Bài viết trên Instagram ngày 30 tháng 05 năm 2020
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
thời điểm này tròn một năm về trước, mình tạm biệt Đà Nẵng để lên Đà Lạt, rồi từ đó mà Nam tiến.
khi quyết định, điều lớn lao nhất mà mình nghĩ đến, là đi thật xa để bản thân thêm trưởng thành và có nhiều hơn một cơ hội để làm mình tốt hơn. điều này, nay mình cũng cần cảm nhận được, mình sống có trách nhiệm hơn như một người trưởng thành, được ghi nhận giá trị hơn như rằng mọi thứ mình làm là rất tốt.
nhưng, chẳng có lựa chọn nào là hoàn hảo, và chuyến đi này là một sự đánh đổi, điều mình mất đi chính là sự kết nối. Huế trong mình là quê hương, bạn bè gặp ở đó cũng vô cùng thân thương, nhưng sâu sắc về con người không đậm bằng không gian, chính bởi thế mình nhớ Huế nhiều ở cảnh vật hơn là con người. Đà Nẵng lại khác, nơi ấy chẳng có gì hết, vì thế mình kết nối với mọi người được sâu và cảm như rằng trọn vẹn hơn.
sự trọn vẹn ấy, khiến cho những lúc yếu lòng vì lạc lõng và quá mệt mỏi ở Sài Gòn, mình lại muốn về hẳn Đà Nẵng, để có bạn bè, có anh em đang dang tay chờ đón. và cũng chẳng biết nói sao, khi hành trình đi xa của mình rồi cũng dừng và lại quay về nơi chốn thân thuộc, cũng là lúc mọi người lại đi tiếp ở muôn nơi.
nên lúc mình nói lời tạm biệt, mình chợt nhận ra nhiều người quý mình lắm, đến mức mà tấm chân tình của họ mình sẽ không bao giờ có thể phản hồi lại tương xứng. có lẽ những điều ấy đến vào khi mọi chuyện là tốt đẹp nhất, mình và bạn cứ nhớ nhau vì ký ức đẹp đẽ ấy, đọng lại như thế và nhắc, để chúng mình chẳng thể nào mà quên.