Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ | Chương 07
Cuộc săn lùng tàu tháng 10 Đỏ là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy (1984), được chuyển thể thành phim cùng tên năm 1990.
· 28 phút đọc.
NGÀY THỨ 4.
THỨ HAI, NGÀY 6 THÁNG 12.
Trụ sở CIA.
Ryan đi dọc hành lang trên tầng cao nhất tòa nhà Langley, Virginia, trụ sở của Cơ Quan Tình Báo Trung Ương Mỹ CIA. Anh đã vượt qua 3 cửa kiểm tra an ninh và không ai yêu cầu anh phải mở chiếc cặp kiểm tra. Đó là một chiếc cặp có khóa, được che dưới chiếc áo khoác màu vàng nhạt do một sĩ quan thuộc Hải quân hoàng gia tặng. Anh đang mặc một bộ vest đắt tiền do vợ mua trong một cửa hàng bán suit đắt đỏ ở Savile Row. Nó được cắt may theo kiểu Anh, không cổ điển cũng chẳng hợp mốt. Anh có có vài bộ tương tự ở nhà, được treo gọn gàng trong chiếc tủ lớn, sắp xếp theo màu sắc, cùng với áo sơ mi trắng và cà vạt sọc. Trang sức của anh chỉ là một chiếc nhẫn cưới và một chiếc nhẫn kỷ niệm đại học và một chiếc đồng hồ điện tử không quá giá trị nhưng chạy chính xác có dây đeo bằng vàng còn đắt hơn mặt đồng hồ. Ryan không quá để ý đến chuyện ăn mặc. Thật vậy, nghề nghiệp của anh đòi hỏi anh phải có khả năng nhìn thấy bản chất thông qua sự vật.
Ryan không có ngoại hình nổi bật, cao khoảng 1m7, dáng người trung bình. Do thời tiết xấu ở Anh lại thêm lười vận động nên bụng hơi to. Thoạt nhìn, đôi mắt xanh của anh có phần uể oải, anh thường xuyên thẫn thờ khi suy nghĩ, khuôn mặt vô thức khi tâm trí mải theo đuổi những dữ liệu và tài liệu nghiên cứu cho cuốn sách của mình. Chỉ những người Ryan cần gây ấn tượng mới biết anh là người thế nào, phần còn lại thì anh chả quan tâm. Anh không muốn trở thành người đàn ông vĩ đại. Cuộc đời anh, anh nghĩ, đã đủ phức tạp lắm rồi – phức tạp hơn nhiều người nghĩ. Anh có một người vợ anh yêu và hai đứa con thiên thần, một công việc phù hợp với tư duy trí tuệ anh và có đủ khả năng độc lập tài chính để lựa chọn con đường sống của riêng mình. Jack Ryan đã chọn con đường làm việc cho CIA. Phương châm chính thức của cơ quan này là: Sự thật sẽ khiến bạn tự do. Bí quyết, anh tự nói với mình hàng ngày, là để tìm ra sự thật thì phải làm việc thật chăm chỉ và không cẩu thả. Ngay cả khi không thực hiện được mong muốn thì anh vẫn tự an ủi mình, đừng quá vội vàng mà hãy tin tưởng vào khả năng của mình.
Văn phòng của Cục phó cục tình báo trung ương nằm ở góc trên cùng của tòa nhà, từ đây có thể nhìn ra thung lũng Potomac rợp bóng cây. Ryan đi qua một trạm kiểm soát an ninh cuối cùng.
– Chào buổi sáng, tiến sĩ Ryan.
– Chào Nancy. Ryan cười với bà. Nancy Cumming đã làm công việc thư ký trong hơn 20 năm, phục vụ qua 8 phó giám đốc tình báo. Và theo tin đồn, bà có lẽ cũng đã từng là thư ký cho cả vị quan chức được chính phủ cử đến ở phòng bên cạnh – Cũng giống như ở một công ty lớn: Sếp có thể thay đổi theo nhiệm kỳ nhưng thư ký hiệu quả thì vẫn còn ngồi đấy.
– Gia đình ông khỏe chứ, Tiến sĩ? Ông có mong chờ giáng sinh không?
– Tất nhiên rồi – ngoại trừ nỗi lo lắng nho nhỏ của Sally. Nó không chắc ông già Noel có biết chỗ chúng tôi chuyển tới hay không và nó sợ là ông ấy không biết đường đến Anh để tìm nó. Nhưng ông ấy sẽ biết thôi. Ryan hài hước.
