Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ | Chương 26
Cuộc săn lùng tàu tháng 10 Đỏ là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy (1984), được chuyển thể thành phim cùng tên năm 1990.
· 31 phút đọc.
Điện Kremlin.
Hệ thống tàu điện ngầm Moscow đã có danh tiếng từ lâu đời. Vì người dân có thu nhập thấp nên họ gần như sử dụng hệ thống tàu điện hiện đại, an toàn và tiện nghi này đi khắp mọi nơi. Trong trường hợp xảy ra chiến tranh, đường hầm dưới lòng đất có thể được sử dụng làm nơi trú ẩn tránh không kích cho người dân Moscow. Nikita Khrushchev chính là người đã nỗ lực cho tác dụng thứ hai này. Vào những năm 1930, ông đã đề nghị với Stalin đào sâu hơn nữa tuyến tàu điện ngầm và được Stalin đồng ý. Tuy nhiên, ý tưởng làm hầm trú bom đã có từ nhiều thập kỷ trước, lúc đó sự phân hạch hạt nhân mới chỉ là lý thuyết và phản ứng tổng hợp hạt nhân hoàn toàn không được nghĩ tới.
Tàu điện ngầm từ Quảng Trường Sverdlov đến sân bay cũ, rẽ vào một góc gần điện Kremlin, ở đó có một đường hầm được đào rieng, lối vào được bịt kín bằng cửa chống nổ làm bằng thép dày cả chục mét, được gia cố bằng cọc bê tông. Trong không gian dài trăm mét này, có hai thang máy dẫn thẳng đến điện Kremlin. Trong trường hợp khẩn cấp, nó có thể được sử dụng như một trung tâm chỉ huy khẩn cấp để Bộ Chính Trị có thể kiểm soát tình hình toàn Liên Xô. Đường hầm này cũng mang lại một tiện ích khác cho các thành viên Bộ Chính Trị: Họ co thể bí mật lái xe từ thành phố đến sân bay nhỏ, sau đó đưa máy bay đến hầm trú ẩn bằng đá granite ở Zhiguli. Điểm chỉ huy này không có gì bí mật với phương Tây.
– dù cả hai điểm đều cách quá xa nhau.
– nhưng theo KGB tự tin báo cáo thì kho vũ khí của Phương Tây vẫn chưa tìm được cách nào có thể phá hoại hầm trú ẩn bằng đá dày hàng trăm feet này.
Nhưng cơ sở này cũng chẳng khiến Tướng Yuri Ilyich Pororin thoải mái tí nào. Ông ta đang ngồi cuối bàn hội nghị dài 10m nhìn gương mặt nhăn nhó, u ám của mười vị Ủy Viên Bộ Chính Trị, mỗi người mà chỉ một quyết sách cũng ảnh hưởng đến vận mệnh của cả đất nước. Không ai trong số họ là quân nhân cả. Mà quân nhân phải báo cáo họ. Ngồi bên trái ông đang là Tướng Sergey Gorshkov,, lão già phản bội, hoàn toàn phủi tay khỏi Tháng mười đỏ, thậm chí còn đưa ra một lá thư nói rằng, vào thời điểm đó ông ta phản đối việc bổ nhiệm Ramius làm chỉ huy con tàu này. Padorin, với cương vị là tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị Hải Quân, khi đó đã không chấp nhận lời ứng cử viên do Gorshkov đề nghị chỉ huy Tháng mười đỏ, lấy lý do là các ứng cử viên do Gorshkov giới thiệu thỉnh thoảng không thanh toán đảng phí kịp thời và thường xuyên không phát biểu ý kiến trong các cuộc họp dành cho các sĩ quan cùng cấp. Sự thật là ứng cử viên của Gorshkov không chuyên nghiệp, không thông minh như Ramius. Gorshkov luôn muốn Ramius là cấp dưới của mình nhưng cậu ta luôn tìm cách lảng tránh.
