Kim Dung | Thiên long bát bộ | Chương 17
Trong những tinh phẩm thượng thừa, Thiên Long bát bộ luôn được đánh giá là một trong những kiệt tác của Kim Dung.
· 89 phút đọc.
Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên cưỡi chung một con ngựa, phóng qua không biết bao nhiêu vườn dâu, chẳng mấy chốc không còn thấy tăm hơi bọn võ sĩ Tây Hạ đâu nữa.
Đoàn Dự hỏi: Vương cô nương! Cô làm sao vậy? Vương Ngữ Yên đáp: Ta bị trúng độc uể oải, trong người không còn chút khí lực nào nữa. Đoàn Dự nghe hai chữ trúng độc thì giật nẩy người lên, vội hỏi: Có nặng lắm không? Làm sao tìm thuốc giải được đây? Vương Ngữ Yên đáp: Ta cũng chẳng biết nữa. Công tử cứ giục ngựa chạy thật nhanh, đến chỗ nào an toàn rồi tính sau. Đoàn Dự hỏi: Bây giờ đi đâu mới an toàn? Nàng bèn hỏi lại: Làm sao ta biết được? Đoàn Dự nghĩ thầm: Ta đã vỗ ngực hứa bảo vệ cho nàng được bình yên, bây giờ lại bảo nàng chỉ cho mình thì còn mặt mũi nào? Chàng không biết tính sao, cứ thúc ngựa chạy tiếp.
Khoảng chừng một bữa ăn, hai người không còn nghe tiếng đuổi theo đã hơi yên dạ, bỗng trời bắt đầu lất phất mưa. Đoàn Dự cứ chạy một quãng lại hỏi: Vương cô nương, cô nương thấy ra sao rồi? Vương Ngữ Yên chỉ đáp: Không sao. Đoàn Dự được đi cùng mỹ nhân, trong lòng vui sướng khôn xiết, nhưng lại sợ nàng trúng loại thuốc cực độc có thể nguy hại đến tính mạng. Vì thế mà có lúc chàng mỉm cười, có lúc nét mặt lại buồn thiu.
Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, Đoàn Dự cởi trường bào khoác lên người Vương Ngữ Yên nhưng chỉ được chốc lát cả hai đã ướt như chuột lột. Đoàn Dự lại hỏi: Vương cô nương, cô nương thấy thế nào? Vương Ngữ Yên thở dài: Vừa lạnh vừa ướt thế này, sao công tử không kiếm chỗ nào trú mưa đi.
Bất luận Vương Ngữ Yên nói gì, Đoàn Dự cũng coi như chỉ dụ của hoàng đế. Nay nàng bảo đi tìm chỗ trú mưa, tuy chàng biết vẫn chưa ra khỏi vòng nguy hiểm nhưng cũng luôn mồm vâng dạ trong bụng lại nghĩ vớ vẩn: Lúc nào Vương cô nương cũng chỉ nghĩ đến biểu ca nàng là gã Mộ Dung Phục. Hôm nay gặp bước gian nguy, ta phải tận tâm tận lực bảo vệ, giả tỷ có vì nàng mà phải chết, thì ít ra sau khi ta chết rồi chắc nàng cũng nghĩ đến ta đôi chút. Mai sau nàng cùng Mộ Dung Phục thành hôn sinh con đẻ cái, khi nhàn rỗi kể chuyện cho con cháu nghe, có khi cũng đề cập đến chuyện hôm nay. Khi đó tuy nàng đầu tóc đã bạc phơ mà nói tới ba chữ Đoàn công tử không chừng sẽ long lanh giọt lệ… Chàng nghĩ tới đây bất giác tự thương thân, rưng rưng nước måt.
Vương Ngữ Yên thấy chàng lộ vẻ bi thương, lại chẳng lo kiếm chỗ trú mưa, bèn hỏi: Công tử làm sao vậy? Không có chỗ nào trú mưa được hay sao? Đoàn Dự còn đang ngơ ngẩn, đáp: Khi đó nàng nói với con gái rằng… Vương Ngữ Yên lấy làm lạ, hỏi: Công tử nói gì đến con gái vậy?
Đoàn Dự giật mình choàng tỉnh, cười nói: Xin lỗi cô nương, ta nghĩ vẩn vơ ấy mà. Chàng đưa mắt nhìn chung quanh, thấy phía đông bắc có một lán trại đặt cối xay nước, dòng suối chảy vào làm quay bánh xe lớn vận động chày đá giã gạo, liền nói: Đằng kia có chỗ trú mưa. Đoàn Dự liền giục ngựa chạy đến trại cối xay. Lúc đó trời mưa càng lớn, chung quanh hơi nước bốc lên mờ mịt.
Chàng nhảy xuống ngựa thấy Vương Ngữ Yên mặt mày tái mét, trong lòng lo lắng vạn phần, liền hỏi: Bụng cô nương có đau không? Hay là lên cơn sốt? Hay là nhức đầu? Vương Ngữ Yên lắc đầu mỉm cười nói: Ta chẳng đau đớn gì cả. Đoàn Dự nói: Chao ôi! Không biết bọn Tây Hạ phóng thuốc độc gì đây, để tại hạ đi kiếm thuốc giải. Vương Ngữ Yên nói: Trời đang mưa tầm tã, công tử cho ta xuống ngựa vào trong nhà, lát nữa nói chuyện cũng chưa muộn. Đoàn Dự dậm chân, nói: Chết chưa? Tại hạ thật hồ đồ quá!
Vương Ngữ Yên mỉm cười, nghĩ thầm: Còn ai hồ đồ hơn ngươi nữa!. Đoàn Dự nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, bao nhiêu hồn vía lên mây cả, suýt nữa quên cả mở cửa trại. Chàng chạy vào mở cửa rồi trở ra đỡ Vương Ngữ Yên xuống. Mắt chàng vẫn đăm đăm nhìn nàng không chớp, không để ý đến bên cửa trại có rãnh nước. Vương Ngữ Yên vội kêu: Coi chừng! Không kịp nữa rồi, Đoàn Dự chỉ kêu lên được một tiếng người đã ngã xuống rãnh bùn lầy, mặt mũi chân tay lấm bê bết. Chàng gượng mãi mới đứng lên được, mồm xuýt xoa: Chết thật, xin lỗi cô nương. Cô nương có việc gì không?
Vương Ngữ Yên đáp: Ta hỏi mới phải. Công tử ngã có đau lắm không? Đoàn Dự thấy nàng quan tâm đến mình, sướng như lên tới mây xanh, vội đáp: Không sao, không sao! Mà dù ngã có đau thì cũng chẳng hề gì. Chàng đưa tay toan đỡ Vương Ngữ Yên xuống ngựa, nhưng trông thấy tay đây bùn đất vội rụt lại, nói: Không được! Để tại hạ đi rửa tay rồi sẽ đỡ cô nương xuống. Vương Ngữ Yên thở dài, nói: Công tử lẩn thẩn quá. Ta ướt hết rồi, có dính thêm chút bùn thì phỏng có can hệ gì! Đoàn Dự gượng cười: Tại hạ quả là chẳng đâu vào đâu, hầu hạ cô nương không được chu đáo. Chàng bèn nhúng tay vào khe nước rửa sạch bùn, xong mới đỡ Vương Ngữ Yên xuống ngựa bước vào trại.
Hai người vào trong cửa, thấy chiếc chày đá giơ lên giã xuống cối thóc không ngừng nhưng không có người trông coi, Đoàn Dự cất tiếng gọi lớn: Ở đây có ai không? Bỗng trong đống rơm ở góc nhà có tiếng hốt hoảng la lên: Chao ôi! Rồi có hai người đứng lên, một nam một nữ đều là dân nhà quê chừng mười tám mười chín tuổi. Cả đôi quần áo xốc xếch, đầu tóc dính đầy rơm rạ, mặt mũi đỏ bừng ra chiều bẽn lẽn. Thì ra đó là một cặp nhân tình, cô gái ở đây coi chừng cối gạo, chàng trai lẻn đến hú hí. Họ thấy mưa to gió lớn chắc chẳng ai lai vãng nên càng say đắm, đến nỗi Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên ở bên ngoài một hồi lâu vẫn không hay biết.
Đoàn Dự chắp tay nói: Xin lỗi, xin lỗi! Chúng tôi chỉ vào trú mưa, hai vị đang bận gì xin cứ việc tùy tiện, đừng để ý gì đến chúng tôi. Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: Cái tên này lại nói năng gàn dở rồi. Có mặt chúng ta ở đây, họ làm sao còn thân mật nổi. Thế nhưng nàng làm sao dám nói ra, chính mình nhìn thấy đôi nhân tình đó cũng đỏ bừng mặt không dám nhìn lâu. Còn Đoàn Dự để cả tâm trí vào Vương Ngữ Yên, không hề chú ý đến đôi nam nữ nhà quê kia. Chàng đỡ Vương Ngữ Yên ngồi xuống ghế, hỏi: Cô nương ướt hết rồi, làm sao bây giờ? Vương Ngữ Yên lại càng thêm thẹn, chợt nghĩ ra một kế. Nàng rút trong búi tóc ra một chiếc kim thoa nạm hai hạt châu, nói với cô gái quê kia: Tôi tặng chị cành thoa này, phiền chị cho mượn một bộ quần áo để thay.
Cô gái kia tuy không biết hai viên ngọc này quí giá chừng nào nhưng cũng biết được giá vàng, không dám tin là thật, ngập ngừng đáp: Để tôi lấy quần áo cho cô thay… còn cái… cái này tôi không dám nhận. Nói xong cô ta trèo thang lên gác. Ngữ Yên vội gọi: Chị hãy lại đây đã! Cô gái quê kia đã trèo lên được ba bốn bậc thang, lại quay trở xuống đi đến trước mặt Vương Ngữ Yên. Nàng nhét cành kim thoa vào tay cô gái, nói: _Tôi tặng chị thật đấy. Chị đưa tôi lên đó thay áo được không?
Cô gái quê thấy Vương Ngữ Yên xinh đẹp đáng yêu, bản tâm đã muốn giúp đỡ, lại được tặng cành thoa thì mừng rỡ vô cùng. Cô cũng từ chối đôi lần rồi mới nhận, sau đó đỡ Vương Ngữ Yên lên thang gác để nàng thay áo. Trên gác ngổn ngang đầy rơm rạ, thúng mủng và bồ đựng thóc lúa. Cô gái quê có vài bộ áo cũ rách, đang vá dở thì chàng trai đến liền quăng đó, bây giờ lấy đưa cho Vương Ngữ Yên thay.
Còn anh chàng nhà quê thì khép nép, chân tay thừa thãi không biết làm gì, thỉnh thoảng lại liếc trộm Đoàn Dự. Đoàn Dự mỉm cười hỏi: Quí tính đại ca là gì? Anh chàng nhà quê ấp úng: Tôi… tôi họ Kim. Đoàn Dự nói: Thì ra là:Kim đại ca. Anh chàng nói: Không phải! Tôi là Kim A Nhị, còn Kim A Đại là anh tôi. Đoàn Dự nói: Ồ, thế ra là Kim nhị ca… Vừa nói đến đây bỗng nghe tiếng vó ngựa chừng hơn mười con chạy đến. Đoàn Dự cả kinh, đứng lên gọi: Vương cô nương! Quân địch đuổi đến nơi rồi!
Vương Ngữ Yên nhờ cô gái nhà quê kia giúp cởi áo ướt vắt cho khô, đang lau mình mẩy, bỗng nghe tiếng vó ngựa thì vừa kinh sợ vừa luống cuống không biết phải làm gì. Mấy con ngựa đó chạy thật nhanh, chỉ chốc lát đã đến ngay trước cửa trại. Có người nói to: Con ngựa này của ta đây mà! Tên tiểu tử với con nhãi kia trốn trong đây rồi. Vương Ngữ Yên cùng Đoàn Dự, một người trên gác, một người dưới nhà cùng kêu khổ thầm, nghĩ bụng: Biết thế mình dắt ngựa vào trong này có phải hay không? Chỉ nghe binh một tiếng, có người đã đá tung cửa, ba bốn tên võ sĩ Tây Hạ xông vào,
Đoàn Dự nhất tâm bảo vệ Vương Ngữ Yên, vội vàng leo lên gác. Vương Ngữ Yên không kịp mặc áo, liền vớ lấy cái áo ướt che ngang ngực. Nàng trúng độc chân tay uể oải, tay cầm áo mới đưa lên được nửa chừng đã mềm nhũn buông xuống. Đoàn Dự vội vàng quay mặt đi, hoảng hốt nói: Chết rồi! Tại hạ mạo phạm cô nương, thật là vô lễ! Vương Ngữ Yên hỏi: Biết làm thế nào bây giờ?
Bỗng nghe một tên võ sĩ hỏi Kim A Nhị: Con bé kia ở trên gác, phải không? Kim A Nhị hỏi lại: Ngươi hỏi con gái nhà người ta làm gì? Nghe binh một cái, tên võ sĩ đấm Kim A Nhị một quyền văng xa hơn trượng. Gã tính tình cứng cỏi liền ngoác mồm chửi ngay. Cô thôn nữ vội kêu: A Nhị ca! A Nhị ca! Chớ mắng chửi người ta làm gì. Cô ta lo cho tình nhân nên vội xuống để khuyên can. Ngờ đâu tên võ sĩ kia đã vung đao chém Kim A Nhị một nhát chẻ đôi đầu, cô sợ quá, ngã lăn long lóc xuống dưới nhà. Một tên võ sĩ khác vồ ngay lấy, nhe răng cười, nói: Con bé này đến nạp thịt đây. Rồi roạc một tiếng, gã xé tung áo cô ra. Cô gái quê cùng đường liền vung tay cào mạnh lên mặt gã một cái, thành năm vệt máu dài. Tên võ sĩ cả giận, vung tay đánh một chưởng vào trước ngực cô khiến cho gân cốt đứt hết, chết ngay lập tức.
Đoàn Dự nghe những tiếng kêu thảm thiết dưới nhà, thò đầu ra xem, thấy cả đôi thanh niên nam nữ đều bị giết chết. Chàng áy náy vô cùng, lẩm bẩm: Việc này là lỗi tại ta, làm liên lụy đến hai người chết thảm. Chàng thấy một tên võ sĩ trèo lên thang, vội vàng giơ tay đẩy một cái. Cái thang chỉ tựa hờ vào gác lửng nên Đoàn Dự vừa đẩy đã đổ ngay xuống. Tên võ sĩ kia vội nhảy xuống đất, lẹ làng đỡ lấy chiếc thang, lại để tựa vào gác. Đoàn Dự toan đẩy nữa thì một tên võ sĩ khác vung tay lên phóng tụ tiễn ra. Chàng không biết né tránh, mũi tên cắm phập vào vai trái. Tên võ sĩ thứ nhất nhân lúc chàng giơ tay bịt vết thương, phóng ba bậc một trèo nhanh lên gác.