– Thật vui khi tụi trẻ con vẫn còn những nỗi lo lắng nho nhỏ. bà bấm vào cái nút chìm.
– Mời vào, tiến sĩ Ryan.
– Cảm ơn Nancy. Ryan vặn nút bảo vệ điện tử và bước vào văn phòng ngài phó giám đốc cục tình báo trung ương. Phó đô đốc James Greer đang dựa vào chiếc ghế tựa lưng cao để xem lại các tài liệu chính thức. Nhiều tài liệu khác nhau được đặt một cách bài bản trên chiếc bàn lớn bằng gỗ gụ. Các tập tài liệu có viền băng keo đỏ và các mã khác nhau in trên kẹp.
– Hi Jack! Ông nồng nhiệt chào từ bên kia phòng.
– Cà phê nhé?
– Vâng, cảm ơn ngài. James Greer đã 66 tuổi, đã quá tuổi nghỉ hưu của một sĩ quan hải quân nhưng ông vẫn có có sức làm việc huyền thoại như Hyman Rickover, nhưng Greer dễ hợp tác hơn nhiều. Ông ấy là.
– mustang. xuất thân trong quân đội, làm thủy thủ rồi được cử đi học ở trường Sĩ quan đào tạo hải quân, phục vụ trong quân đội hơn 40 năm, được phong tướng 3 sao, thuyền trưởng tàu ngầm, rồi chuyển sang làm ngành tình báo toàn thời gian. Greer là một ông chủ lắm yêu cầu nhưng cũng rất tận tụy với cấp dưới làm việc tốt và khiến ông hài lòng. Ryan là một trong số cấp dưới như thế.
Greer thường không muốn làm phiền Nancy, ông thường tự đun nước ở tủ phía sau bàn để tự pha ca phê chỉ với một cú xoay người. Ryan lấy một chiếc cốc lớn không có tay cầm cho viên tướng hải quân và pha 1 tách lớn espresso mà hải quân thích uống, cho thêm một chút muối.
– Jack, cậu đói không?Greer lấy một hộp bánh từ trong ngăn kéo ra.
– Tôi có một ít bánh nếp đây này.
– Cảm ơn ngài, tôi đã không ăn nhiều lắm trên máy bay. Ryan nhón một cái, rút ra một tờ giấy ăn.
– Vẫn không thích bay à? Greer vui vẻ. Ryan ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông.
– Tôi nghĩ mình nên quen dần với việc bay. Tôi thích thích Concorde hơn là máy bay thân rộng, vì nó cắt giảm nửa thời gian bay trong đau khổ của tôi.
– Gia đình khỏe chứ?
– Vâng, vẫn khỏe, cảm ơn ngài. Sally bắt đầu vào lớp 1 – nó yêu trường lớp. anh chàng Jack nhỏ đang bắt đầu bò khắp nhà. Bánh ngon quá.
– Gần nhà tôi có tiệm bánh mì mới mở. Sáng nào tôi cũng đi qua đó mua. Viên tướng quân ngồi thẳng trên ghế.
– Vậy,điều gì mang cậu đến đây hôm nay?
– Những bức ảnh chụp tàu ngầm tên lửa hạt nhân mới của Liên Xô mang tên Tháng mười đỏ. Ryan thản nhiên nói khi uống một ngụm cà phê.
– Ồ, vậy đổi lại các đồng nghiệp Anh của chúng ta muốn gì? Greer trầm ngâm.
– Họ muốn xem mấy cải tiến mới của Barry Somers. Không phải bản thân chiếc máy.
– như tôi tưởng mới đầu.
– mà là thành quả của nó. Tôi nghĩ việc trao đổi này là hợp lý, thưa ngài. Ryan biết CIA không có nhiều ảnh về loại tàu ngầm mới này. Bộ tác chiến chưa cử được đặc vụ nào tới xưởng đóng tàu Severodvinsk hay người đáng tin cậy ở căn cứ tàu ngầm Polyarny. Tồi tệ hơn, Liên Xô đã bắt chước đội đóng tàu ngầm Đức trong chiến tranh thế giới lần II là xây dựng các kho chứa tàu ngầm, xây hàng loạt các.
– mái che bến tàu. khiến vệ tinh không thể chụp ảnh.
