Bài viết trên Instagram ngày 06 tháng 01 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
em thương mến,
Huế dạo này đã bắt đầu đổ cơn mưa đúng mùa. anh đi học ban tối từ trường Ngoại Ngữ, chạy vào thành phố, đi qua những con đường quen với anh và lạ với chúng ta, đi ngang cây cầu bắt qua sông Như Ý mà có lần anh dừng bước để chỉ em xem người ta tung lưới đánh cá trên sông là thế nào. dọc cả hành trình, chiếc áo mưa vẫn im lìm trước giỏ xe, anh chẳng buồn đụng đến. có vẻ rằng mưa không đủ nặng hạt, đủ làm anh thấy cần thiết để lấy ra; hoặc như rằng anh vẫn thích dầm mưa như thế này hơn cả.
trong cơn mưa, Huế khoác lên cho một vẻ im lìm quá mức cần thiết, dẫu lúc thường thì sự im lìm ấy cũng khó phân biệt biết bao nhiêu. không cần giá lạnh, thì cảnh vật cũng đã đóng băng trong tầm mắt; hoặc nếu có, thì cũng chỉ là những chuyển động vô cùng chậm rãi. thời tiết thế này, người ta ngại ra đường hẳn, chiếc chăn ấm với người ta thương cũng đủ ngăn mọi ý định ra ngoài khung cửa sổ; nhưng anh nghĩ họ cần thêm một chút nữa, một động lực lớn lao để vùng mình đứng dậy, lao ra ngoài này và xem mọi thứ đang diễn ra thế nào, hẳn khi ấy họ sẽ quý điều đang trong tầm tay đến nhường nào.
một dịp chung chuyến xe với đoàn khách đến Huế, anh tình cờ nghe họ kể về những trải nghiệm khi đến Huế, những lần lầm lỡ nhỡ đặt phòng vào giữa mùa mưa. suốt chuyến ấy, họ chỉ ngồi trong phòng và nhìn ra bầu trời mưa trắng xóa, nhìn như xuyên qua và nghĩ đến những cảnh sắc mà họ dự tính đặt chân đến. anh thấy xót xa cho họ, cho cái lựa chọn mà tự bản thân cũng không biết làm thế nào để giải quyết. mùa năm ấy đã vào thu, lá thì đang rụng và trời cũng dần se lạnh; thêm lần nữa đến và xem chừng nay người ta đã biết phải làm thế nào.
tình cờ mấy hôm nay mọi người nói về Thư tình gửi một người, mình chợt nhớ xưa cũng từng viết đôi lá thư (tình) gửi ai đó, là những dòng trên đây. sau mấy năm, người ta cũng đã sắp lấy chồng, và thư chẳng còn thơ như ngày nào đã viết. có lẽ vậy, mà khi đọc lại, mình cảm giác lạ lẫm, như chẳng phải của mình. điều duy nhất khiến mình nhận ra đây là văn tự viết, vì nhắc đến Huế rất nhiều, nhiều đến độ nếu lược qua những đoạn tình cảm dạt dào, thì đây vẫn là bức thư có thể gửi cho một ai khác. mình lược ra, để gửi đến ai đang nhớ Huế, như mình hiện tại.