Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ | Chương 16
Cuộc săn lùng tàu tháng 10 Đỏ là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy (1984), được chuyển thể thành phim cùng tên năm 1990.
· 20 phút đọc.
Thứ 7, ngày 9 tháng 12.
Bắc Đại Tây Dương.
Khi Samuel Johnson so sánh việc đi tàu giống như – bị đi tù và có thể bị chôn dưới đáy biển bất cứ lúc nào. Ryan cho rằng ít nhất Johnson đã lên tàu bằng chiếc xe ngựa an toàn. Giờ thì anh đang thực sự trên biển, nhưng trước khi lên tàu thì máy bay của anh có thể gặp tai nạn, và anh có thể biến thành nước sốt thịt. Ryan đang ngồi trên chiếc máy bay vận tải Grumman Greyhound, loại máy bay chuyên chở hàng hóa cho tàu sân bay. Ryan khom lưng và ngồi trên chiếc ghế đơn có thể lật lên ở mạn trái cabin, quay mặt về phía sau cabin, đầu gối áp vào cằm. Cabin rất lớn, đặc biệt thích hợp để chở hàng hóa nhưng nó thực sự không phù hợp để chở hàng hóa. Cabin lộn xộn, chất đầy các dụng cụ cơ khí và điện tử khác nhau đóng trong các thùng, tổng cộng nặng 3 tấn. Vì vậy nếu máy bay gặp sự cố thì chắc chắn tác động của việc rơi máy bay cùng các thiết bị đắt tiền sẽ được dịu đi bởi thi thể của 4 hành khách. Cabin không có thiết bị sưởi, không có cửa sổ và chỉ có tấm nhôm mỏng cách nhiệt có thể cản gió lạnh. Nhưng làm sao loại vách ngăn này có thể chặn được luồng gió lạnh do hai động cơ tuabin tạo ra với tốc độ 200 hải lý/giờ chứ. Điều xui xẻo nhất là khi bay lên đến độ cao 5000 thì bất ngờ gặp bão, máy bay đột ngột mất thăng bằng, hệt như một con ngựa hoang đang hoảng sợ chạy loạn xạ. May mắn là trong cabin không có đèn, Ryan nghĩ, nếu không thật xấu hổ khi để người khác nhìn thấy vẻ mặt xanh như tàu lá của anh. Phía sau anh là hai phi công, họ đang hét lên điều gì đó, có vẻ như động cơ chói tai chả ảnh hưởng gì đến việc nói chuyện. Hừm, hai tên khốn này có khi còn đang thích thú ấy chứ.
Tiếng ồn đã được giảm bớt, hoặc nó có vẻ giảm bớt. Khó để nói rõ vì anh đang gắn nút tai xốp và mặc chiếc aó phao vàng. Họ cũng dạy anh phải làm gì nếu máy bay gặp sự cố. Tất cả đều là thủ tục chính thức, chứ nếu gặp sự cố thật thì kể cả có mặc áo phao bạn cũng chẳng sống được qua đêm đen này. Ryan ghét đi máy bay. Nhiều năm về trước anh đã từng phục vụ trong thủy quân lục chiến trong một thời gian ngắn, chỉ 3 tháng. Khi đó anh là một trung úy. Một lần, khi đang tham gia vào cuộc tập trận quân sự NATO, chiếc trực thăng chở anh bị rơi trên đảo Crete, anh bị thương ở lưng và tưởng như tàn tật suốt đời, kể từ đó anh luôn cố gắng bay càng ít càng tốt. COD, anh nghĩ khi máy bay bị giật lên giật xuống, có lẽ nó sắp đến tàu Kennedy. Không cần phải nghĩ ngợi gì nữa. Anh kiểm tra đồng hồ, họ chỉ rời Trạm không quân hải quân ở Bờ biển Virginia có 90 phút, thế mà mình có cảm giác như một tháng, Ryan tự nghĩ anh sẽ không bao giờ phải sợ khi đi máy bay dân dụng nữa.