Vương Ngữ Yên ngồi trên đống trấu đằng sau Đoàn Dự, đã nhìn thấy hắn xuất chưởng đánh chết cô gái quê, lại thấy thân pháp hắn tung mình nhảy lên trên thang, liền bảo Đoàn Dự: Công tử dùng ngón tay trỏ bên trái, điểm vào huyệt Hạ Quản ở dưới bụng hắn.
Đoàn Dự khi còn ở Đại Lý từng học Bắc Minh Thần Công và Lục Mạch Thần Kiếm, bao nhiêu huyệt đạo trong người chàng đã nhớ được rõ ràng. Vừa nghe Vương Ngữ Yên bảo, đã thấy chân trái tên võ sĩ bước vào cửa gác, chàng không nghĩ ngợi gì nữa, đưa ngón tay điểm luôn vào huyệt Hạ Quản của y. Gã võ sĩ kia trong lúc chui vào gác, để hở bụng dưới nên chỉ kịp rú lên một tiếng, ngã ngửa từ trên không xuống, chết ngay lập tức.
Đoàn Dự kêu lên: Lạ thật! Lạ thật! Lại có một tên võ sĩ Tây Hạ khác râu ria xồm xoàm, múa đại đao hộ vệ toàn thân trèo lên thang. Đoàn Dự vội hỏi: Bây giờ điểm chỗ nào? Bây giờ điểm chỗ nào? Vương Ngữ Yên kinh hoàng nói: Chao ôi! Không xong rồi! Đoàn Dự hỏi lại: Sao lại không xong? Vương Ngữ Yên đáp: Hắn múa đao nhanh quá. Nếu công tử điểm huyệt Đản Trung của hắn, chắc là ngón tay chưa chạm được vào huyệt đạo đã bị chém đứt rồi.
Nàng chỉ nói được bấy nhiêu thì tên võ sĩ Tây Hạ đã lên đến đầu thang gác. Đoàn Dự quyết tâm bảo vệ Vương Ngữ Yên, không cần biết ngón tay mình có bị chặt đứt hay không, đưa luôn ngón tay vận nội kình điểm vào huyệt Đản Trung của y. Tên võ sĩ vung đao chém xuống tay chàng, đột nhiên rú lên một tiếng, ngã ngửa ra sau rơi xuống, ngực thủng một lỗ máu vọt ra phải cao đến hai thước. Vương Ngữ Yên và Đoàn Dự vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, không ngờ kình lực ngón tay chàng lại lợi hại đến thế. Chỉ trong khoảnh khắc Đoàn Dự giết luôn hai tên võ sĩ, những tên còn lại không dám trèo lên nữa, chỉ chụm lại thương nghị kế hoạch,
Vương Ngữ Yên nói: Đoàn công tử, công tử rút mũi tên trên vai ra đi. Đoàn Dự cả mừng, nghĩ thầm: Nàng quả có quan tâm đến vết thương của ta. Chàng giơ tay giật phắt mũi tụ tiễn ra. Mũi tên đó lút vào một tấc, chạm đến tận xương, lúc nhổ ra đau đớn vô cùng, nhưng trong lòng chàng đang vui vẻ không coi vào đâu. Chàng lại hỏi: Vương cô nương, bọn chúng lại sắp đánh lên nữa, bây giờ phải đối phó cách nào? Chàng vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Vương Ngữ Yên, bỗng mắt chạm đến chỗ áo nàng không được chỉnh tề, vội ngoảnh đi chỗ khác nói: Tại hạ thật vô lễ quá!
Vương Ngữ Yên thẹn đỏ mặt lên, nhưng cánh tay mềm như bún muốn mặc áo cũng không nổi, liền chui vào đống rơm chỉ để hở đầu ra, cười nói: Không sao? Công tử quay đầu lại được rồi. Đoàn Dự quay sang chầm chậm, nơm nớp đề phòng lỡ nhìn đến chỗ áo quần nàng không được kín đáo là lập tức quay đầu đi chỗ khác. Chàng nghiêng qua mới được nửa mặt, chợt nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một tên võ sĩ Tây Hạ đứng trên lưng ngựa ngấp nghé nhòm vào. Chàng vội nói: Bên này có địch.
Vương Ngữ Yên không biết gia số võ công của tên này như thế nào, bèn nói: Công tử dùng tụ tiễn ném y đi. Đoàn Dự nghe lời, vung tay ném mũi tên trong tay ra. Chàng ném tuy mạnh thật nhưng không chính xác, cách đầu gã kia ít ra là hai thước. Gã võ sĩ kia thấy trật xa quá không thèm né, nhưng kình lực chàng mạnh quá, mũi tên đi nghe vù vù. Gã lại giật mình rụt đầu xuống để tránh, người rụt lại thành một khối trên yên ngựa.
Vương Ngữ Yên thò đầu ra nhìn thấy rõ ràng, nói:Y là một hảo thủ về môn đánh vật của Tây Hạ. Công tử cứ lờ đi như không biết, chờ y ôm được mình rồi, đưa bàn tay vỗ lên đỉnh đầu y một cái là xong. Đoàn Dự đáp: Cái đó dễ lắm. Chàng từ từ đến bên cửa sổ, quả nhiên tên võ sĩ kia từ yên ngựa nhảy vọt lên, đạp gãy song cửa xông vào, Đoàn Dự kêu lên: Ngươi lên đây làm gì? Tên võ sĩ không hiểu tiếng Hán, trừng mắt nhìn rồi vươn tay trái ra chộp trúng ngay ngực Đoàn Dự. Thân thủ gã quả là nhanh, vừa túm được Đoàn Dự liền nhấc bổng chàng lên. Đoàn Dự đánh ngược lại một chưởng, nghe bộp một tiếng trúng ngay giữa đỉnh đầu. Tên kia đang định quật Đoàn Dự xuống sàn, đè cho chàng chết dở sống dở, ngờ đâu bị đánh bất thình lình một chưởng, vỡ đầu chết ngay lập tức.
Đoàn Dự lại giết thêm một người nữa, không khỏi nổi gai ốc, càng nghĩ càng sợ liền lớn tiếng gọi: Ta không muốn giết người nữa đâu. Các ngươi mau chạy cho nhanh. Chàng vận sức đẩy một cái, hất xác tên đô vật kia xuống dưới.
Cả thảy có mười lăm tên võ sĩ Tây Hạ đuổi đến trạm cối xay này, bây giờ chỉ còn mười hai, trong đó có bốn tay hảo thủ Nhất Phẩm Đường gồm hai người Hán, hai người Tây Hạ. Bốn tên hảo thủ đó thấy Đoàn Dự võ công lúc thì cao cường tuyệt luân, lúc lại ngờ nghệch tức cười, quả đúng là cao sâu khôn lường, thành thử không dám vọng động. Chúng tụ lại một chỗ, thảo luận kế hoạch tấn công. Còn tám tên võ sĩ Tây Hạ thì bàn nhau lấy rơm phóng hỏa đốt luôn trạm cối xay.
Vương Ngữ Yên hoảng hốt nói: Nguy rồi! Chúng đang định phóng hỏa. Đoàn Dự hốt hoảng hỏi lại: Làm sao bây giờ? Chàng chợt nhìn cái guồng nước của cối xay lúa bị nước suối đẩy chạy lên rồi lại đổ xuống không ngừng, lòng chàng cũng trồi lên hụp xuống chẳng khác gì.
Lại nghe một gã người Hán nói: Đại tướng quân có lệnh phải bắt sống thiếu nữ kia, không được hại mạng cô ta. Đừng phóng hỏa vội! Y lại cất tiếng gọi to: Này, hai đứa nhãi nhép kia! Mau mau xuống đầu hàng, không thì ông cho một mồi lửa đốt chúng mày thành heo quay ngay. Gã gọi luôn ba tiếng, Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên mặc kệ không đáp. Hắn lấy bùi nhùi đánh lửa, châm vào một nắm rơm cầm trong tay rồi nói: Chúng bay mà không chịu hàng là ta thui sống. Y cầm bó rơm đang cháy, làm bộ vứt vào đống rạ lớn.
Đoàn Dự thấy tình thế nguy cấp, nói: Ta phải hạ thủ trước để chúng không kịp trở tay. Chàng trèo lên cái guồng nước. Cái guồng này lớn lắm, đường kính phải đến hai trượng, cao hơn cả nóc nhà, Đoàn Dự bám vào mấy phiến gỗ làm cánh cản nước, từ từ hạ xuống theo chiều quay của cái guồng. Gã kia còn đang la lối om sòm chiêu hồi Vương Ngữ Yên cùng Đoàn Dự, không ngờ Đoàn Dự từ trên gác đã theo guồng nước lẻn xuống sau lưng, giơ ngón tay trỏ điểm vào lưng y. Chàng sử dụng Thiếu Dương kiếm pháp trong Lục Mạch Thần Kiếm đáng lẽ vừa chỉ một cái là kình lực phát xuất, ngờ đâu khi đánh lén người khác, trong bụng nơm nớp thành thử vận kình không đúng, chân khí không sao ra đến ngón tay. Nên biết rằng nội lực Đoàn Dự tuy thâm hậu nhưng chàng không có căn bản võ công, thu phát kình lực không như ý được. Gã kia thấy có cái gì chạm nhẹ vào lưng, quay đầu lại thấy Đoàn Dự đang chỉ điểm loạn xạ trên lưng mình.
Rõ ràng Đoàn Dự mới giết một hơi ba người, bây giờ chàng lại chỉ trỏ lung tung như đang dùng tà thuật. Y sợ hãi vô cùng, vội nhảy tránh sang bên tả một bước. Đoàn Dự ra một chiêu nữa cũng tuyệt không thấy chút uy lực nào, còn đang ngơ ngẩn thì gã kia quát lên: Thằng nhãi thối tha kia! Mi làm trò ma quỷ gì đó? Y vươn tay phải ra, chộp lên đỉnh đầu chàng. Đoàn Dự vội vàng rụt người lại, hai tay quơ lung tung may sao bám trúng cánh guồng, được bánh xe kéo lên cao. Gã kia vồ hụt nghe đánh cách một tiếng, mảnh gỗ tung tóe, gãy một mảnh ván trên chiếc guồng.
Vương Ngữ Yên nói: Công tử tìm cách quanh ra sau lưng, tấn công vào huyệt Chí Dương ở đốt xương sống thứ bảy là hắn phải chết ngay. Tên này là đệ tử Hổ Trảo Môn ở Tấn Nam, công phu không luyện đến huyệt Chí Dương
Đoàn Dự đang ở cao quá nóc nhà, cả mừng nói: Thế thì tốt quá! Chàng lại theo chiếc guồng xuống đến bên trong trạm xay lúa.
Có ba tên võ sĩ Tây Hạ không đợi chân Đoàn Dự chấm đất đã xông lên vồ lấy chàng. Đoàn Dự xua tay nói: Người ta thường nói quả bất địch chúng, dẫu hảo hán cũng không đánh lại số đông. Tại hạ chỉ muốn lấy một đánh một. Nói xong chàng nghiêng người, chân đi theo Lăng Ba Vi Bộ, chỉ mấy bước đã luồn ra sau lưng y, quát lên: Trúng!, ngón tay trỏ điểm ra trúng ngay huyệt Chí Dương. Gã kia chỉ hự được một tiếng đã lăn ra chết.
Đoàn Dự giết xong gã này, toan quay lại guồng nước để trở lên chỗ Vương Ngữ Yên thì đã không kịp nữa. Một tên võ sĩ Tây Hạ đã chặn đường chàng, vung đao xông tới. Đoàn Dự kêu lên: Chao ôi! Nguy rồi! Hán quân chặn đường lui, mai phục tứ bề, vây khốn nơi Cai Hạ, đành coi như mất mạng. Chàng bước chéo qua bên trái, nhát dao đó rơi vào khoảng không. Lập tức cả mười một gã liền vây Đoàn Dự lại, đao kiếm cùng vung lên đâm chém. Đoàn Dự kêu lớn: Vương cô nương, thôi đành hẹn kiếp sau gặp lại. Đoàn Dự này bốn bề nghe Trương Lương thổi tiêu điệu Sở, mặt mũi nào gặp phụ lão Giang Đông, chỉ còn nước xuống suối vàng trước đợi cô nương. Trong cảnh thập tử nhất sinh, miệng chàng gọi ầm ĩ cả lên, nhưng chân vẫn cứ bước theo Lăng Ba Vi Bộ thật là xảo diệu.
Vương Ngữ Yên chăm chú xem đến xuất thần, cất tiếng hỏi: Đoàn công tử, đó là Lăng Ba Vi Bộ có phải không? Ta chỉ mới nghe tên nhưng chưa biết bộ pháp đó thế nào. Đoàn Dự vui mừng nói: Vâng! Vâng! Cô nương muốn xem thì để tại hạ biểu diễn lại từ đầu. Nhưng chưa biết có diễn được đến hết không, hay nửa chừng đã bị chém mất đầu rồi cũng nên. Chàng bèn theo bộ pháp trên quyển trục, diễn lại từ bước đầu tiên.
Mười một tên võ sĩ Tây Hạ vừa đuổi vừa tay đấm chân đá, múa kiếm vung đao mà không trúng vào áo chàng được lần nào. Mười một cái miệng kêu rống lên: Ngươi chặn đầu này. Người giữ góc đông bắc, hạ thủ đừng nể nang gì nữa! Thôi hỏng rồi! Thằng lỏi lại chuồn qua góc này mất rồi!
Đoàn Dự cứ lúc tiến lúc lùi, chạy vòng vòng chung quanh guồng nước và cái chày máy. Vương Ngữ Yên tuy thông minh thật, nhưng nhất thời cũng không nhìn rõ, kêu lên: Công tử tránh né kẻ địch mới là khẩn cấp, đừng lo biểu diễn cho ta xem nữa. Đoàn Dự đáp: Dịp may chớ bỏ qua! Lúc này mà không diễn, đến khi mạng ta ô hô ai tai rồi, cô nương có muốn xem cũng không được nữa.
