấy nghe Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong lấy tiếng nhạc tỷ võ đôi bên công thủ tiến thoái dường như có chỗ ám hợp với yếu quyết quyền lý mà y học thuộc, những chỗ vốn không hiểu qua mấy lần hai tiếng nhạc giao đấu cũng dần dần hiểu được một ít then chốt bên trong, không kìm được ngấm ngầm mừng rỡ. Kế đó lại thấp thoáng thấy rằng trong Cửu âm chân kinh có những câu chữ dường như thông suốt với điệu đàn tiếng tiêu mà y đang nghe, nhưng kinh văn sâu sắc, lại chưa từng dốc lòng nghiền ngẫm, lúc này nghe thấy hai tiếng nhạc khí đánh nhau, y vừa nghĩ tới kinh văn, trong lòng hỗn loạn, biết nguy cơ trùng trùng, lập tức gác lại, không dám nghĩ gì tới ý nghĩa trong kinh văn nữa.
Lại nghe thêm một hồi, chợt thấy thế cục tiêu trưởng, đường lối công thủ của hai tiếng nhạc có rất nhiều chỗ khác hẳn với khẩu quyết tu tập võ công của mình, trong lòng ngờ vực không hiểu vì sao. Lại có mấy lần Hoàng Dược Sư rõ ràng đã có thể thủ thắng, chỉ cần tiếng tiêu chuyển chiết thêm vài lần nữa thì Âu Dương Phong thế ắt không thể chống cự, nhưng Âu Dương Phong lại cũng bỏ qua mấy cơ hội có thể lợi dụng.
Quách Tĩnh vốn cho rằng đôi bên nhường nhịn lẫn nhau, lại nghe một lúc thì thấy không phải. Y tư chất tuy ngu độn, nhưng nghe hai người tấu nhạc qua lại giao đấu nửa giờ đã hiểu rõ một số pháp môn công phạt chống đỡ trong điệu đàn tiếng tiêu. Lại nghe thêm một hồi, chợt nghĩ:
– Theo đạo lý quyền quyết của Không minh quyền thì trong việc công thủ của đôi bên dường như đều có chỗ sơ sót không đủ, chẳng lẽ khẩu quyết của Chu đại ca dạy cho mình còn lợi hại hơn võ công của Hoàng đảo chủ và Tây độc sao?
Lại xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ thầm:
– Nhất định không đúng. Nếu võ công của Chu đại ca cao hơn Hoàng đảo chủ, thì trong mười lăm năm nay hai người đã giao đấu với nhau không biết bao nhiêu lần, lẽ nào y vẫn phải bị khốn trong thạch động?
Y ngẩn ngơ suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghe tiếng tiêu càng lúc càng trỗi cao, chỉ cần cao hơn một chút thì Âu Dương Phong không thua không được, nhưng tới chỗ cùng cực ấy thì làm thế nào cũng không cao hơn được, rốt lại đại ngộ, bất giác phì cười:
– Mình đúng là ngu ngốc! Sức người có lúc phải cùng, những chuyện trong lòng mong muốn thì mười việc có tới chín là không làm được. Mình biết nếu một quyền đánh ra có sức nặng vạn cân thì địch nhân nhất định phải tan xương nát thịt, nhưng trên tay quyền của mình lấy đâu ra lực đạo hàng vạn cân? Thất sư phụ thường nói:
– Thấy người ta khiêng vác không sao, mình khiêng vác thì gãy xương sống. Khiêng vác còn như thế huống chi là chuyện võ công cao thâm này.
Chỉ nghe tiếng nhạc của đôi bên càng lúc càng gấp, đã đến lúc binh khí ngắn chạm nhau, đao sắc kề sát da thịt, đấu thêm một lúc ắt sẽ phân cao thấp, đang lo lắng cho Hoàng Dược Sư thì đột nhiên trên mặt biển có một tiếng hú dài vẳng tới.
Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong trong lòng cùng rúng động, tiếng tiêu tiếng đàn lập tức cùng chậm lại. Tiếng hú ấy càng lúc càng tới gần, dường như có người cưỡi thuyền tới gần đảo. Âu Dương phong vung tay gảy đàn, tinh tinh hai tiếng vang như xé lụa tiếng hú xa xa đột nhiên trỗi cao lên giao đấu với y. Qua không bao lâu, tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư cũng gia nhập vòng chiến, tiếng tiêu có lúc chống lại tiếng hú, có lúc lại đấu với tiếng đàn, ba loại âm thanh lúc cao lúc thấp cùng đấu với nhau. Quách Tĩnh từng cùng Chu Bá Thông chơi trò bốn người đánh nhau, về cục diện ba nước đánh nhau lộn bậy thế này hoàn toàn không lạ, biết ắt có một vị tiền bối võ công cực cao đang tới.
Lúc ấy người phát ra tiếng hú đã vào tới khu rừng cạnh y, tiếng hú chợt cao chợt thấp, lúc như rồng ngâm cọp rống, lúc như sói hú ưng kêu hoàn toàn không thua sút, ba loại âm thanh vấn vít vào nhau đấu tới lúc khó giải khó phân.
Quách Tĩnh nghe tới chỗ tinh diệu, bất giác không kìm được buột miệng kêu lớn:
– Hay quá!
Y vừa kêu một tiếng lập tức giật nảy mình, biết là không hay, đang định bỏ chạy, đột nhiên bóng áo xanh chớp lên, Hoàng Dược Sư đã đứng trước mặt.
Lúc ấy ba loại âm thanh đều tắt, Hoàng Dược Sư hạ giọng nói:
– Tiểu tử giỏi lắm, đi theo ta.
Quách Tĩnh chỉ đành kêu lên.
– Hoàng đảo chủ.
Rồi mặt dày đi theo y bước vào trúc đình.
Hoàng Dung tai đã bịt khăn, hoàn toàn không nghe tiếng y kêu, đột nhiên thấy y bước vào, mừng sợ xen lẫn, chạy tới nắm hai tay y, kêu lên:
– Tĩnh ca ca, rốt lại ngươi đã tới rồi!:
Vừa vui mừng vừa đau khổ, câu nói chưa dứt nước mắt đã trào ra, ôm chằm lấy y. Quách Tĩnh đưa tay ôm chặt nàng.
Âu Dương Khắc nhìn thấy Quách Tĩnh đã nổi giận, lại thấy Hoàng Dung và y thân thiết với nhau như thế càng thêm căm tức, sãi chân sấn tới vung quyền đánh vào giữa mặt Quách Tĩnh, quyền phát ra rồi mới quát:
– Tiểu tử thối tha, ngươi cũng tới đây à?
Y tự nghĩ võ công vốn cao hơn Quách Tĩnh, quyền này lại có ba phần là đánh lén, đột nhiên đánh vào lúc đối phương không đề phòng, nghĩ ắt phải đánh đối phương sưng mắt dập mũi để hả nỗi giận trong lòng. Không ngờ Quách Tĩnh lúc ấy công phu đã khác hẳn với lúc giao đấu với y trong từ đường họ Lưu ở huyện Bảo Ứng, vừa thấy quyền tới, thân hình hơi nghiêng đi đã tránh qua khỏi, kế đó tay trái ra chiêu Hồng tiềm ư lục, tay phải ra chiêu Kháng long hữu hối, hai tay cùng sử dụng tuyệt chiêu trong Hàng long thập bát chưởng. Chưởng pháp Hàng long thập bát chưởng rất kỳ diệu, thiên hạ vô song, một chiêu đã khó đỡ gạt, huống chi y lại dùng thuật song thủ hỗ bác của Chu Bá Thông, một người biến thành hai người phân thân hợp kích? Hoàng Dược Sư, Âu Dương Phong kiến thức rộng rãi, võ công cao cường mà trước nay còn chưa nhìn thấy, đều không kìm được giật nảy mình…
Âu Dương Khắc vừa thấy tay trái y chạm vào nách mình đã biết đây là gia số lợi hại trong Hàng long thập bát chưởng, chỉ còn cách né tránh chứ không thể đón đỡ vội né mau về bên trái thì chiêu Kháng long hữu hối của Quách Tĩnh vừa đúng đánh tới, bùng một tiếng đánh trúng ngực trái của y, tiếng lách cách vang lên, đánh gãy một rẻ xương sườn. Lúc chưởng lực của đối phương chạm vào ngực y đã biết nếu thẳng thắn vận công chịu đòn thì toàn bộ nội tạng sẽ bị chưởng lực đánh nát, vội vàng nương thế lui lại phía sau. Lực đạo trên chưởng của Quách Tĩnh cộng với lực nhảy lùi hất y bay tung lên nóc đình loạng choạng mấy bước mới rơi xuống đất, trong lòng xấu hổ, trước ngực đau buốt, từ từ lui lại.
Quách Tĩnh xuất thủ một lần không những khiến Đông tà, Tây độc ngạc nhiên, Âu Dương Khắc vừa sợ vừa giận, Hoàng Dung vỗ tay mừng rỡ mà ngay y cũng cảm thấy bất ngờ, không biết võ công của mình đã tiến triển rất nhiều, còn cho rằng Âu Dương Khắc đột nhiên sơ ý mới bị mình đánh lúc không kịp đón đỡ chỉ sợ y ra sát thủ lợi hại phản kích, lui lại hai bước. Rồi ngưng thần đợi địch…
Âu Dương Phong tức giận trừng mắt nhìn y một cái cao giọng quát:
– Hồng lão khiếu hóa, chúc mừng ngươi thu được đồ đệ tốt.
Lúc ấy Hoàng Dung đã gỡ chiếc khăn bịt tai ra, nghe tiếng kêu của Âu Dương Phong, biết Hồng Thất công đã tới, đúng là cứu tinh trên trời đưa xuống, sãi chân chạy vào rừng trúc, cất tiếng gọi lớn:
– Sư phụ, sư phụ.
Hoàng Dược Sư sửng sốt:
– Sao Dung nhi lại gọi lão ăn mày là sư phụ?
Chỉ thấy Hồng Thất công lưng đeo hồ lô lớn màu đỏ, tay phải cầm ngọn trúc bổng, tay trái nắm tay Hoàng Dung cười hề hề bước vào rừng trúc. Hoàng Dược Sư và Hồng Thất công làm lễ chào hỏi nhau, trò chuyện mấy câu rồi hỏi con gái:
– Dung nhi, con gọi Thất công bằng gì?
Hoàng Dung nói:
– Con đã bái Thất công lão nhân gia người làm sư phụ!
Hoàng Dược Sư cả mừng, nói với Hồng Thất công:
– Thất huynh có ý mở rộng mắt xanh, huynh đệ vô cùng cảm kích, chỉ là tiểu nữ nghịch ngợm bướng bỉnh, xin Thất công quản thúc dạy bảo nhiều cho.
Nói xong vái dài một vái.
Hồng Thất công cười nói:
– Võ học gia truyền của Dược huynh rộng lớn tinh thâm, con nhỏ này học cả đời cũng không hết, cần gì tạ phải nhiều chuyện? Không giấu gì ngươi, ta nhận nó làm đệ tử thật ra là chỉ nghĩ tới chuyện ăn uống, lừa nó thỉnh thoảng nấu vài món ngon cho ta ăn, ngươi cũng không cần cám ơn đâu.
Nói tới đó hai người nhìn nhau cười ầm lên.
Hoàng Dung chỉ vào Âu Dương Khắc nói:
– Cha, gã xấu xa kia hà hiếp con, nếu không có Thất công lão nhân gia người ra tay cứu giúp thì cha đã không còn gặp mặt Dung nhi rồi.
Hoàng Dược Sư trách:
– Nói bậy! Tại sao y lại hà hiếp con chứ?
Hoàng Dung nói:
– Cha không tin thì để con hỏi y.
Rồi quay nhìn Âu Dương Khắc nói:
– Trước hết ngươi cứ lập thệ là nếu trả lời cha ta có nửa câu bịa đặt thì về sau sẽ bị hai con rắn trên trượng của chú ngươi cắn chết.
Nàng nói câu ấy ra, Âu Dương Khắc và Âu Dương Phong đều lập tức biến hẳn sắc mặt.
Nguyên là hai con rắn trên chiếc trượng của Âu Dương Phong phải mất hơn mười năm nuôi nấng luyện tập mới có, dùng mấy loại rắn độc giao phối với nhau mới sinh ra được hai con quái xà là rắn độc trong rắn độc này. Âu Dương Phong trừng phạt thủ hạ phản đồ hay đối với người mình căm ghét thường cho rắn độc trên đầu trượng cắn một cái, người bị cắn toàn thân sẽ ngứa ngáy không sao chịu nổi, trong chớp mắt là mất mạng. Âu Dương Phong tuy có thuốc giải nhưng nọc rắn vào người rồi thì cho dù có uống thuốc giữ được tính mạng cũng không khỏi mất hết võ công, tàn phế trọn đời Hoàng Dung thấy hình dáng hai con rắn ngo ngoe trên trượng của y rất quái dị, thuận miệng nói ra một câu, nào ngờ chính phạm vào điều tối kỵ của hai chú cháu Tây độc.
Âu Dương Khắc nói:
– Nhạc phụ đại nhân hỏi, con đâu dám bịa đặt.
