Bài viết trên Instagram ngày 23 tháng 03 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
cách trọ cũ về phía tây chừng cây số là có những cây cầu vượt, bắt ngang đường quốc lộ nối các tỉnh. đoạn mấy khi buồn buồn chán chán khi ở xa nhà, mình lại hay chạy ra đó lúc hoàng hôn để nhìn ngắm mọi thứ.
thi thoảng, hoàng hôn rất đẹp, rất yên bình dù dưới kia là tấp nập đủ người với đủ xe. có lẽ rằng, sự bình yên mình thấy, nó nằm ở phía xa, xa tận chân trời; còn những gì sôi động ồn ào, là ngay trước mắt, dưới chân mình.
và cũng thi thoảng mấy hôm, hoàng hôn lại rất buồn, mây xám âm u cả bầu trời như sắp đổ mưa, mà rồi lại chẳng đổ. thời gian những lúc ấy cứ dần thế mà trôi, ánh đèn thành phố dần thay ánh sáng ban ngày, đường tấp nập và hối hả vô cùng bởi lúc tan tầm.
trên những chiếc cầu vượt ấy, là tồn tại những câu chuyện riêng, không được kể bởi người khác, mà để lại dấu ấn bởi chính họ. là những mùi khai trải dọc và ẩn dưới các chậu cây, là những chiếc nệm cũ kèm đôi chăn mỏng lúc bừa bộn khi lại gọn gàng một góc. và tất nhiên, không thiếu những hình thù, kiểu dáng được thể hiện qua những nét vẽ vừa phóng túng, lại vụng về; nửa vô nghĩa, nửa hàm ý sâu xa vô cùng.
vốn dĩ, mái tôn ở phía trên chỉ đủ che nắng mưa cho ngày thiếu khắc nghiệt, không đủ ôm trọn ai khác lúc mưa bão quây kín mấy góc. nhưng với những ai đó, sự hiện diện của chiếc cầu vượt là cũng đủ lắm, đủ sự riêng tư cho cái chợp mắt sau ngày dài lặng lẽ, để an toàn để nghĩ về ngày mai sẽ khác.
mà thật ra, sự tồn tại của chiếc cầu vượt đâu có được giới hạn ý nghĩa của nó, chỉ là chúng ta có sẵn lòng chứa chấp, bao dung những ý nghĩa khác hay không mà thôi.