Mũi máy bay chúc xuống khoảng 20 độ và hướng máy bay dường như nhắm vào mục tiêu. Máy bay bắt đầu hạ cánh, thời khắc nguy hiểm nhất của một chuyến bay. Anh nhớ lại một nghiên cứu về các phi công trên tàu sân bay trong chiến tranh Việt Nam, khi đó các phi công đều được yêu cầu đeo một máy đo nhịp tim bỏ túi để kiểm tra sự thay đổi trạng thái tinh thần của họ. Kết quả cuộc nghiên cứu khiến người ta kinh ngạc, giây phút hồi hộp nhất của phi công tàu sân bay không phải khi bị đối phương tấn công mà là khi hạ cánh, mà hạ cánh ban đêm còn hồi hộp hơn.
Chúa ơi, mình đa cảm quá rồi! Ryan tự nghĩ. Anh nhắm mắt lại, coi nó như số phận đi, chỉ cần nhịn vài giây thôi mà.
Trời vừa mưa và sàn đáp của tàu sân bay trơn trượt khủng khiếp. Thân máy bay lao xuống như một hố đen, xung quanh là những ánh đèn nhấp nháy. Hạ cánh trên tàu sân bay là một vụ va chạm có kiểm soát, với các thanh chống và bộ đệm của bánh đáp dày để giảm thiểu va chạm. Máy bay trượt lao về phía trước và nó bị chặn lại bởi dây cáp trên boong. Họ đã hạ xuống. Họ đã an toàn. Có lẽ thế. Sau một lúc dừng lại, COD lại bắt đầu lao về phía trước. Ryan nghe thấy vài tiếng động lạ như tiếng máy bay taxi và nhận ra là nó đang gấp cánh. Bay trong một đôi cánh gấp cũng là một việc nguy hiểm không được tính đến. Anh quyết định, à thì thôi cũng tốt thôi. Cuối cùng máy bay cũng dừng di chuyển và cửa sập phía sau mở ra.
Ryan tháo dây an toàn và nhanh chóng đứng dậy, anh vô tình va đầu vào nóc cabin thấp. Không đợi Davenport, ôm cái túi vải trước ngực, anh lao ngay ra khỏi đuôi máy bay. Nhìn quanh thấy một sỹ quan boong mặc áo vàng bước tới chỉ đường cho anh tới tòa nhà hình tròn đảo khổng lồ của tàu Kennedy. Mưa ngày càng nặng hạt, và anh cảm thấy rõ chiếc tàu đang di chuyển giữa biển rộng lớn. Ryan vội vã bước vào cánh cửa đang mở, sáng đèn cách đó 50 feet. Anh phải đợi Davenport đuổi kịp. Viên đô đốc không chạy, ông bước đi theo nhịp 30 inch mỗi bước tiêu chuẩn, thong thả với phong thái ung dung. Ryan cảm thấy có lẽ viên đô đốc cảm thấy hơi tức giận khi tiến hành chuyến đi nửa bí mật mà không có quân nhạc và nghi lễ chào đón của sỹ quan binh lính. Đứng trước cửa hầm là một hạ sĩ quan thủy quân lục chiến, anh mặc quần tây sọc xanh rất đẹp, áo sơ mi kaki thắt cà vạt và đeo dây súng lục trắng. Khi Ryan và Davenport đến gần, anh hạ sĩ chào mừng.
– Hạ sĩ, tôi muốn gặp đô đốc Painter.
– đô đốc đang ở trong khoang chỉ huy thưa ngài. Ngài có cần dẫn đường không?
– Không con trai, tôi đã từng chỉ huy con tàu này. Đi nào Jack.
Ryan mang túi cho cả hai và theo sau.
– Wow, thưa ngài, ngài thực sự đã từng sống cuộc sống này ạ? Ryan hỏi.
