Bài viết trên Instagram ngày 22 tháng 02 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
trong giấc ngủ chập chờn và nhiều miên man, niềm ký ức cũ là những kỷ niệm với bạn bè từng có ở nơi này dần quay trở lại, khiến mình luôn tự hỏi – liệu không còn ai ở nơi này nữa, thì có gì đáng hụt hẫng không? Mình sợ sự hụt hẫng ấy, như từng tha thiết và nhớ nhung với Huế trong những ngày đầu sống ở Đà Nẵng. đó là những ngày quanh quẩn với niềm cô đơn riêng lẻ, không có ai chia sẻ cùng.
với mình lúc ấy, Huế là nhà, là nơi an toàn cho những trải nghiệm của tuổi trẻ. trưởng thành rồi thì những trải nghiệm không còn đẹp như lúc ban đầu. nhưng đó vẫn luôn là nơi để mình quay trở lại, khi không còn nơi nào đi. còn với Hà Nội thì sao? đây vẫn chỉ là trạm dừng chân của tuổi trẻ, mình chợt đến và đem đi nhiều kỷ niệm.
nhưng bằng một cách nào đó, niềm ký ức nơi này không hề thay đổi, còn những con người của ngày nào nay đã trưởng thành theo năm tháng – như cách mình cảm nhận cuộc sống này, thật gần gũi, và cũng thật rõ ràng, mình thấy những sự băn khoăn của người bạn khi dừng chân trước ngưỡng cửa cuộc đời, mình thấy bạn chật vật với cuộc sống bon chen đủ điều nơi này, mình thấy sự lạc lõng trong câu chuyện bạn kể về công việc đang nuôi bạn từng ngày.
những điều ấy thật là rõ ràng trong mắt mình, thật là thân quen và không chút dạt dào khi nhắc lại. ở đâu đó, mình vẫn thấy vui vì bạn mà mình có thể kể chuyện mình sống ra sao, bạn vẫn hiểu và vẫn nói được những điều tương tự mà bạn gặp phải.
ngày hôm ấy, mình cảm thấy Hà Nội trở nên gần gũi, và đầy hoài niệm như mình từng dành tình cảm cho nó. bởi vì nơi đây, những tháng ngày thanh xuân của mình chẳng phai nhạt chút nào…