– Chúng ta có mười bức ảnh, tất cả đều chụp ở góc thấp. Năm bức ảnh được chụp ở mũi và đuôi thuyền và một trong số đó chụp lúc đuôi và mũi lúc chưa được hoàn thiện vì vậy Somers có thể phát triển tiếp. Chúng ta không buộc phải cam kết, thưa ngài, nhưng tôi có nói với Ngài Basil là ngài sẽ xem xét đề nghị này.
Viên tướng gật đầu. Hiệp sĩ Sir Basil Charleston, Sếp của Cục tình báo Anh, là một bậc thầy về chuyên môn nghiệp vụ, thỉnh thoảng lại đề nghị chia sẻ tin tức với người anh em giàu có hơn và đòi phải trả ơn sau 1 tháng. Trò chơi tình báo thường cũng giống như giao dịch trong chợ.
– Để sử dụng hệ thống mời, Jack, chúng ta cần máy ảnh để chụp.
– Tôi biết. Ryan lấy chiếc máy ảnh ra khỏi áo khoác.
– Đây là chiếc máy có gắn đĩa Kodak đã được cải tiến. Ngài Basil nói nó là chiếc quay gián điệp tương lai. Nó nhỏ và tinh tế, hình phẳng, có thể dấu trong một bao thuốc lá.
– Sao cậu biết – rằng chúng ta cần máy quay này?
– Ý ngài muốn hỏi làm cách nào Somers sử dụng laze để…
– Ryan. Greer cáu kỉnh.
– cậu biết được bao nhiêu?
– Bình tĩnh, thưa ngài. Hãy nhớ hồi tháng hai, tôi có thảo luận về hệ thống SS – 20 mới được lắp gần biên giới Trung Quốc chứ ạ? Somers ở đó và ngài có yêu cầu tôi đưa cậu ta ra sân bay. Trên đường ra đó cậu ta có luyên thuyên về ý tưởng mới làm cậu ta sẽ phải đến miền Tây làm việc. Cậu ta nói chuyện đó suốt đường đi đến Dulles. Với kiến thức hạn hẹp của mình, tôi đoán cậu ta sẽ bắn chùm tia laze qua ống kính máy ảnh để lập mô hình toán học trên máy tính. Tôi cho rằng anh ấy có thể lấy âm bản tiếp xúc, chia nhỏ hình ảnh thành.
– chùm tia tới ban đầu, tôi đoán vậy, sau đó thông qua thấu kính lý thuyết do máy tính lập trình để tạo ra một bức ảnh hoàn hảo. Có lẽ phân tích của tôi chưa chắc đã đúng. Biểu hiện của Greer cho thấy phân tích của Ryan không hề sai.
– Miệng của Somers rộng quá.
– Tôi cũng nói với cậu ta như thế, thưa ngài. Nhưng tên này một khi bắt đầu nói thì ai bắt được hắn dừng lại được chứ?
– Người Anh có biết điều đó không. Greer hỏi.
– Tôi cũng có ý đoán như ngài. Hiệp sĩ Basil đã hỏi tôi về điều này nhưng tôi trả lời ông ấy là ông ấy đã hỏi nhầm người – ý tôi là tôi học về kinh tế và lịch sử, chứ không phải vật lý. Tôi có nói với ông ấy là chúng ta cần máy ảnh – nhưng ông ấy đã biết điều này rồi. Ông ấy ngay lập tức lấy máy ảnh này ra khỏi bàn và ném cho tôi. Thưa ngài, tôi không hề tiết lộ điều gì hết.
– Tôi không biết cậu ta còn tiết lộ cho bao nhiêu người khác.Những thiên tài! Họ hoạt động trong thế giới nhỏ bé điên rồ của riêng mình. Đôi khi Somers giống như một đứa trẻ. Cậu có nhớ Quy tắc Đầu Tiên về Bảo Mật không: Khả năng bị mật bị tiết lộ tỷ lệ thuận với bình phương số người biết nó. Đây là câu châm ngôn yêu thích của Greer.
Điện thoại reo lên.
– Greer…vâng. ông gác điện thoại.
– Charlie Davenport đang trên đường tới, theo đề nghị của cậu đó Jack. Chắc khoảng nửa giờ nữa tới nơi. Đường rơi nhiều tuyết quá. Viên tướng dùng một tay đẩy cửa sổ mở ra. Mặt đất đã đầy khoảng 5cm tuyết và có vẻ như sẽ dày thêm 3cm lúc hoàng hôn.