– Ý cậu là hạ cánh vào ban đêm hả? Tất nhiên, tôi đã trải qua hàng trăm lần. Có gì lớn lao đâu? Davenport trông có vẻ ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ryan. Jack nghĩ rằng ông đang khoe khoang.
Bên trong tàu Kenney giống với tàu sân bay USS Guam, chiếc tàu Ryan từng phục vụ trong sự nghiệp quân đội ngắn ngủi của mình. Bên trong con tàu như bước vào một mê cung, có các vách ngăn bằng thép và nhiều đường ống khác nhau ở khắp mọi nơi, tất cả đều được phủ một lớp sơn xám giống nhau. Các ông được sơn với nhiều sọc khác nhau, được đánh dấu bằng chữ viết tắt có ý nghĩa để tạo thuận lợi cho việc xác định và quản lý nhân viên trên tàu. Đối với Ryan đây không khác gì những bức tranh hang động thời kỳ đồ đá mới. Anh đi theo Davenport, băng qua hành lang, vòng qua góc và bước xuống thang thép – chiếc thang dốc đến nỗi Ryan suýt ngã – và rẽ sang một lối đi khác, rồi vòng qua góc khác. Đến lúc này thì Ryan hoàn toàn lạc hướng. Họ bước vào một cánh cửa có một trung sĩ đang đứng. Thấy họ đến, anh kính cẩn chào rồi mở cửa mời vào.
Ryan theo chân Davenport bước vào – và hoàn toàn ngạc nhiên. Khu vực cắm cờ của tàu USS Kennedy như được chuyển đổi từ một tòa nhà trên Đồi Beacon. Ở vách ngăn bên phải là một bức tranh tường rất lớn, đủ để trang trí một phòng khách rộng lớn. 5 hoặc 6 bức tranh sơn dầu được treo trên một vách ngăn khác, một trong số đó là chân dung của Tổng thống John Fitzgerald Kennedy, tên ông được đặt cho chiếc tàu sân bay này.Những bức tranh này được lồng trong khung tranh trang nhã. Sàn cabin được lát bằng gỗ dày màu đỏ đậm và tất cả đồ nội thất kiểu Pháp đều được làm bằng gỗ sồi với các hoa văn được chạm khắc trên đó. Nếu bạn không nhìn lên.
– trần nhà. và thấy các đường ống khác nhau được sơn màu xám, bạn sẽ không nghĩ rằng đây là một căn phòng trên tàu chiến. Những đường ống này tạo nên một sự tương phản đặc biệt với đồ đạc trong phòng.
– Ồ, chào Charlie. Thiếu tướng Joshua Paiter vừa bước ra khỏi phòng khác trong khi lấy khăn lau tay.
– Sao ông cần đến đây vậy?
– Chuyện hơi phức tạp. Davenport bắt tay thiếu tướng.
– Đây là Jack Ryan.
Dù chưa bao giờ gặp Painter nhưng Ryan đã nghe nói về ông. Trong chiến tranh Việt Nam, ông là phi công lái máy bay chiến đấu Phantom và đã viết một cuốn sách về không chiến có tên là Paddy Strikes. Đây là một cuốn sách thực tế, không giáo điều lấy lòng. Ông là một người đàn ông nhỏ bé, nóng nảy và nặng hơn 130 pounds (70kg), một chỉ huy chiến thuật tài năng và là người chính trực thuần khiết.
– Lính của ông à Charlie.
– Không thưa đô đốc. tôi là lính của James Greer. Xin thứ lỗi, tôi không phải là sĩ quan hải quân. Tôi không muốn là một sĩ quan giả mạo. Mặc bộ quân phục này là ý kiến của CIA. Điều này khiến viên tướng cau mày.
– Ồ, à, tôi đoán các anh tới đây để nói cho tôi biết mấy tên Ivan đang làm gì. Tốt lắm. Tôi cũng đang hy vọng có ai dó nói cho biết đây. Lần đầu tiên lên tàu sân bay hả? Cậu cảm thấy chuyến bay sao?