Hoàng Dung xì một cái nói:
– Ngươi mà ăn nói bậy bạ nữa ta sẽ tát ngươi mấy cái trước. Ta hỏi ngươi, ta đã từng gặp ngươi trong Triệu vương phủ ở Bắc Kinh, có phải không?
Âu Dương Khắc xương sườn bị gãy, trước ngực lại trúng kim châm của nàng, quả thật đau không chịu nổi, chỉ là sính cường hiếu thắng, liều mạng vận công nhịn đau, lúc không nói còn có thể vận khí chịu đựng, mới rồi nói ra hai câu đã đau toát mồ hôi trán, nghe Hoàng Dung hỏi thế, không dám mở miệng trả lời, chỉ gật gật đầu.
Hoàng Dung lại hỏi:
– Lúc ấy ngươi cùng Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử ông, Linh Trí thượng nhân mấy ngươi liên thủ đánh một mình ta, có phải không?
Âu Dương Khắc muốn phân trần, nói rõ là không phải mình hẹn bấy nhiêu cao thủ tới hà hiếp nàng, nhưng chỉ nói một câu:
– Ta… không phải ta liên thủ với họ…
Thì trước ngực đã đau buốt, không thể nói thêm tiếng nào.
Hoàng Dung nói:
– Được rồi, ta cũng không cần ngươi trả lời, ngươi nghe ta hỏi, chỉ cần gật đầu hay lắc đầu là được. Ta hỏi ngươi: Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Lương Tử ông, Linh Trí hòa thượng bấy nhiêu người đều đối đầu với ta, có phải không?
Âu Dương Khắc gật gật đầu. Hoàng Dung nói:
– Họ đều muốn bắt ta, đều không thành công, về sau ngươi bèn xuất mã, có phải không?
Âu Dương Khắc chỉ đành gật gật đầu. Hoàng Dung lại nói:
– Lúc ấy ta ở trong đại sảnh của Triệu vương phủ hoàn toàn không có ai giúp đỡ, một mình lẻ loi không ai thương xót cha ta lại không biết, không tới cứu ta, có phải không?
Âu Dương Khắc biết rõ nàng muốn làm cha mình thương xót, nhân đó trút giận lên đầu y, nhưng sự thật quả là như thế, không thể chối cãi, chỉ đành gật gật đầu.
Hoàng Dung kéo tay cha, nói:
– Cha, cha xem đấy y không hề có chút nào thương Dung nhi, nếu là mẹ còn sống, nhất định cha sẽ không đối xử với con như thế.
Hoàng Dược Sư nghe nàng nói tới ái thê đã qua đời, trong lòng chua xót, đưa tay ra ôm lấy nàng.
Âu Dương Phong thấy tình thế không hay, liền nói chen vào:
– Hoàng cô nương, bấy nhiêu nhân vật thành danh trong võ lâm muốn giữ cô lại, nhưng cô có võ nghệ tuyệt học gia truyền, họ đều không làm gì được cô, có phải không?
Hoàng Dung cười gật đầu Hoàng Dược Sư nghe Âu Dương Phong tán tụng võ công gia truyền của mình, cười khẽ một tiếng. Âu Dương Phong quay qua nói với y:
– Dược huynh, xá diệt thấy lệnh ái thân thủ như thế vô cùng khâm phục, mới cho chim bồ câu đưa thư về, từng trạm từng trạm từ Trung nguyên tới núi Bạch Đà, xin huynh đệ ngàn dặm xa xôi tới đảo Đào Hoa đích thân cầu hôn. Huynh đệ tuy không tài giỏi gì nhưng cũng phải khiến ta vó ngựa không ngừng ngày đêm tới đây. Trên đời này ngoài Dược huynh ra không có người thứ hai đâu!
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Làm phiền đại giá, quả thật không dám.
Nhưng nghĩ tới Âu Dương Phong thân phận như thế mà đường xa tìm tới ra mắt, cũng không kìm được sự đắc ý.
Âu Dương Phong quay qua nói với Hồng Thất công:
– Thất huynh, cháu ta hâm mộ võ công nhân tài của đảo Đào Hoa, sao ngươi lại không vừa ý, lại theo làm khó bọn tiểu bối? Nếu không phải mạng xá điệt còn dài thì đã sớm mất mạng dưới tuyệt kỹ Mãn thiên hoa vũ trịch kim châm của lão ca ngươi rồi.
Hồng Thất công hôm ấy ra tay cứu Âu Dương Khắc thoát khỏi nắm kim châm của Hoàng Dung, bây giờ lại nghe Âu Dương Phong trách móc, biết nếu không phải Âu Dương Khắc bịa đặt lừa chú thì là Âu Dương Phong cố ý điên đảo trắng đen, y cũng không thèm phân bua, hô hô cười rộ, mở nắp hồ lô ra uống một hớp rượu lớn.
Quách tĩnh lại không kìm được, kêu lên:
– Đó là Thất công lão nhân gia người cứu mạng cháu ngươi, sao ngươi lại nói ngược như thế?
Hoàng Dược Sư quát:
– Bọn ta nói chuyện, ai cho phép tiểu tử ngươi nói leo?
Quách Tĩnh vội nói:
– Dung nhi, cô đem việc… y cưỡng bách Trình đại tiểu thư nói cho cha cô biết đi.
Hoàng Dung hiểu rõ tính cha, biết y xưa nay rất ghét thói quen của thế tục, thường nói:
– Lễ pháp có phải bày ra cho bọn ta đâu?
Lúc bình thời suy nghĩ khác hẳn người thường, hành sự chỉ cốt thỏa ý mình, người thường cho là đúng thì y coi là sai, người thường cho là sai thì y lại coi là đúng, vì vậy có cái ngoại hiệu là Đông tà. Lúc ấy nàng nghĩ:
– Gã Âu Dương Khắc này hành vi mười phần đáng ghét, không khéo cha lại cho rằng đó là y phong lưu tiêu sái!
Thấy cha trợn mắt nhìn Quách Tĩnh có vẻ chê trách, lập tức nghĩ ra kế, lại nói với Âu Dương Khắc:
– Ta hỏi ngươi còn chưa xong đâu? Hôm tỷ võ với ta trong Triệu vương phủ, ngươi buộc hai tay sau lưng, nói là không dùng tay, không đánh trả cũng thắng ta, có phải không?
Âu Dương Khắc gật đầu thừa nhận.
Hoàng Dung lại hỏi:
– Về sau ta nhận Thất công lão nhân gia người làm sư phụ, tỷ võ lần thứ hai với ngươi ở huyện Bảo ưng, ngươi nói cho dù ta dùng võ công gì của cha ta hay Thất công truyền cho, ngươi cũng chỉ cần dùng một loại quyền pháp của chú ngươi truyền thụ cũng có thể đánh thắng ta, có phải không?
Âu Dương Khắc nghĩ thầm:
– Đó là cách thức do ngươi định ra chứ không phải là do ta.
Hoàng Dung thấy y có vẻ do dự, bèn hỏi riết:
– Ngươi dùng mũi chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất, nói là chỉ cần ta dùng võ công của cha ta dạy cho ép được ngươi ra khỏi vòng thì kể như ngươi thua, có phải không?
Âu Dương Khắc gật gật đầu.
Hoàng Dung nói với cha:
– Cha, cha nghe đấy, y đã coi thường Thất công, lại coi thường cả cha, nói cho dù võ công hai người các vị có cao hơn cũng không bằng chú y. Đó không phải là nói hai người các vị liên thủ cũng đánh không được chú y sao? Con thì con không tin.
Hoàng Dược Sư nói:
– Con nha đầu đừng có múa môi khích bác. Người học võ trong thiên hạ ai không biết Đông tà, Tây độc, Nam đế, Bắc cái võ công đều có chỗ riêng biệt, nhưng công lực tương đương.
Y tuy ngoài miệng nói thế nhưng đã rất bất mãn việc Âu Dương Khắc ngông cuồng, không nói tới chuyện đó nữa, quay qua nói với Hồng Thất công:
– Thất huynh đại giá quang lâm đảo Đào Hoa, không biết có chuyện gì vậy?
Hồng Thất công nói:
– Ta tới cầu xin ngươi một việc.
Hồng Thất công tuy hoạt kê ngạo thế nhưng làm người chính trực, hành hiệp trượng nghĩa, võ công lại cực cao, Hoàng Dược Sư trước nay vô cùng khâm phục y, lại biết y dù gặp chuyện lớn bằng trời cũng chỉ cùng người trong Cái bang lo liệu, chưa bao giờ nghe y phải xin xỏ nhờ vả người ngoài, bất giác mười phần cao hứng, vội nói:
– Chúng ta giao tình với nhau đã mấy mươi năm, Thất huynh có lệnh, tiểu đệ đâu dám không vâng lời?
Hồng Thất công nói:
– Ngươi đừng đáp ứng mau quá, chỉ sợ chuyện này không dễ làm đâu.
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Nếu dễ làm thì Thất huynh đã chẳng nghĩ tới tiểu đệ.
Hồng Thất công vỗ tay cười nói:
– Phải lắm, thế mới là hảo huynh đệ tri kỷ với nhau chứ! Vậy nhất định ngươi sẽ đáp ứng phải không?
Hoàng Dược Sư nói:
– Một lời hứa chắc. Vào lửa thì vào lửa, vào nước thì vào nước!
Âu Dương Phong dằn ngọn xà trượng một cái, nói chen vào:
– Dược huynh khoan đã, chúng ta cứ hỏi trước là Thất huynh có chuyện gì?
Hồng Thất công cười nói:
– Lão Độc vật, chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ngươi đừng can thiệp vào, cứ chuẩn bị bụng mà uống rượu mừng thôi.
Âu Dương Phong ngạc nhiên nói:
– Uống rượu mừng à?
Hồng Thất công nói:
– Không sai, đúng là uống rượu mừng đấy.
Rồi chỉ vào Quách Tĩnh và Hoàng Dung nói:
– Hai đứa nhỏ này đều là đồ đệ của ta, ta đã ưng thuận với chúng là tới xin Dược huynh cho chúng thành thân. Bây giờ Dược huynh đã ưng thuận rồi.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung vừa sợ vừa mừng, nhìn nhau một cái. Chú cháu Âu Dương Phong và Hoàng Dược Sư thì đều giật nảy mình. Âu Dương Phong nói:
– Thất huynh, ngươi nói sai rồi! Dược huynh đã hẹn gả thiên kim cho xá điệt, hôm nay huynh đệ tới đảo Đào Hoa là để nộp sính lễ đấy.
Hồng Thất công nói:
– Dược huynh, có chuyện ấy à?
Hoàng Dược Sư nói:
– Phải đấy, Thất huynh đừng đùa tiểu đệ.
Hồng Thất công sầm mặt nói:
– Ai nói đùa với ngươi? Bây giờ ngươi một con gái lại gả cho hai nhà, nhà nào con gái ngươi cũng theo lệnh của cha mẹ cả.
Quay nhìn Âu Dương Phong nói:
– Ta là mai mối của họ Quách, người mai mối của ngươi đâu?
Âu Dương Phong không ngờ y hỏi câu này, nhất thời không trả lời được, ngạc nhiên nói:
– Dược huynh ưng thuận rồi, ta cũng ưng thuận rồi, cần gì phải có người mai mối?
Hồng Thất công nói:
– Ngươi có biết còn một người không ưng thuận không?
Âu Dương Phong nói:
– Người nào?
Hồng Thất công nói:
– Ha ha, không dám, chính là lão khiếu hóa!
Âu Dương Phong nghe câu ấy, vốn biết Hồng Thất công tính tình cương cường, hành sự quả quyết, tình thế hôm nay không khỏi phải đánh nhau với y một trận nhưng không đổi sắc mặt, chỉ trầm ngâm không đáp.
Hồng Thất công cười nói:
– Thằng cháu của ngươi nhân phẩm không đoan chính, làm sao xứng đáng với khuê nữ của Dược huynh? Cho dù hai người các ngươi cưỡng bức thành thân, vợ chồng họ cũng bất hòa, hàng ngày động đao động thương, ngươi đâm ta chém, thì còn ý vị gì nữa?
Hoàng Dược Sư nghe câu ấy trong lòng rúng động, nhìn qua con gái, chỉ thấy nàng đang nhìn Quách Tĩnh chằm chằm, đưa mắt liếc qua chỉ thấy thằng tiểu tử này quả thật vô cùng đáng ghét. Y thông minh tuyệt đỉnh, văn võ song toàn, cầm kỳ thư họa không gì không biết, không gì không giỏi, trước nay giao du nếu không phải là tài tử thì cũng là kẻ sĩ văn nhã, vợ và con gái y cũng đều trí tuệ hơn người, nghĩ tới việc phải gả đứa con một của mình cho gã tiểu tử ngu ngốc này thì quả là cánh hoa lài cắm bãi cứt trâu. Nhìn tới Âu Dương Khắc đứng cạnh, so sánh một lúc thì thấy Âu Dương Khắc tuấn nhã tài điệu không chỗ nào không hơn y gấp trăm lần, lúc ấy càng quyết ý gả con cho Âu Dương Khắc, chỉ là về phía Hồng Thất công thì thấy khó coi lúc ấy bèn nghĩ ra một cách, nói:
– Phong huynh, lệnh điệt bị thương một chút, ngươi cứ chữa trị cho y trước, chúng ta sẽ thong thả bàn bạc.