Tổng Bí Thư kiêm Chủ tịch nước CHXHCN Liên Bang Xô Viết Andre Narmonov chuyển cái nhìn sang Padorion, khuôn mặt bình tĩnh, không cảm xúc. Ông ta luôn thế, trừ khi cố tình thể hiện sự gợi cảm, vốn cực kỳ hiếm hoi. Narmonov lên nắm quyền sau khi Andropov chết vì một cơn đau tim. Có rất nhiều tin đồn quanh sự kiện này nhưng cũng không quá ngạc nhiên, Liên Bang Xô Viết luôn có nhiều tin đồn. Nhất là từ ngày Laventri Beria nắm giữ vị trí đứng đầu cơ quan mật vụ, có nhiều quyền lực hơn và các lãnh đạo cao cấp của Đảng cũng miễn cưỡng phải chấp nhận. Nhưng sự việc lần này thì không thể chấp nhận được. KGB phải mất gần 1 năm, sử dụng mọi biện pháp cần thiết để bảo đảm các đặc quyền cho tầng lớp tinh hoa của Đảng tránh khỏi ảnh hưởng bởi cái gọi là cải cách phe Andropov.
Norton rất có năng lực. Khởi đầu ông là một giám đốc nhà máy, một kỹ sư luôn hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn được giao, một người luôn hướng tới hiệu quả. Với tài năng và cách dùng người xuất sắc của mình, thưởng cho những ai xứng đáng và đạp bỏ những người vô dụng, ông đã dần vươn lên vững chắc và cuối cùng leo lên vị trí Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản. Dù vậy, vị trí này cũng không vững chắc như bàn thạch. Tổng Bí Thư phải dựa vào sự hợp tác của các đồng nghiệp khi mới lên nắm quyền – họ chắc chắn không phải bạn hữu, cũng không trở thành bằng hữu, vì vậy liên minh này rất lỏng lẻo. Lý do ông thành công không phải nhờ tài năng cá nhân mà chủ yếu là do cơ cấu. Vì vậy vị trí của ông sẽ phụ thuộc vào nguyên tắc đồng thuận đã diễn ra trong nhiều năm, cho đến khi ông có thể tự mình ra chính sách.
Padoin thấy đôi mắt sẫm màu của Narmonov trở nên đỏ ngầu vì hút thuốc quá nhiều. Hệ thống thông gió trong phòng họp bị trục trặc. Tổng bí thư liếc nhìn Pororin từ phía bên kia bàn họp và đang cân nhắc xem nên nói gì để không làm mất lòng các Ủy viên Bộ Chính Trị – 10 lão già tàn nhẫn đầy mưu mô.
– đồng chí đô đốc. ông lạnh lùng bắt đầu nói.
– Đồng chí Gorshkov đã trình bày cho chúng tôi nghe về kế hoạch tìm kiếm và đánh chìm con tàu phản loạn để ngăn nó đào tẩu. Chúng tôi rất không hài lòng. Chúng tôi cũng không hài lòng với những sai lầm nghiêm trọng trong quyết định giao quyền chỉ huy con tàu giá trị nhất của chúng ta cho con slug phản phúc ấy. Giờ điều tôi muốn biết từ đồng chí đó là: Chuyện gì đã xảy ra với viên sĩ quan chính trị trên tàu và những biện pháp an ninh nào sẽ được triển khai để ngăn cản chuyện tương tự xảy đến?
Dù giọng Nam Vov không mang tính đe dọa nhưng Padorion biết ông ta sẽ sẽ không bỏ qua cho mình. Mấy từ.
– Sai lầm nghiêm trọng. có thể sẽ được người khác tròng vào cổ ông.
– trừ khi ông làm cách nào đó có thể bứt mình ra khỏi vụ việc này. Nếu Padorion trầy da thì Gorshkov cũng tróc vẩy. Narmonov cũng đâu phải lần đầu tiên trảm người.