– Nó hơi giống với thẩm vấn tù nhân chiến tranh. Ryan buột miệng khiến hai viên tướng bật cười. Painter gọi vài món ăn đến.
Một lúc sau, cửa trong và ngoài của lối đi mở ra, hai người lính hậu cần.
– – chuyên gia quản lý nhà hàng. – bước vào, một người bưng một khay đầy thức ăn, người kia bưng 2 bình cà phê. Cả 3 người được phục vụ tương xứng với quân hàm. Đĩa thức ăn được mạ bạc, thức ăn tuy không phong phú lắm nhưng Ryan cảm thấy rất ngon, có lẽ là 12 giờ qua anh đã không được ăn gì. Anh chọn món thịt băm viên, salad khoai tây và một cặp thịt bò bắp.
– Cảm ơn, thế là đủ rồi. Painter nói với đầu bếp. 2 người lính hậu cần đi ra khỏi phòng.
– Ok, hãy vào việc nào.
Ryan ăn ngấu nghiến cắn luôn nửa miếng sandwich.
– Thưa đô đốc, chúng ta vừa nhận được tin tức này chưa tới 12 giờ trước. Từ trong túi vải anh lấy ra một chiếc cặp. Anh mất 20 phút để báo cáo tình hình, trong lúc tranh thủ làm 2 chiếc bánh mỳ kẹp và một miếng thịt bò bắp. Anh còn vô tình đổ một ít cà phê nên tờ giấy nhớ. Hai viên tướng chăm chú lắng nghe, không chen ngang, chỉ nhìn anh nghi ngờ mấy lần.
– Lạy chúa tôi. Painter nói sau khi Ryan kết thúc báo cáo. Davenport thì vô cảm trong khi cân nhắc có khả năng lên tàu ngầm tên lửa của Liên Xô hay không. Jack nghĩ Davenport chắc chắn là đối thủ khó chơi trên bàn poker Painter tiếp tục.
– Cậu thực sự tin có chuyện này à?
– Vâng, thưa ngài, tôi tin. Ryan tự rót một ly cà phê khác Anh cho rằng sẽ tốt hơn nếu được uống bia với thịt bò. Thịt bò rất ngon, và thịt bò bắp Kosher ngon là thứ không dễ tìm ở London.
Painter ngả người ra sau và nhìn Davenport.
– Charlie, anh nên yêu cầu Greer dạy cho cậu chàng vài bài học – như là những người làm việc cho chính quyền không nên thò cổ xa quá. Anh không nghĩ điều này hơi đi xa quá à?
– Josh, Ryan đây chính là người viết báo cáo về các cuộc tuần tra của tàu ngầm tên lửa Liên Xô tháng 6 năm ngoái.
– Ồ, bản báo cáo đó tốt đó. Nó khẳng định vài điều tôi đã nói suốt hai hay ba năm. Painter đứng dậy đi vào góc và nhìn ra biển.
– Vậy chúng ta sẽ làm gì?
– Vẫn chưa có kế hoạch tác chiến chính xác và chi tiết. Tôi hy vọng anh có thể định vị Tháng mười đỏ và cố gắng thiết lập liên lạc với thuyền trưởng tàu. Còn sau đó? Chúng ta sẽ hướng dẫn nó đến một nơi an toàn. Tuy nhiên, như anh hiểu, tổng thống cho rằng ngay cả khi chúng ta tìm thấy nó thì cũng không có quyền sở hữu nó – nếu chúng ta có nó trong tay.
– Cái gì? Painter quay lại và bật thốt trong một phần mười giây trước khi Davenport tiếp tục. Ryan lại mất vài phút giải thích.
– Chúa trên trời! Các anh giao cho tôi một nhiệm vụ bất khả thi, rồi các anh lại nói rằng ngay cả khi nhiệm vụ thành công thì chúng ta sẽ trả lại thứ chết tiệt đó cho họ.
