Bài viết trên Instagram ngày 15 tháng 02 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
khi nói về khoảng cách thế hệ, mình lại liên tưởng đến những cuộc xung đột dẫn đến cãi vã trong gia đình, tâm điểm là ông bà và những đứa trẻ, còn ba mẹ thì đứng giữa can ngăn. hình ảnh đó ví dụ sinh động cho khác biệt ý thức hệ, của các thế hệ trong một gia đình.
ấy vậy, chưa bao giờ mình nghĩ khoảng cách đó lại gần đến thế, ngay trong gia đình; giữa ba mẹ, mình và bé út.
mẹ sinh em khi mình lên cấp 3, mong nhà có tiếng con trẻ lúc 2 đứa con học xa nhà. mình sống trọn với em trong những năm tháng đầu đời, gặp mỗi tuần khi lên đại học, và mỗi tháng lúc đi làm, đến khi rời Đà Nẵng thì lần gặp được tính bằng năm. càng gần hiện tại, mình lại càng thấy em lớn và khác trước. có lẽ, em lớn chậm từng ngày, còn thời gian mình dành cho lại tình bằng tháng và năm nên mới vậy.
mình gặp khó trong việc trò chuyện với ba mẹ, nhưng cuộc trò chuyện dài và dai dẳng nhất, là em đang lớn thế nào. sinh sau đẻ muộn, nên những gì tốt nhất mà tụi mình không được thì lại dành phần cho em. bởi vậy, mình từng mong em khi lớn sẽ sống khác mình, sẽ mở lòng và đón nhận thế giới ngoài kia hơn.
cũng bởi vậy, mình dành thái độ rất nghiêm, cố chỉnh em từng chút; miệng đang ăn thì không nói, ăn xong thì rửa tay mới làm việc khác, ra đường thì bỏ điện thoại sang một bên… nhiều, nhiều lắm, nhiều đến độ em nói mình khó. bạn bè bảo tính khó thì mình chẳng quan tâm, nhưng em than thế mình lại buồn lòng và rất muốn nói rằng vậy để em tốt hơn (mà không thể).
dạo gần đây, mình bớt chỉnh và chỉ nhìn em, nhìn vào kỳ vọng của bản thân và ba mẹ gửi gắm; mình phát hiện đó như là trách nhiệm mà em không hề biết. trách nhiệm phải sống một cuộc đời như người khác muốn. nhìn vào đứa em bé bỏng trước mặt, mình (và cả ba mẹ mình nữa, cũng đều) sợ nếu không chuẩn bị trước thì em sẽ bối rối khi bước vào đời.
nhưng các bạn biết không, mình quên rằng bản thân là một đứa cứng đầu, em kế mình cũng vậy, và bé út cũng tiềm tàng không kém; tụi mình cứ tự nhiên bước ra ngoài kia, vấp ngã rồi chạy về nhà khóc bù lu bù loa, rồi lại bước ra tiếp, cứ vậy mà dần trưởng thành. mình quên, đó là đứa em của mình; quên rằng, em sẽ nếm nhiều thất bại, sẽ phải khóc lóc nhiều, nhưng cũng tự tin vào bản thân em nhiều không kém.