Padoin cũng đã cân nhắc để tìm cách thoát khỏi vụ này nhiều ngày qua.Ông là người đã trải qua nhiều trận đánh ác liệt hàng tháng trời, nhiều tàu của ông đã bị đánh chìm. Có thể cơ thể ông bây giờ không còn mạnh mẽ như trước nhưng xương cốt ông vẫn còn cứng rắn lắm. Ông không có cảm giác rụt rè gì. Bất chấp số phận chơi trò gì, Padoin sẽ đáp ứng. Nếu họ coi mình là một kẻ ngốc, ông nghĩ, thì mình sẽ là một kẻ ngốc dũng cảm. Dù gì thì ông có còn sống được mấy nữa đâu.
– Đồng chí Tổng bí thư. ông bắt đầu.
– Thuyền phó phụ trách chính trị của Tháng mười đỏ là đại úy Ivan Yurievich Putin, một thành viên trung thành và kiên cường của Đảng. tôi không nghĩ…
– Đồng chí Padorin. bộ trưởng quốc phòng Ustinov xen vào.
– chúng tôi không tin rằng ông có thể tưởng tượng ra cuộc đào tẩu của tên Ramius này. Và giờ ông mong chúng tôi tin tưởng vào nhận định của ông về con người một lần nữa ư?
– Điều đáng lo ngại nhất là. Mikhail Alexandrov, nhà lý luận về Đảng, người kế nhiệm Mikhail Suslov quá cố, thậm chí còn cứng rắn hơn người tiền nhiệm trong việc tuân thủ các nguyên tắc Đảng, thêm vào.
– Bộ chính trị Hải Quân có thể dung thứ cho hành động phản quốc này. Thật đáng ngạc nhiên là anh ta có thể ngang nhiên tham gia vào việc sùng bái cá nhân trong lực lượng tàu ngầm và thậm chí trong thể chế chính trị. Điều này rõ ràng là đi ngược lại chủ trương của Đảng. ông có tội là không để ý vấn đề này và do vậy, đánh giá của anh vô giá trị…
– Thưa các đồng chí, các đồng chí đều đúng. Tôi đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi đề cử Ramius chỉ huy tàu và cho phép anh ta lựa chọn hầu hết sĩ quan cấp cao trong Tháng mười đỏ. Tuy nhiên, chúng ta đã làm thế này trong suốt nhiều năm qua, một loạt các quy định cho phép các sĩ quan được phép gắn bó phục vụ trên tàu nhiều năm và mang lại tiếng nói lớn cho thuyền trưởng. Tôi nghĩ đây là vấn đề quân sự, không phải là vấn đề chính trị.
– Chúng tôi đã xem xét điều này. Narimanov trả lời.
– Đúng là trong trường hợp này có nhiều bên có lỗi chứ không chỉ một người. Gorshkov ngồi yên, nhưng thông điệp rất rõ ràng: Ông ta đang cố gắng tránh thoát khỏi mọi liên quan đến vụ này nhưng việc trốn tránh trách nhiệm đã thất bại. Narmonov sẽ không quan tâm bao cái đầu bị chặt để bảo vệ cái ghế của ông ta.
– Đồng chí chủ tịch. Gorshkov phản bác.
– Hiệu quả của hạm đội…
– HIệu quả? Alexandrov nói.
– Hiệu quả là gì? Thằng con lai Latvia này đã lựa chọn hơn một nửa sỹ quan trên tàu và hắn và đồng bọn khiến cả hạm đội của chúng ta chạy điên đảo và chạy loạn như những con bò vừa bị thiến. Trước đây Alexandrov làm việc trong trang trại nhà nước, đó là lý do ông ta ví von như vậy. Trong mắt người thường, cơ quan lý luận của Đảng không được lòng người dân và bị coi như bệnh dịch. Tuy nhiên, Bộ Chính Trị phải có những người như ông ta hoặc giống ông ta. Các thủ lĩnh ý thức hệ luôn là người tạo ra vua, giờ thì cơ quan lý luận của Đảng ngoài việc tự bào chữa cho mình thì còn cho ai được nữa.
– Lời giải thích hợp lý nhất là Putin có thể đã bị giết. Padoin tiếp tục.
– Ông ấy là sĩ quan duy nhất có gia đình và vợ con.