Lúc này chàng bỏ chuyện sống chết sang một bên, chỉ mong sao diễn được Lăng Ba Vi Bộ từ đầu chí cuối cho người trong mộng xem. Ngờ đâu kẻ si tình thường được hưởng phúc. Chàng không hiểu võ công, cao thủ đối phương lại ra đòn hư thực biến hóa khôn lường, giả tỷ chàng đợi địch nhân tấn công mới cất bước né tránh, thì tất không tránh được. Hơn nữa kẻ địch có đến mười một người, tránh được người thứ nhất thì lại trúng phải người thứ hai, mà có tránh được người thứ hai thì cũng bị người thứ ba đánh trúng. Thế nhưng chàng chỉ lo đi theo bộ pháp của mình, đối phương làm gì mặc kệ, thành ra cả mười một tên cùng đuổi theo tấn công chàng. Môn Lăng Ba Vi Bộ này mỗi bước đều không thể nào ngờ tới. Đối phương mắt thấy chân trái chàng khoa sang phía đông, nhưng lúc đặt chân xuống thì không hiểu sao người chàng lại nghiêng sang mé tây bắc. Mười một tên võ sĩ càng đánh càng nhanh, thế nhưng mười chiêu thì hết chín tấn công vào người bên mình còn một chiêu đánh vào quãng không.
Tên Giáp, tên Ất, tên Bính thấy Đoàn Dự đứng bên cạnh chiếc guồng quay lập tức quyền cước, đao kiếm đều chặn trước chỗ chàng sắp tới, còn tên Đinh, tên Mậu, tên Kỷ thì tấn công thẳng vào nơi chàng đang đứng. Đoàn Dự thân hình đột nhiên chuyển hướng, lập tức nghe binh binh boong boong, leng keng loảng xoảng, Giáp Ất Bính Đinh… kẻ nọ chém vào kẻ kia, kẻ kia đụng phải kẻ nọ, có mấy tên hơi chậm chạp lại bị chính bên mình đả thương.
Vương Ngữ Yên coi thêm một lát đã hiểu được nguyên lý, liền kêu lên: Đoàn công tử! Cước bộ của công tử tuyệt diệu nhưng thật là phức tạp, ta coi một lần chưa hiểu rõ. Công tử diễn lại từ đầu một lần nữa được không? Đoàn Dự đáp: Vâng! Cô nương bảo sao, tại hạ làm vậy. Chàng lại theo phương vị bát quái tám lần tám thành sáu mươi tư quẻ, diễn lại bộ pháp từ đầu đến cuối.
Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: Tính mạng Đoàn công tử nhất thời không có gì nguy hiểm, nhưng làm sao để thoát được đây? Ta nửa thân trên để trần, xấu hổ chết đi được. Phải cố chỉ điểm Đoàn công tử giết sạch mười một tên kia mới xong. Nàng nghĩ thế, không quan sát bộ pháp của Đoàn Dự nữa mà quay sang nhận định võ công gia số của mười một tên kia.
Bỗng nghe tiếng động lách cách, một tên võ sĩ Tây Hạ bắc thang trèo lên gác. Thì ra mười một tên đánh với Đoàn Dự lâu không thắng, tên chỉ huy bèn sai một thuộc hạ trèo lên bắt Vương Ngữ Yên trước. Vương Ngữ Yên kinh hãi kêu lên: Chết rồi! Đoàn Dự ngẩng đầu nhìn thấy tên võ sĩ Tây Hạ đang trèo lên thang, vội hỏi: Đánh vào chỗ nào? Vương Ngữ Yên nói: Huyệt Chí Thất. Đoàn Dự liền xông tới, giơ tay quả nhiên chộp ngay huyệt Chí Thất ở ngang lưng, tiện tay quẳng y một cái trúng ngay vào cái cối giã gạo. Chiếc chày đá nặng hai trăm cân do guồng nước vận chuyển, thóc trong cối đã nát thành bột từ bao giờ nhưng vì không ai trông coi nên chiếc chày vẫn cứ tiếp tục giã không ngừng. Tên võ sĩ Tây Hạ vừa ngã vào trong cối, chiếc chày rơi xuống đánh y vỡ đầu, máu me tung tóe trộn vào trong bột gạo.
Gã cao thủ Tây Hạ vẫn thúc giục thuộc hạ, lại có ba tên võ sĩ chen nhau lên thang. Vương Ngữ Yên kêu lên: Cứ thế mà làm! Đoàn Dự giơ tay chộp huyệt Chí Thất một tên khác, lại sử kình vứt y vào trong cối. Lần này chàng không được khéo léo như lần trước, chiếc chày giã trúng ngay hông y, gã võ sĩ Tây Hạ không chết ngay, kêu gào nghe rợn người, cứ mỗi chày rơi xuống lại rống lên thảm thiết.
Đoàn Dự còn đang thộn mặt ra mà nhìn thì hai tên kia đã trèo lên thang. Chàng kinh hoảng kêu lên: Không được! Không được! Xuống mau! Chàng hoảng hốt vung ngón tay trái điểm loạn lên, không ngờ chân khí bung ra, Lục Mạch Thần Kiếm phát xuất đầy uy lực, vèo vèo hai tiếng trúng vào lưng, hai gã kia lập tức rơi bịch xuống đất.
Bảy tên võ sĩ Tây Hạ còn lại thấy Đoàn Dư điểm hờ trên không đã giết được người, tuyệt kỹ đó quả chưa từng nghe nói tới. Bọn chúng có biết đâu môn công phu của Đoàn Dự phát xuất chưa được như ý, có khi cần sử dụng lại không ra, có khi gấp gáp phóng bừa thì lại kiến hiệu. Bảy tên càng nghĩ càng sợ, ai nấy chột dạ nhưng bỏ chạy thì lại không dám.
Vương Ngữ Yên từ trên cao nhìn xuống rất rõ ràng, thấy bên địch tuy còn bảy tên nhưng chỉ có ba tên võ nghệ cao cường, trong đó có một tên Tây Hạ đứng chỉ huy cả bọn. Nàng liền kêu lên: Đoàn công tử! Công tử giết gã áo vàng, đầu đội mũ da kia trước! Nhằm đánh vào hai huyệt đạo Ngọc Chẩm và Thiên Trụ sau đầu gã. Đoàn Dự đáp: Tại hạ kính cẩn tuân lệnh.
Gã cao thủ Tây Hạ kinh hãi nghĩ thầm: Hai huyệt Ngọc Châm và Thiên Trụ chính là hai yếu điểm của ta, sao con bé này lại biết? Y thấy Đoàn Dự xông lên, lập tức vung đơn đao quét ngang không cho chàng đến gần. Đoàn Dự mấy lần xông lên nhưng không thể nào luồn ra sau lưng y được, lại suýt bị đao chém trúng. Cũng may gã này nghe Vương Ngữ Yên gọi ra yếu điểm đằng sau lưng mình nên hết sức cẩn thận gìn giữ phía sau đầu, nếu không Đoàn Dự đã bị nguy hiểm rồi. Đoàn Dự kêu lên: Vương cô nương! Gã này lợi hại quá, tại hạ không lẻn ra sau lưng y được. Vương Ngữ Yên nói: Gã mặc áo sắc tro thì cửa tử ở huyệt Liêm Tuyền trên cổ. Còn gã có râu vàng kia ta không nhìn ra võ công gia số của y, công tử đâm vài chỉ vào ngực y thử xem. Đoàn Dự đáp: Tuân lệnh!
Chàng thò ngón tay điểm vào ngực gã râu vàng, thủ pháp rất đúng nhưng lần này hoàn toàn không có chút kình lực nào. Thế nhưng gã nào có biết, vội vàng rùn người xuống tránh luôn ba chiêu, đến khi Đoàn Dự điểm lần thứ tư, y mới nhảy vọt lên, phóng chưởng đánh xuống, chiêu số cực kỳ lợi hại bao trùm toàn thân đối thủ. Đoàn Dự tức ngực khó thở, đầu váng mắt hoa, mắt mở không ra. Chàng cực kỳ kinh hãi, vung tay điểm lung tung. Bỗng dưng nghe veo véo liên tiếp, Thiếu Thương, Thương Dương, Trung Xung, Quan Xung, Thiếu Xung, Thiếu Trạch cả sáu mạch thần kiếm đều phóng ra, gã râu vàng bị thủng sáu cái lỗ lớn nhưng chưởng thế chưa tiêu giảm, vẫn đánh trúng đầu vai Đoàn Dự nghe bốp một tiếng. Lúc này chân khí Đoàn Dự vận ra khắp mình, nội lực rất hùng hậu tự nhiên chống lại nên không bị thương chút nào, lại còn đẩy gã râu vàng văng ra xa một trượng. Vương Ngữ Yên không biết chàng hoàn toàn vô sự, kinh hãi kêu lên: Đoàn công tử! Công tử không sao chứ? Có bị thương không?
Đoàn Dự mở mắt nhìn thấy gã râu vàng nằm thẳng căng dưới đất ngửa mặt lên trời, trên ngực và bụng có sáu lỗ thủng, máu tươi phun thẳng lên không. Mặt gã trông thật khủng khiếp, cặp mắt tròn xoe nhìn chàng ra chiều căm phẫn lại hung dữ khôn tả, tưởng như chưa chết hẳn. Đoàn Dự sợ đến nỗi trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội kêu lên: Ta đã bảo không muốn giết ngươi, tại ngươi… tại người xông vào đánh ta. Chân chàng vẫn bước theo Lăng Ba Vi Bộ thật mau lẹ, chắp hai tay nhìn sáu gã kia, vừa thi lễ vừa nói: Các vị anh hùng hảo hán! Đoàn Dự này cùng quí vị vô oán vô cừu, xin mở cho tại hạ một con đường sống. Tại hạ thực… thực không muốn giết ai cả nhưng làm… làm chết bấy nhiêu người, quả là tàn nhẫn, hối hận vô cùng. Các vị mau rút lui đi, Đoàn Dự này chịu thua rồi mà!
Chàng vừa chuyển mình chợt thấy một người Tây Hạ đứng ngay trước cửa, không biết đã đến từ bao giờ. Người đó thân hình tầm thước, y phục giống hệt những tên kia, có điều mặt mày vàng bủng, trơ như gỗ đá, chẳng khác gì một cái xác chết. Đoàn Dự thấy lạnh cả người, nghĩ thầm: Không biết người hay quỉ đây? Không lẽ… không lẽ… mấy võ sĩ Tây Hạ bị ta giết âm hồn bất tán nên hiện ra đòi mạng? Chàng sợ quá run cầm cập, lắp bắp hỏi: Ngươi… ngươi là ai? Định… định làm gì?
Gã người Tây Hạ vẫn đứng trơ như phỗng, không trả lời cũng không nhúc nhích. Đoàn Dự lạng người đi, túm được huyệt Chí Thất một tên võ sĩ ném vào quái nhân kia. Gã chỉ hơi lách qua, nghe binh một tiếng, tên võ sĩ Tây Hạ lao luôn vào tường, vỡ đầu chết ngay. Đoàn Dự thở phào một cái rồi nói: Té ra mi cũng là người chứ không phải là quỉ.
Khi đó ngoài quái khách vừa đến, bọn Tây Hạ chỉ còn lại có năm người, trong đó chỉ có một người Tây Hạ và một người Hán là hảo thủ trong Nhất Phẩm Đường. Ba gã còn lại võ công tầm thường, thấy phe ta mỗi lúc một ít, tên nào cũng chột dạ chỉ muốn bỏ chạy. Một gã chạy ra toan đẩy cửa thì tên hảo thủ Tây Hạ quát lên: Mi làm gì vậy? Soẹt soẹt soẹt, y xông vào chém Đoàn Dự ba nhát liền.
Đoàn Dự thấy đao quang xanh lè lấp loáng trước mặt, không biết lúc nào sẽ trúng vào người mình, chàng sợ hãi vô cùng, kêu lên: Ngươi… ngươi mà ngang ngược như thế, ta đánh vào huyệt Ngọc Chẩm và huyệt Thiên Trụ là ngươi không sống nổi đâu. Ta khuyên người nghĩ lại mà rút lui đi, mỗi người đi mỗi hướng là hay nhất. Những chiêu số thanh đao càng lúc càng cấp bách tiến gần đến Đoàn Dự. Nếu như chàng chậm chân hơn một chút thì chỉ một đao là mất mạng.
Gã hảo thủ người Hán vẫn đứng ở đằng sau, bây giờ thấy Đoàn Dự năn nỉ xin thôi, chỉ tránh né chứ không còn cách nào đánh trả, chợt nghĩ ra một kế, đi đến bên cạnh cái cối đá bốc một nắm bột gạo ném luôn vào mặt Đoàn Dự. Đoàn Dự bộ pháp xảo diệu ném không trúng được, gã lại ném hết năm này tới nắm khác khiến trong nhà trại, bột cảm bay mù mịt chẳng khác gì sương khói.
Đoàn Dự lớn tiếng kêu: Chao ôi! Chao ôi! Ta không thấy gì hết. Vương Ngữ Yên thấy tình hình cực kỳ nguy hiểm, nàng biết Đoàn Dự chống cự được với mấy tên hảo thủ toàn nhờ vào bộ pháp Lăng Ba Vi Bộ cực kỳ thần diệu. Địch nhân cứ nhắm chàng mà công kích phát chiêu thì binh khí quyền cước bao giờ cũng trệch đi một chút. Bây giờ trong nhà bột cám bay mù mịt không thấy gì nữa, bọn võ sĩ kia không cần biết Đoàn Dự ở đâu, cứ việc đâm chém bừa ắt sẽ băm chàng nát như tương ngay.
Hai mắt Đoàn Dự bị trúng đầy bột không sao mở ra được, chàng hết sức nhảy lên, may sao rơi xuống cạnh guồng quay nước, bám lấy phiến gỗ rồi được kéo lên cao. Chỉ nghe A A hai tiếng thảm thiết, hai tên võ sĩ Tây Hạ đã bị tên hảo thủ chém nhầm chết tươi. Tiếp theo là những tiếng loảng xoảng, có người quát lên: Ta đây! Lại một người khác hô to: Cẩn thận, ta đó! Đao kiếm hai gã hảo thủ chạm nhau mấy cái, kế đó có tiếng gào thảm thiết, tên võ sĩ Tây Hạ cuối cùng không biết bị ai đá trúng chỗ yếu hại bay vọt ra cửa. Trước khi chết gã còn rú lên thê thảm khiến cho Đoàn Dự nổi da gà, người rung bần bật. Chàng run run nói: Các ngươi càng lúc càng ít người, đánh nữa làm gì? Giết nhau có ích chi đâu, ta cầu xin các ngươi liệu có được không?