– Thêm vài mảnh tuyết rơi xuống thành phố này nữa là đủ để thành địa ngục. Ryan cười lớn. Greer đến từ bờ biển phía đông Maine và có vài thứ khác xa nơi đây.
– Vậy, Jack, cậu nghĩ cái giá phải trả có xứng đáng không?
– Thưa ngài, chẳng phải chúng ta đã muốn có những bức ảnh này từ lâu rồi sao?Các dữ liệu chúng ta có về tàu ngầm Liên Xô rất trái ngược nhau. Đó là quyết định của Ngài và Ngài chịu trách nhiệm về điều đó. Nhưng theo ý kiến của tôi thì ,vâng, nó xứng đáng. Những bức ảnh này rất đáng giá.
– Đáng nhẽ chúng ta nên nhét được người của mình trong cái xưởng chết tiệt đó. Greer càu nhàu. Ryan không biết Phòng Tác Chiến đã làm thế nào. Anh rất ít quan tâm đến các hoạt động hiện trường. Ryan là nhà phân tích. Làm thế nào để thông tin đến được bàn làm việc không phải là việc anh cần quan tâm và anh luôn cẩn thận tránh phải tìm hiểu về việc đó.
– Tôi đoán Basel sẽ không nói với cậu về người của họ, phải không?
Ryan mỉm cười lắc đầu – Không thưa ngài, tôi cũng không hỏi. Greer gật đầu tán thành.
– Chào buổi sáng, James! Ryan quay lại nhìn Chuẩn Đô Đốc Charles Davenport, cục trưởng cục tình báo hải quân, và một thuyền trưởng đi theo ông.
– Hi Charlie. Anh biết Jack Ryan phải không?
Hello, Ryan…
– Chúng tôi đã gặp nhau trước đây. Ryan nói.
– Đây là thuyền trưởng Casimir. Ryan bắt tay cả hai người. Anh đã gặp Davenport vài năm trước, khi anh nộp luận án tại HỌc Viện quân sự hải quân ở New Port, đảo Rhode. Davenport đã gây khó cho anh ở phần hỏi và trả lời. Khi đó anh bị coi là một tên khốn khi làm việc, một cựu phi công đã mất tư cách bay sau một vụ va chạm hàng rào và như một số người nói, vẫn còn mang trong lòng hận thù. Nhưng thù ai? Không ai thực sự biết.
– Ryan, thời tiết ở Anh có tệ như ở đây không? Davenport cởi áo khoác rồi treo chùm lên chiếc áo khoác của Ryan.
– Tôi đoán cậu đã ăn trộm một chiếc áo khoác của Hải quân hoàng gia.
Ryan rất thích chiếc áo khoác này.Một món quà, thưa ngài, và rất ấm.
– Chúa ơi, ngay cả cách nói chuyện của cậu ta cũng giống người Anh. James, chúng ta phải đưa cậu bé về nhà.
– Hãy tử tế với cậu ta, Charlie. Anh ấy có món quà cho anh. Anh cứ pha một ly cà phê trước đi.
Casimir vội bước tới pha một cốc cà phê lớn cho Sếp mình, rồi ngồi phía bên phải. Ryan để họ đợi một lúc rồi mở cặp, lấy ra bốn tập tài liệu, giữ một chiếc cho mình và 3 chiếc đưa cho 3 người có mặt.
– Nghe nói cậu đã làm công việc của mình rất tốt, Ryan. Davenport nói. Jack biết ông ta là một người hay thay đổi, có khi vừa mới thân mật và tình cảm, lúc sau có thể giận dữ ngay. Có lẽ ông ta làm điều này để khiến cấp dưới của mình phải lo lắng.
– và…lạy chúa tôi! Davenport đã mở thư mục.
– Kính thưa các quý ngài, nhờ sự cho phép của Cục tình báo Anh Quốc, tôi mang đến cho các ngài Tháng mười đỏ. Ryan trịnh trọng nói.
Các bức ảnh trong thư mục được sắp xếp thành từng cặp, bốn ảnh trên mỗi trang. Mặt trước là ảnh 4x4 và mặt sau là ảnh 10x 10 phóng to. Từ bức ảnh, góc chụp rất thấp, cho thấy nó được chụp trên mặt nước bên ngoài bến tàu, nơi chiếc tàu ngầm đang đang được sửa chữa sau khi hạ thủy. Ảnh được xếp theo cặp, phía trước và phía sau, mũi tàu và đuôi tàu, mũi tàu và đuôi tàu.