– Đó lại là một câu hỏi khác, đồng chí đô đốc. Narmonov bắt được câu hỏi.
– Tại sao các sĩ quan khác trên tàu này không kết hôn? Ông không nhận thấy có điều gì không ổn? Chả nhẽ mọi thứ phải cần đến lý luận chính trị? Ông không nghĩ chút gì cho bản thân à?
Như như thể ông muốn chúng tôi thế ấy, Padorin nghĩ.
– thưa đồng chí tổng bí thư, hầu hết các thuyền trưởng tàu ngầm đều thích chọn những sĩ quan trẻ, chưa lập gia đình. Đi biển vất vả, đơn thân thì bớt lo. Hơn nữa các sỹ quan cao cấp trên tàu đều là đảng viên giỏi, có thành tích hoạt động trong quá khứ. Ramius tất nhiên là một kẻ phản bội, không nghi ngờ gì, và tôi muốn chính tay mình giết thằng khốn đó – nhưng hắn ta đã lừa nhiều người tốt nhiều hơn số người ngồi trong phòng này.
– chắc chắn là vậy. Alexandrov nói.
– Vậy bây giờ đâu là cách khắc phục và thoát ra khỏi đống lộn xộn này?
Padoin hít một hơi thật sâu. Ông đang đợi câu hỏi này.
– Thưa các đồng chí, chúng tôi đã cài một người khác vào Tháng mười đỏ, cả Putin và thuyền trưởng Ramius đều không biết người đó, một điệp viên của Cục chính trị hải quân.
– Cái gì? Gorshkov nói.
– Tại sao tôi không biết điều này?
Alexandrov nói.
– Đây là điều khôn ngoan đầu tiên mà chúng tôi nghe thấy ngày hôm nay. Tiếp tục.
– Điệp viên này dưới vỏ bọc là một quân nhân. Anh ta báo cáo trực tiếp cho văn phòng tôi mà không thông qua các kênh quân sự hoặc chính trị. Tên anh ta là Igor Loginov, 24 tuổi và là một…
– 24 tuổi. Narmonov hét lên.
– Ông tin tưởng giao cho một đứa trẻ nhiệm vụ này?
– Thưa đồng chí, nhiệm vụ của Loginov là ở trà trộn vào các thủy thủ, lắng nghe các cuộc nói chuyện và xác định kẻ phản quốc, điệp viên hay phá hoại. Thực tế anh ta còn trông trẻ hơn so với tuổi. Chỉ những người trẻ tuổi mới có thể nói chuyện được với nhau. Trên thực tế, anh ta đã tốt nghiệp trường Sĩ Quan Chính Trị Hải Quân Cao Cấp ở KIEV và Học viện Tình Báo của GRU. Là con trai của Arkady Ivanovich Loginov, giám đốc nhà máy thép Lenin Steel Plant ở Kazan. Tôi tin là nhiều đồng chí ở đây đều biết cha cậu ta.
Narmonov là một trong số những người gật đầu, ánh nhìn đầy tò mò.
– Để thực hiện nhiệm vụ này chỉ có một người được chọn. Tôi đã đích thân nói chuyện và kiểm tra hồ sơ của cậu ta. Hoàn toàn trong sạch. Cậu ta là một nhà yêu nước chân chính.
– Tôi biết cha cậu ta. Narimanov xác nhận.
– Arkady Ivanovich rất trung thành và các con ông ấy rất ngoan. Nhiệm vụ của đứa trẻ này là gì?
– Như tôi vừa nói, thưa đồng chí tổng bí thư, nhiệm vụ hàng ngày của cậu ta là quan sát thủy thủ và báo cáo về những gì cậu ta chứng kiến. Cậu ta đã làm điều này 2 năm rồi và làm rất tốt. Cậu ta không báo cáo cho đội phó chính trị mà chỉ báo cáo cho Moscow và môt đại diện của tôi. Nếu gặp trường hợp khẩn cấp thì có thế cáo với chính trị viên. Nếu Putin còn sống…và tôi không tin có khả năng này, thưa các đồng chí – thì ông ta chắc chắn là đồng phạm và Loginov sẽ biết không nên báo cáo với ông ta. Vì vậy, trong trường hợp khẩn cấp, cậu ta sẽ được lệnh phá hoại con tàu và tìm cách trốn thoát.