Gã người Hán nghe tiếng nhận được phương vị, vung tay phải một cái, phóng một mũi cương tiêu về phía chàng. Mũi tiêu đến nơi thì cánh buồng đã quay Đoàn Dự xuống thấp một chút. Tách một tiếng, vạt áo Đoàn Dự bị ghim vào cánh gỗ. Đoàn Dự kinh hãi nghĩ thầm: Ta không biết tránh ám khí, đối phương phóng trúng là mình phải chết! Chàng sợ đến bủn rủn tay chân, nắm cánh guồng không chặt được nữa, lỏng tay rơi ngay xuống.
Gã người Hàn kia trong đám bột mờ mờ trông thấy chàng rơi, liền xông ra chụp lấy. Đoàn Dự nhớ Vương Ngữ Yên bảo mình điểm vào huyệt Liêm Tuyền của gã, nhưng một là đang lúc hoảng loạn, hai là tuy nhận ra huyệt nhưng bình thời không tập luyện, nên điểm không trúng huyệt Liêm Tuyền, lại lệch sang tả xuống dưới, trúng huyệt Khí Hộ. Đấy là tiếu huyệt, gã kia chân khí chạy ngược nhịn không nổi cười lên sằng sặc. Y phóng kiếm nhắm Đoàn Dự đâm liên tiếp mà mồm thì vẫn cứ hi hi, ha ha… cười mãi không thôi.
Gã hảo thủ Tây Hạ bèn hỏi: Dung huynh làm gì mà cười lắm thế? Gã người Hán không sao trả lời được, vẫn tiếp tục cười ngặt nghẽo. Gã Tây Hạ không hiểu nguyên do, tức giận hỏi: Đại địch ở trước mặt, ngươi còn đùa giỡn được ư? Gã người Hán đáp: Ha ha, ta… ta… ha ha, hi hi… Y vung kiếm lên đâm vào sau lưng Đoàn Dự. Chàng nghiêng qua bên trái, gã Tây Hạ mờ mờ nhìn không rõ, cũng lại tránh qua đó, hai người đụng phải nhau.
Gã Tây Hạ sở trường về cầm nã, vừa đụng trúng Đoàn Dự, tay trái liền lật một cái nắm ngay được cánh tay chàng. Y biết đối phương chỉ giỏi bộ pháp, nay nắm được chàng đúng là cơ hội, tay phải quẳng đơn đao xuống, chộp luôn cổ tay trái Đoàn Dự, Đoàn Dự kêu lên: Nguy rồi! Nguy rồi! Chàng hết sức giãy giụa nhưng hai tay gã Tây Hạ kia chẳng khác hai gọng kìm, làm sao thoát ra được? Gã người Hán thấy dịp may liền vung kiếm lên nhắm ngay lưng Đoàn Dự đâm tới. Gã cao thủ người Tây Hạ nghĩ thầm: Không được! Nếu để y đâm sâu vào vài tấc thì đối phương không toàn tính mạng. Và nếu y không kể gì đến nghĩa khí, muốn tranh công một mình, đâm sâu vào một thước thì chết luôn cả ta nữa. Nghĩ vậy, gã kéo Đoàn Dự lui về phía sau một bước.
Gã người Hán vẫn cười không ngớt, tiến lên một bước, lại muốn phóng kiếm ra đâm nữa, đột nhiên nghe binh một tiếng, cánh guồng nước đập trung vào sau gáy khiến y ngã lăn ra bất tỉnh. Hắn tuy ngất xỉu ngay nhưng chưa tắt thở, vẫn cười ha hả liên hồi nhưng hơi thở yếu đi nên giọng cười nghe thật quái dị. Chiếc guồng nước vẫn quay chầm chậm, cánh gỗ thứ hai lại đập vào ngực y đánh binh một tiếng nữa khiến cho tiếng cười nhỏ đi một chút, cứ như thế bảy tám lần thì tiếng cười của y chỉ còn ú ớ, chẳng khác gì đang ngủ mà mơ thấy chuyện gì khoái trá.
Vương Ngữ Yên thấy Đoàn Dự bị túm không giãy ra được, trong bụng hết sức bồn chồn, lại nghĩ đến trước cửa còn một gã Tây Hạ mặt mày dễ sợ, y chỉ vung đao lên là Đoàn Dự táng mạng ngay. Nàng lớn tiếng la lên: Các ngươi không được hại mạng Đoàn công tử, chúng ta… chúng ta để từ từ thương lượng sau.
Gã Tây Hạ kia vẫn nắm chặt Đoàn Dự, tay phải ép ngang vào ngực chàng, định chờ chàng gãy xương đứt gân hoặc ngột thở mà chết. Đoàn Dự hết sức sợ hãi, công phu Bắc Minh Thần Công để hút chân khí địch thủ lúc này không sử dụng được, ngón tay trái điểm loạn xạ toàn vào khoảng không. Áp lực trên ngực mỗi lúc một nặng, dần dần chàng không thở nổi nữa.
Đang lúc mười phần nguy ngập, gã hảo thủ Tây Hạ kia bỗng A lên một tiếng, kêu: Úi chao! Thằng lỏi này… điểm trúng vào… vào huyệt Ngọc Chẩm ta rồi! Hai tay y từ từ lỏng ra, cổ ngoẹo sang một bên, gục vào tường mà chết.
Đoàn Dự lạ quá, lật y ra xem quả nhiên nơi huyệt Ngọc Chẩm có một lỗ nhỏ, máu tươi vẫn ứa ra, chính là bị Lục Mạch Thần Kiếm của mình đâm phải. Chàng có ngờ đâu cả thảy mình điểm đến mấy chục phát, kiếm khí đụng phải vách đều bật trở lại vào lưng đối phương. Thế nhưng gã Tây Hạ kia công lực cao cường mà chân khí phản xạ lại yếu nên không gây tổn thương y chút nào, đến lúc khẩn yếu may sao trúng ngay huyệt Ngọc Chẩm. Đây là tử huyệt của y, kiếm khí tuy yếu mà điểm chính xác nên vẫn đủ táng mạng.
Đoàn Dự vừa mừng vừa sợ, bỏ xác gã Tây Hạ kia xuống rồi kêu lên: Vương cô nương, Vương cô nương! Địch nhân chết hết rồi! Thốt nhiên phía sau có tiếng nói lạnh như băng: Chưa chết hết đâu! Đoàn Dự kinh hãi quay đầu lại, thấy gã quái nhân mặt gỗ kia vẫn đứng bên cửa. Chàng nghĩ thầm: Chắc võ công gã này không giỏi, mình chỉ cần túm lấy huyệt Chí Thất gã là giết được ngay, liền cười nói: Lão huynh mau đi đi, ta không giết đâu. Gã kia hỏi lại: Ngươi mà đủ bản lĩnh giết được ta ư? Giọng nói cực kỳ ngạo mạn. Đoàn Dự quả không muốn giết người thêm nữa, chàng chắp tay nói: Tại hạ chắc không phải là đối thủ của các hạ, xin dung tình mà tha cho.
Gã cao thủ Tây Hạ nói: Mấy lời người nói đúng là giả vờ chứ không có ý thành thực xin tha. Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm của nhà họ Đoàn nổi danh thiên hạ, lại được vị cô nương kia chỉ điểm yếu quyết, quả là ghê gớm. Ta muốn lãnh giáo cao chiêu. Mấy câu đó gã nói ra từng chữ từng chữ, tiếng nào tiếng ấy cứ bình bình không cao không thấp, không nặng không nhẹ, nghe như người ngoại quốc học nói tiếng Hán. Từ ngữ cú pháp không sai nhưng âm điệu thật là bất bình thường.
Ta nên nhớ rằng bản tính Đoàn Dự không thích võ công, hôm nay giết đã lắm người chỉ vì tình thế bất đắc dĩ. Về chuyện đánh nhau, nếu có thể tránh được là chàng tránh ngay. Chàng vái một vái thật sâu, nói hết sức thành khẩn: Các hạ chỉ trích thật đúng, tại hạ cầu xin tha thứ không đủ thành kính, vậy xin tạ tội. Tại hạ chưa từng học võ công, mới rồi làm chết mấy người chẳng qua là chuyện ngẫu nhiên. Tại hạ mong được bảo toàn tính mạng là mãn nguyện lắm rồi, đâu dám sính cường tranh thắng với ai. Gã võ sĩ Tây Hạ cười khẩy, nói: Người chưa từng học võ công, vậy mà cất tay một cái đã giết bốn cao thủ của Nhất Phẩm Đường cùng mười một võ sĩ khác. Nếu ngươi học võ rồi thì trong võ lâm liệu còn ai sống được nữa không?
Đoàn Dự đảo mắt nhìn từ đông sang tây một lượt, thấy trong trại xay lúa người chết nằm ngang dọc, ai nấy bê bết máu me, trong lòng quả thực ăn năn. Chàng ôm mặt kêu lên: Sao… Sao ta lại giết nhiều người thế này? Ta… ta thực không muốn giết người. Bây giờ biết làm thế nào? Bây giờ biết làm thế nào? Người kia cười nhạt mấy tiếng, liếc nhìn chàng xem mấy câu nói đó có thực lòng không. Đoàn Dự rớt nước mắt nói: Những người này ai là chẳng có cha mẹ vợ con, mới đây ai cũng mạnh khỏe như rồng như cọp, bây giờ bị giết cả rồi, Ta… ta… làm sao tạ lỗi cùng họ được? Nói tới đây chàng đấm ngực khóc rống lên, nước mắt như mưa, nức nở nói: Bọn họ chưa chắc đã muốn giết ta, chẳng qua chỉ phụng mệnh đi bắt người đấy thôi. Ta với bọn họ nào có quen biết gì nhau, nỡ nào lại hạ độc thủ như thế? Chàng vốn tâm địa nhân từ, đọc kinh niệm Phật từ bé, đến con kiến cũng không dám giết, ngờ đâu hôm nay lại gây nhiều tội nghiệt như thế này.
Gã võ sĩ Tây Hạ cười khẩy, lại nói: Ngươi còn giở trò mèo khóc chuột, tưởng thế là được người ta tha tội cho ư?
Đoàn Dự gạt lệ đáp: Các hạ nói phải lắm! Người đã giết rồi, tội đã phạm rồi, khóc lóc có ích gì? Chi bằng tại hạ đem những người này chôn cất cho tử tế là hơn.
Ngữ Yên nghĩ bụng: Đem mười mấy cái xác đi chôn thì biết bao giờ cho xong? Nàng liền kêu lên: Đoàn công tử, e rằng địch nhân còn đến nữa, chúng mình chạy nhanh chừng nào tốt chừng nấy. Đoàn Dự đáp: Vâng! Vâng! Chàng quay mình toan trèo lên thang.
Gã võ sĩ Tây Hạ kia liền hỏi: Ngươi chưa giết ta thì làm sao đi được? Đoàn Dự lắc đầu: Tại hạ không muốn giết các hạ, mà cũng không phải là đối thủ. Người kia nói: Chúng ta chưa tỷ thí sao ngươi đã biết không địch nổi ta? Vương cô nương đã đem môn Lăng Ba Vi Bộ truyền thụ cho ngươi, ha ha, quả nhiên khác hẳn người thường. Đoàn Dự định cãi rằng Lăng Ba Vi Bộ không phải do Vương cô nương truyền thụ cho mình.
Song chàng lại nghĩ chuyện này không đáng để đôi co với người ngoài, bèn nói: Đúng rồi! Tại hạ không hiểu võ công, hoàn toàn nhờ Vương cô nương chỉ điểm cho mới thoát khỏi đại nạn. Gã kia nói: Thế thì hay lắm. Ta đợi người ở đây. Ngươi lên hỏi Vương cô nương phương pháp giết ta đi! Đoàn Dự đáp: Tại hạ không muốn giết các hạ thật mà. Người kia đáp: Ngươi không muốn giết ta, nhưng ta lại muốn giết ngươi. Nói xong y nhặt một thanh đơn đạo dưới đất lên. Đột nhiên đao quang lấp loáng phủ hết phạm vi một trượng. Đoàn Dự tức thời trúng một sống đao vào bả vai, kêu rú lên một tiếng, chân bước loạng choạng. Bộ pháp của chàng vừa lộn xộn, gã võ sĩ Tây Hạ lập tức thừa thế chĩa ngay mũi dao vào cổ chàng. Đoàn Dự sợ toát mồ hôi, đứng yên không nhúc nhích. Gã kia nói: Ngươi mau mau đi thỉnh giáo sư phụ, xem nàng có cách nào giết ta không? Nói xong y thu đao lại, phóng cước nghe bình một tiếng, Đoàn Dự ngã lăn cù.
Vương Ngữ Yên kêu lên: Đoàn công tử, mau lên đây! Đoàn Dự đáp: Vâng! Chàng vịn thang trèo lên gác, quay đầu nhìn lại thấy gã kia thu đao về ngồi xuống. Nét mặt gã vẫn trơ ra như xác chết, hiển nhiên không coi chàng vào đâu, không thèm đánh lén sau lưng khi chàng trèo lên thang. Đoàn Dự lên gác rồi nói nhỏ: Vương cô nương! Tại hạ đánh không lại y. Chúng ta chuồn đi là hơn. Vương Ngữ Yên đáp: Y giữ ngay trước cửa, chuồn đi lối nào bây giờ? Công tử mang cái áo kia lại đây cho ta. Đoàn Dự đáp: Vâng! Chàng thò tay nhặt một chiếc áo cũ của cô gái quê để lại. Vương Ngữ Yên nói: Nhắm mắt lại, đi tới đây. Được rồi, dừng lại. Công tử khoác áo lên người cho ta, không được hé mắt nhìn trộm đấy nhé! Đoàn Dự tuyệt đối kính cẩn làm theo. Nguyên chàng đã là người quân tử chí thành, lại sùng bái Ngữ Yên như một vị thần linh, không dám mảy may trái lệnh. Thế nhưng chàng vừa tưởng tượng đến người nàng y phục không đủ che thân, tim đã đập thình thình.