– Thưa các ngài, quý vị có thể thấy, ánh sáng không được tốt và điều kiện chụp ảnh rất kém. Ảnh này được chụp bởi máy ảnh bỏ túi với phim màu 400. 2 ảnh đầu tiên được chụp qua xử lý thông thường để xác định độ sáng. Hai ảnh sau được chụp với mức xử lý độ sáng cao hơn. Hai ảnh tiếp theo được cải thiện độ phân giải màu. 2 ảnh thứ 4 đã cải thiện độ phân giải tuyến tính, sử dụng phương pháp phóng to. Tôi có mang theo âm bẩn đến Barry Somers có thể xử lý tiếp.
– Hả? Davenport ngước nhìn lên.
– Thật giống với tính cách rộng rãi của người Anh. Chúng ta phải trả giá bao nhiêu?
Greer nói với ông ta.
– Đủ. Nó đáng giá.
– Jack cũng có ý đó.
– Nghĩ xem. Davenport khẽ cười.
– Anh biết là cậu ta đang làm việc chăm chỉ cho người Anh chứ.
Ryan rất tức giận Anh thích người Anh, thích làm việc với các nhân viên tình báo của họ nhưng anh biết mình là người quốc gia nào. Hít thở sâu nào. Davenport luôn kích động người khác, nếu anh mắc mưu, thì Davenport sẽ thắng.
– Tôi đoán quý ngài John Ryan vẫn đang có mối quan hệ rất tốt phía bên kia đại dương? Davenport nói, Những lời này khiến Ryan cẩm thấy đau nhói. Danh hiệu hiệp sĩ của Ryan là một danh hiệu danh dự, được trao khi anh ngăn chặn một vụ khủng bố xảy ra khi anh có mặt tại Công viên St. James ở London. Khi đó anh chỉ là một du khách bình thường đi du lịch ở Anh, rất lâu trước khi anh gia nhập CIA. Khi sự việc xảy ra, anh vô tình bảo vệ hai nhân vật quan trọng khỏi ám sát và khiến anh trở nên nổi tiếng, điều anh chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng đúng là ảnh hưởng của nó khiến anh được tiếp xúc với rất nhiều người Anh, đặc biệt là những chức sắc có tầm ảnh hưởng nhất định. Các mối quan hệ này biến anh trở thành một người hữu ích đến mức CIA yêu cầu anh tham gia nhóm liên lạc Mỹ – Anh. Đó cũng là lý do anh thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Hiệp sĩ Sir Basil Charleston.
– Chúng ta có rất nhiều bạn bè ở đó, thưa ngài, và một vài người trong số họ khá thân thiện đã đưa cho tôi những bức ảnh này. Ryan lạnh lùng.
Davenport dịu lại.
– Được rồi, Jack, vậy thì hãy giúp tôi chuyện này. Cậu thấy đó, bất cứ ai đưa cho chúng ta những bức ảnh này hẳn sẽ có lợi ích của riêng họ. Những bức ảnh này rất có giá trị. Vậy, hãy xem chính xác thì chúng ta có gì ở đây nào?
Đối với những người chưa được đào tạo thì những bức ảnh này cho thấy đây là một tàu ngầm có chở tên lửa hạt nhân tiêu chuẩn. Một số đầu vỏ thép dày và to, đầu còn lại thon nhỏ dần. So sánh với những người người công nhân đang đứng trên boong tàu thì nó thật sự to khổng lồ. Hai cánh quạt bằng đồng ở phần đuôi của con tàu, nằm ở hai bên của một phụ kiện trơn mà người Nga gọi là.
– đuôi hải ly. trong các tài liệu tình báo. Phần đuôi của chiếc tàu không có gì là bất thường ngoại trừ một chi tiết.
– Những cánh cửa này dùng làm gì? Casimir hỏi.
– Hmm, con tàu là một tên khốn thức sự đấy. Davenport rõ là không nghe câu hỏi.
– Dài hơn 40 feet so với tính toán của chúng ta, nhìn qua thì có vẻ thế.
– Nó dài 44 feed. Ryan không quá thích Davenport nhưng rõ ràng người đàn ông này rất giỏi.