– Có thể không? Narmonov hỏi.
– Gorshkov?
– Thưa các đồng chí, tất cả tàu của chúng ta đều mang theo mình đánh chìm, đặc biệt là tàu ngầm.
– thật không may. Padorin nói.
– Những thiết bị nổ này đều không thể dễ dàng sờ tới và chỉ có thuyền trưởng mới có thể kích hoạt. Tuy niên, kể từ khi xảy ra vụ tàu Storozhevoi đào tẩu, Cục Chính Trị Hải Quân đã xem xét các biện pháp đối phó nếu xảy ra lần nữa và thiệt hại nhất sẽ là chuyện xảy ra trên tàu ngầm tên lửa.
– Ồ. Narmonov nói.
– Vậy cậu ta là kỹ sư tên lửa.
– Không, thưa đồng chí, cậu là đầu bếp của tàu. Padoin trả lời.
– Thú vị thật! cậu ta sẽ luộc khoai tây mỗi ngày. Narmonov dơ tay lên trời, biểu lộ cho sự tức giận, giọng hung hăng.
– Ông muốn bị bắn à Padorion?
– Đồng chí chủ tịch, đây là cách ngụy trang tốt hơn anh nghĩ. Padoin không hề sợ hãi và muốn cho mọi người ở đây biết ông là một người như thế nào.
– Trên tàu Tháng mười đỏ, cabin của sĩ quan và phòng ăn đều ở đuôi tàu, còn cabin của thủy thủ ở mũi tàu. Vì không có phòng ăn riêng nên tất cả các thủy thủ đều ăn ở đó. Giữa cabin của thủy thủ và cabin của sĩ quan là khoang tên lửa. Cậu ta là đầu bếp, có thể chạy đi chạy lại nhiều lần trong ngày và có thể đi bất cứ đâu mà không gây nghi ngờ. Kho lạnh thực phẩm ở gần phía trước của khoang tên lửa phía dưới. Chúng tôi không có kế hoạch để cậu ta kích hoạt thiết bị tự chìm. Chúng tôi đã nghĩ rằng thuyền trưởng có thể tháo ngòi nổ. Thưa các đồng chí, biện pháp này đã được xác định sau nhiều lần xem xét.
– Tiếp tục đi. Narmonov thì thầm.
– Đúng như đồng chí Gorshkov vừa giải thích, Tháng mười đỏ mang theo 26 quả tên lửa Seahawk. Tất cả đều được đẩy bằng nguyên liệu rắn, và mỗi quả tên lửa đều có thiết bị tự hủy trong gói an toàn tầm bắn.
– An toàn tầm bắn? Narmonov khó hiểu, Không ai trong số Ủy Viên Bộ Chính Trị là lãnh đạo quân đội, và những vị tướng tham gia tư đầu cuộc họp đến giờ đều im như thóc. Vì vậy Padorion ngạc nhiên khi Tướng V.M.Vishenkov, tư lệnh lực lượng tên lửa chiến lược, lên tiếng.
– Các đồng chí, đây là phương pháp chúng tôi tìm ra vài năm trước, khi thử nghiệm tên lửa thường trang bị hệ thống an toàn tầm bắn, tức là khi tên lửa đi chệch hướng thì nó sẽ tự hủy. Nếu không chúng có thể bay vào một trong các thành phố của chúng ta. Các tên lửa đang hoạt động của chúng ta không lắp đặt gói này, lý do rõ ràng: Bọn đế quốc có thể học cách cho tên lửa tự hủy khi chúng ta đang ngắm bắn chúng .
– Vậy đồng chí GRU trẻ tuổi này sẽ cho nổ tên lửa. Thế còn đầu đạn thì sao? Narmonov hỏi. Là một kỹ sư qua đào tạo, ông luôn bị cuốn hút bởi các vấn đề kỹ thuật, và bị ấn tượng bởi những người thông minh.