– Đô đốc, theo quan điểm của tôi – tổng thống đã hỏi ý kiến của tôi – thì tôi muốn tạm giữ chiếc tàu ngầm này. Nó rất quý giá với chúng ta, chủ tịch Hội Đồng Tham Mưu Trưởng Liên Quân và CIA cũng đồng tình với ý kiến này. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là, nếu thủy thủ đoàn muốn quay về nhà, thì chúng ta phải gửi trả họ về, và như vậy thì Liên Xô sẽ biết chúng ta đang giam tàu của họ. Đây là vấn đề thực tế, tôi có thể thấy được quan điểm của phía bên kia. Con tàu này là cả một núi tiền, và nó là tài sản của họ.Và làm sao chúng ta có thể dấu được một tàu ngầm 30.000 tấn?
– Anh đánh chìm nó không phải là dấu nó à? Painter bực tức.
– Cậu biết là tàu ngầm được thiết kế để ở dưới nước. Tài sản của họ? Chúng ta không nói về cái con tàu chở khách chết tiệt mà là chiếc tàu ngầm được thiết kế để giết người – người của chúng ta!
– Đô đốc, tôi về phe với ngài. Ryan bình tĩnh.
– Thưa ngài, ngài vừa nói chúng tôi đang giao cho ngài một nhiệm vụ bất khả thi. Vì sao?
– Ryan, không dễ gì tìm thấy một tàu ngầm cố tình ẩn nấp. Chúng tôi đã tiến hành diễn tập chống lại chính tàu của mình mà còn luôn suýt thất bại, mà như cậu nói thì con tàu này còn vượt qua được tất cả tuyến thiết lập của SOSUS phía đông bắc. Đại Tây Dương quá lớn, và chiếc tàu ngầm tên lửa thì quá nhỏ.
– Vâng, đúng vậy. Ryan nhận ra anh đã quá lạc quan về cơ hội thành công của họ.
– Tình hình trên tàu anh thế nào, Josh? Davenport hỏi.
– Khá tốt. Chúng tôi vừa hoàn thành cuộc tập trận NIFTY DOLPHIN, tàu đã làm rất tốt, phần của mình. Painter tự sửa lại.
– Dallas đóng vai là đối thủ và nó gây cho chúng tôi rất nhiều vấn đề. Các thủy thủ trong lực lượng chống tàu ngầm của tôi đã hành động tuyệt vời. Thế có ai hỗ trợ chúng ta không?
– Khi tôi rời LẦU NĂM GÓC, bên CNO đang nghiên cứu việc chuyển máy bay tuần tra chống ngầm P – 3 ra khỏi Thái Bình Dương, vì vậy anh sẽ có thể có thêm vài chiếc nữa. Tất cả đều đã ra khơi. Anh là tàu sân bay duy nhất có thể thực hiện nhiệm vụ này vì vậy tất nhiên anh sẽ chỉ huy chiến thuật tổng thể, đúng không? Thôi nào, Josh, anh là chuyên gia chống ngầm giỏi nhất của chúng ta rồi.
Painter tự rót cho mình một ly cà phê.
– Ok, chúng ta có một hàng không mẫu hạm. America và Nimitz phải đợi hơn một tuần nữa. Ryan, cậu nói cậu sẽ bay đến tàu Invincible. Chúng ta sẽ có thêm nó nữa, phải không?
– Tổng thống đang lo việc đó. Ngài muốn có nó?
– Tất nhiên, đô đốc White là người có cái mũi tốt trong cuộc săn tàu ngầm và những cậu bé của anh ông ấy rất xuất sắc trong cuộc tập trận DOLPHIN. Họ đã tiêu diệt được hai tàu ngầm tấn công của ta đấy, và Vince Gallery có chút không hài lòng đâu. Trò chơi này phụ thuộc lớn vào may rủi. Hai tàu sân bay vẫn tốt hơn một cái chứ. Tôi tự hỏi sao chúng ta không có thêm vài cái S – 3 nữa? Painter đang ám chỉ đội bay săn tàu ngầm S – 3 cho Lockheed Vikings sản xuất.
