Bài viết trên Instagram ngày 25 tháng 03 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
bạn kể chuyện, vào mùa hè thành phố hay cúp điện, những lúc đang dở dang công việc thì bạn ôm hết đống dang dở đó chạy lên núi, đem thêm chiếc ghế xếp rồi tìm góc nhìn xuống cả thành phố lộng gió mà tiếp tục công việc.
nghe kể thế, mình quyết định dẫn bạn lên Sơn Trà tịnh viên. dạo một hồi, bạn gật gù thôi nay đổi địa điểm khi thành phố cúp điện.
bạn cảm thán vậy, mình trả lời lại đầy hào hứng rằng, chưa một ai chê khi họ được dẫn đến đây cả. sau thêm vài chuyến dẫn bạn bè lên nữa, thì cái sự cao ngạo kia vẫn còn đó; có lẽ vì họ là bạn của mình, nên mặc nhiên những điều mình thích thì họ cũng vậy; hoặc đơn giản hơn, nơi ấy hiếm tìm được người chê.
Sơn Trà tịnh viên là một nơi kỳ lạ. lạ theo cách bạn thắc mắc, đất trên núi đâu dễ mà sở hữu, mà sở hữu rồi cũng đâu dễ để biến thành nơi cư ngụ có mảnh vườn rộng thế này. vốn đã có thể đem thắc mắc ấy hỏi sư thầy khi được dịp trò chuyện, nhưng mình đã dấu đi để được thầy kể những chuyện khác, đủ hấp dẫn và thú vị hơn nhiều.
thầy kể rằng, cứ mỗi lần nghe đâu trên khắp nước có giống tre trúc mới phát hiện, hoặc đã cũ vì hiếm xuất hiện, thầy lại lặn lội chạy tới tìm, xin giống về cho bằng được. hành trình đầy miệt mài đầy kỳ công ấy, đủ để mình mở đầu giới thiệu với bạn mỗi lúc cùng bước chân vào ngõ tịnh viên – đây là rừng tre trúc đa dạng nhất Việt Nam, của một sư thầy người Huế gây dựng. nói là đa dạng, bởi nơi ấy không rộng hơn những rừng tre trúc khác từng biết, mà ở đây có nhiều loài mình chưa bao giờ hay.
mình không rõ Sơn Trà tịnh viên đã có từ bao giờ, bởi từ lâu lâu lắm – mọi người đã mặc định đó như trạm dừng chân mỗi lúc bộ hành lên núi và thoát ly thực tại mỗi dịp cuối tuần, nên lần nào đến thì ở đó cũng có người cả, khi thơ thẩn dạo hoặc lúc thong thả cho cá trong hồ ăn.
mình cũng không biết Sơn Trà tịnh viên sẽ tồn tại được thêm bao lâu nữa, bởi sư thầy đang ngày một già đi, và nơi đây cũng chỉ có sư với đàn chó quây quần; nên những khi đứng dưới tán trúc và nhìn xung quanh, nhìn vào thành quả mà sư gây dựng, mình thật mong những ngày còn ở Đà Nẵng, thì đây vẫn còn như lúc ban đầu mới ghé qua.