– Thưa đồng chí. Vilshenko tiếp tục.
– Đầu đạn tên lửa được trang bị gia tốc kế, do đó chúng không thể bị mở ra cho đến khi tên lửa đạt được đến vận tốc như đã cài đặt. Bọn Mỹ cũng sử dụng hệ thống tương tự và vì cùng một lý do, tránh bị phá hoại. Hệ thống an toàn này hoàn toàn đáng tin cậy. Anh có thể thả một trong những chiếc xe thử nghiệm từ tháp truyền hình Moscow xuống một tấm thép và nó cũng không phát nổ. _Sở dĩ ông lấy tháp truyền hình ra làm ví dụ vì nó nằm dưới quyền chỉ huy của Nalimov khi ông ta còn là Cục trưởng Cục Truyền thông Trung ương. Có thể thấy Vilshenko là một cựu binh chính trị lão luyện.
– Trong trường hợp sử dụng tên lửa nguyên liệu rắn. Padoin tiếp tục, nhận ra ông cần cảm ơn Vishenkov, tự hỏi không biết ông ta sẽ đòi trả ơn cái gì, và hy vọng ông sống đủ lâu để trả ơn.
– hệ thống tự hủy có thể phá hủy cùng lúc 3 tầng của tên lửa.
– Và tên lửa cứ thế phóng đi? Alexandrov hỏi.
– Không thưa đồng chí viện sỹ. Đây là tầng trên cùng thôi. Tuy nhiên, nếu nó có thể xuyên qua cổng sập ống phóng tên lửa, một lượng lớn nước biển sẽ tràn vào, đánh chìm tàu ngầm. Nhưng ngay cả khi không xuyên qua cổng sập thì nhiệt năng do tên lửa đẩy ra cũng đủ để làm tan chảy tàu ngầm. Trên thực tế, chỉ cần 1/20 nhiệt năng cũng đủ để đánh chìm tàu ngầm. Loginov đã được huấn luyện đặc biệt để vượt qua hệ thống báo động của nắp ống phóng tên lửa và để kích hoạt gói an toàn, cài đặt bộ đếm thời gian và tẩu thoát.
– Không chỉ để phá hủy tàu thôi chứ? Narmonov hỏi.
– Đông chí tổng bí thư. Padorin nói.
– Yêu cầu một thanh niên làm nhiệm vụ kiểu này mà anh ta biết mình sẽ chết là quá khắc nghiệt. vì vậy chúng tôi đã cân nhắc việc đòi hỏi hơn sẽ là không thực tế. Ít nhất anh ta phải có cơ hội để trốn thoát, nếu không sự mềm yếu trong con người sẽ khiến người ta dễ làm hỏng đại sự .
– Có lý. Alexandrov nói.
– Nếu có hy vọng thì những người trẻ sẵn sàng làm nhiệm vụ, không sợ hãi. Trong trường hợp này, cậu trai Loginov hy vọng sẽ nhận được phần thưởng lớn.
– Và xứng đáng. Narmonov nói.
– Chúng ta sẽ nỗ lực hết sức để cứu chàng trai trẻ này, Gorshkov.
– Nếu cậu ta thực sự đáng tin cậy. Alexandrov nhắc nhở.
– tôi biết rằng cuộc sống của tôi phụ thuộc vào điều này, đồng chí viện sỹ. Padorin nói, vẫn ngồi thẳng lưng. Ông không nhận được câu trả lời, chỉ một nửa trong số các thành viên ngồi quanh bàn gật đầu. Ông đã đối mặt với cái chết trước đây và ở tuổi này thì nó là thứ cuối cùng mà một người đàn ông cần đối mặt.
Nhà Trắng.
Lúc 4.50 chiều, đại sứ Arbatov bước vào Phòng Bầu Dục. Ông ta thấy tổng thống và tiến sỹ Pelt đang ngồi ở ghế dựa, đối mặt với nhau qua bàn của giám đốc điều hành.