Âu Dương Phong nảy giờ vẫn lo cho thương thế của cháu nhưng không thể nói câu ấy với y, lúc ấy bèn vẫy cháu một cái, hai người bước vào trong rừng trúc.
Hoàng Dược Sư thì nói chuyện với Hồng Thất công. Qua thời gian khoảng một bửa cơm, hai chú cháu Âu Dương trở lại trong đình. Âu Dương Phong đã rút mũi kim châm, tiếp lại chỗ xương gãy cho Âu Dương Khắc.
Hoàng Dược Sư nói:
– Tiểu nữ thân thể yếu đuối, tính lại bướng bỉnh, vốn khó hầu hạ bậc quân tử, không ngờ Thất huynh và Phong huynh lại coi trọng huynh đệ, người nào cũng tới cầu thân, huynh đệ thật là vinh dự. Tiểu nữ vốn đã có hẹn gả cho họ Âu Dương, nhưng lệnh của Thất huynh cũng khó mà khước từ. Huynh đệ có một cách so tài ở đây, xin hai vị huynh đài xem thử có được không?
Hồng Thất công nói:
– Nói mau đi, nói mau đi! Lão khiếu hóa không muốn nghe ngươi văn hoa dông dài!
Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, nói:
– Đứa con gái này của huynh đệ có công dung ngôn hạnh gì thì một chút cũng nói không ra, nhưng huynh đệ vẫn muốn gả nó cho một người chồng tốt. Âu Dương thế huynh là hiền điệt của Âu Dương Phong huynh, Quách thế huynh là cao đồ của Hồng Thất huynh, thân thế, nhân phẩm không cần phải nói. Trong chuyện lựa chọn thì huynh đệ rất khó xử, chỉ đành đưa ra ba đề mục để khảo xét hai vị thế huynh một phen. Vị nào tài học uyên bác, ta sẽ gả tiểu nữ cho người ấy, huynh đệ quyết không thiên vị ai cả. Hai vị lão hữu thấy thế có được không?
Âu Dương Phong vỗ tay kêu lên.
– Hay lắm, hay lắm, chỉ là xá điệt đang bị thương, nếu muốn tỷ thí võ công chỉ đành chờ sau khi y đã lành hẳn.
Y thấy Quách Tĩnh chỉ một chiêu đã đả thương cháu mình, nếu tỷ võ thì cháu mình ắt phải thua ngay, mới rồi cháu bị thụ thương bèn lấy đó làm cớ để thoái thác. Hoàng Dược Sư nói:
– Đúng thế, huống chi tỷ võ động thủ lại làm tổn thương hòa khí.
Hồng Thất công nghĩ thầm:
– Hoàng lão tà nhà ngươi xấu thật. Mọi người đều là người võ lâm mà muốn khảo xét thì rõ ràng lại khảo văn không khảo võ sao ngươi không đi tìm Trạng nguyên về làm con rể? Ngươi mà đưa ra đề mục thi ca từ phú thì thằng đệ tử ngốc của ta cho dù có đầu thai kiếp khác cũng không thể so được.
Miệng thì nói không thiên vị nhưng rõ ràng đã thiên vị cả mười phần rồi. Khảo thí như thế thì thằng đồ đệ ngốc của ta ắt phải thua. Con bà nó, trước tiên cứ đánh Lão Độc vật một trận rồi sẽ nói chuyện.
Lúc ấy ngẩng đầu cười dài, trợn mắt nhìn Âu Dương Phong nói:
– Chúng ta đều là người học võ không tỷ võ thì chẳng lẽ so tài ăn ỉa à? Cháu ngươi bị thương chứ ngươi thì chưa bị thương, nào nào nào, hai người chúng ta khảo xét võ công thay họ.
Cũng không chờ Âu Dương Phong trả lời, vung chưởng đánh luôn vào đầu vai y.
Âu Dương Phong trầm vai rút tay lại lui ra mấy thước, Hồng Thất công đặt ngọn trúc bổng lên chiếc bàn tre bên cạnh, quát:
– Trả đòn đi.
Câu nói vừa dứt, hai tay đã đánh ra bảy chiêu, đều mau lẹ tuyệt luân. Âu Dương Phong lách trái né phải tránh hết bảy chiêu, tay phải cắm ngọn xà trượng xuống nền gạch trong đình, trong chớp mắt ấy tay trái đã đánh trả bảy chiêu.
Hoàng Dược Sư bật tiếng khen ngợi, cũng không cản trở, có ý xem hai cao thủ võ lâm nổi tiếng ngang y này sau hai mươi năm công phu đã tiến triển ra sao.
Hồng Thất công và Âu Dương Phong đều là tôn chủ một phái, võ công hai mươi năm trước đã đều đạt tới mức đăng phong tháo cực, sau cuộc luận kiếm ở Hoa sơn càng tiềm tâm khổ luyện, công phu càng thêm tinh thuần. Lần này trên đảo Đào Hoa gặp nhau tỷ võ so với lúc luận kiếm trên Hoa sơn lại khác hẳn. Hai người đều ra chiêu mau lẹ nhưng chưa điểm tới thì đã thu về, đều là thăm dò hư thực của đối phương. Thế quyền bóng chưởng của hai người bay múa trong rừng trúc, tuy là thử chiêu nhưng lúc xuất thủ đều hàm chứa võ học tinh thâm.
Quách Tĩnh bên cạnh nhìn tới mức xuất thần, chỉ thấy hai người hoặc công hoặc thủ không chiêu nào không kỳ diệu bất ngờ. Cửu âm chân kinh ghi chép đều là yếu chỉ võ học trong thiên hạ, bất kể là Nội gia Ngoại gia, quyền pháp kiếm thuật cũng đều là yếu quyết pháp môn căn bản nhất, đều gói gắm trong quyển thượng chân kinh, Quách Tĩnh học thuộc lòng xong, tuy không hiểu rõ lắm lý lẽ trong đó nhưng lúc bất tri bất giác lại thấy rất nhiều chỗ khác nhau, lúc ấy thấy hai người mỗi lần đánh ra đều phù hợp với những pháp môn ghi chép trong chân kinh, lại đều là những chiêu số kỳ ảo mà mình có nằm mơ cũng không thấy được, đang muốn nghĩ thêm thì quyền chưởng của hai người đã thay đổi chỉ còn để lại trong lòng y một cái bóng mờ nhạt. Trước đó y nghe Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong giao đấu bằng tiếng tiêu điệu đàn, đó là nội công không hình không bóng, rất khó so sánh với kinh văn, bây giờ thì quyền cước có hình dáng lại càng rõ ràng. Chỉ thấy y mặt mày rạng rỡ, trong lòng ngứa ngáy.
Trong chớp mắt hai người đã qua lại hơn ba trăm chiêu, Hồng Thất công và Âu Dương Phong đều bất giác hoảng sợ, khâm phục đối phương cao cường.
Hoàng Dược Sư đứng cạnh nhìn không kìm được ngấm ngầm thở dài, nghĩ thầm:
– Mình trên đảo Đào Hoa chuyên tâm khổ luyện, cứ nghĩ: Vương Trùng Dương chết rồi thì võ công của mình sẽ là thiên hạ đệ nhất, nào ngờ lão ăn mày, lão Độc vật lại mỗi người đi một đường riêng, cũng đều luyện thành công phu đáng sợ đáng phục!
Âu Dương Khắc và Hoàng Dung đều rất quan tâm, chỉ mong một trong hai người mau chóng giành phần thắng, nhưng đối với chỗ tinh diệu trong quyền chiêu chưởng pháp của hai người thì lại không thể lãnh hội. Hoàng Dung liếc mắt nhìn qua, chợt thấy trên mặt đất cạnh chỗ mình đứng có một cái bóng đen không ngừng hoa tay múa chân, ngẩng lên nhìn thì chính là Quách Tĩnh, chỉ thấy y sắc mặt kỳ lạ, tựa hồ rơi vào cảnh giới cực lạc vui mừng như phát điên, trong lòng kinh ngạc, hạ giọng gọi khẽ:
– Tĩnh ca ca!
Quách Tĩnh vẫn chưa nghe thấy, vẫn vung tay khua chân. Hoàng Dung rất ngạc nhiên, để ý nhìn kỹ mới thấy y đang mô phỏng quyền chiêu của Hồng Thất công và Âu Dương Phong.
Lúc ấy quyền chiêu của hai người đã thay đổi, mỗi chiêu mỗi thức đều từ từ phát ra. Có lúc một người ngưng thần hồi lâu đánh ra một chưởng, đối phương né xong lại ngồi xuống đất nghỉ ngơi một lúc mới đứng lên trả đòn một quyền. Đây là tỷ võ đấu quyền, so với việc sư phụ dạy võ nghệ cho đệ tử còn thong thả chậm rãi hơn nhiều. Nhưng xem dáng vẻ của hai người, thì so với việc quyết đấu mới rồi lại càng nghiêm trọng hơn.
Hoàng Dung nghiêng đầu nhìn cha thấy y nhìn hai người tới mức xuất thần, vẻ mặt lại càng kỳ lạ, chỉ có Âu Dương Khắc là không ngừng liếc mắt đưa tình với nàng, chiếc quạt trong tay khẽ phe phẩy, lộ ra vẻ mười phần điệu đàng phong lưu.
Quách Tĩnh nhìn tới lúc vong hình, nhịn không được lớn tiếng khen ngợi. Âu Dương Khắc tức giận nói:
– Thằng tiểu tử nhà ngươi đã không biết, lại nói bừa gì thế?
Hoàng Dung nói:
– Ngươi không biết, làm sao biết người ta không biết?
Âu Dương Khắc cười nói:
– Y là ngu ngốc cứ làm ra vẻ như thế, chứ y bấy nhiêu tuổi đầu thì làm sao biết được công phu thần diệu của chú ta!
Hoàng Dung nói:
– Ngươi không phải y, làm sao biết y không biết?
Hai người đứng một bên đấu khẩu, Hoàng Dược Sư và Quách Tĩnh thì như không nghe thấy, chỉ ngưng thần xem đánh nhau.
Lúc ấy Hồng Thất công và Âu Dương Phong đều ngồi xổm xuống đất, một người thì ngón giữa tay trái gõ khẽ lên đầu, một người thì bịt chặt hai tai, đều nhắm mắt vất vả suy nghĩ, đột nhiên cùng quát lớn, đồng thời vọt tới trao đổi một quyền một cước sau đó lùi ra suy nghĩ tiếp. Hai người công phu đã tới cảnh giới ấy, võ thuật cả các môn các phái không gì không thông, chiêu số thế tục đã không cần phải sử dụng, biết là bất kể ra sát thủ lợi hại thế nào đối phương đều có thể dễ dàng hóa giải, ắt phải có chiêu số mới lạ thần kỳ mới có thể khắc địch chế thắng.
Hai người sau cuộc luận kiếm hai mươi năm trước, một ở Trung nguyên, một ở Tây Vực, từ đó không biết tin tức của nhau, đều không biết đường lối luyện công mới của đối phương, lúc ấy vừa giao thủ thì võ công đều đã tiến bộ rất nhiều nhưng cách thức thì so với hai mươi năm trước cũng không khác, đều có sở trường, đều có sở kỵ, không ai khắc chế được ai. Nhìn thấy ánh trăng đã lặn, mặt trời đã ló lên, hai người hết sức suy nghĩ, muốn nghĩ ra chiêu mới vô địch, chưởng lực quyền pháp đều đã tới mức thiên biến vạn hóa, nhưng công lực tương đương, rốt lại cũng không phân được cao thấp.
Quách Tĩnh nhìn thấy hai người võ công cao cường nhất thiên hạ giao đấu, kỳ chiêu xảo pháp quả thật đánh ra mãi không hết. Những chiêu số ấy y nhìn thấy đều là như hiểu mà không hiểu, có lúc nhìn được vài chiêu tựa hồ gần với đạo lý quyền pháp mà Chu Bá Thông dạy, bèn mô phỏng học theo. Nhưng vừa học được một nửa, Hồng Thất công và Âu Dương Phong đã có chiêu khác, những gì y vừa nhớ được đã quên ngay.
Hoàng Dung thấy y như thế, thầm lấy làm ngạc nhiên, nghĩ:
– Hơn mười ngày không gặp nhau, chẳng lẽ y đột nhiên được thần tiên chỉ giáo, võ công tiến bộ mau lẹ? Mình nhìn thấy không biết kỳ diệu chỗ nào, sao y lại có thể kinh sợ mừng rỡ mà khen ngợi như thế?
Lại xoay chuyển ý nghĩ, chợt nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ gã ca ca xấu xa này của mình nhớ mình tới mức phát điên?