Vương Ngữ Yên đợi Đoàn Dự mặc áo cho mình xong rồi nói: Được rồi! Được rồi! Công tử đỡ ta dậy. Đoàn Dự chưa được phép mở mắt nên vẫn nhắm nghiền, vừa nghe lệnh lập tức thò tay ra, vô ý chạm phải má Vương Ngữ Yên. Chàng thấy da thịt nàng vừa mát rượi vừa mềm mại, bất giác sợ giật nảy mình, vội vàng rụt tay lại, luôn mồm xin lỗi: Thật là đắc tội! Thật là đắc tội!
Vương Ngữ Yên lúc nhờ mặc áo đã thẹn đến chín người, giờ thấy chàng hai mắt nhắm tịt, thò tay sờ trúng mặt mình lại càng bẽn lẽn, nói: Ta bảo công tử đỡ ta dậy kia mà! Đoàn Dự đáp: Vâng! Vâng! Mắt chàng vẫn nhắm nghiền, hai tay quờ quạng không biết phải đưa đến hướng nào, nơm nớp sợ đụng phải thân thể nàng thì tội nghiệt càng thêm nặng, không khỏi luống cuống. Vương Ngữ Yên cũng mơ hồ ngây ngất, một hồi sau mới nhớ ra mình chưa bảo chàng mở mắt, phụng phịu nói: Sao công tử không mở mắt ra?
Gã Tây Hạ ngồi dưới nhà cười khẩy mấy tiếng nói: Ta bảo người lên học võ công để giết ta chứ có bảo người lên để cười cợt, ôm ấp người đẹp đâu.
Đoàn Dự mở mắt ra, thấy Vương Ngữ Yên hai má đỏ ửng, thẹn thùng thật là kiều diễm khiến chàng mê mẩn tâm thần, run run thộn mặt ra mà nhìn, mấy lời gã Tây Hạ vừa nói không lọt vào tai. Vương Ngữ Yên nói: Công tử đỡ ta ngồi ở đây. Đoàn Dự vội đáp: Vâng! Vâng! Chàng luống cuống đỡ nàng dậy ngồi trên một tấm ghế dài.
Vương Ngữ Yên hai tay run rẩy, cố giữ lấy vạt áo che người, cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: Gã cố ý không để lộ gia số võ công, ta… ta không biết làm thế nào để đánh bại gã. Đoàn Dự hỏi: Gã ghê gớm đến thế kia à? Vương Ngữ Yên đáp: Vừa rồi gã động thủ với công tử đã sử dụng đến mười bảy loại võ công. Đoàn Dự ngạc nhiên hỏi lại: Sao? Gã chỉ khua đao một vòng mà đã sử dụng đến mười bảy loại võ công khác nhau ư? Vương Ngữ Yên đáp: Đúng thế, Y sử đơn đao uy hiếp quanh mình công tử, phía đông chém một đao là Hàng Ma đao pháp của phái Thiếu Lâm. Khi y chém từ bên tây xuống một đao, đó là Sài Đao Thập Bát Lộ của Lê lão tử ở Lê Sơn Động tỉnh Quảng Tây. Khi y khoa đao chém trở lại thì biến thành Hồi Phong Phất Liễu Đao của Sử gia đất Giang Nam. Kế đó còn mười một chiêu nữa, sử mười một đao pháp hoàn toàn khác nhau. Sau cùng y trở ngược sống đạo đập lên vai công tử, đó là Từ Bi Đao của Tâm Quán hòa thượng chùa Thiên Đồng ở Ninh Ba sáng tác, chỉ chế ngự đối phương mà không giết. Y kề đao vào cổ khống chế công tử, là một trong Hậu Sơn Tam Tuyệt Chiêu của Dương lão lệnh công bản triều khi ra trận bắt sống kẻ địch, vốn dùng cán trường đao nhưng y đổi qua thành đơn đao. Lúc y giơ chân đá công từ ngã lăn cù, lại là cước pháp của người Tây Hạ. Nàng nói ra lai lịch từng chiêu đều rành rẽ, còn Đoàn Dự là người trong cuộc lại không nhớ được chút gì, cũng chẳng hiểu, chỉ thộn mặt ra mà nghe.
Vương Ngữ Yên nghiêng đầu nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: Công tử đánh không lại y đâu, chịu thua là hơn. Đoàn Dự đáp: Thì tại hạ đã chịu thua từ lúc nãy rồi! Rồi chàng lớn tiếng nói vọng xuống: Bất luận dùng cách nào tại hạ cũng không địch nổi, các hạ có chịu bỏ qua hay không?
Gã võ sĩ Tây Hạ cười khẩy: Kể ra thì ngươi muốn ta tha mạng cũng chẳng khó gì, chỉ hứa một chuyện là đủ. Đoàn Dự hỏi: Chuyện gì vậy? Người kia đáp: Từ nay trở đi, mỗi khi người thấy mặt ta phải quì xuống đất khấu đầu ba cái cho kêu, rồi hô lên một câu: Xin đại lão gia tha cho cái mạng chó này!
Đoàn Dự tức khí bừng bừng, nói: Sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi bảo ta khấu đầu van xin thì đừng hòng. Ngươi muốn giết thì cứ việc ra tay. Người kia nói: Có thật ngươi không sợ chết chăng? Đoàn Dự đáp: Chết thì ai mà không sợ. Nhưng sống để mỗi lần gặp ngươi lại phải quỳ xuống dập đầu lạy, thì ta quyết không chịu. Gã kia cười khẩy nói: Gặp ta phải quì xuống khấu đầu thì có gì là quá đáng đâu. Sau này ta lên ngôi hoàng đế đất Trung Nguyên, dễ thường ngươi gặp ta lại không quì xuống khấu đầu ư? Vương Ngữ Yên chột dạ nghĩ thầm: Sao y lại dám nói như thế nhỉ?
Đoàn Dự đáp: Bái kiến đức hoàng đế phải quì lạy thì là chuyện khác, đó là theo lễ nghi chứ không phải van xin tha mạng. Gã võ sĩ Tây Hạ nói: Ngươi không chịu điều kiện của ta, có phải chăng? Đoàn Dự lắc đầu: Tại hạ không thể tuân mệnh được, thôi đành phó mặc trong tay lão huynh. Gã kia nói: Được lắm! Ngươi xuống đây để ta chém một đao. Đoàn Dự nhìn Vương Ngữ Yên mà trong lòng chua xót, bèn nói: Lão huynh định giết tại hạ, việc đó không có gì quan trọng. Chỉ xin lão huynh một việc. Người kia hỏi: Việc gì? Đoàn Dự đáp: Vị cô nương này trúng phải kỳ độc, chân tay bải hoải không cất nhắc được. Xin lão huynh tìm cách đưa cô ta về Mạn Đà Sơn Trang ở Thái Hồ…
Gã kia cười ha hả nói: Sao ta lại phải tìm cách đưa cô ta về? Chinh Đông đại tướng quân nước Tây Hạ đã ban tướng lệnh, ai bắt được cô nương học rộng tài cao này sẽ được thưởng một nghìn lạng vàng, phong tước Vạn Hộ hầu. Đoàn Dự nói: Thế thì dễ lắm! Tại hạ viết một phong thư, sau khi lão huynh đưa nàng về nhà rồi, cầm thư đưa đến Đại Lý lấy năm ngàn lượng vàng, tước Vạn Hộ hầu cũng không mất đâu. Người kia cười khanh khách, nói: Ngươi tưởng ta là đứa trẻ lên ba hay sao? Ngươi là cái thá gì mà chỉ viết một lá thư đã có năm nghìn lượng vàng với cả Vạn Hộ hầu?
Đoàn Dự nghĩ thầm, chuyện này quả thực khó tin. Chàng không biết làm sao, hai tay xoắn vào nhau lẩm bẩm: Biết làm sao bây giờ? Ta chết chả có gì đáng tiếc, nhưng để tiểu thư lưu lạc nơi đất lạ, rơi vào tay quân mọi rợ thì có chết vạn lần cũng không chuộc được tội
Vương Ngữ Yên nghe chàng nói thật chân thành, trong lòng không khỏi xúc động. Nàng lớn tiếng bảo gã cao thủ Tây Hạ: Này! Nếu ngươi vô lễ với ta thì biểu ca ta sẽ tìm người để báo thù, làm cho nước Tây Hạ phải một phen thất điên bát đảo, long trời lở đất, đến con gà con chó cũng không sống được. Gã kia hỏi lại: Biểu ca ngươi là ai? Vương Ngữ Yên đáp: Biểu ca ta là Mộ Dung công tử, tên tuổi lừng lẫy trong võ lâm Trung Nguyên, chắc ngươi chẳng lạ gì. Nếu ngươi không nể ta thì biểu ca ta sẽ ra đòn gậy ông đập lưng ông còn khốc liệt hơn, chứ không nể ngươi đâu.
Người kia cười khẩy: Mộ Dung công tử nếu biết được ngươi cùng tên mặt trắng này ôm ấp nhau như thế, lẽ nào còn báo thù cho ngươi nữa? Vương Ngữ Yên mặt đỏ bừng nói: Ngươi đừng nói bậy, ta và vị Đoàn công tử này không hề… không hề… Nàng nhất thời không biết nói sao, bèn đánh trống lảng hỏi lại: Nãy giờ ta chưa kịp hỏi họ tên ngươi, ngươi có dám nói cho ta biết không? Gã kia đáp: Có gì mà không dám? Bản quan đi không thay họ, ngồi chẳng đổi tên, Tây Hạ Lý Diên Tông chính thị là ta. Vương Ngữ Yên nói: Ái chà, ngươi họ Lý, đó là quốc tính nước Tây Hạ. Gã dõng dạc nói: Không chỉ ở trong quốc tính mà thôi! Ta còn có chí tận trung báo quốc, nuốt Liêu diệt Tống, tây trừ Thổ Phồn, nam lấy Đại Lý.
Đoàn Dư nói: Các hạ chí hướng quả là không nhỏ. Này này Lý tướng quân, để ta nói cho mà nghe. Các hạ thông hiểu tuyệt kỹ nhiều môn phái, muốn luyện thành võ công đệ nhất thiên hạ kể ra cũng không khó lắm. Thế nhưng muốn thôn tính cả thiên hạ thì không phải chỉ cần bản lãnh võ công là đủ. Lý Diên Tông hừ một tiếng không trả lời.
Vương Ngữ Yên nói thêm: Ngay đến cái việc luyện thành võ công đệ nhất thiên hạ, vị tất ngươi đã làm được. Lý Diên Tông hỏi: Sao ngươi dám nói thế? Vương Ngữ Yên đáp: Cứ như ta biết thì hiện nay trên đời đã có hai người võ công giỏi hơn ngươi xa. Lý Diên Tông tiến lên một bước, ngẩng đầu hỏi: Hai người đó là ai? Vương Ngữ Yên đáp: Người thứ nhất là tiền nhiệm Cái Bang bang chủ tên gọi Kiều Phong. Lý Diên Tông hừ một tiếng rồi nói: Tên tuổi y lớn thật, nhưng chắc gì danh với thực đã đi đôi. Còn người thứ hai là ai? Vương Ngữ Yên đáp: Người thứ hai là biểu ca ta, Mộ Dung Phục công tử đất Giang Nam.
Lý Diên Tông lắc đầu nói: Cái đó cũng chưa hẳn. Ta hỏi người: Ngươi kể tên Kiều Phong lên trên Mộ Dung Phục là vì công đạo hay vì tư tình? Vương Ngữ Yên hỏi lại: Thế nào là công đạo, thế nào là tư tình? Lý Diên Tông đáp: Nếu vì công đạo, thì bởi Kiều Phong giỏi hơn Mộ Dung Phục, còn nếu vì tư tình, bởi Mộ Dung Phục là thân thích với ngươi nên phải kể đến người ngoài trước. Vương Ngữ Yên trầm ngâm một lát rồi nói: Vì công đạo hay vì tư tình cũng vậy. Ta vẫn mong biểu ca ta giỏi hơn Kiều bang chủ, nhưng hiện tại thì chưa được. Lý Diên Tông cười nhạt, nói: Trước mắt thì vậy nhưng Kiều Phong chỉ giỏi một môn phái, còn biểu ca ngươi môn nào cũng biết, tương lai tài nghệ tiến bộ thì sẽ trở thành võ công thiên hạ đệ nhất. Vương Ngữ Yên thở dài nói: Tương lai cũng không được đâu! Võ công đệ nhất thiên hạ sau này có lẽ không ai khác ngoài vị Đoàn công tử đây.
Lý Diên Tông ngửa mặt lên trời cười ha hả, nói: Ngươi khéo nói đùa! Gã đồ gàn này bất quá được ngươi chỉ điểm một môn Lăng Ba Vi Bộ. Không lẽ cái bản lĩnh cắm đầu chạy trốn như chuột, rụt cổ né tránh như rùa kia lại dám xưng là võ công đệ nhất thiên hạ hay sao?
Vương Ngữ Yên đã toan cãi: Công phu Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn công tử đâu có phải do ta truyền thụ, nội lực chàng lại hùng hậu thiên hạ vô song. Thế nhưng nàng lại nghĩ: Tên này xem chừng tâm địa hẹp hòi, nếu ta cứ tình thực nói ra, e rằng y sẽ giết Đoàn công tử. Chi bằng mình nói khích gã mấy câu. Nàng liền nói: Nếu như Đoàn công tử chịu nghe lời ta chỉ điểm tập luyện võ công, thì ba năm sau chưa chắc thắng được Kiều bang chủ, nhưng đánh bại các hạ thì dễ như trở bàn tay.
Lý Diên Tông nói: Nếu vậy càng hay! Ta tin lời cô nương, để hắn lại sẽ thành mầm họa. Chi bằng hôm nay một đao giết y để khỏi lo về sau. Đoàn công tử, xuống đây mau cho ta giết! Đoàn Dự vội nói: Ta không xuống đâu. Ngươi… ngươi cũng đừng lên.
Vương Ngữ Yên có ngờ đâu khéo quá hóa vụng, gã này không thể dùng lời nói khích được. Nàng đành cười nhạt, nói: Thế ra ngươi nhát gan thật, sợ ba năm sau Đoàn công tử sẽ thắng ngươi. Lý Diên Tông đáp: Ngươi định khích ta để cứu mạng y chứ gì? Ha ha, Lý Diên Tông này là hạng người nào mà dễ mắc mưu thế được? Muốn ta tha mạng cho y cũng dễ, ta đã nói rồi, chỉ cần y hứa mỗi khi gặp ta thì phải dập đầu xin tha.
