Bài viết trên Instagram ngày 23 tháng 03 năm 2019
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
một đoạn, mình sống tạm ở Hà Nội, nay đây mai đó, không vì cơm áo mà bởi trải nghiệm. đi khắp chốn nên bạn bè khắp nơi, nay đến nhà bạn ở để bạn làm tô phở chuẩn vị, mai bạn ghé qua đất Cố Đô mình dẫn bạn đi dùng dằng để thấy Huế sâu như nào.
những ngày ấy, mình hay đi chơi về khuya, bus đã tan chuyến từ lúc nào, muốn về phải bắt Grab, mà lúc đó máy chưa cài được. nên cứ thấy ai mặt sáng sủa thì mình lại chặn đường, xong trình bày rồi nhờ bắt giùm một chuyến. người Hà Nội bạn mình kể tệ bao nhiêu, người mình gặp lại tử tế bấy nhiêu. nhiều người nghe chuyện mình xong, bật máy lên rồi đặt, đợi xe tới rồi họ mới đi, hiếm ai từ chối.
rồi có những người làm mình cảm giác cực vô thường, nghe chuyện mình xong rồi đưa máy để mình vật lộn đặt cuốc xe, còn bản thân lại tiếp tục cuộc chém gió với bạn bè. chẳng để ý xem đứa lạ hoắc với đầu tóc bù xù còn giọng nói khó nghe, hình như không phải người Việt (như chị bé tiếp tân khách sạn mình từng ghé nhận xét) đang cầm cái điện thoại của mình. khi ấy, mình tự hỏi niềm tin họ lớn đến nhường nào, để không sợ mình chạy vụt đi với chiến lợi phẩm trong tay?
và có những lúc, loay hoay cả chục phút mà không tìm được ai đến đón, anh ngồi ăn bắp nướng gần đấy thương tình hỏi sao thế, cần tiền không anh đưa cho mà bắt taxi nè. nói là làm, anh tiến với, mở ví ra định lấy tiền đưa, mình từ chối bảo tuyến gần thôi, taxi chắc không chở đâu.
nói là gần để từ chối bắt taxi, nhưng thực ra không phải, mà vì trời đang se lạnh. cái không khí ấy lúc ban đêm, đi giữa Hà Nội vắng vẻ và yên tĩnh, lòng mình trào dâng một cảm giác sung sướng không viết thành lời. bạn mình dịp ấy cũng hay ra Hà Nội, cũng hay đi chơi về khuya, kể chuyện rằng những người lao công đốt lá lúc đêm đông để sưởi ấm, mình nghe rồi tưởng tượng theo mà thấy tiếc là chưa sống đủ muộn thêm một chút nữa.
mà cũng lâu rồi mình chưa quay trở lại, cũng không biết dịp nào mới sẽ ra lại hay không. bạn mình bảo, thương nhớ một nơi là bởi ở đó có người khiến mình thương nhớ. nhưng giờ nơi ấy bạn bè mình đi gần hết, mình tự hỏi liệu khi mình tới, thành phố có trở nên trống rỗng trong lòng mình hay không, thì sao mình biết được nhỉ?