– Mời anh ngồi đây, Alex. Cà phê nhé? Tổng thống chỉ vào cái khay ở góc bàn. Arbatov để ý hôm nay ông không uống rượu.
– Không, cảm ơn ngài tổng thống. liệu tôi có thể hỏi…
– Chúng tôi nghĩ chúng tôi đã tìm thấy tàu ngầm của các anh rồi, Alex. Pelt trả lời.
– Chúng tôi vừa nhận được những cuộc gọi khẩn cấp này và đang xác minh nó. Viên tư vấn cấp cao giơ một tờ giấy dính đầy các mẩu tin nhắn.
– Tôi có thể hỏi, nó đang ở đâu vậy? Khuôn mặt viên đại sứ vô cảm.
– Khoảng 300 dặm đông bắc của Norfolk. Chúng tôi chưa phát hiện được vị trí chính xác. Một trong các tàu ngầm của chúng tôi đã báo cáo về một vụ nổ dưới nước ở khu vực này – Không, nó không chính xác. Họ đã ghi âm được con tàu và khi cuộn băng được kiểm tra vài giờ sau, thì họ nghĩ là họ nghe thấy một tàu ngầm của Liên Xô bị chìm sau vụ nổ. Tôi rất tiếc, Alex. Pelt nói.
– Nếu tôi có thể tự đọc được những tài liệu này mà không cần dịch thì sẽ hiểu rõ hơn. Chắc hải quân bên anh cũng thích nói chuyện theo ngôn ngữ của chính họ nhỉ?
– Các sỹ quan không thích dân thường biết quá nhiều. Arbatov mỉm cười.
– Không thể nghi ngờ gì, chuyện này có từ thời đồ đá.
– Dù sao đi nữa thì chúng tôi cũng đang cử tàu và máy bay tìm kiếm ở khu vực này. tổng thống nhìn lên.
– Alex, tôi vừa nói chuyện với Bộ trưởng bộ Hoạt Động Hải Quân, Dan Foster, vài phút trước. Ông ấy nói không hy vọng có người sống sót. Vùng nước sâu cả nghìn feet và anh biết khí hậu khắc nghiệt thế nào rồi. Họ cho biết vị trí xảy ra tai nạn là ở rìa thềm lục địa.
– Norfolk Canyon, thưa ngài. Pelt thêm vào.
– Chung tôi đang tiến hành một cuộc tìm kiếm đầy đủ. tổng thống tiếp tục.
– Bên hải quân đang điều đến vài thiết bị cứu hộ chuyên dụng, thiết bị tìm kiếm và những thứ đại loại như vậy. Nếu xác định được vị trí tàu ngầm, chúng tôi sẽ cử người xuống đó kiểm tra xem có ai còn sống sót không. Bên CNO nói với tôi là nếu vách ngăn tàu ngầm không bị hư hỏng thì vẫn còn hy vọng sống sót, một vấn đề nữa là nguồn oxy cung cấp trong tàu có lẽ sắp hết, tôi nghĩ thời gian đang chống lại chúng ta. Chúng tôi đã bỏ tiền mua hết các thiết bị tuyệt vời này mà chết tiệt là chúng vẫn không thể định vị được con tàu ở ngay gần bờ biển.
Arbatov ghi nhớ từng lời. Đây là bản báo cáo thông tin cực kỳ giá trị. Thỉnh thoảng tổng thống lại tiết lộ…
.Nhân tiện, ngài đại sứ, chính xác thì tàu ngầm các ông đang làm gì ở đây?
– Tôi không biết, tiến sỹ Pelt.
– Tôi tin rằng nó không phải là tàu ngầm tên lửa. Pelt nói.
– vì chúng ta có hiệp ước các tàu sẽ cách xa bờ 500 dặm. Tất nhiên là tàu cứu hộ của chúng tôi sẽ xác minh và không mất nhiều thời gian để biết nó có phải là tàu ngầm tên lửa không…
– Tôi ghi nhận quan điểm của anh. Tuy nhiên, đây là vùng biển quốc tế.
Tổng thống quay lại nói giọng nhẹ nhàng.
