Bài viết trên Instagram ngày 26 tháng 01 năm 2022
nhavantuonglai là kênh chuyên viết lách chia sẻ và hướng dẫn thuần thục khi thực hành viết lách qua những bài chia sẻ trên Instagram chính thức.
· 3 phút đọc.
trước lúc về nhà ăn Tết, cùng bạn hẹn đi ăn tổng kết một năm nhìn lại, vu vơ bạn hỏi thời điểm nào muốn quay lại nhất? mình trả lời là năm nhất đại học. bởi lúc ấy như xuất phát điểm, bao cơ hội và trải nghiệm từ những lựa chọn của lúc đó mà thành; thêm nữa, nếu sống thêm một lần của quãng ký ức cũ (hẳn là không thể), mình sẽ không chần chừ rồi bỏ lỡ thời gian ở bên cạnh những người mình thương mình quý, và nói thật lòng điều ấy cho họ biết.
khi nói như vậy, mình nhớ nhiều nhất là Nghĩa. mình thương không phải bằng tình cảm yêu đương hay khái niệm nào tương ứng, mình thương như cách em mình diễn tả, em thương anh ấy bởi không ai chịu hiểu cùng. mình quý nhưng sau này mới nhận ra là quý, bởi không có cậu ấy, thì tuổi trẻ ở Sư phạm mà mình để lại là trải nghiệm vô cùng nhàm chán. à thật ra thì, thương dành cho thì cũng mãi sau mới nhận ra, bởi trước ấy chỉ ham làm tổn thương nhau mà thôi.
trọn vẹn những cảm xúc ấy được ít lâu, đứa em của đoạn trên trở lại thành phố sau những tháng ngày phong tỏa. hẹn đi ăn, mình bảo hôm nào đó sẽ tìm số nhà của Nghĩa, rồi hỏi xem nay lưu lạc ở phương nào rồi. 4 năm từ lần gặp cuối, thêm ít lâu sau là biến mất hoàn toàn, mình dường như mất phương hướng trong việc tìm xem cậu ấy giờ đang ở đâu. mình không thể nào chịu được, với suy nghĩ rằng phải thêm 10, 20 năm nữa mới có cơ hội gặp lại; hoặc có khi là, chẳng thể nào gặp lại. suy nghĩ sau cùng kia, mình giữ cho riêng bởi chẳng biết nói thế nào là phải.
sáng nay khi gặp bạn, tự nhiên nỗi lo sợ ấy xuất hiện. nói với bạn điều ấy, mình không lo bạn sẽ rời đi, bởi rồi ai cũng sẽ như vậy; mình chỉ sợ bạn tự nhiên biến mất, và mình chẳng thể nào tìm ra. nhiều lần mình trải qua cảm giác đó, tự nhiên có, hoặc cũng là lối đi của bạn; nhưng như mình từng viết, con đường của bạn thì mình luôn ủng hộ bằng mọi cách, nhưng khi bạn rời đi thì không phải lúc nào mình cũng chấp nhận được…
giờ thì năm sắp cùng và tháng gần tận, nhìn lại tình cảm bạn bè trong năm, mình không hối tiếc vì cách đối xử với xung quanh. đó là sự tiến triển so với năm trước, và những năm trước đó nữa. có lẽ, dần mình nhận ra điều gì quan trọng, đâu là tình cảm chân thật, của mình, của bạn, đã dành cho nhau.