Nàng và Quách Tĩnh chia tay khá lâu không có cách nào gặp mặt, sau khi gặp mặt lại không được gần gũi nhau, liền bước lên nắm tay y. Lúc ấy Quách Tĩnh đang mô phỏng chưởng pháp quay người đẩy ra của Âu Dương Phong, một chưởng ấy nhìn thì thấy bình thường không có gì kỳ ảo nhưng bên trong ngầm mang rất nhiều tiềm lực. Hoàng Dung vừa nắm tay y, không ngờ kình lực trên tay y đột nhiên phát ra, chỉ cảm thấy một luồng kình lực đẩy mạnh vào mình, lúc ấy thân hình không tự chủ được bay tung lên không.
Quách Tĩnh tay chưởng đẩy ra mới biết, kêu lên:
– Ái chà.
Rồi tung người vọt lên đỡ nàng. Hoàng Dung vặn lưng một cái đã đứng trên nóc đình. Quách Tĩnh rơi xuống đất lại nhảy lên, tay trái nắm lấy hiên đình mượn lực lật người lên. Hai người sóng vai đứng trên nóc đình, từ trên nhìn xuống xem đôi bên đánh nhau.
Lúc ấy tình hình đôi bên giao đấu lại phát sinh biến hóa, chỉ thấy Âu Dương Phong ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cong cong ngang vai, giống hệt một con ếch xanh lớn đang lấy thế chuẩn bị nhảy lên, miệng phát ra tiếng ồm ộp như bò rống, lúc trỗi lúc tắt.
Hoàng Dung thấy dáng vẻ của y rất buồn cười, hạ giọng cười nói:
– Tĩnh ca ca, y đang làm gì thế?
Quách Tĩnh mới nói:
– Ta cũng không biết?
Thì chợt nhớ lời Chu Bá Thông kể việc Vương Trùng Dương một chiêu Nhất dương chỉ phá tan Cáp mô công của Âu Dương Phong, gật đầu nói:
– Phải rồi, đây là một môn công phu cực kỳ lợi hại của y, gọi là Cáp mô công.
Hoàng Dung vỗ tay cười nói:
– Đúng là giống hệt một con cóc điên?
Âu Dương Khắc thấy hai người tựa vào nhau chỉ chỉ trỏ trỏ, vừa cười vừa nói, bất giác nổi cơn ghen tức, chỉ muốn nhảy lên liều mạng với Quách Tĩnh, nhưng bên sườn đau buốt không thể vận khí dùng lực, lại tự hiểu không phải là địch thủ của y, kế loáng thoáng nghe Hoàng Dung nói:
– Đúng là giống hệt một con cóc điên.
Lại nghe hai người nói y là cóc ghẻ muốn ăn thịt ngỗng trời càng bừng bừng nổi giận, tay trái nắm ba ngọn Phi yến ngân thoa rón rén vòng ra sau đình, nghiến răng giang tay phóng ra, ba mũi ngân thoa đồng thời bắn tới sau lưng Quách Tĩnh.
Lúc ấy Hồng Thất công trước một chưởng sau một chưởng đang không ngừng xoay tròn quanh Âu Dương Phong, dùng Hàng long thập bát chưởng giao đấu với Cáp mô công của y. Đó đều là công phu tinh thuần nhất của hai người, đến lúc ấy đã không phải là thong thả đấu trí so khéo, đua lạ tranh thắng như lúc nãy mà là đều đem công lực mấy chục năm ra giao đấu, đã đến lúc quyết sinh tử.Võ công của Quách Tĩnh có Hàng long thập bát chưởng là tinh thuần nhất, thấy sư phụ dùng lộ chưởng pháp ấy đánh ra, thần oai lẫm liệt diệu dụng vô cùng, so với sở học của mình quả thật không thể lấy gì mà nói, chỉ nhìn tới mức say sưa, làm sao biết có người ám toán sau lưng?
Hoàng Dung không biết hai vị cao thủ giỏi nhất trên đời đã đánh nhau đến lúc vô cùng ác liệt vẫn còn chỉ trỏ cười nói, nhưng liếc mắt chợt thấy ngoài trúc đình thiếu mất một người. Nàng lập tức nghĩ tới Âu Dương Khắc sợ y giở trò, đang định tìm kiếm chợt nghe sau lưng tiếng gió nổi lên rất mạnh, có ám khí bắn tới hậu tâm Quách Tĩnh, liếc mắt thấy y vẫn chưa biết, vội tung người nằm phục lên lưng y, chát chát chát ba tiếng, ba mũi Phi yến ngân thoa đã trúng vào lưng nàng. Nàng mặc Nhuyễn vị giáp, ngân thoa chỉ khiến nàng đau chứ không bị thương, bèn lật tay nắm ba mũi ngân thoa, cười nói:
– Ngươi gãi lưng cho ta đấy à? Cám ơn nhé, trả lại cho ngươi đây.
Âu Dương Khắc thấy nàng đỡ ba mũi ngân thoa cho Quách Tĩnh càng thêm chua xót, nghe nàng nói thế chỉ đợi nàng ném qua, nhưng chờ hồi lâu lại thấy nàng cứ cầm ngân thoa trong tay không chịu ném xuống, chỉ đưa tay ra chờ y tới lấy.
Âu Dương Khắc chân trái điểm một cái nhảy vọt lên nóc đình, y có ý khoe khoang khinh công, nhẹ nhàng đáp xuống góc đình, chiếc áo bào trắng khẽ lay động trong gió, quả nhiên dáng vẻ tuấn tú, phiêu dật như tiên. Hoàng Dung buộc miệng khen một tiếng, kêu lên:
– Khinh công của ngươi hay lắm!
Rồi bước tới một bước đưa tay trả ngân thoa cho y.
Âu Dương Khắc thấy cổ tay của nàng trắng như tuyết trong lòng mờ mịt, đang muốn nhân lúc cầm ngân thoa sẽ tiện dịp nắm cổ tay nàng một cái, đột nhiên trước mắt ánh vàng chớp lên, y đã chịu đau khổ hai lần, bèn lộn người một cái nhào luôn xuống dưới, tay áo dài vung lên, đánh mớ kim châm rơi xuống lả tả. Hoàng Dung cười khanh khách một tiếng, ba mũi ngân thoa nhắm vào Âu Dương Phong đang ngồi xổm dưới đất thẳng tay phóng ra.
Quách Tĩnh hoảng sợ kêu lên:
– Không được như thế!
Rồi vặn lưng ôm xốc nàng lên nhảy luôn xuống đất, hai chân còn chưa chạm đất, chỉ nghe Hoàng Dược Sư la hoảng:
– Phong huynh lưu tình!.
Quách Tĩnh chỉ cảm thấy một luồng kình lực di sơn đảo hải đẩy tới, vội ném Hoàng Dung qua một bên, vận kình lực lên, hai tay cùng lúc sử dụng chiêu Kiến long tại điền trong Hàng long thập bát chưởng bằng bặn đẩy ra, bình một tiếng, lập tức bị Cáp mô công của Âu Dương Phong hất lùi lại bảy tám bước. Y khí huyết nhộn nhạo vô cùng khó chịu, nhưng sợ chưởng lực lợi hại vô song của Âu Dương Phong đánh Hoàng Dung bị thương, cố đứng vững lại, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đón đỡ chiêu số của Âu Dương Phong đánh tiếp, chỉ thấy Hồng Thất công và Hoàng Dược Sư đã song song đứng chắn trước mặt.
Âu Dương Phong vươn người đứng thẳng dậy, kêu lên _Đáng thẹn, đáng thẹn, một đòn ấy thu thế không kịp, chắc chưa làm cô nương bị thương chứ?
Hoàng Dung vốn đã sợ tới mức mặt hoa thất sắc nghe y nói thế, gượng cười nói:
– Cha ta ở đây, ngươi đả thương được ta à?
Hoàng Dược Sư vô cùng lo lắng, nắm lấy tay nàng hạ giọng hỏi khẽ:
– Trên người có chỗ nào khác lạ không? Mau hít thừ vài hơi xem.
Hoàng Dung theo lời hít chậm thở mau, cảm thấy không có gì khác lạ, bèn cười lắc lắc đầu. Hoàng Dược Sư lúc ấy mới yên tâm, trách mắng:
– Hai vị bá bá đang ấn chứng võ công ở đây lại cần con nha đầu ngươi thêm tay thêm chân à? Cáp mô công của Âu Dương bá bá không phải tầm thường, nếu không phải y thủ hạ lưu tình, thì cái mạng nhỏ xíu của ngươi lại còn được sao?
Nguyên là Cáp mô công của Âu Dương Phong chuyên lấy tĩnh chế động, y toàn thân vận kình chứa thế, nén khí không phát, chỉ cần địch nhân ra chiêu tấn công sẽ lập tức phát đòn phản kích mãnh liệt không gì bằng, y đang toàn lực chi trì với Hồng Thất công, cũng như cánh cung đã giương căng, khi dây cung sắp buông thì đột nhiên Hoàng Dung lại chen ngang vào, đúng là tự tìm cái chết. Khi Âu Dương Phong biết người nhắm vào y phát chiêu chính là Hoàng Dung thì kình lực đã phát ra, bất giác giật nảy mình, nghĩ thầm phen này thì gặp đại họa, vị cô nương như hoa như ngọc này lại phải mất mạng dưới tay mình, tai nghe tiếng Hoàng Dược Sư kêu:
– Phong huynh lưu tình?
Vội thu chưởng nhưng làm sao còn thu kịp, đột nhiên thấy có một luồng chưởng lực chống lại, y thừa thế thu mau về, nhìn rõ ràng người cứu Hoàng Dung chính là Quách Tĩnh, trong lòng càng khâm phục Hồng Thất công:
– Lão ăn mày quả nhiên rất cao cường, một gã đệ tử trẻ tuổi thế này cũng dạy được công phu như thế.
Hoàng Dược Sư lúc ở Quy Vân trang đã thử qua võ công của Quách Tĩnh, nghĩ thầm:
– Tiểu tử ngươi không biết trời cao đất dày, lại dám xuất thủ chống cự tuyệt kỹ bình sinh Cáp mô công của Âu Dương Phong, nếu không phải là y nể mặt ta thủ hạ lưu tình thì ngươi đã sớm bị đánh tan xương nát thịt rồi.
Y không biết công lực của Quách Tĩnh hiện đã khác lúc ở Quy Vân trang, nhưng mới rồi quả là y cứu mạng Hoàng Dung, chỉ thấy gã tiểu tử ngốc này liều mình xả thân vì con gái mình, ác cảm đối với y lập tức tiêu tan quá nửa, nghĩ thầm:
– Gã tiểu tử này tính nết thành thật, đối với Dung nhi quả thật mang một phiến si tâm, Dung nhi thì không thể gả cho y, nhưng cũng phải thưởng cho y tử tế.
Thấy gã tiểu tử này tuy ngu ngốc không ai bằng nhưng chữ si ấy thì rất hợp với tính mình. Hồng Thất công lại quát:
– Lão Độc vật, ngươi giỏi thật đấy? Hai chúng ta chưa phân thắng bại, lại đánh tiếp đi!
Âu Dương Phong kêu lên:
– Được, ta sẽ xả thân bồi tiếp quân tử.
Hồng Thất công cười nói:
– Nhưng ta không phải là quân tử, ngươi cứ xả thân bồi tiếp ăn mày thôi.
Thân hình chớp lên lại vọt vào vòng chiến.
Âu Dương Phong đang muốn nhảy ra, Hoàng Dược Sư đã đưa tay trái ra cản lại, cao giọng nói:
– Khoan đã! Thất huynh, Phong huynh, hai vị đã giao đấu hơn ngàn chiêu vẫn chưa phân cao thấp. Hôm nay hai vị đều là khách quý của đảo Đào Hoa, chẳng bằng cứ uống thêm vào chén rượu ngon tự nấu của huynh đệ, chớp mắt sẽ đến kỳ luận kiếm ở Hoa sơn, lúc ấy không những hai vị phải quyết cao thấp mà huynh đệ và Đoàn hoàng gia cũng phải ra tay. Chuyện so tài hôm nay cứ dừng lại ở đây nên chăng?
Âu Dương Phong cười nói:
– Được thôi, nếu đánh nhau nữa thì ta phải cam bái hạ phong mất!
Hồng Thất công quay lại cười nói:
– Lão Độc vật ở Tây Vực khẩu thị tâm phi nổi tiếng thiên hạ. Người nói cam bái hạ phong thì chính là ắt chiếm thượng phong. Lão khiếu hóa ta chẳng tin lắm.
Âu Dương Phong nói:
– Vậy thì ta lại lãnh giáo cao chiêu của Thất huynh.
Hồng Thất công phất tay áo một cái, nói:
– Thế thì không gì tốt bằng.
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Hôm nay hai vị giá lâm, đảo Đào Hoa té ra là để bộc lộ võ công.
Hồng Thất công hô hô cười nói:
– Dược huynh quở trách rất phải, bọn ta là tới đây cầu hôn chứ không phải để đánh nhau.
Hoàng Dược Sư nói:
– Huynh đệ vốn nói muốn đưa ra ba đề mục để khảo xét tài học của hai vị thế huynh; Người trúng tuyển thì huynh đệ sẽ nhận y làm con rễ, người không trúng tuyển huynh đệ cũng không để y về tay không!
Hồng Thất công nói:
– Cái gì, ngươi còn có một con gái nữa à?
