Bài viết trên Instagram ngày 25 tháng 06 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
thi thoảng đôi ba lần đứng ngoài cuộc trò chuyện, mình nghe vọng vào những lời tâm sự của người lạ với nhau về những chuyện đau buồn trong quá khứ; sau cùng thì, mọi người lại an ủi với nhau rằng, thôi chuyện chi qua cứ để nó qua, giữ lại trong lòng nhiều làm gì cho thêm nặng nề.
rồi thi thoảng đôi ba lần trong cuộc trò chuyện, khi mở lòng kể những điều không vui, còn neo mãi trong lòng với bạn, mình cũng được nghe những điều tương tự – hãy tha thứ những gì có thể, vì giữ mãi một điều không tốt trong lòng thì mãi là không tốt.
những khi ấy, mình dừng lại và tự nghĩ, liệu mọi người có thật sự hiểu, thật sự cảm nhận nỗi đau mà người khác phải nhận, để đến hiện tại là không thể buông bỏ chúng, và tha thứ những người đã gây ra hay không?
mình đồng ý rằng, tha thứ và bỏ qua những chuyện buồn giúp chúng ta sống tốt và tích cực hơn, bởi lòng đã bớt phiền muộn và tinh thần cũng chẳng còn tối tăm như trước, giúp tâm hồn ta như cái giếng trong – múc lên những gáo nước ngọt lịm mát lành. nhưng mình không tin rằng, chúng là cách giải quyết tốt nhất, và mọi chuyện mọi điều dù không hay đến thế nào thì đều có thể tha thứ; bởi nếu tha thứ nói ra và quyết định dễ dàng đến như thế, thì những vết thương còn lại sẽ chóng lành nhanh như vậy không?
với mình, những vết thương lòng mà người khác gây nên, dù vô tình hay hữu ý thì đều là dấu hiệu cho thấy chúng ta học được những bài học, để biết đâu là không gian nguy hiểm, đâu là người nên né tránh. vì vậy, nếu quá dễ buông bỏ và tha thứ, cũng là lúc chúng ta chấp nhận nhiều hơn rủi ro bị thương như vậy thêm lần nữa, hoặc là tệ hơn thế (thêm lần nữa). đó hẳn không phải là cách tốt nhất để cái giếng của mình trở nên trong lành ngọt lịm, chỉ trừ khi một thứ gì khác quan trọng hơn cái điều ấy.
nên rằng, tha thứ một ai với những lỗi lầm của họ chỉ nên giới hạn khi chúng rộng bằng gang tay, còn tấm lòng bạn là gang rưỡi. việc tha thứ chỉ nên như vậy, chỉ nên ôm bằng sự bao dung có giới hạn, không nên rộng hơn, cũng không nên cố gắng giãn to hơn; và cũng đừng nghĩ quá về chuyện không thể tha thứ, bởi khi ấy – cũng là lúc chúng ta đang coi trọng cảm xúc, tinh thần và thân thể của mình hơn thảy mọi điều đang diễn ra trước mắt.