Bài viết trên Instagram ngày 03 tháng 11 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 2 phút đọc.
anh vào đời bằng lối nhỏ.
hôm nay anh bạn đồng nghiệp cũ viết statut, rằng nghe đến câu thứ tư của bài là khóc như một đứa trẻ. bởi anh cảm giác sự thân thuộc và nhắc đến mình rất nhiều trong bài. lớn rồi có đáng để bật khóc không? mình nghĩ là có. mình từng nhớ rằng lúc nhỏ mình hay khóc lắm, khóc vì muốn đòi hỏi ba mẹ làm cái này cái kia. lớn lên hay bị nhắc rằng con trai phải mạnh mẽ, đừng nên khóc.
thêm chút nữa là rằng lớn rồi, trưởng thành đi, đừng dùng nước mắt mà nói chuyện. dần, chẳng còn dám bật khóc ngon lành, dù thật lòng ưa trút hết nỗi lòng trong từng giọt nước mắt, mà nhiều khi quen tỏ vẻ cứng rắn mà quên đi muốn khóc thì phải bắt đầu ra sao. nhưng vì khó bật khóc, nên càng đáng để khóc một trận cho thoả.
bởi là khi mình không thể nương nhờ ba mẹ trong từng chút ôm ấp với chăm bẵm, và lại càng khó tỏ ra yếu đuối với thế giới ngoài kia, thì khi mình chỉ còn mỗi mình, sao không có đi cho vơi đi hết những sầu muộn chơ chứ? mà kể chứ sau này đã có một bài hát khiến mình phải bật khóc, không khóc như một đứa trẻ mà chỉ rấm rứt trong đêm tối.
là khi nghe bài mơ của Doãn Hoài Nam, bài hát đem đến cho mình sự phiêu lãng, trôi dạt rất nhiều về những ngày của tuổi trẻ. lúc ấy vẫn chưa dứt ra được cái cảm xúc rằng ngày ấy đã xa lắm, cái lần khóc ấy là của sự cô đơn và tiếc nuối. có lẽ đâu đó, trong cái dòng mà anh bạn mình viết, cũng có chút nào cô đơn hay tiếc nuối không chừng?