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Bây giờ thì chưa, nhưng cho dù lấy vợ sinh con gái cũng không còn kịp nữa. Những môn tạp học cửu lưu tam giáo, y bốc tinh tướng thì huynh đệ đều biết qua một ít. Vị thế huynh không trúng tuyển nếu không chê quê vụng, có ý muốn học, thì bất cứ chọn công phu nào huynh đệ cũng sẽ dốc lòng truyền thụ, không để y tới đảo Đào Hoa không công.
Hồng Thất công vốn biết tài năng của Hoàng Dược Sư, nghĩ thầm nếu Quách Tĩnh không thể làm con rể y, được y truyền thụ một môn công phu cũng là dùng suốt đời không hết, có điều khảo xét chuyện gì thì Quách Tĩnh chắc chắn cũng phải thua, lại không khỏi bị thiệt thòi lớn.
Âu Dương Phong thấy Hồng Thất công trầm ngâm chưa đáp, bèn cướp lời nói:
– Được, cứ thế mà làm! Dược huynh vốn đã đáp ứng hôn sự của xá điệt, nhưng nể mặt Thất huynh phải để cho hai đứa trẻ khảo xét một lần. Như vậy cũng là cách hay không làm tổn thương hòa khí giữa hai nhà.
Rồi ngoảnh lại nói với Âu Dương Khắc:
– Lát nữa nếu ngươi không bằng Quách thế huynh thì đó là ngươi tự mình bất tài, không trách được người khác, chúng ta cứ vui mừng uống một chén rượu mừng cho Quách thế huynh là được. Nếu như ngươi còn so đơn tính kép, sinh sự rắc rối thì chẳng ra gì cả, không những hai vị tiền bối đây không tha được ngươi mà ta cũng không thể dễ dàng tha ngươi đâu.
Hồng Thất công ngẩng lên trời cười rộ, nói:
– Lão Độc vật ngươi nắm chắc chín phần thắng rồi nên câu ấy là nói cho thầy trò ta nghe, bảo bọn ta nếu khảo xét không bằng thì cứ ngoan ngoãn nhận thua.
Âu Dương Phong cười nói:
– Ai thua ai thắng làm sao đoán được chứ. Có điều với thân phận của ta và ngươi thì nếu thua cũng phải công khai nhận thua, chứ chẳng lẽ lại còn lằng nhằng kiếm chuyện sao? Dược huynh, xin mời cứ ra đề đi.
Hoàng Dược Sư dốc lòng muốn gả con gái cho Âu Dương Khắc, quyết ý ra ba đề thi cho y thắng, nhưng nếu lộ rõ ý thiên vị thì lại đánh mất thân phận cao nhân của mình mà lại không khỏi đắc tội với Hồng Thất công, đang còn trầm ngâm suy nghĩ thì Hồng Thất công nói:
– Chúng ta đều là người vung quyền phóng cước, Dược huynh ngươi ra đề mục cũng phải là việc võ công. Chứ nếu khảo xét thi ca từ phú, đọc kinh vẽ bùa gì đó thì thầy trò ta cứ nhận thua, phủi đít đi luôn, cũng không cần phải khoe cái xấu nữa.
Hoàng Dược Sư nói:
– Cái đó tự nhiên. Đề thi thứ nhất chính là tỷ thí võ nghệ.
Âu Dương Phong nói:
– Thế không được, xá diệt hiện đang bị thương.
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Chuyện đó ta biết. Ta cũng không muốn để hai vị thế huynh tỷ võ trên đảo Đào Hoa, làm tổn thương hòa khí hai nhà.
Âu Dương Phong nói:
– Không phải hai người bọn họ tỷ thí à?
Hoàng Dược Sư nói:
– Không sai.
Âu Dương Phong cười nói:
– Phải đấy! Vậy thì quan chủ khảo cứ ra tay khảo thí, thử với mỗi người vài chiêu.
Hoàng Dược Sư lắc đầu cười nói:
– Cũng không phải, thử chiêu như thế thì khó nói chắc là không có người bảo ta có ý thiên vị, lúc xuất thủ có chia nặng nhẹ. Phong huynh, công phu của ngươi và Thất huynh đã luyện tới mức đăng phong tháo cực, lư hỏa thuần thanh rồi, mới rồi đánh nhau hơn ngàn chiêu vẫn không phân cao thấp, bây giờ ngươi thử với Quách thế huynh, Thất huynh thì thử với Âu Dương thế huynh.
Hồng Thất công nghĩ thầm:
– Vậy thì rất công bằng, Hoàng lão tà quả thật rất thông minh, chỉ nói một chuyện này thì lão khiếu hóa đã nghĩ không ra.
Bèn cười nói:
– Cách này quả thật không dở, nào nào nào, chúng ta làm thôi.
Nói xong đưa tay vẫy vẫy Âu Dương Khắc.
Hoàng Dược Sư nói:
– Khoan đã, chúng ta còn phải có ba điều quy ước. Thứ nhất, Âu Dương thế huynh đang bị thương, không thể vận khí dụng kình, vì thế mọi người chỉ thử chiêu số võ nghệ chứ không khảo về nội công cao thấp. Thứ hai, bốn người các vị thử chiêu trên cây tùng kia, đứa nhỏ nào rơi xuống trước là thua.
Nói tới đó đưa tay chỉ vào hai cây tùng to lớn cạnh trúc đình, lại nói:
– Thứ ba, Phong huynh và Thất huynh ai ra tay quá nặng, không cẩn thận lỡ tay làm bọn nhỏ bị thương cũng tính là thua.
Hồng Thất công ngạc nhiên nói:
– Làm bọn nhỏ bị thương là thua à?
Hoàng Dược Sư nói:
– Cái đó đương nhiên. Hai người các vị công phu cao tới mức nào, nếu không quy định điều ấy, chỉ cần ra tay một cái thì hai vị thế huynh còn sống được sao? Thất huynh, chỉ cần ngươi làm Âu Dương thế huynh bị trầy da thì tính là ngươi thua, Phong huynh cũng thế. Trong hai đứa nhỏ thế nào cũng có một đứa làm con rể ta, há lại trong một chiêu lại để bị thương dưới tay hai người các vị à.
Hồng Thất công lắc đầu cười nói:
– Hoàng lão tà điêu ngoa cổ quái quả nhiên danh bất hư truyền. Đánh đối phương bị thương thì kể là thua, cái quy củ này quả thật là thiên cổ kỳ văn đấy. Được thôi, cứ thế mà làm. Chỉ cần công bằng là lão khiếu hóa nghe theo ngay.
Hoàng Dược Sư vẫy tay một cái, bốn người cùng nhảy lên cây tùng, chia thành hai cặp. Hồng Thất công và Âu Dương Khắc ở bên phải, Âu Dương Phong và Quách Tĩnh bên trái. Hồng Thất công vẫn cười hì hì, còn ba người kia thần sắc đều rất nghiêm trang.
Hoàng Dung biết võ công của Âu Dương Khắc vốn cao hơn Quách Tĩnh, may là y đang bị thương, bây giờ tại tỷ thí thế này thì y khinh công cao cường, rõ ràng chiếm tiện nghi hơn Quách Tĩnh, bất giác lo lắng, chỉ nghe cha cao giọng nói:
– Ta đếm một hai ba thì mọi người lập tức động thủ. Âu Dương thế huynh, Quách thế huynh, hai người các ngươi, ai rơi xuống đất trước thì kể là thua đấy!
Hoàng Dung ngầm tính cách giúp đỡ Quách Tĩnh, nhưng nghĩ tới Âu Dương Phong công phu lợi hại như thế, thì mình làm sao ra tay hạ thủ được?
Hoàng Dược Sư kêu lên:
– Một, hai, ba
Trên cây tùng bóng người chớp lên, bốn người đã động thủ.
Hoàng Dung quan tâm tới Quách Tĩnh, chỉ nhìn y và Âu Dương Phong giao đấu, thấy hai người trong chớp mắt đã trao đổi mười mấy chiêu. Nàng và Hoàng Dược Sư cùng bất giác ngấm ngầm khen ngợi:
– Tại sao võ công của y đột nhiên tiến triển mau như vậy, chiết chiêu mấy chục hợp rồi vẫn chưa có vẻ thua sút?
Âu Dương Phong thì lại sốt ruột, chưởng lực phóng tới, từng bước từng bước tiến lên ép sát, nhưng chỉ sợ đả thương Quách Tĩnh, đột nhiên chợt động linh cơ, hai chân như bánh xe lăn tròn cuốn tới, toan đá y rơi xuống khỏi cây tùng. Quách Tĩnh sử dụng công phu Phi long tại thiên trong Hàng long thập bát chưởng, không ngừng nhảy vọt lên, hai tay dùng lực chém xuống, chưởng nào cũng chặt vào chân đối phương.
Hoàng Dung tim đập thình thịch, liếc mắt nhìn qua Hồng Thất công, chỉ thấy cách đánh của hai người khác hẳn. Âu Dương Khắc cứ sử dụng khinh công, né đông tránh tây trên cành tùng, thủy chung vẫn không giao thủ một chiêu nửa thức với Hồng Thất công. Hồng Thất công sấn lên bức bách, Âu Dương Khắc không chờ y tới sát đã lẩn trốn. Hồng Thất công nghĩ thầm:
– Thằng khốn này cứ thế trốn chạy, kéo dài thêm thời giờ. Thằng tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia lại động thủ thật với Lão Độc vật, đương nhiên phải rơi xuống trước. Bằng vào một chút gian kế vặt vãnh của ngươi mà lão khiếu hóa lại thua ngươi à?
Đột nhiên nhảy vọt lên không, mười ngón tay như trảo sắt vồ vào đầu Âu Dương Khắc.
Âu Dương Khắc thấy đòn tới của y dữ tợn, rõ ràng không phải tỷ võ mà là muốn lấy mạng mình, trong lòng cả sợ, vội né qua bên phải. Nào ngờ Hồng Thất công dùng một hư chiêu ấy đã biết chắc là y sẽ né qua bên phải, lúc ấy uốn lưng trên không một cái đã rơi xuống cành cây bên phải trước, hai tay đẩy mau tới, quát lớn:
– Cứ cho là ta thua đi, nhưng hôm nay cứ giết tiểu tử thối tha nhà ngươi trước đã.
Âu Dương Khắc thấy y lật người trên không đã hoảng sợ trợn mắt há miệng, lại nghe y quát tháo như thế, đâu dám đón đỡ, chân đạp vào khoảng không, thân hình lập tức rơi xuống dưới, đang nghĩ trận này thì mình đã thua rồi, chợt nghe tiếng gió vang lên, Quách Tĩnh cũng đang rơi song song bên cạnh y.
Nguyên là Âu Dương Phong đánh mãi không thắng, nghĩ thầm:
– Nếu để thằng tiểu tử này đánh hơn năm mươi chiêu, thì oai danh của Tây độc còn gì nửa?
Đột nhiên nghiêng người sấn vào, tay trái vung ra như điện chớp chụp vào cổ Quách Tĩnh, miệng quát:
– Xuống đi!
Quách Tĩnh cúi đầu tránh qua, cũng vươn tay trái ra gạt. Âu Dương Phong đột nhiên phát kình, Quách Tĩnh kêu lên:
– Ngươi… ngươi… :
Ðang định nói y không giử theo quy ước của Hoàng Dược Sư, đồng thời vội vận kình chống trả. Nào ngờ Âu Dương Phong cười hỏi:
– Ta làm sao?
Kình lực đột nhiên thu về.
Quách Tĩnh gạt cái ấy dùng hết sức bình sinh, chỉ sợ y dùng Cáp mô công đánh nội tạng mình bị thương, nào ngờ đang lúc dùng toàn lực phát kình thì kình lực của đối phương đột nhiên mất tăm không hình không bóng, y rốt lại công lực vẫn nông cạn, làm sao được như Âu Dương Phong trong chớp mắt thu phát được như ý, may là y học được bảy mươi hai lộ Không minh quyền của Chu Bá Thông, trong võ công đã có nhu trong cương, nếu không thì ắt như lúc qua chiêu với Hoàng Dược Sư ở Quy Vân trang, phen này thế nào tay cũng bị trặc khớp, nhưng tuy thế cũng đứng không vững, nhào luôn một cái, đầu dưới chân trên rơi thẳng xuống đất.
Âu Dương Khắc là thuận thế rơi xuống, Quách tĩnh lại là ngã, hai người trên không một thuận một nghịch rơi xuống, nhìn thấy ắt đồng thời chạm đất. Âu Dương Khắc thấy Quách Tĩnh đang ở bên cạnh, quả có tiện nghi rất lớn có thể lợi dụng, lúc ấy đưa hai tay ra thuận tay ấn vào lòng bàn chân Quách Tĩnh một cái, mình thì mượn thế nhảy vọt lên. Quách Tĩnh bị ấn cái ấy, rơi xuống càng mau hơn.
Hoàng Dung nhìn thấy Quách Tĩnh thua, kêu lên một tiếng ái chà đột nhiên thấy Quách Tĩnh thân hình vọt lên không, bình một tiếng, Âu Dương Khắc ngã nằm ngang dưới đất, Quách Tĩnh thì đã đứng lại trên cành tùng, mượn sức nhún của cành tùng nhô lên hụp xuống trên không. Hoàng Dung lúc ấy vô cùng mừng rỡ, nhưng không nhìn rõ Quách Tĩnh làm thế nào mà chỉ còn cách mặt đất có vài thước lại có thể chuyển bại thành thắng, không kìm được lại kêu lên một tiếng ái chà?