– Somers có thể chứng minh điều này giúp chúng ta. Xét về chiều rộng, nó rộng hơn 2 feet so với tàu ngầm lớp Typhoon. Rõ ràng đây là phiên bản cải tiến của lớp Typhoon, nhưng…
– Cậu đúng, thuyền trưởng. Davenport ngắt lời.
– Những cánh cửa này dùng làm gì nhỉ?
– Đó chính là lý do tôi phải bay về đây. Ryan tự hỏi chuyện này sẽ kéo dài bao lâu đây. Anh phải dẫn họ vào chủ đề chính ngay lập tức.
– Tôi không biết và người Anh cũng vậy.
Tháng mười đỏ có hai cửa ở đầu và đuôi tàu, không hẳn là hình tròn có đường kính 2m. Khi những bức ảnh này được chụp thì cả hai cánh cửa đều đóng và chỉ có thể nhận ra đó là cửa ở cặp ảnh thứ 4.
– Nó có phải ống phóng ngư lôi không? Không – nếu vậy thì phải có bốn ống trên tàu. Greer mở ngăn kéo lấy ra một cái kính lúp Trong thời đại những bức ảnh được làm sắc nét thêm bởi máy tính, Ryan coi đó là hình ảnh ngược đời.
– Anh là một lái tàu ngầm đó James. Davenport nói.
– 20 năm trước rồi Charlie. Đầu những năm 60 ông đã chuyển công việc từ thuyền trưởng tàu ngầm sang công tác gián điệp. Ryan để ý rằng thuyền trưởng Casimir đang đeo huy hiệu phi công hải quân và là người biết không nên nói quá nhiều. Ông không phải là dạng người.
– hấp tấp.
– À chúng không thể là ống phóng ngư lôi. Thông thường ống phóng ngư lôi được lắp đặt chung ở mũi thuyền. Những lỗ này có đường kính…6 hoặc 7 feet. Liệu chúng có phải là bệ phóng tên lửa hành trình mới mà họ đang phát triển không?
– Bên hải quân hoàng gia Anh cũng nghĩ vậy. Tôi đã thảo luận vấn đề này với vài người trong cộng đồng tình báo Anh. Nhưng tôi không nghĩ thế. Tại sao lại triển khai vũ khí chống hạm trên một nền tảng vũ khí như vậy. Chúng ta không bao giờ làm vậy và chúng ta có công nghệ bom đi xa hơn họ rất nhiều. Họ không thể làm được. Những cánh cửa nằm đối xứng ở hai đầu trục của tàu ngầm. Tên lửa không thể phóng ở đuôi thuyền, thưa ngài. Các khe hở không đủ.
– thế thì có thể là tia Sonar. Davenport nói.
– Nếu họ có thể di chuyển với một mái chèo thì có thể. Nhưng tại sao là hai cặp? Ryan hỏi.
Davenport nhìn anh giận dữ.
– Họ thích làm các bản dự phòng.
– Hai cửa ở mũi tàu và hai cửa ở đuôi tàu. Tôi nghĩ có thể là bệ phóng tên lửa hành trình hoặc tia sonar. Nhưng các cánh cửa đều có cùng kích thước thì giải thích thế nào? Ryan lắc đầu.
– Quá trùng hợp. Tôi nghĩ đây có thể là một hệ thống mới, đó là lý do việc chế tạo con tàu này bị gián đoạn quá lâu. Họ thiết kế một hệ thống mới cho con tàu này và mất 2 năm để biến đổi tàu lớp typhoon phù hợp với hệ thống mới này. Chúng ta lưu ý rằng, họ đã thêm hơn 6 cặp tên lửa hành trình đẻ phù hợp với hệ thống này.
– Cũng có lý. Davenport nói.
– Đó chỉ là những gì tôi nghĩ.
– Ok, Jack, cậu nghĩ đây là cái gì? Greer hỏi.
– Đừng có đánh đố tôi thưa ngài, tôi không phải là kỹ sư.
Tướng Greer nhìn những vị khách và mỉm cười, dựa vào ghế.
– Thưa các quý ông ,chúng ta có gì ở trong căn phòng này nào? 90 năm kinh nghiệm hải quân, thêm một anh chàng trẻ tuổi nghiệp dư. ông chỉ vào Ryan.
– Được rồi, Jack, anh có vài việc phải làm. TẠi sao cậu phải đích thân mang ảnh đến đây?