Vương Ngữ Yên quay sang nhìn Đoàn Dự, nghĩ bụng việc dập đầu xin tha ắt là không xong rồi. Bây giờ chỉ còn cố tìm lấy cái sống trong chỗ chết. Nàng khẽ hỏi Đoàn Dự: Đoàn công tử! Kiếm khí ở ngón tay công tử có lúc linh nghiệm có lúc không là tại sao vậy? Đoàn Dự đáp: Tại hạ cũng chẳng hiểu ra sao nữa. Vương Ngữ Yên nói: Biện pháp tối ưu là công tử cố gắng dùng kiếm khí đâm vào cổ tay y, đoạt lấy đao trước, sau đó ôm chặt lấy y, sử dụng Lục Dương Dung Tuyết Công tiêu trừ công lực. Đoàn Dự ngạc nhiên: Lục Dương Dung Tuyết Công là cái gì? Vương Ngữ Yên đáp: Hôm trước ở Mạn Đà Sơn Trang, công tử chế phục Nghiệm má má để cứu bọn ta đã chẳng sử dụng môn thần công đó của họ Đoàn Đại Lý là gì? Đoàn Dự bấy giờ mới nhớ ra, hôm đó Vương Ngữ Yên tưởng Bắc Minh Thần Công của chàng là môn tà pháp đáng khinh Hóa Công Đại Pháp, nhất thời chàng không thể giải thích nên bịa ra cái tên Lục Dương Dung Tuyết Công, bảo đó là tuyệt kỹ gia truyền của nhà họ Đoàn nước Đại Lý. Chàng chỉ thuận miệng nói bừa nên quên đi, nhưng Vương Ngữ Yên thì võ công môn phái nào trong thiên hạ cũng nhớ như in vào lòng, huống chi là môn kỳ công chưa từng nghe nói?
Đoàn Dự gật đầu, nghĩ thầm ngoài cách đó ra không còn cách nào khác. Thế nhưng pháp môn đó cũng không dùng được mọi lúc mọi nơi, xem ra hung đa cát thiểu. Chàng bèn xốc áo lại cho ngay ngắn rồi cười, nói: Vương cô nương, tại hạ bất tài không đủ sức hộ tống cô nương trở về quý phủ, thật lấy làm xấu hổ. Mai này cô nương cùng lệnh biểu huynh thành thân, đừng quên tưới vài chén rượu vào gốc cây hoa trà do tại hạ trồng, coi như cho Đoàn mỗ nâng chén chung vui.
Vương Ngữ Yên nghe chàng chúc mình cùng biểu ca mai này thành hôn, không khỏi hoan hỉ trong lòng. Song nàng nhìn Đoàn Dự đem thân ra cho người ta giết không khỏi tội nghiệp, buồn rầu nói: Đoàn công tử, cái ơn cứu mạng của huynh, muội quyết chẳng bao giờ dám quên. Đoàn Dự bụng bảo dạ:Nếu như sau này mình phải ngồi nâng chén nhìn nàng và Mộ Dung Phục thành thân, tất sinh lòng đố kỵ đến phải phát điên mà chết, chi bằng hôm nay hy sinh cho nàng còn mát ruột hơn. Nghĩ thế chàng quay lại mỉm cười với Vương Ngữ Yên rồi từng bước từng bước xuống thang.
Vương Ngữ Yên nhìn theo lưng chàng, lẩm bẩm: Thật là con người kỳ lạ, đã đến lúc này mà chàng hãy còn cười được!.
Đoàn Dự xuống thang rồi, trừng mắt nhìn Lý Diên Tông nói: Lý tướng quân! Nếu ngươi không thể không giết ta thì động thủ đi. Nói xong, chàng tiến lên một bước theo Lăng Ba Vi Bộ. Lý Diên Tông vũ lộng đơn đao chém vùn vụt ba nhát liền, sử ba loại đao pháp khác nhau. Vương Ngữ Yên cũng không lấy làm lạ, nghĩ bụng trong các loại binh khí thì đao pháp là phong phú nhất, nếu quả là kẻ biết rộng thì sử đến bảy tám chục chiêu cũng chưa cần lặp lại. Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự thật là biến ảo tinh kỳ, Lý Diên Tông muốn dùng đao thế vây bọc chàng lại, mấy lần tưởng đã thành công, ngờ đâu đối phương như ma như quỷ không hiểu cách nào lại chui ra lọt. Vương Ngữ Yên thấy lần này Đoàn Dự chống đỡ được lâu như thế cũng có chút hi vọng, chỉ mong chàng đột ngột xuất chiêu chuyển bại thành thắng.
Đoàn Dự ngầm vận nội lực vào năm ngón tay bên phải để phóng kiếm khí, thế nhưng chẳng hiểu vì sao chân khí cứ đến cánh tay là lại quay trở về. Cũng may là phép Lăng Ba Vi Bộ chàng đã rất thuần thục, chân bước trơn tru như nước chảy mây trôi. Đao pháp của Lý Diên Tông mỗi lúc một nhanh, vậy mà vẫn không sao chém trúng được vào người chàng.
Về phần Lý Diên Tông, chính mắt y trông thấy chàng dùng ngón tay giết chết mấy cao thủ Tây Hạ một cách dễ dàng, bây giờ lại thấy chàng vẽ ngang vạch dọc không biết làm gì. Y có biết đâu nội lực chàng không phóng ra được, lại tưởng chàng trước khi sử dụng tà thuật phải vẽ bùa niệm chú gì đây, đến khi bùa chú xong xuôi rồi sẽ dùng tà thuật vô hình để giết người. Trong bụng y không khỏi sợ hãi, nghĩ thầm: Gã này bộ pháp tuy kỳ quái nhưng võ công tầm thường. Chắc là tà thuật của y lợi hại, ta phải giết được y trước khi y sử dụng tà pháp mới xong. Thế nhưng đao của ta chém mãi không trúng, biết làm sao đây? Lý Diên Tông tâm cơ linh diệu, chợt nghĩ ra một cách. Y bất ngờ xoay tay lại phóng chưởng vào chiếc guồng quay nước, vỡ ra một mảng gỗ lớn, nhặt lấy rồi liệng vào chân Đoàn Dự. Đoàn Dự bước chân như quỷ mị, miếng gỗ kia làm sao trúng nổi, thế nhưng Lý Diên Tông tay đấm chân đá, bao nhiêu đồ đạc trong nhà, luôn cả thúng mủng giỏ tre đều vỡ nát, liên tiếp ném vào chân đối phương.
Trong trạm cối xay vốn dĩ đã la liệt mười mấy xác chết, lại thêm bao nhiêu đồ đạc vỡ vụn, Đoàn Dự không còn chỗ đặt chân. Lăng Ba Vi Bộ của chàng tới lui phiêu dật chẳng khác gì gió lướt trên mặt hồ hoàn toàn không có gì ngăn trở, bây giờ mỗi bước đi đều vướng víu, nếu không vấp trúng đồ đạc thì cũng dẫm phải thân người, làm sao còn thi triển yếu quyết nhàn nhã tiêu sái, đạp gió mà đi được nữa? Chàng biết mình chỉ chậm chân một chút là bỏ mạng ngay nên không nhìn xuống đất, cứ theo phương vị bộ pháp đã thuần thục mà đi. Dù có bước cao bước thấp hay dưới chân có tiếng động lạ tai, chàng cứ mặc kệ không biết đến.
Vương Ngữ Yên thấy tình hình không ổn vội kêu lên: Đoàn công tử! Công tử mau mau đi ra ngoài cửa, chạy trốn đi thôi! Công tử ở đây một lát nữa, e rằng khó bảo toàn tính mạng. Đoàn Dự kêu lên: Trừ phi Đoàn mỗ bị người giết thì thôi, chứ còn một hơi thở cũng nhất quyết bảo vệ cô nương đến cùng. Lý Diên Tông cười nhạt nói: Nhà ngươi võ công tuy chẳng ra gì nhưng được cái đa tình, đối với Vương cô nương quả là tình nghĩa thâm sâu, yêu đương nồng thắm. Đoàn Dự lắc đầu, nói: Sai bét, sai bét! Vương cô nương là một bậc thần tiên, Đoàn mỗ chỉ là phàm phu tục tử, sao dám nói đến chuyện ái tình. Nàng coi trọng ta mới nhờ đưa đi kiếm biểu ca, ta quyết lòng báo đáp để đền ơn tri ngộ. Lý Diên Tông nói: Ái chà! Nàng đi theo ngươi chẳng qua là để kiếm Mộ Dung công tử, chứ trong lòng nàng có coi ngươi ra gì đâu? Nhà ngươi ngốc nghếch, mơ tưởng hão huyền chẳng khác gì con cóc muốn ăn thịt ngỗng trời. Ha ha! Ha ha! Thật là buồn cười đến nẻ ruột.
Đoàn Dự tuyệt nhiên không nổi giận, thủng thỉnh trả lời: Ngươi bảo ta là con cóc còn Vương cô nương là thiên nga, so sánh như thế là đúng lắm. Có điều ta không phải như những con cóc tầm thường, chỉ mong được thiên nga nhìn thấy một đôi lần đã lấy làm mãn nguyện, không mong gì hơn nữa.
Lý Diên Tông nghe chàng tự cho mình là con cóc không phải tầm thường, thật không sao nhịn nổi phải cười phá lên. Cũng lạ là y cười to như thế nhưng bộ mặt vẫn trơ trơ không cử động chút nào. Đoàn Dự đã từng thấy thái tử Diên Khánh nói không mấp máy môi, Lý Diên Tông tuy mặt mày quái đản nhưng cũng không đáng ngạc nhiên lắm, bèn nói: Nếu nói về mặt mày trơ như gỗ đá thì người còn kém thái tử Diên Khánh xa lắm, chưa đáng làm đồ đệ ông ta. Lý Diên Tông hỏi: Thái tử Diên Khánh là ai vậy? Đoàn Dự đáp: Y là một cao thủ nước Đại Lý, võ công ngươi còn kém xa. Thực ra võ công người khác cao thấp thế nào chàng có hiểu gì đâu, nhưng nghĩ mình sắp chết dưới tay y, nói mấy câu bâng quơ chọc giận đối phương cũng chẳng hại gì.
Lý Diên Tông hừ một tiếng rồi nói: Võ công ta cao thấp thế nào, tên bị thịt như ngươi biết gì mà nói? Y vừa nói vừa vũ lộng đơn đao, càng lúc càng nhanh.
Vương Ngữ Yên thấy Đoàn Dự thân nghiêng mình ngả, chân thấp chân cao, tình thế cực kỳ nguy ngập bèn kêu lên: Đoàn công tử! Công tử mau ra ngoài cửa cho trống trải. Muốn cầm chân gã thì ở ngoài hay trong nhà cũng vậy thôi. Đoàn Dự đáp: Cô nương chưa cử động được, một mình ở lại trong nhà tại hạ chẳng yên lòng chút nào. Trong nhà nhiều xác chết thế, nữ nhi tất nhiên phải hoảng sợ. Tại hạ cần ở lại đây cho cô nương vững dạ. Vương Ngữ Yên thở dài, nghĩ thầm: Anh chàng này thật là si ngốc, lo cả đến việc ta sợ xác chết, còn chính mình sắp mất mạng thì lại không đếm xỉa đến.
Khi đó Đoàn Dự bước tới đâu vấp tới đó, mấy lần bị đạo của kẻ địch chém vụt qua đỉnh đầu đứt cả tóc. Chàng sợ đến run lẩy bẩy, không ngớt xoay chuyển ý nghĩ: Gã mà chém trúng mình một đao hớt mất nửa đầu thì thật là hỏng bét. Đại trượng phu phải biết khi tiến khi thoái, hay là ta chịu quì xuống dập đầu để xin tha mạng quách. Song tuy lòng nghĩ vậy mà miệng không nói ra được.
Lý Diên Tông cười nhạt, nói: Ta xem chừng ngươi sợ lắm rồi, đang định tính bài chuồn chứ gì? Đoàn Dự đáp: Chết là việc lớn, có ai mà không sợ. Sau khi chết rồi thì mọi việc đều xong hết. Chuồn thì ta cũng muốn chuồn, nhưng lại không thể chuồn được. Lý Diên Tông nói: Sao thế? Đoàn Dự nói: Nói lắm cũng vô ích. Ta đếm từ một tới mười, nếu như ngươi giết ta không kịp thì đừng có chèo kéo ta thêm nữa. Ngươi đánh mãi không thắng, có nghĩ đến Vương cô nương đứng xem chán chết đi được hay không?
Chàng không cần biết Lý Diên Tông có ưng thuận hay không, cất tiếng đếm luôn: Một, hai, ba… Lý Diên Tông hỏi: Ngươi giở trò gì mà ngốc thế? Đoàn Dự vẫn đếm tiếp: Bốn, năm, sáu… Lý Diên Tông cười nói: Thiên hạ sao lại có đứa vô vị như ngươi, làm nhục cả cái tiếng con nhà võ. Gã chém luôn ba đao hai bên tả hữu. Đoàn Dự lại bước lẹ hơn, miệng đếm càng lẹ hơn nữa: Bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai, mười ba… Ha ha, ta đếm tới mười ba rồi mà người vẫn chưa giết được ta, sao không chịu nhận thua đi. Ta xem bụng ngươi cũng đói rồi, mồm khô lưỡi đắng, thôi vào thành Vô Tích đến Tùng Hạc Lâu uống vài chén, ăn dăm món sơn hào hải vị, có phải sảng khoái hơn không? Chàng thấy đối phương chưa chịu ngừng tay nên định dụ y đi uống rượu thi.
Lý Diên Tông nghĩ thầm: Ta bình sinh gặp không biết bao nhiêu đại địch, thật chưa có người nào giống như gã này. Y khôn chẳng ra khôn, dại chẳng ra dại, võ công giỏi thì không giỏi mà kém cũng không kém, quả thực trên đời ít gặp. Ta đánh mãi mà không kết liễu được, chỉ sợ trúng phải tà thuật là mất mạng nơi đây cũng chưa biết chừng. Chi bằng ta phải lập kế hạ thủ trước. Y biết Đoàn Dự cực kỳ quan tâm đến Vương Ngữ Yên, đột nhiên ngửng đầu nhìn lên trên gác, lớn tiếng hô: Hay lắm! Hay lắm! Các ngươi mau mau chém chết con bé đó đi, rồi xuống đây giúp ta.