Tuy cũng là ái chà nhưng tình cảm thì khác hẳn nhau.
Âu Dương Phong và Hồng Thất công lúc ấy đều đã nhảy xuống đất. Hồng Thất công hô hô cười rộ, luôn miệng kêu lớn:
– Tài thật
Âu Dương Phong sắc mặt xám xanh, âm trầm nói:
– Thất huynh, vị cao đồ này của ngươi võ công cực kỳ phức tạp, ngay cả thuật đấu vật đùa giỡn của người Mông Cổ cũng đem ra dùng.
Hồng Thất công cười nói:
– Chuyện đó thì ta không biết, cũng không phải ta dạy y, ngươi đừng kiếm chuyện với lão khiếu hóa.
Nguyên là Quách Tĩnh bị Âu Dương Khắc ấn vào lòng bàn chân một cái cắm thẳng xuống đất, chỉ thấy hai chân Âu Dương Khắc đang ở trước mặt mình, lúc nguy cấp cũng không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức đưa hai tay ra ôm lấy đã nắm chặt được bắp chân của y, dùng lực quật mạnh một cái, mình thì mượn lực vọt lên, đòn ấy chính là cách thức đấu vật của người Mông Cổ. Kỹ thuật đấu vật của người Mông Cổ trên đời vẫn truyền là thiên hạ vô song. Quách Tĩnh lớn lên ở sa mạc, trước khi theo Giang Nam lục quái học võ đã cùng bọn bạn nhỏ Đà Lôi hàng ngày đấu vật, cách thức đấu vật ấy đối với y cũng như ăn uống đi lại, đã rất thuần thục.
Nếu không thì với sự ngu ngốc của y, trong một chớp mắt cắm đầu xuống đất như thế thì cho dù biết tuyệt kỹ ấy cũng vạn vạn không bao giờ nghĩ ra, chỉ sợ phải bộp một tiếng lăn ra đất qua một lúc mới nghĩ ra ái chà, sao mình không túm lấy bắp chân y?
Lần ấy vô ý mà biểu diễn một trường đấu vật trên không, lấy đó thủ thắng, thắng rồi nhất thời vẫn không rõ là mình làm sao mà thắng.
Hoàng Dược Sư khẽ lắc đầu, nghĩ thầm:
– Gã tiểu tử Quách Tĩnh này đầu óc ngu ngốc, thắng trận này rõ ràng là ăn may thôi.
Bèn nói:
– Trận này Quách hiền điệt thắng rồi. Nhưng Phong huynh không cần phiền não, chỉ cần lệnh điệt trong lòng có chân tài thực học thì làm gì trận thứ hai thứ ba lại không thắng.
Âu Dương Phong nói:
– Vậy thì lại mời Dược huynh ra đề thứ hai.
Hoàng Dược Sư nói:
– Trận thứ hai thứ ba của chúng ta là văn khảo.
Hoàng Dung chẩu môi nói:
– Cha, rõ ràng là cha thiên vị. Mới rồi đã nói rõ chỉ khảo võ nghệ, tại sao lại còn văn khảo? Tĩnh ca ca, ngươi đừng thèm tỷ thí nữa.
Hoàng Dược Sư nói:
– Ngươi biết cái gì? Võ công mà luyện tới cảnh giới thượng thừa thì chẳng lẽ còn đánh nhau lộn bậy sao? Bằng vào mấy người bọn ta đây há lại có thể như phường học võ thế tục, còn đả lôi đài tỷ võ chiêu thân đánh giết dữ dội gì gì à…
Hoàng Dung nghe câu ấy đưa mắt nhìn Quách Tĩnh một cái, ánh mắt của Quách Tĩnh cũng đang nhìn nàng, hai người cùng nghĩ tới chuyện Mục Niệm Từ tỷ võ chiêu thân ở Trung đô, chỉ nghe Hoàng Dược Sư nói tiếp:
– …Đề mục thứ hai của ta là muốn mời hai vị hiền diệt phẩm bình một khúc tiêu lão hủ sẽ thổi.
Âu Dương Khắc cả mừng, nghĩ thầm thằng tiểu tử ngốc kia thì biết gì về quản huyền ty trúc, phen này thì mình thắng chắc không còn nghi ngờ gì nữa. Âu Dương Phong lại đoán Hoàng Dược Sư muốn dùng tiếng tiêu khảo xét nội công của hai người, mới rồi ra chiêu y đã biết Quách Tĩnh nội công thâm hậu, cháu mình chưa chắc đã hơn được y, lại sợ cháu mình sau khi bị thương lại bị tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư làm cho bị thương lần nữa, bèn nói:
– Bọn tiểu bối định lực kém cỏi, chỉ sợ không thể nghe nổi Dược huynh nhã tấu. Có lẽ xin Dược huynh…
Hoàng Dược Sư không đợi y nói xong đã ngắt lời:
– Khúc tiêu ta tấu rất bình thường, không phải khảo xét nội công, Phong huynh cứ yên tâm.
Rồi nhìn Âu Dương Khắc và Quách Tĩnh nói:
– Hai vị hiền điệt mỗi người hãy bẻ một cành trúc gõ theo phách điệu tiếng tiêu của ta, ai gõ đúng thì người ấy thắng trận thứ hai.
Quách Tĩnh bước lên vái một vái, nói:
– Hoàng đảo chủ, đệ tử rất ngu xuẩn, không biết gì về âm luật trận này đệ tử nhận thua là được.
Hồng Thất công nói:
– Khoan đã, đừng vội, cho dù thua thì thử, một lần có hề gì? Còn sợ người ta cười sao?
Quách Tĩnh nghe sư phụ nói thế, thấy Âu Dương Khắc đã bẻ một cành trúc cầm trong tay, cũng đành đi bẻ một cành…
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Thất huynh, Phong huynh ở đây, tiểu đệ xin làm trò cười cho các vị.
Rồi kề ngọc tiêu vào môi thổi lên réo rắt mấy tiếng. Lần này y thổi tiêu không hề mang chút nội công nào, giống như người thường thổi tiêu mà thôi.
Âu Dương Khắc nghe âm xét luật, án cung dẫn thương, một vỗ một gõ, đánh nhịp không hề sai chạy. Quách Tĩnh thì chẳng biết đầu mối ở đâu, chỉ giơ cành trúc lên không, thủy chung không dám gõ xuống, Hoàng Dược Sư đã thổi qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà mà y vẫn chưa đánh nhịp cái nào. Chú cháu Âu Dương vô cùng đắc ý, đều nghĩ rằng trận này nhất định là thắng, nếu trận thứ ba vẫn là văn khảo thì ắt mình mười phần thắng chín.
Hoàng Dung vô cùng lo lắng hoảng sợ, lấy tay phải nhịp nhịp lên cổ tay trái, đưa mắt ra hiệu cho Quách Tĩnh cứ theo đó gõ bừa, nào ngờ y cứ ngẩng đầu nhìn trời, ngẩn ngơ xuất thần, không hề nhìn tới thủ thế của nàng.
Hoàng Dược Sư lại thổi thêm một lúc, Quách Tĩnh đột nhiên giơ tay lên, cầm cành trúc gõ xuống, cốc một tiếng, vừa khéo đánh vào khoảng giữa hai phách. Âu Dương Khắc lập tức bật tiếng cười rộ, nghĩ thầm thằng tiểu tử ngốc này ra tay là gõ sai. Quách Tĩnh lại gõ cái nữa, vẫn là vào khoảng giữa hai phách. Y gõ liên tiếp bốn cái, cái nào cũng sai.
Hoàng Dung lắc lắc đầu, nghĩ thầm:
– Gã ca ca ngốc của mình vốn không biết âm luật, lẽ ra gia gia không nên cường ép khảo xét y.
Trong lòng oán hờn, chỉ muốn nghĩ cách phá rối cục diện để trận tỷ thí này không thành, cũng kể như hòa, quay đầu nhìn lại cha thì thấy trên mặt y hiện ra vẻ kinh ngạc.
Chợt nghe Quách tĩnh lại gõ thêm mấy tiếng, tiếng tiêu chợt nhiên chậm lại, nhưng lập tức lại trở về khúc điệu ban đầu. Cành trúc trong tay Quách Tĩnh gõ liên tiếp, cái nào cũng trước hoặc sau phách nhạc, lúc thì chậm lúc thì mau, hoặc giành trước tụt sau, tiếng ngọc tiêu mấy lần cơ hồ bị y gõ phách làm cho rối loạn. Lần này thì không những Hoàng Dược Sư lưu thần, mà Hồng Thất công và Âu Dương Phong cũng vô cùng ngạc nhiên.
Vốn là Quách Tĩnh mới rồi nghe ba người dùng tiếng tiêu, tiếng đàn, tiếng hú giao đấu, đã ngộ được rằng trong âm nhạc cũng có cách thức công thủ giao đấu y lại không biết gì về tiết tấu âm nhạc, nghe tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư, chỉ cho rằng y muốn khảo xét mình làm thế nào để chống lại tiếng tiêu, lúc ấy bèn dùng cành trúc gõ phách cho sai hết khúc điệu. Y cầm cành trúc gõ lên cây trúc khô, phát ra tiếng cốc cốc, cho dù định lực của Hoàng Dược Sư đã đạt tới mức lư hỏa thuần thanh, cũng phải mấy lần suýt nữa theo nhịp phách mà trở thành rất khó nghe, phách điệu cực kỳ rối loạn. Hoàng Dược Sư đột nhiên phấn chấn tinh thần, nghĩ thầm tiểu tử ngươi dám đánh trả ta như thế, khúc điệu đột nhiên thay đổi, từ từ biến thành vô cùng nhu mỹ.
Âu Dương Khắc chỉ nghe được một lúc, bất giác không tự chủ được giơ cành trúc trong tay lên múa may. Âu Dương Phong hít vào một hơi, bước qua nắm lấy mạch môn trên cổ tay y, rút khăn ra nút vào hai tai y, đợi y trấn định tâm thần xong mới buông tay ra.
Hoàng Dung từ nhỏ đã quen nghe cha thổi bài Bích hải triều sinh khúc này, lại được y chỉ dẫn tường tận, biết hết những chỗ biến hóa trong khúc nhạc, hai cha con tâm thần như một nên không bị nguy hiểm, nhưng biết khúc tiêu này của cha có ma lực rất lớn, lo Quách Tĩnh không chống được. Khúc tiêu này mô phỏng biển cả mênh mông, vạn dặm phẳng lì, xa xa sóng biển từ từ tiến tới, càng gần càng mau, sau cùng thì cuồn cuộn dâng lên, sóng trắng như núi nối nhau, mà trong làn sóng thì cá nhảy kình bơi, trên mặt biển thì gió thổi âu bay, lại thêm yêu ma quỷ mị, quái vật giỡn sóng, thoắt thì núi băng trôi tới, thoắt thì biển nóng như sôi, biến ảo đủ vành, mà sau khi triều lui thì mặt nước phẳng lặng như gương, dưới đáy biển lại là những dòng chảy ngầm rất xiết, trong chốn không có tiếng động hàm chứa sự hung hiểm, càng khiến người nghe khúc nhạc này bất giác rơi vào chỗ mai phục, lại càng không thể đề phòng.
Quách Tĩnh ngồi xếp bằng dưới đất, vừa vận nội công của phái Toàn Chân trấn nhiếp tâm thần chống lại tiếng tiêu dẫn dụ, vừa dùng cành trúc gõ phách để nhiễu loạn tiếng tiêu. Hoàng Dược Sư, Hồng Thất công, Âu Dương Phong ba người lúc lấy âm luật để so tài ai cũng có công có thủ, bản thân cố nhiên phải bảo nguyên thủ nhất, tĩnh tâm ngưng chí trước, mà còn không ngừng thừa chỗ sơ hở tấn công vào tâm thần của đối phương. Quách Tĩnh công lực thua xa ba người nên chỉ thủ không công, song phòng bị rất nghiêm mật, tuy không có sức phản kích nhưng Hoàng Dược Sư liên tục thay đổi qua mấy điệu mà vẫn không hàng phục được y.
Lại qua một lúc, tiếng tiêu càng lúc càng nhỏ, cơ hồ không thể nghe được.
Quách Tĩnh dừng cành trúc lắng tai nghe. Nào ngờ đó chính là chỗ lợi hại của Hoàng Dược Sư, tiếng tiêu càng nhỏ thì sức dẫn dụ càng lớn. Quách Tĩnh ngưng thần lắng nghe, âm vận phách điệu trong lòng dần dần hợp với tiếng tiêu. Nếu đổi là người khác thì lúc ấy đã rơi vào tuyệt cảnh, càng không sao thoát thân, nhưng Quách Tĩnh đã luyện được thuật song thủ hỗ bác, lòng có thể dùng vào hai việc, biết là nguy hiểm, lập tức phân khai tâm thần, tay trái cởi luôn chiếc giày dưới chân đập vào cây trúc khô bộp bộp bộp mấy tiếng.