– Tôi muốn cho một người xem bức ảnh.
– Ai? Greer hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi lại.
– Skip Tyler. Có ai trong số các ông biết ông ấy không?
– Tôi biết. Casimir gật đầu.
– Cậu ấy học sau tôi một năm ở Annapolis. Chẳng phải cậu ta bị thương hay sao đó mà?
– Vâng. Ryan nói.
– ông ấy bị tai nạn ô tô mất một chân bốn năm về trước. Ông ấy từng được thăng chức làm thuyền trưởng Los Angeles nhưng một tên say rượu lái xe đã khiến sự nghiệp bị gián đoạn. Giờ ông ấy đang giảng dạy lớp kỹ sư ở Học viện hải quân và đảm nhiệm việc tư vấn về phân tích kỹ thuật và thiết kế tổng thể tàu tại Bộ Tư Lệnh Hệ thống Hàng Hải của Hải Quân. Ông ấy cũng nhận bằng kỹ sư ở MIT và những hiểu biết của ông ấy rất phi thường.
– Anh ta đáng tin cậy đến mức nào? Greer hỏi.
– Đỉnh của đỉnh, thưa ngài. Vì ông ấy từng làm việc ở Crystal City.
– Anh có phản đối gì không Charlie?
Davenport cau mày. Tyler không phải là người làm việc trong cộng đồng tình báo.
– Anh ta có phải là người tham gia thẩm định lớp tàu tuần dương Kirov mới không.
– Vâng, thưa ngài. Casimir nói.
– Cậu ấy và Saunders đều làm ở Bộ chỉ huy hệ thống ngoài khơi.
– Làm tốt lắm. Tôi đồng ý.
– Khi nào thì cậu muốn gặp anh ta? Greer hỏi Ryan.
– Nếu ngài không có ý kiến gì thì thôi định đến Annapolis ngay hôm nay. Nhân tiện lấy một số đồ từ nhà và – à vâng tôi định mua ít quà giáng sinh nữa.
– Hả? Mua vài con búp bê à? Davenport hỏi. Ryan quay lại liếc nhìn viên tướng.
– Vâng, thưa ngài, sự thật đúng là thế. Cô con gái nhỏ của tôi muốn một con búp bê trượt tuyết và một số bộ đồ phù hợp với con búp bê Jordache. Hẳn là ngài đã từng chơi trò Santa, phải không Tướng Quân?
Davenport thấy Ryan có vẻ không muốn nhượng bộ nữa. Cậu ta không phải cấp dưới của ông nên có ép anh nữa cũng chả để làm gì. Nếu Ryan muốn, anh có thể bước đi bất kỳ lúc nào. Ông ta xoay chuyển chủ đề.
– Họ có nói với cậu là Tháng mười đỏ đã khởi hành thứ 6 tuần trước không?
– Hả? Họ không hề nói và Ryan cũng không ngờ tới.
– Tôi nghĩ nó không khởi hành trước thứ 6 này.
– Chúng tôi cũng nghĩ vậy. Thuyền trưởng của nó là Marko Ramius. Cậu đã nghe về ông ta chưa?
– Chỉ trong các tài liệu gián tiếp đề cập đến. Người Anh nói ông ta là người khá giỏi đấy.
– Hơn cả thế. Greer chỉ ra.
– Ông ta là người xuất sắc nhất của bên hải quân Liên Xô, một tay chơi thực sự đấy. Khi tôi còn làm ở DIA đã được đọc nhiều hồ sơ về hắn. Ai là con chim thì thầm tên hắn cho cậu vậy Charlie?
– Tàu Bremerton tình cờ có được tin này. Con tàu này đang thu thập thông tin điện tử ELINT thì thấy Ramius ra khơi, hiện giờ đang được lệnh theo dõi. Thuyền trưởng là Bud Wilson. Nhớ bố anh ta không?
Greer cười lớn.
– Red Wilson hả? Đó là một trong những thuyền trưởng xuất sắc nhất! Con ông ấy cũng không tệ chứ?
– Họ nói vậy. Ramius là người xuất sắc nhất bên hải quân Liên Xô, nhưng Wilson đang chỉ huy tàu ngầm lớp 688. Cuối tuần này chúng ta sẽ bắt đầu có tin về Tháng mười đỏ. Davenport đứng lên.