– Sao lại cần nó. Davenport hỏi.
– Tôi có thể chuyển những chiếc F – 18 vào bờ để dành chỗ cho 20 con Vikings. Tôi không muốn làm suy yếu hiệu quả phản công của tàu, nhưng chúng ta sẽ cần phải tăng cường khả năng chống – săn tàu ngầm. Tức là chúng ta sẽ cần S – 3 hơn, Jack, cậu biết rằng nếu cậu sai thì lực lượng mặt nước của Nga sẽ rất khó đối phó. Cậu có biết có bao nhiêu tên lửa đối đầu mà họ có không?
– Không thưa ngài. Ryan biết rằng chắc chắn họ không thiếu.
– Chúng ta là một tàu sân bay, điều đó khiến chúng ta trở thành mục tiêu ưu tiên. Nếu họ bắt đầu bắn tập trung vào chúng ta thì chúng ta trở nên đơn độc khủng khiếp – rồi sẽ là bài học khủng bố. Tiếng điện thoại reo vang.
– Painter đây…vâng, cảm ơn. À, chiếc tàu Invincible vừa thay đổi hướng đi. Tốt, có hai tàu khu trục đi cùng nó. Các tàu khinh hạm tấn công và và ba tàu ngầm tấn công vẫn trên đường trở về nhà. Ông nhăn mày.
– Tôi không thể trách họ vì điều đó. Điều này có nghĩa là chúng ta phải phái vài tàu hộ tống cho họ nhưng đây vẫn là thỏa thuận tốt. Tôi muốn dùng tàu sân bay đó.
– Chúng ta có thể dùng máy bay trực thăng để đưa Jack đến tàu Invincible không? Ryan tự hỏi liệu Davenport có biết nhiệm vụ tổng thống giao cho anh không. Viên đô đốc có vẻ không muốn anh ở lại tàu Kennedy.
Painter lắc đầu.
– Chuyến đi quá dài, không thể sử dụng trực thăng. Có thể họ sẽ cử một chiến đấu cơ Harrier đến đón.
– Harrier là một máy bay chiến đấu thưa ngài. Ryan nhắc.
– HỌ có một chiếc máy bay thử nghiệm 2 chỗ ngồi để thực hiện nhiệm vụ tuần tra chống ngầm. Kiểu máy bay này có thể tìm kiếm tàu ngầm trên diện rộng và tấn công tàu ngầm bên ngoài bán kính bay của trực thăng. Đó là cách họ đã bắt được một tàu ngầm của chúng ta trong cuộc tập trận gần đây. Painter uống cạn tách cà phê.
– Được rồi các quý ông, hãy, hãy cùng nghiên cứu kế hoạch chống tàu ngầm một cách nghiêm túc và tìm ra cách điều hành gánh xiếc này. CINCLANT ( Bộ tư lệnh hạm đội Đại Tây Dương) đang chờ tôi báo cáo. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn là để tôi tự quyết. Chúng ta cũng cần liên lạc với Invincible và yêu cầu họ gửi máy bay đến đón Ryan .
Ryan theo hai vị đô đốc ra khỏi phòng. Anh dành hai giờ để quan sát Painter điều động con tàu giống như bậc thầy chơi cờ vua sắp xếp những quân cờ.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 01 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 02 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 03 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 04 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 05 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 06 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 07 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 08 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 09 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 10 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 11 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 12 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 13 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 14 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 15 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 16 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 17 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 18 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 19 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 20 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 21 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 22 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 23 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 24 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 25 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 26 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 27 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 28 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 29 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 30 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 31 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 32 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 33 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, toàn tập tại đây.