Bài viết trên Instagram ngày 25 tháng 06 năm 2021
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
2 giờ sáng, bạn nhận cuộc gọi rồi ú ớ vài câu trong cơn mê ngủ xong tắt máy, mình từ từ bước ra cổng nhà ga đợi bạn đến. đường lúc ấy vắng như tờ, đèn đường hiu hắt từng đoạn sáng tối đứt khúc. đang khuya thì, cũng phải thôi sự im lặng ấy xuất hiện.
nhưng tự mình giải thích thêm một chút cho khung cảnh này, là mới chiều hôm trước, thành phố hay tin có ca nghi nhiễm. và khi mình đang trên chuyến tàu từ Huế vào Đà Nẵng, thì tin chính thức xuất hiện.
đó là những gì đã xảy ra tròn 1 năm về trước, trong chuyến nghỉ phép về thăm Huế và gặp bạn bè ở Đà Nẵng. chuyện ở Huế tương đối ổn, dù những cuộc gặp hơi bị đứt đoạn nhưng vẫn ổn. nhưng khi chuẩn bị vào Đà Nẵng thì chuyện dần không ổn. đầu tiên là tin có ca nghi nhiễm, rồi sắp sửa phong tỏa, và dự đoán rằng những chuyến bay đi từ Đà Nẵng sẽ bị hủy.
khi bạn còn chưa đến, mình ngoái nhìn góc gửi xe ga tàu. đoạn này, thời gian như chậm lại, dần đi ngược rồi mưa đổ trên đầu. phút chốc, dáng mình lầm lũi dắt chiếc cub từ kho vận chuyển đi ra, bắt đầu hành trình mới tại thành phố này của 4 năm trước hiện về, sống động và đầy màu sắc giữa đêm khuya.
rồi bạn cũng đến. dọc đường, kéo khẩu trang xuống, mình hít hà cái không khí trong lành đầy mùi sương. được một chút thì bạn lại nhắc kéo lên kẻo virus bay vào mũi (?). nghe sợ thật nhưng cũng cố nán thêm giây lát để hít lấy sự thân thuộc.
rõ ràng, quyết định lên tàu, đi vào vùng nghi nhiễm rồi sau (vô tình) thành F3 là đi ngược những điều mình lo sợ, được cảnh báo và cả trách nhiệm không thể gánh. nhưng cho đến hiện tại, mình vẫn không thể giải thích một cách lý trí tại sao lại quyết định như thế. điều duy nhất lúc ấy nghĩ, là những người bạn ở đây, là thành phố này đang sống trong lo sợ bất an, và bản thân mình không thể bỏ rơi họ ngay lúc ấy.
nên, khoảnh khắc dừng lại và nhìn về phía sau khi hoàng hôn sắp tắt, lúc đang hòa cùng bao người đi về phía cổng sân bay thành phố, lòng mình tự nhiên khó tả. lên được máy bay rồi, mình nhìn về phía ô cửa sổ, nhìn đèn đường và sóng biển dần mờ dưới những đám mây, tự nhiên mắt cứ cay cay và chợt cảm giác rằng, rồi một lúc nào đó – mình cũng sẽ sớm quay trở lại thành phố này. sẽ sớm thôi…