– Chúng tôi phải quay lại với công việc thôi James. Casimir nhanh nhẹn đứng lên lấy áo khoác.
– Tôi có thể giữ những bức ảnh này không?
– Được Charlie, chỉ cần anh không treo chúng trên tường, đừng để ai nhìn thấy. Và tôi đoán cậu cũng muốn rời đi luôn phải không, Jack?
– Vâng, thưa ngài.
Greer nhấc máy.
– Nancy, Tiến sĩ Ryan cần xe và tài xế trong vòng 15 phút nữa. Được rồi. Ông đặt điện thoại xuống và chờ Davenport rời đi.
– Chúng ta không muốn cậu chết trong lớp tuyết dày thế này. Dù gì thì cậu cũng ở Anh một năm và quen với tay lái nghịch. Búp bê trượt tuyết, có chuyện gì vậy Jack?
– Các con của ngài đều là con trai, phải không thưa ngài? Con gái rất khác đấy ạ. Ryan cười.
– Ngài chưa gặp con gái nhỏ Sally của tôi thôi.
– Con gái yêu của bố à?
– Vâng. Chúa phù hộ cho ai lấy phải nó. Tôi có thể để lại những bức ảnh này cho Tyler chứ?
– Tôi hy vọng cậu không nhầm người, con trai. Nếu anh ta có nơi để giữ nó an toàn thì…được cậu có thể để anh ta giữ những bức ảnh này.
– Đã hiểu, thưa ngài.
– Khi cậu quay lại – có thể đã muộn thì đường có thể đi lại dễ dàng hơn rồi. Cậu ở khách sạn Marriott à?
– Vâng thưa ngài.
Greer nghĩ ngợi một lúc.
– Tôi có thể sẽ làm việc muộn. Hãy ghé qua đây, có thể tôi có việc cần bàn bạc thêm với cậu.
– Vâng thưa ngài. Cảm ơn vì chiếc xe. Ryan đứng dậy.
– Đi mua búp bê đi nhóc. Greer nhìn anh bước ra khỏi cửa. ông thích Ryan. Cậu chàng luôn không ngại nói ra ý kiến của mình. Một phần vì anh chàng rất giàu có và cưới một cô vợ còn giàu hơn. Loại độc lập này rất tốt. Ryan không thể bị mua chuộc hay đe dọa bởi tiền hay quyền lực. Anh có thể từ bỏ công việc bất kỳ lúc nào và quay lại viết sách lịch sử. Ryan đã từng làm môi giới chứng khoán 4 năm, đặt cược tiền vào những dự án rủi ro và kiếm đủ tiền để sống. Sau đó thì anh dừng lại – nói rằng không muốn đặt cược vào may rủi nữa. Nhưng Greer không tin. Ông nghĩ rằng Ryan đã chán – chán với việc kiếm tiền. Ông lắc đầu. Cậu ta là thiên tài kinh doanh chứng khoán và giờ đang làm việc cho CIA. Ryan nhanh chóng trở thành một trong những nhà phân tích tình báo giỏi nhất của Greer, chưa kể mối quan hệ với bên Anh khiến anh có giá trị gấp đôi. Ryan rất giỏi lọc ra vài thông tin có giá trị từ cả núi dữ liệu vô tổ chức. Không có nhiều nhân viên CIA làm được điều này. Greer nghĩ rằng CIA đã chi rất nhiều tiền để thu thập thông tin nhưng không rất ít người có khả năng phân tích nó. Các nhà phân tích hoàn toàn không giống như các siêu điệp viên ở nước ngoà – như trong các bộ phim Hollywood.
Nhưng Jack biết cách phân tích thông tin tình báo, tài liệu kỹ thuật từ nước ngoài gửi về, và cũng giỏi quyết đoán, không sợ nhìn mặt Sếp mà nói ra những gì mình nghĩ. Tính cách ngay thẳng này đôi khi làm mất lòng vị tướng già nhưng nhìn chung ông thích những cấp dưới khiến ông kính trọng. CIA có quá nhiều người chỉ có kỹ năng nịnh nọt rồi.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 01 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 02 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 03 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 04 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 05 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 06 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 07 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 08 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 09 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 10 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 11 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 12 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 13 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 14 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 15 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 16 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 17 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 18 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 19 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 20 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 21 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 22 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 23 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 24 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 25 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 26 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 27 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 28 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 29 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 30 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 31 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 32 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 33 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, toàn tập tại đây.