Đoàn Dự cả kinh, lại tưởng có địch nhân trên các gia hại Vương Ngữ Yên, vội ngửng đầu lên nhìn, bước chân chậm đi một chút. Lý Diên Tông đưa chân đá quét ngang, chàng liền ngã lăn ra đất. Chân trái y liền đạp lên ngực, lưỡi đao kề ngay vào cổ chàng. Đoàn Dự vung tay toan điểm ra, Lý Diên Tông chân hơi nhấn mạnh xuống, lưỡi đao đưa sát vào thêm mấy phân nữa, quát lên: Ngươi hơi nhúc nhích là ta cắt đứt đầu ngay!
Lúc này Đoàn Dự đã thấy trên gác không có người nào nên cũng an tâm, cười nói: Thế ra ngươi lừa ta. Vương cô nương có gặp nguy hiểm gì đâu? Chàng lại thở dài nói: Đáng tiếc ơi là đáng tiếc! Lý Diên Tông hỏi lại: Tiếc cái gì? Đoàn Dự đáp: Võ công người giỏi thật, ta tưởng ngươi cũng là một vị anh hùng hảo hán thì có chết vào tay ngươi cũng đáng. Dè đâu võ công ngươi không thắng nổi ta, phải giở trò man tá, học thói tiểu nhân hèn hạ. Đoàn mỗ này chết thật oan uổng. Lý Diên Tông nói: Ta xưa nay chẳng để ai nói khích bao giờ. Ngươi chết oan, trong lòng bất phục thì xuống Diêm Vương mà kiện.
Vương Ngữ Yên kêu lên: Lý tướng quân! Khoan đã. Lý Diên Tông hỏi: Gì nữa đây? Vương Ngữ Yên nói: Nếu ngươi giết Đoàn công tử, trừ phi giết luôn cả ta thì không nói, nếu không thì có ngày ta giết ngươi để báo thù cho chàng. Lý Diên Tông ngạc nhiên hỏi: Phải chăng ngươi sẽ nhờ biểu ca đi giết ta? Vương Ngữ Yên đáp: Võ công biểu ca ta chưa chắc đã hơn ngươi, nhưng ta đã có cách giết ngươi rồi! Lý Diên Tông cười nhạt, hỏi: Sao ngươi nói chắc thế? Vương Ngữ Yên đáp: Về võ học, ngươi tuy biết rộng thật nhưng cũng chưa bằng nửa ta. Lúc đầu ta thấy đao pháp ngươi phức tạp quả có lấy làm kinh dị, nhưng coi độ năm chục chiêu đã hiểu, nếu gọi là con lừa chỉ biết đá hậu thì có hơi ác khẩu, nhưng nói nghiêm chỉnh thì hiểu biết của ngươi còn kém xa ta.
Lý Diên Tông nói: Từ đầu tới cuối, đao pháp của ta chưa sử hai chiêu nào cùng một môn phái. Ta còn vô số võ công chưa hiển lộ, làm sao ngươi biết? Vương Ngữ Yên đáp: Vừa rồi ngươi sử chiếu Đại Mạc Phi Sa của phái Ngọc Thụ ở Thanh Hải, Đoàn công tử rảo bước tránh qua. Nếu ngươi xuất chiêu thứ mười bảy của Vũ Y Đao phái Thái Ất, rồi tiếp theo là Thanh Phong Từ Lai của phái Linh Phi thì đã đánh ngã được Đoàn công tử rồi, việc gì phải biểu diễn Hác gia đao pháp của đất Sơn Tây cho đẹp mắt, việc gì phải gian trá đánh lừa để cho Đoàn công tử phân tâm? Ta xem ra ngươi tuyệt không biết gì về danh môn đao pháp của Đạo gia. Lý Diên Tông buột miệng hỏi lại: Danh môn đao pháp của Đạo gia ư? Vương Ngữ Yên đáp: Đúng thết chắc ngươi vẫn tưởng Đạo gia chỉ tinh thông kiếm pháp, có biết đâu đao pháp của Đạo gia trong cương có nhu, là một công phu đáng kể. Lý Diên Tông cười khẩy: Ngươi tự phụ quá. Xem ra ngươi đã nặng tình với gã họ Đoàn này lắm nhỉ?
Vương Ngữ Yên hơi đỏ mặt đáp: Sao lại bảo là nặng tình? Ta đối với chàng chả có tình ý gì hết. Có điều chàng vì ta mà uổng mạng, đương nhiên ta phải quyết tâm báo thù. Lý Diên Tông hỏi lại: Ngươi nói vậy sau này không hối hận chứ? Vương Ngữ Yên đáp: Dĩ nhiên là không hối hận. Lý Diên Tông cười nhạt, móc trong bọc ra một chiếc lọ sứ, vứt lên người Đoàn Dự. Y tra đao vào vỏ soạt một tiếng, thân hình lạng đi một cái đã ra tới ngoài cửa. Tiếp theo là tiếng ngựa hí rồi có tiếng vó ngựa cồm cộp, mỗi lúc một xa.
Đoàn Dự đứng lên, đưa tay sờ vào vết đao trên cổ cảm thấy hơi đau mới dám chắc mình không mơ ngủ. Vương Ngữ Yên cũng không sao ngờ được hành vi đột ngột của tay cao thủ Tây Hạ. Hai người kẻ ở trên gác, người dưới chân thang ngơ ngẩn nhìn nhau, vừa sung sướng lại vừa kinh ngạc.
Hồi lâu Đoàn Dự mới nói: Gã bỏ đi rồi! Vương Ngữ Yên cũng nói: Gã bỏ đi rồi! Đoàn Dự cười: Hay quá! Hay quá! Gã vẫn chưa giết tại hạ. Vương cô nương, chắc kiến thức võ học cô nương còn hơn gã nhiều lắm, gã bở vỉa bỏ chạy rồi. Vương Ngữ Yên đáp: Cái đó chưa chắc! Gã giết công tử rồi chém nhát nữa giết luôn ta, có phải đơn giản hơn không? Đoàn Dự gãi đầu: Cô nương nói thế cũng đúng. Sở dĩ… sở dĩ gã không dám hạ thủ vì cô nương mỹ lệ như thần tiên xuống trần, gã đời nào dám giết.
Vương Ngữ Yên hai má đỏ ửng, nghĩ thầm: Chỉ có đồ gàn như ngươi mới bảo ta là thần tiên, còn thứ võ biền Tây Hạ lòng lang dạ thú như y thì có vì nể gì ta. Nghĩ vậy nhưng nàng không tiện nói ra. Đoàn Dự thấy nàng bẽn lẽn càng thêm kiều diễm, cũng nức lòng hả dạ, nói: Tại hạ đã định liều mạng, chỉ mong cô nương được an toàn. Không ngờ cô nương vẫn yên lành mà cái mạng này cũng còn sống sót, thật là may mắn vô kể.
Đoàn Dự tiến lên một bước, một vật rớt xuống nghe keng một tiếng, chính là cái bình mà Lý Diên Tông ném vào người chàng vừa rồi. Đoàn Dự cúi xuống nhặt bình lên coi, thấy có viết tám chữ: Bi Tô Thanh Phong, ngửi vào là khỏi. Chàng cả mừng, nói: Té ra là thuốc giải độc. Đoàn Dự mở nắp bình ra, một làn hơi xú uế cực kỳ khó ngửi xông ngay vào mũi. Chàng choáng váng, vội đậy nắp bình lại kêu lên: Láo toét, láo toét! Thối ơi là thối, thật chẳng khác gì tiệm bán cá khô.
Vương Ngữ Yên nói: Công tử cứ đem lên đây ta ngửi thử. Không chừng phải dĩ độc trị độc mới có hiệu nghiệm. Đoàn Dự đáp: Vâng! Chàng liền cầm cái bình lên chỗ Vương Ngữ Yên rồi nói: Cái này khó ngửi lắm! Cô nương hãy thử một chút xem sao đã! Vương Ngữ Yên gật đầu, Đoàn Dự cầm bình thuốc, nhưng chưa mở nắp vội.
Chàng ngừng một lát, trong đầu óc nảy ra vô số ý nghĩ: Nếu như bình thuốc này quả là hiệu nghiệm, giải được chất độc trong người nàng thì nàng đâu cần ta giúp đỡ nữa. Tài nghệ nàng gấp trăm lần ta, còn để ta bên mình làm gì? Dù nàng không cự tuyệt mà cho ta theo, lúc gặp ý trung nhân Mộ Dung Phục rồi, chẳng lẽ mình giương mắt lên nhìn hai người quấn quít với nhau, nghe lỏm hai người thủ thỉ yêu đương? Đoàn Dự này liệu có bình tĩnh thản nhiên được chăng, hay lại mặt mày cau có, buông lời gắt gỏng?
Vương Ngữ Yên thấy chàng ngẩn ngơ không nói gì, liền nhoẻn miệng cười, cất tiếng hỏi: Công tử nghĩ gì thế? Cứ đưa cho ta ngửi, ta không sợ thối đâu. Đoàn Dự vội đáp: Vâng! Vâng! Rồi mở nắp bình, đưa đến bên mũi nàng. Vương Ngữ Yên hít một hơi thật mạnh, kinh hoảng kêu lên: Ôi chao! Quả là khó ngửi thật. Đoàn Dự nói: Có đúng thế không? Tại hạ đã bảo cô nương chẳng nên ngửi. Chàng đang định cất chiếc bình đi, Vương Ngữ Yên bỗng nói: Để ta ngửi thêm lần nữa xem sao. Đoàn Dự lại cầm bình thuốc đặt trước mũi nàng, cũng không hiểu mình mong thuốc giải này linh nghiệm hay không linh nghiệm.
Vương Ngữ Yên cau mày đưa tay bịt mũi nói: Thà tay chân không cử động được, còn hơn ngửi cái thứ thối đến… A! Tay… tay ta cử động được rồi! Thì ra nàng bất giác đưa được tay lên bịt mũi, mới lúc nãy chỉ hơi cất tay kéo hai vạt áo khép lại cũng rất khó nhọc. Nàng mừng rỡ, đón lấy chiếc bình trong tay Đoàn Dự hít lấy hít để, biết rằng mùi hôi này cực kỳ hiệu nghiệm nên không sợ nữa. Ngữ Yên hít thêm vài hơi thì những chỗ bạc nhược vô lực trong thân thể dần dần trở lại bình thường. Nàng bảo Đoàn Dự: Công tử xuống dưới nhà một chút cho ta thay áo! .
Đoàn Dự đáp: Vâng! Vâng! Chàng hấp tấp xuống thang, nhìn thấy xác chết ngổn ngang, ngoại trừ đôi trai gái nhà quê còn bao nhiêu đều do mình hạ thủ, trong lòng áy náy vô cùng. Chàng lại thấy một tên võ sĩ Tây Hạ mắt vẫn mở trừng trừng, thật là chết không nhắm mắt. Đoàn Dự xá dài một cái, nói: Ta không giết lão huynh thì lão huynh cũng giết ta, cái xác nằm đây không phải là lão huynh thì phải là Đoàn Dự. Tại hạ thật cực chẳng đã mới phải ra tay nhưng trong lòng quả là đau xót, sau này về đến Đại Lý nhất định sẽ mời cao tăng tụng kinh siêu độ cho các vị nhân huynh. Chàng nhìn xác đôi thanh niên nam nữ, lại quay sang nhìn xác những võ sĩ Tây Hạ mà nói: Người các ngươi muốn giết là ta, còn người các ngươi muốn bắt là Vương cô nương, sao lại giết hai người vô tội này?
Vương Ngữ Yên thay áo xong rồi, cầm chiếc áo ướt đi xuống thang, chân tay vẫn còn uể oải. Nàng thấy Đoàn Dự đứng nhìn những xác người nói lảm nhảm thì bật cười, hỏi: Công tử nói gì vậy? Đoàn Dự đáp: Tại hạ giết nhiều người quá, trong lòng ái ngại.
Vương Ngữ Yên trầm ngâm một lát rồi hỏi: Đoàn công tử! Vì lẽ gì gã võ sĩ Tây Hạ họ Lý kia lại cho ta thuốc giải nhỉ? Đoàn Dự ấp úng: Cái đó… cái đó… tại hạ không được rõ… à… mà phải rồi! Gã… gã… Chàng nói mấy tiếng gã rồi bỏ lửng, không dám nói tiếp: Gã ái mộ nàng rồi. Chàng nghĩ bụng: Một tên võ sĩ Tây Hạ dã man, thô lỗ như thế mà lại bảo là ái mộ nàng thì quả là đường đột. Nàng mỹ lệ tuyệt trần, tâm lý ngưỡng mộ người đẹp ai mà chẳng có, thế nhưng nếu như ai ai cũng đều say mê nàng cả thì tấm lòng của Đoàn Dự này có gì là lạ? Đoàn mỗ cũng cá mè một lứa với tất cả nam nhi trong thiên hạ hay sao? Hỡi ôi! Cam tâm vì nàng mà chết còn chẳng đến đâu, mình chưa chết vì nàng thì còn ăn thua gì. Đoàn Dự nghĩ đến đây bèn nói: Tại hạ… tại hạ cũng không biết nữa.
Vương Ngữ Yên nói: Không chừng lát nữa lại có võ sĩ Tây Hạ đến, chúng mình nên tức tốc ra đi là hơn. Công tử định đi đâu bây giờ? Bản tâm nàng chỉ muốn đi tìm biểu ca, nhưng ngượng miệng không nói ra. Đoàn Dự dĩ nhiên hiểu rõ, bèn hỏi lại: Thế cô nương muốn đi đâu? Chàng mở miệng hỏi mà chua xót trong lòng, chỉ đợi nàng trả lời: Ta muốn đi tìm hiểu ca. là sẽ mặt dày mày dạn nói: Để tại hạ đưa cô nương đi.
Ngữ Yên tay mân mê cái bình thuốc, mặt đỏ bừng, nói: Cái đó… cái đó… Nàng ấp úng rồi nói tiếp: Các vị anh hùng hảo hán của Cái Bang đều trúng phải Bi Tô Thanh Phong, nếu biểu ca ta có ở đó thể nào cũng tìm giải dược cho họ ngửi. Huống chi hai cô A Châu, A Bích e rằng cũng rơi vào tay địch… Đoàn Dự nhảy nhổm lên kêu lớn: Phải rồi! A Châu, A Bích hai vị cô nương gặp nạn, chúng ta phải tức tốc nghĩ cách cứu họ ra ngay!
Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: Việc này quả là nguy hiểm, chỉ bằng tài nghệ của ta và anh đồ gàn này làm sao cứu người trong tay bọn võ sĩ Tây Hạ được? Thế nhưng A Châu, A Bích là hai thị tì tâm phúc của biểu ca, ta biết họ rơi vào tay địch lẽ nào lại không đi cứu? Thôi thì tới đâu hay đó vậy. Nàng bèn nói: Phải rồi! Chúng ta đi thôi!.
Đoàn Dự chỉ các xác chết ngổn ngang trên mặt đất, nói: Mình nên đem bọn họ an táng cho tử tế, rồi tra xét tên họ từng người, dựng bia mộ để ngày sau thân nhân họ tìm đến lấy hài cốt đem về quê quán, kẻ chết rồi có nơi nương tựa. Vương Ngữ Yên cười khúc khích nói: Tốt lắm! Công tử ở lại đây lo việc ma chay cho họ. Tẩm liệm, báo tang, đọc điếu văn, viết câu đối, tụng kinh, cúng tuần cho đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó đi thông báo cho gia đình thân thuộc đến cải táng. Ta sẽ quay lại tìm công tử sau.
Đoàn Dự nghe giọng nàng ra vẻ trào phúng, chính mình nghĩ lại thấy cũng không xong, bèn gượng cười nói: Theo ý cô nương thì nên làm thế nào? Vương Ngữ Yên đáp: Cho một mồi lửa, biến tất cả thành tro có phải hay hơn không? Đoàn Dự nói: Ôi chao, như thế liệu có giản dị quá chăng? Chàng trầm ngâm một lát, nhận thấy không còn cách nào hơn, đành châm lửa đốt vào đống rơm trong trại cối xay. Hai người đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã thấy lửa bùng lên.
Đoàn Dự cung kính quì xuống khấn: Xác thân vô thường chỉ là tạm bợ. Các vị nhân huynh hôm nay chết dưới tay tại hạ, âu cũng là nghiệp báo. Tại hạ cầu cho linh hồn các vị về nơi cực lạc, vĩnh viễn thoát kiếp luân hồi. Xin đừng oán trách. Chàng lầm rầm khấn khứa một hồi nữa mới chịu đứng lên.
Bên ngoài trại cối xay có mươi con ngựa buộc dưới gốc cây, chính là của bọn võ sĩ Tây Hạ cưỡi đến, Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên mỗi người cưỡi một con theo đại lộ mà chạy. Hai người đi đã khá xa mới văng vẳng nghe tiếng thanh la beng beng, thôn dân vùng lân cận chạy đến chữa lửa.
Đoàn Dự nói: Một nhà trại cối xay to lớn, vì tại hạ mà phút chốc thành đống tro tàn, thật áy náy vô cùng! Vương Ngữ Yên đáp: Sao công tử mềm yếu vậy? Mẫu thân ta tuy là hạng nữ lưu nhưng tính tình sảng khoái, hành động mau lẹ, nói làm là làm. Công tử là nam tử hán đại trượng phu mà cái gì cũng dùng dằng đủ thứ qui củ, Đoàn Dự nghĩ thầm: Mẫu thân nàng động một tí là giết người, lấy thịt bón hoa, so sánh với ta làm sao được? Chàng bèn nói: Đây là lần đầu tiên tại hạ giết nhiều người như thế, lại nổi lửa đốt nhà, không khỏi bồn chồn hoảng hốt. Vương Ngữ Yên gật đầu: Ừ! Công tử nói phải đó! Dần dà quen đi sẽ không còn thấy ghê tay nữa. Đoàn Dự giật mình, xua tay liên tiếp nói: Không được! Không được! Một lần đã là quá, đâu dám tái phạm. Việc giết người đốt nhà không thể nào làm lần thứ hai được.
Vương Ngữ Yên đang cưỡi ngựa đi song song với Đoàn Dự, quay đầu qua nhìn chàng hỏi: Trên chốn giang hồ, sát nhân phóng hỏa là việc thường ngày. Đoàn công tử định rửa tay gác kiếm, không len lỏi vào chốn giang hồ nữa chăng? Đoàn Dự đáp: Bá phụ và gia gia bắt học võ công, tại hạ nhất quyết không học. Chẳng ngờ lúc sự việc đáo đầu, rồi cũng bắt buộc phải theo. Ôi! Thật chẳng biết làm sao cho phải. Vương Ngữ Yên tủm tỉm cười, hỏi: Phải chăng chí hướng của công tử là đọc sách đề ra làm quan học sĩ hay tể tướng? Đoàn Dự đáp: Không phải thế đâu! Làm quan cũng chẳng thú vị gì. Ngữ Yên lại hỏi: Thế thì công tử muốn làm gì? Chẳng lẽ cũng giống như biểu ca của ta, lúc nào cũng hoài bão chí lớn, mơ làm hoàng đế? Đoàn Dự lấy làm kỳ, hỏi lại: Mộ Dung công tử muốn làm hoàng đế ư?
Vương Ngữ Yên đỏ mặt lên, nàng biết mình lỡ lời thổ lộ tâm sự bí mật của biểu ca. Từ khi trải qua nguy hiểm nơi trại cối xay, hai người cùng chung hoạn nạn đã thành đôi bạn. Nàng hiểu tính tình chàng bình dị dễ gần, trước mặt chàng nói chuyện gì cũng được, thế nhưng đại chí của Mộ Dung Phục nhất tâm khôi phục nước Yên cũng không nên bạ đâu nói đó. Nàng bèn dặn Đoàn Dự: Đó là ta buột miệng nói ra, công tử đừng nói với một người thứ hai nào. Nhất là trước mặt biểu ca thì lại càng phải tránh đề cập đến, nếu không biểu ca sẽ giận ta đến chết được.
Trong lòng Đoàn Dự lại một phen chua xót, nghĩ thầm: Việc gì phải hốt hoảng thế, cứ mặc kệ biểu ca nàng trách cứ thì đã sao nào? Nghĩ vậy nhưng miệng chàng vẫn đáp: Được rồi! Biểu ca cô nương làm hoàng đế cũng vậy mà làm ăn mày cũng thế, tại hạ chẳng để ý đến làm gì. Ngữ Yên lại đỏ mặt lên, nghe giọng chàng có vẻ không bằng lòng liền nhỏ nhẹ nói: Đoàn công tử! Công tử giận ta đấy ư?
Đoàn Dự từ khi biết nàng tới giờ, thấy trong lòng nàng chỉ nghĩ đến biểu ca, miệng nói ra lúc nào cũng nhắc đến Mộ Dung công tử. Bây giờ mới là câu đầu tiên nàng nói với mình bằng giọng ôn nhu, bất giác chàng sung sướng quá, suýt rơi từ yên ngựa xuống đất. Chàng ngồi lại cho vững, rồi cười nói: Không đâu! Không đâu! Đời nào tại hạ dám giận Vương cô nương, suốt đời suốt kiếp, tại hạ vĩnh viễn không bao giờ giận cô nương.
Bao nhiêu tình ý của Vương Ngữ Yên đều dành hết cho biểu ca. Tuy Đoàn Dự liều mạng cứu nàng, nàng cũng chỉ cảm kích ân đức, bội phục tấm lòng nghĩa hiệp của chàng. Lúc này nghe Đoàn Dự nói chuyện suốt đời suốt kiếp, tuy thật là thành khẩn nhưng cũng tựa hồ như thề thốt nặng nề, nàng mới tỉnh ngộ ra mà tự hỏi: Chàng… chàng… định giãi bày tình ý với mình hay chăng? Nàng thẹn thùng đỏ mặt, chậm rãi cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ nói: Công tử không giận, thế thì hay lắm!
Đoàn Dự trong lòng sung sướng, không biết nói sao, một hồi sau mới nói nhỏ: Tại hạ thật chẳng mong ước gì hơn, chỉ mong vĩnh viễn được như lúc này là thỏa mãn lắm rồi. Chàng nói đến vĩnh viễn được như lúc này có nghĩa là cùng nàng sánh vai cưỡi ngựa chạy song song. Vương Ngữ Yên không muốn chàng đề cập đến chuyện này nữa, nghiêm nét mặt nói: Đoàn công tử! Đại đức công tử cứu mạng hôm nay, Ngữ Yên này không bao giờ dám quên. Thế nhưng trái tim ta… trái tim ta đã sớm thuộc về người khác rồi. Chỉ mong công tử nói năng giữ ý để sau này còn có thể gặp nhau.
Mấy câu nói đó thật chẳng khác gì mấy cây cương trượng bổ vào ngực Đoàn Dự, khiến chàng mắt nổ đom đóm, cơ hồ ngất xỉu đến nơi. Lời nàng quả thật rõ ràng: Trái tim ta đã thuộc về Mộ Dung công tử rồi, từ nay trở đi huynh đừng đả động gì đến chuyện yêu đương nữa, nếu không ta sẽ không gặp huynh nữa đâu. Huynh đừng tưởng có ơn với ta là có thể tư tưởng hão huyền. Không có những câu này thì Đoàn Dự cũng đã biết tâm sự nàng rồi. Thế nhưng nay chính miệng nàng nói ra, chàng quả thật đau lòng không sao kể xiết. Chàng đưa mắt nhìn trộm Vương Ngữ Yên, thấy nàng đầy vẻ trang nghiêm, không khác pho tượng ngọc trong thạch động ở Đại Lý chút nào. Bất giác chàng cảm thấy mình sắp gặp đại họa đến nơi, lẩm bẩm: Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự, trái tim cô nương này đã thuộc về người khác, người đã lỡ gặp nàng thì kiếp này sẽ phải chịu biết bao cực hình, đau đớn không thể nói xiết được!
Hai người lặng lẽ cưỡi ngựa sóng nhau mà đi, không ai nói thêm câu nào nữa.
Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: Chắc là chàng bực bội lắm rồi, ta cứ giả vờ như không biết là hơn. Nếu lần này mình xin lỗi, sau này chàng thể nào cũng lại mở lời ong bướm, lỡ mà vào tai biểu ca thì không tốt chút nào. Còn Đoàn Dự thì bụng bảo dạ: Nếu ta còn nói một câu nào thổ lộ tâm tình thì quả là khinh bạc vô lại, bất kính với nàng. Từ đây trở đi Đoàn Dự này dù chết thì thôi, quyết không buông lời sàm sỡ nữa. Vương Ngữ Yên lại nghĩ bụng: Chàng chẳng nói câu nào, cứ phóng ngựa mà chạy, chắc là đã biết đường đi cứu A Châu, A Bích rồi. Đoàn Dự cũng nghĩ như thế: Nàng chẳng nói câu nào, cứ phóng ngựa mà chạy, chắc là đã biết đường đi cứu A Châu, A Bích rồi.
Hai người tiếp tục đi chừng nửa giờ, đến một ngã ba thì không hẹn mà cùng dừng lại, quay ra hỏi nhau: Đi qua trái hay qua phải? Rồi đưa mắt nhìn nhau, lại cùng hỏi tiếp: Chết rồi! Thế ra chưa biết đường ư? Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, cả hai cùng thấy thú vị bật cười, không khí nặng nề tự nhiên biến mất.
Thế nhưng cả hai đều chưa từng trải giang hồ, bàn tán một hồi cũng không biết phải đi hướng nào để cứu người. Mãi sau Đoàn Dự mới nói: Bọn Tây Hạ bắt được vô số bang chúng Cái Bang. Bất luận là chúng đem giết đi hay giam giữ thì cũng còn dấu vết để lại. Chúng ta quay về khu rừng hạnh xem xét rồi tính sau. Vương Ngữ Yên hỏi: Trở về rừng hạnh ư? Nếu bọn võ sĩ Tây Hạ còn ở đó thì có khác gì mình chui đầu vào rọ? Đoàn Dự đáp: Tại hạ nghĩ vừa rồi có trận mưa to, chắc là bọn chúng đi hết rồi. Bây giờ thế này vậy, cô nương ở bên ngoài đợi, tại hạ lẻn vào rừng xem trước, nếu địch nhân còn ở đó thì chúng ta lập tức bỏ chạy ngay. Hai người quyết định để Đoàn Dự thi triển Lăng Ba Vi Bộ chạy tới chỗ A Châu A Bích, đưa bình thuốc hôi thối cho hai cô ngửi, giải độc xong rồi mới tìm cách cứu ra.
Đoàn Dự cùng Ngữ Yên vừa nói vừa giục ngựa đi mau, chẳng mấy chốc đã đến bìa rừng. Hai người xuống ngựa, buộc vào một cây hạnh, Đoàn Dự cầm chiếc bình rón rén đi vào. Trong rừng hạnh bùn lầy nhơ nhớp, trên ngọn có hãy còn sũng nước mưa. Đoàn Dự đưa mắt nhìn quanh, không thấy một bóng người, bèn kêu lên: Vương cô nương, ở đây không có ai cả. Vương Ngữ Yên cũng chạy vào rừng, nói: Quả nhiên bọn chúng đi hết rồi, chúng ta về thành Vô Tích thám thính xem sao. Đoàn Dự đáp: Phải lắm! Chàng nghĩ đến chuyện sánh vai Ngữ Yên cưỡi ngựa đi thêm một quãng nữa, trong lòng hoan hỉ, miệng cười rạng rỡ.
Ngữ Yên lấy làm lạ, hỏi: Ta nói sai chỗ nào chăng? Đoàn Dự vội đáp: Đâu có! Chúng ta lại về thành Vô Tích là phải. Vương Ngữ Yên nói: Thế sao công tử cứ cười hoài? Đoàn Dự không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, quay đi phía khác tủm tỉm cười, đáp: Tại hạ thỉnh thoảng hay cười vô cớ, cô nương đừng để ý làm gì. Vương Ngữ Yên nghe thế cũng buồn cười, khúc khích bật lên mấy tiếng. Đoàn Dự cũng không nhịn được nữa, phá lên cười ha hả.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 01 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 02 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 03 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 04 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 05 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 06 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 07 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 08 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 09 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 10 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 11 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 12 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 13 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 14 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 15 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 16 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 17 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 18 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 19 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 20 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 21 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 22 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 23 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 24 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 25 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 26 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 27 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 28 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 29 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 30 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 31 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 32 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 33 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 34 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 35 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 36 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 37 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 38 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 39 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 40 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 41 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 42 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 43 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 44 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 45 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 46 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 47 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 48 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 49 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, chương 40 tại đây.
Đọc Thiên long bát bộ, toàn tập tại đây.