Hoàng Dược Sư giật nảy mình, nghĩ thầm:
– Gã tiểu tử này thân mang kỳ học, xem ra không thể coi thường.
Bèn bước theo phương vị bát quái, vừa đi vừa thổi.
Quách Tĩnh hai tay chia ra đánh nhịp, cái nào cũng không ăn khớp với khúc điệu của tiếng tiêu lúc ấy y hai tay chia ra đánh như hai người hợp sức chống cự Hoàng Dược Sư, cốc cốc cốc, bộp bộp bộp, lực đạo lập tức mạnh lên gấp đôi. Hồng Thất công và Âu Dương Phong ngấm ngầm ngưng thần thủ nhất, với nội công của hai người bọn họ mà chỉ thủ không công thì có thể ung dung đối phó với tiếng tiêu, nhưng cũng không dám có chút nào khinh suất, nếu để lộ ra vẻ vận nội công chống lại thì không khỏi bị đối phương và Hoàng Dược Sư coi thường.
Tiếng tiêu chợt cao chợt thấp, càng thay đổi càng kỳ lạ, Quách Tĩnh lại chi trì thêm một lúc nữa, đột nhiên nghe trong tiếng tiêu có hơi lạnh tràn ra, lập tức thấy như ngồi giữa băng dày, không kìm được run lên cầm cập. Tiếng tiêu vốn lấy sự nhu hòa uyển chuyển làm sức mạnh, âm điệu lúc ấy lại vô cùng chót vót tiêu sái.
Quách Tĩnh dần dần cảm thấy lạnh thấu tận xương, biết là không hay, vội phân tâm nghĩ tới tình trạng mặt trời chói chang trên không, mùa hè nóng nực, tay cầm than đỏ, thân trong lò lửa, quả nhiên hơi lạnh giảm hẳn.
Hoàng Dược Sư thấy y nửa người bên trái thì run lên như bị lạnh nhưng nửa người bên phải lại toát mồ hôi, bất giác ngấm ngầm khen ngợi, lại đổi khúc điệu, đúng như mùa rét vừa qua, mùa hè tới ngay. Quách Tĩnh vẫn phân tâm chống cự, nhưng phách điệu trong tay đã bắt đầu theo tiếng tiêu. Hoàng Dược Sư nghĩ thầm:
– Người này nếu miễn cưỡng chống cự cũng có thể chi trì thêm lúc nữa, nhưng chỉ sợ chợt lạnh chợt nóng, về sau ắt sẽ bị bệnh nặng một trận.
Tiếng tiêu lả lướt bay tan vào trong rừng, đột nhiên chấm dứt.
Quách Tĩnh thở phào ra một hơi, đứng lên nhảy nhảy mấy cái rồi lại ngồi xuống, ngưng khí điều tức một lúc, biết Hoàng Dược Sư có ý dung tình, bước lên cảm tạ, nói:
– Đa tạ Hoàng đảo chủ chiếu cố, đệ tử vô cùng cảm ơn.
Hoàng Dung thấy y tay trái vẫn còn cầm một chiếc giày không khỏi thấy buồn cười, bèn kêu lên:
– Tĩnh ca ca, ngươi mang giày vào đi.
Quách Tĩnh nói:
– Ừ!
Rồi mới mang giày vào.
Hoàng Dược Sư chợt nghĩ:
– Gã tiểu tử này tuổi còn nhỏ mà võ công đã luyện tới mức tinh thuần như thế, chẳng lẽ y giả làm ra vẻ ngu ngốc nhưng thật ra lại là người thông minh tuyệt đỉnh sao? Nếu đúng là thế thì mình gả con gái cho y có hề gì.
Lúc ấy cười khẽ một tiếng, nói:
– Ngươi giỏi lắm, ngươi còn gọi ta là Hoàng đảo chủ à?
Câu ấy nói rõ là trong ba lần tỷ thí, ngươi đã thắng hai lần, đã có thể đổi gọi ta là Nhạc phụ đại nhân rồi.
Nào ngờ Quách Tĩnh không hiểu hàm ý trong câu nói, chỉ nói:
– Ta… ta…
Rồi không nói ra lời, hai mắt nhìn Hoàng Dung cầu cứu. Hoàng Dung trong lòng mừng thầm, giơ ngón cái tay phải lên không ngừng co lại, ra hiệu cho y dập đầu lạy.
Quách Tĩnh hiểu được đó là dập đầu, lập tức bò ra đất, hướng về Hoàng Dược Sư dập đầu bốn cái, nhưng miệng lại không nói gì. Hoàng Dược Sư cười nói:
– Ngươi dập đầu với ta làm gì vậy?
Quách Tĩnh nói:
– Là Dung nhi bảo tôi dập đầu.
Hoàng Dược Sư than thầm:
– Tiểu tử ngốc rốt lại vẫn là tiểu tử ngốc bèn đưa tay gỡ tấm khăn bịt tai Âu Dương Khắc ra, nói:
– Luận về nội công thì Quách hiền điệt cao cường, nhưng mới rồi là ta khảo về âm luật thì Âu Dương hiền diệt cao minh hơn rất nhiều… Vậy thì thôi, trận này kể như hai người hòa nhau. Ta sẽ ra một đề mục nữa để hai vị hiền điệt quyết thắng phụ.
Âu Dương Phong thấy cháu thua rồi nhưng biết y có ý thiên vị liền nói:
– Đúng đúng, phải tỷ thí lần nữa.
Hồng Thất công tửc giận không nói ra, nghĩ thầm:
– Con gái là ngươi sinh ra, ngươi muốn gả cho quân phong lưu lãng tử, người khác cũng không quản được. Lão khiếu hóa muốn đánh ngươi một trận, chỉ sợ hai quyền khôn địch bốn tay, đợi ta mời Đoàn hoàng gia tới giúp đỡ, trở lại sẽ làm cho rõ chuyện này.
Chỉ thấy Hoàng Dược Sư lấy trong bọc ra một tập giấy màu hồng, nói:
– Ta và Chuyết kinh chỉ sinh được một đứa con gái này. Chuyết kinh bất hạnh qua đời lúc sinh ra nó. Nay đội ơn Phong huynh, Thất huynh coi trọng, cùng tới cầu hôn, chuyết kinh nếu còn sống, ắt cũng mười phần vui vẻ…
Hoàng Dung nghe cha nói tới đó mi mắt đỏ lên. Hoàng Dược Sư nói tiếp:
– Tập sách này là thủ bút của chuyết kinh năm xưa, là tâm huyết của nàng gởi gắm trong đó, bây giờ xin hai vị hiền điệt đồng thời đọc qua một lượt, sau đó đọc thuộc lòng lại, ai đọc được vừa nhiều vừa đúng thì ta sẽ gả con gái cho người ấy.
Y ngừng lại một lúc, thấy Hồng Thất công bên cạnh khẽ cười gằn, lại nói:
– Kể ra thì Quách hiền điệt đã thắng hơn một trận, nhưng quyển sách này có quan hệ rất lớn với một đời của huynh đệ, chuyết kinh lại vì quyển sách này mà chết, bây giờ ta sẽ khấn thầm hồn thiêng của nàng trên trời đích thân chọn con rể, phù hộ cho một vị hiền diệt được thắng.
Hồng Thất công nhịn không nổi nữa, quát:
– Hoàng lão tà ai thèm nghe ngươi ăn nói nhảm nhí? Rõ ràng ngươi biết đồ đệ ta ngu ngốc, không học thi thư, lại khảo y đọc sách, còn muốn lôi bà vợ đã chết của ngươi ra để dọa người, thật chẳng biết xấu hổ!
Rồi phất tay áo một cái, quay người bỏ đi.
Hoàng Dược Sư cười nhạt một tiếng, nói:
– Thất huynh, ngươi muốn tới đảo Đào Hoa ra oai thì còn phải học võ công thêm vài năm nữa đã.
Hồng Thất công dừng chân quay lại, lông mày nhường lên, nói:
– Cái gì, muốn đánh nhau à? Ngươi muốn giữ ta lại đây hả?
Hoàng Dược Sư nói:
– Ngươi không biết thuật kỳ môn ngũ hành, nếu ta không ưng thuận thì đừng hòng ra khỏi đảo.
Hồng Thất công tức giận nói:
– Ta phóng một mớ lửa đốt sạch mớ cây hoa thối tha của ngươi bây giờ.
Hoàng Dược Sư cười nhạt nói:
– Ngươi có bản lãnh thì cứ đốt xem.
Quách Tĩnh thấy hai người tranh cãi muốn động thủ, biết sự bố trí trên đảo Đào Hoa cao thâm khôn lường, không thể để sư phụ cũng bị hãm trên đảo, bèn bước mau lên một bước, nói:
– Hoàng đảo chủ, sư phụ, đệ tử cùng Âu Dương đại ca thi đọc thuộc lòng sách là được. Đệ tử tư chất ngu xuẩn, có thua cũng đúng thôi.
Trong lòng nghĩ thầm:
– Cứ để sư phụ thoát thân đi đã, mình và Dung nhi sẽ cùng nhảy xuống biển, bơi tới khi kiệt sức, cùng chết dưới biển càng hay.
Hồng Thất công nói:
– Được lắm? Ngươi thích khoe cái xấu, cứ cho tình hình hiện tại là đúng thì xin mời, xin mời.
Y nghĩ đã nhất định sẽ thua thì cần gì phải tỷ thí? Y vốn có ý gây sự với Hoàng Dược Sư để nhân lúc hỗn loạn ba thầy trò sẽ cướp đường bỏ chạy, ra bờ biển cướp một chiếc thuyền rời đảo sẽ tính, không ngờ gã đồ đệ ngu xuẩn lại hoàn toàn không biết tùy cơ ứng biến, quả thật không biết làm sao.
Hoàng Dược Sư nhìn con gái nói:
– Ngươi ngoan ngoãn ngồi đó cho ta, đừng giở trò ma gì ra đấy.
Hoàng Dung không đáp, nghĩ tới trận này nhất định Quách Tĩnh phải thua, cha đã nói để người mẹ đã qua đời của mình chọn con rễ, vậy thì hai trận trước tuy là Quách Tĩnh thắng cũng như không kể. Kể cả ba trận thì trận thứ hai Quách Tĩnh rõ ràng đã thắng nhưng lại bị tính là hòa, trận còn lại sẽ có thắng bại, vậy lần này cha đưa ra một đề mục thì nhất định phải cho Âu Dương Khắc thắng mới thôi, bèn thầm tính cách cùng Quách Tĩnh trốn khỏi đảo Đào Hoa.
Hoàng Dược Sư bảo Âu Dương Khắc và Quách Tĩnh hai người sóng vai ngồi trên tảng đá rồi cầm quyển sách ấy đặt trước mặt hai người. Âu Dương Khắc thấy trên bìa sách có viết sáu chữ triện:
– Cửu âm chân kinh quyển hạ.
Lập tức cả mừng, nghĩ thầm:
– Quyển Cửu âm chân kinh này là tuyệt học võ công trong thiên hạ, nhạc phụ đại nhân có lòng chiếu cố, nên cho mình được đọc qua kỳ thư.
Quách Tĩnh nhìn sáu chữ triện ấy thì một chữ cũng không biết, nghĩ thầm:
– Y cố ý làm khó, những chữ cong cong quẹo quẹo thế này thì mình làm sao biết được? Thôi cứ nhận thua cho xong.
Hoàng Dược Sư mở trang đầu ra thì chữ trong sách viết theo lối khải thư, nét chữ đẹp đẽ rõ ràng, quả là thủ bút của phụ nữ. Quách Tĩnh chỉ nhìn được một hàng, tim đã đập thình thình, chỉ thấy hàng thứ nhất viết _Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không đủ có thể thắng có thừa.
Chính là câu Chu Bá Thông bắt y phải học thuộc lòng, lại nhìn tiếp xuống dưới thì câu nào cũng là đã thuộc lòng trong bụng.
Hoàng Dược Sư chờ một lúc, liệu chừng hai người đã đọc xong lại giở qua trang khác. Tới trang thứ hai câu chữ đã có chỗ thiếu sót, càng về sau câu văn càng tán loạn điên đảo, nét chừ cũng càng yếu ớt vô lực.
Quách Tĩnh trong lòng rúng động, nghĩ tới việc Chu Bá Thông nói:
– Hoàng phu nhân cố nhớ Cửu âm chân kinh nên tâm trí hao kiệt, lưu sản qua đời, vậy thì quyển sách này chính là bà ta viết vào lúc lâm chung:
– Chẳng lẽ Chu đại ca dạy mình học thuộc lòng chính là Cửu âm chân kinh sao? Không phải, không phải, quyển hạ chân kinh này Mai Siêu Phong đã làm mất, làm sao y có trong tay được?
Hoàng Dược Sư thấy y ngẩn ngơ xuất thần, chỉ cho rằng y vốn đã đọc tới mức đầu óc váng vất, cũng không đếm xỉa tới y, cứ thong thả từng trang từng trang giở qua.
Âu Dương Khắc lúc đầu còn nhớ được vài dòng, về sau đọc tới các pháp môn luyện công thực tế, thấy văn tự rối rắm không hiểu câu nào, lại đọc tới đoạn sau toàn trang đều nhảy hàng sót chữ, không kìm được ngán ngẩm thở dài, nghĩ thầm:
– Té ra y vẫn không chịu đưa toàn bộ kinh văn cho người ta xem.
Nhưng xoay chuyển ý nghĩ nghĩ thầm:
– Tuy mình không được nhìn thấy toàn bộ chân kinh, nhưng rốt lại so với thằng tiểu tử ngốc này vẫn nhớ được nhiều hơn. Lần khảo thí này nhất định là mình thắng rồi.
Nghĩ tới đó lập tức mừng rơn, không kìm được đưa mắt nhìn qua Hoàng Dung.
Chỉ thấy nàng lè lè lưỡi làm vẻ mặt nhát ma với mình, chợt nói:
– Âu Dương thế huynh, ngươi bắt Mục tỷ tỷ của ta bỏ vào quan tài trong từ đường, làm cô ta chết. Đêm qua cô ta báo mộng cho ta, tóc xõa ngang vai, mặt đầy máu tươi, nói sẽ tìm ngươi đòi mạng đấy.
Âu Dương Khắc vốn đã quên chuyện ấy, chợt nghe nàng nhắc tới, thoáng giật mình kêu lên thất thanh:
– Ái cha, ta quên thả cô ta ra rồi!
Rồi nghĩ:
– Con nhãi ấy chết kể cũng đáng tiếc.
Nhưng thấy Hoàng Dung cười hề hề lại biết nàng chỉ bịa đặt, bèn hỏi:
– Làm sao cô biết cô ta trong quan tài? Là cô cứu cô ta phải không?
Âu Dương Phong đoán Hoàng Dung có ý làm cháu mình phân tâm để không nhớ được câu chữ trong kinh văn, bèn nói:
– Khắc nhi, đừng quan tâm tới chuyện khác, tập trung đọc sách đi.
Âu Dương Khắc giật mình, nói:
– Dạ.
Rồi vội vàng quay đầu nhìn vào trang sách…
Quách Tĩnh thấy trong sách ghi chép câu nào cũng là những lời Chu Bá Thông đã dạy mình thuộc lòng, chỉ là trong sách ghi sót rất nhiều, không đầy đủ như mình đã học. Y ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây, thủy chung vẫn không nghĩ ra lý do bên trong.
Qua một lúc, Hoàng Dược Sư giở hết quyển sách, hỏi:
– Vị nào đọc trước đây?
Âu Dương Khắc nghĩ thầm:
– Văn tự trong sách đảo lộn rối rắm rất khó nhớ. Mình cứ nhân lúc vừa đọc xong, nhất định còn nhớ được nhiều.
Bèn cướp lời nói:
– Ta đọc trước.
Hoàng Dược Sư gật gật đầu, nói với Quách Tĩnh:
– Ngươi đi ra cạnh rừng trúc, đừng nghe y đọc.
Quách Tĩnh theo lời bước ra vài mươi bước.
Hoàng Dung thấy cơ hội tốt như thế, nghĩ thầm hai người chúng ta quả thật khí vận rất may mắn, bèn rón rén đi về phía Quách Tĩnh. Hoàng Dược Sư quát:
– Dung nhi, lại đây. Ngươi tại đây nghe y đọc sách, để khỏi bảo ta thiên vị.
Hoàng Dung nói:
– Cha vốn thiên vị rồi, cần gì người khác phải nói.
Hoàng Dược Sư cười mắng:
– Chẳng có quy củ gì cả. Lại đây?
Hoàng Dung miệng thì nói:
– Con không qua đâu.
Nhưng biết cha rất khôn ngoan, y đã để ý thì khó mà thoát thân, phải lập tức nghĩ ra kế khác, lúc ấy chậm rãi bước qua, nhìn Âu Dương Khắc mỉm cười duyên dáng, nói:
– Âu Dương thế huynh, ta có gì hay đâu, tại sao ngươi lại thích ta thế?
Âu Dương Khắc chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cười hì hì nói:
– Muội tử, cô… cô…
Nhất thời không nói nên lời. Hoàng Dung lại nói:
– Ngươi đừng về Tây Vực vội cứ ở lại đảo Đào Hoa thêm vài hôm. Tây Vực lạnh lắm phải không?
Âu Dương Khắc nói:
– Tây Vực rất rộng lớn, cố nhiên có nhiều nơi lạnh giá nhưng cũng có nhiều nơi mưa thuận gió hòa, cũng như Giang Nam vậy.
Hoàng Dung cười nói:
– Ta không tin? Ngươi rất hay lừa gạt người khác.
Âu Dương Khắc đang muốn phân trần, Âu Dương Phong đã lạnh lùng nói:
– Hài tử, những chuyện không liên quan thì thong thả sẽ nói cũng được, mau đọc sách đi!
Âu Dương Khắc giật mình, bị Hoàng Dung mới rồi làm phân tâm, mớ kinh văn rối rắm vừa nhớ xong quả nhiên đã quên mất khá nhiều, lập tức định thần, từ từ đọc Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không đủ có thể thắng có thừa… Y quả thông minh hơn người, mấy câu mớ đầu đọc không sai một chữ. Nhưng những pháp môn luyện tập thực tế phía sau thì Hoàng phu nhân không hiểu võ công, vốn lại chỉ nhớ được có một phần vảy móng, văn tự tạp loạn không có thứ tự, trong mười phần y chỉ nhớ được có một phần, lại thêm Hoàng Dung bên cạnh không ngừng quấy rầy, luôn miệng nói:
– Không đúng, đọc sai rồi!
Cuối cùng thì ngay nửa phần cũng đọc không đúng. Hoàng Dược Sư cười nói:
– Đọc như thế là được nhiều rồi, ngươi giỏi lắm.
Rồi cao giọng gọi:
– Quách hiền điệt, ngươi qua đây đọc đi!
Quách Tĩnh bước qua, thấy Âu Dương Khắc trên mặt có vẻ đắc ý, nghĩ thầm:
– Người này quả có bản lĩnh, chỉ đọc một lượt mà nhớ được bấy nhiêu câu văn điên đảo như thế. Mình thì không được, chỉ cần theo lời Chu đại ca dạy mà đọc thôi. Như thế thì nhất định không đúng, nhưng không còn cách nào khác.
Hồng Thất công nói:
– Tiểu tử ngốc, họ muốn xem chúng ta thế nào đấy, sai thầy trò ta nhận thua đi thôi.
Hoàng Dung chợt giẫm chân nhảy lên nóc đình cổ tay lật lại rút ra một ngọn chuỳ thủ kề vào ngực, kêu lên:
– Cha, nếu cha muốn bắt con theo gã tiểu tử xấu xa kia về Tây Vực thì hôm nay con sẽ chết cho cha xem.
Hoàng Dược Sư biết đứa con gái bảo bối này nói ra là làm, bèn quát:
– Buông chủy thủ xuống? Có gì cứ từ từ mà nói.
Âu Dương Phong dằn ngọn thiết trượng xuống đất một cái, choang một tiếng kỳ dị, từ đầu trượng có một ngọn ám khí hình thù kỳ lạ vọt ra bắn thẳng về phía Hoàng Dung. Ngọn ám khí này bắn tới rất mau, Hoàng Dung còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ nghe keng một tiếng, ngọn chuỳ thủ trong tay đã bị đánh rơi xuống đất.
Hoàng Dược Sư phi thân lên nóc đình, đưa tay ôm đầu con gái, dịu dàng nói:
– Nếu con không lấy chồng cũng được, cứ ở đảo Đào Hoa trọn đời với cha cũng hay.
Hoàng Dung giẫm chân khóc nói:
– Cha, cha không thương Dung nhi, cha không thương Dung nhi.
Hồng Thất công thấy một ma đấu tung hoành thiên hạ, giết người không chớp mắt như Hoàng Dược Sư mà bị con gái ràng buộc không sao giãy giụa như thế, không kìm được bật tiếng cười rộ.
Âu Dương Phong nghĩ thầm:
– Để đến lúc định danh phận xong, tống cổ lão ăn mày và gã tiểu từ họ Quách kia đi thì chuyện về sau dễ làm rồi. Con gái thì cứ ỏng ẹo vờ vĩnh, kể làm gì.
Lúc ấy bèn nói:
– Quách hiền điệt võ nghệ cao cường, đúng là anh hùng từ trẻ tuổi, cái học nhớ sách ắt cũng rất giỏi Dược huynh cứ mời y đọc một lượt là được.
Hoàng Dược Sư nói:
– Đúng thế. Dung nhi còn làm ầm lên thì Quách hiền điệt sẽ bị ngươi làm phân tâm đấy.
Hoàng Dung lập tức im bặt. Âu Dương Phong quyết ý làm mất mặt Quách Tĩnh, nói:
– Quách hiền điệt đọc đi, tất cả bọn ta xin kính cẩn lắng nghe đây.
Quách Tĩnh xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nghĩ thầm:
– Nói không được, chỉ còn cách đem kinh văn của Chu đại ca dạy mình đọc bừa ra thôi.
Lúc ấy bèn đọc Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ… kinh văn trong bộ Cửu âm chân kinh này y đã đọc đi đọc lại mấy trăm lượt, lúc ấy đọc ra quả thật vô cùng trôi chảy, không hề ngắc ngứ. Y chỉ đọc được nửa trang, mọi người đều kinh ngạc ngẩn người, cùng nghĩ thầm:
– Người này đại trí như ngu, té ra vô cùng thông minh.
Trong chớp mắt Quách Tĩnh đã đọc một mạch bốn trang. Hồng Thất công và Hoàng Dung thừa biết y quyết không thể có tài trí như thế, lại càng không sao hiểu được, trong vẻ vui mừng trên mặt đều có ý vô cùng ngạc nhiên.
Hoàng Dược Sư nghe y đọc, so với kinh văn trong sách dường như còn nhiều hơn mấy phần, mà câu nào cũng mạch lạc có nghĩa, đúng với nguyên bản chân kinh, trong lòng hoảng sợ, bất giác toát mồ hôi lạnh:
– Chẳng lẽ nương tử đã quá cố của mình thật sự hiển linh, dưới cõi âm nhớ ra chân kinh, đem truyền lại cho gã thiếu niên này sao?
Chỉ nghe Quách Tĩnh vẫn đọc rất trôi chảy, nghĩ thầm muôn ngàn lần đúng là như thế, bèn ngẩng đầu lên trời lẩm bẩm:
– A Hành, A Hành, nàng nặng tình với ta như thế, mượn miệng gã thiếu niên này truyền thụ lại chân kinh cho ta, sao không cho ta gặp mặt một lần? Đêm nào ta cũng thổi tiêu cho nàng nghe, nàng có nghe không?
A Hành là tiểu tự của Hoàng phu nhân, người ngoài tự nhiên không biết. Mọi người thấy sắc mặt y khác lạ, trong mắt có ánh lệ, miệng nói không biết những gì, đều vô cùng kỳ quái.
Hoàng Dược Sư xuất thần một lúc, chợt nghĩ ra một chuyện, vung tay túm chặt lưng Quách Tĩnh, mặt lộ vẻ hung dữ, cao giọng hỏi:
– Cửu âm chân kinh mà Mai Siêu Phong làm mất đã rơi vào tay ngươi phải không?
Quách Tĩnh thấy y mắt lộ sát khí, vô cùng hoảng sợ nói:
– Đệ tử không biết kinh văn của Mai… Mai tiền bối làm mất ở đâu, nếu biết được, tự nhiên sẽ tìm giúp để trả cho đảo chứ.
Hoàng Dược Sư thấy vẻ mặt y hoàn toàn không có chút gian trá, lại càng tin là vong thê ở cõi âm truyền thụ, vừa mừng rỡ vừa chua xót, cao giọng nói:
– Được Thất huynh, Phong huynh, đây là con rể mà tiên thất chọn, huynh đệ cũng không nói gì nữa. Hài tử ta gả Dung nhi cho ngươi, ngươi nên đối xử với nó cho tốt. Dung nhi bị ta chiều chuộng làm hư hỏng, ngươi nên nhường nhịn nó ba phần.
Hoàng Dung nghe thấy vô cùng mừng rỡ, cười nói:
– Chẳng lẽ con không tốt sao, ai nói bị cha làm hư hỏng chứ?
Quách Tĩnh cho dù có ngu ngốc hơn thì lúc ấy cũng không chờ Hoàng Dung chỉ bảo nữa, lập tức quỳ xuống dập đầu, miệng nói:
– Nhạc phụ!
Y còn chưa đứng lên, Âu Dương Khắc đột nhiên kêu lên:
– Khoan đã!
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 01 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 02 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 03 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 04 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 05 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 06 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 07 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 08 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 09 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 10 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 11 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 12 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 13 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 14 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 15 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 16 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 17 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 18 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 19 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 20 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 21 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 22 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 23 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 24 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 25 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 26 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 27 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 28 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 29 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 30 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 31 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 32 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 33 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 34 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 35 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 36 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 37 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 38 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 39 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, chương 40 tại đây.
Đọc Anh hùng xạ điêu, toàn tập tại đây.