– Vậy thì sẽ bao gồm Vịnh Phần Lan, Alex và tôi tin cả Biển Đen nữa. ông cố ý kéo dài giọng, để những lời này vang trong không khí một lúc.
– tôi thực sự hy vọng sẽ không phải quay lại quá khứ với tình huống này. Vì vậy, đây có phải là tên lửa dẫn đường không, Alex?
– Thưa tổng thống, tôi thực sự không biết. Tất nhiên tôi hy vọng là không phải.
Tổng thống có thể thấy những lời nói dối của ông ta cẩn thận đến mức nào. Ông tự hỏi liệu người Nga có thừa nhận rằng có một viên thuyền trưởng bất chấp làm trái mệnh lệnh. Không, họ có thể nói là định vị bị lỗi.
– Được rồi, trong mọi trường hợp thì chúng tôi vẫn tiếp tục hoạt động tìm kiếm và cứu hộ. Chúng ta sẽ sớm biết đây là loại tàu ngầm nào thôi. Tổng thống đột nhiên có vẻ hơi bất an.
– Foster còn nói một điều nữa. Nếu chúng tôi tìm thấy thi thể – thứ lỗi cho tôi vì nói điều bất lịch sự này vào chiều thứ bảy – nhưng tôi nghĩ anh sẽ yêu cầu đưa họ về tổ quốc.
– Tôi chưa nhận được chỉ thị về vấn đề này. viên đại sứ trả lời có vẻ trung thực nhưng đề phòng.
– Họ có giải thích cho tôi rất chi tiết về hoàn cảnh những cái chết như thế này. Nói đơn giản là họ bị đè bẹp bởi áp lực nước, không dễ nhìn. Nhưng họ là đàn ông và xứng đáng nhận được sự tôn trọng phẩm giá kể cả khi đã chết.
Arbatov không còn cách nào khác ngoài việc nói.
– Nếu thi thể người chết được trả lại, tôi tin rằng người dân Liên Xô sẽ cảm ơn tinh thần nhân đạo của đất nước ngài.
– Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Arbatov nhớ rằng con tàu tốt nhất của người Mỹ tên là Glomar Explorer. Đây là con tàu nổi tiếng được CIA chế tạo để trục vớt một tàu ngầm mang tên lửa dẫn đường lớp G của Liên Xô đắm ở Thái Bình Dương. không nghi ngờ gì, nó chắc được cất giữ để chờ cơ hội tiếp theo như thế này. Liên Xô chẳng thể làm gì được để ngăn chặn hoạt động cứu hộ cách bờ biển Mỹ có vài trăm dặm, chắc 300 dặm là nhiều nhất.
– Liên quan đến phần còn lại của con tàu và hài cốt thủy thủ, tôi tin rằng phía các ngài sẽ tuân theo luật pháp quốc tế.
– Tất nhiên rồi, Alex. Tổng thống mỉm cười và chỉ vào một tờ giấy ghi nhớ trên bàn làm việc. Arbatov cố hết sức để kiểm soát bản thân. Ông ta đã bị dắt mũi như một cậu học sinh, mà quên mất tổng thống Hoa Kỳ từng là một thẩm phán tòa án kỹ năng đầy mình – không giống như các nhà lãnh đạo Liên Xô – và biết rất rõ về các mẹo pháp lý. Sao mình lại dễ dàng đánh giá thấp gã khốn này thế nhỉ?
Tổng thống cũng đang cố gắng kiểm soát chính mình. Không phải lúc nào ông cũng nhìn thấy Alex hoảng sợ như thế. Ông ta là một người thông minh, không dễ mất bình tĩnh. Đừng cười, nếu không sẽ rất tệ.
Biên bản ghi nhớ từ Tổng Chưởng Lý vừa được gửi đến vào buổi sáng. Trên đó viết.
Thưa ngài tổng thống,.
Theo yêu cầu của Ngài, tôi đã yêu cầu Phụ trách luật hàng hải kiểm tra quyền sở hữu của những con tàu bị chìm hoặc bị bỏ rơi theo luật quốc tế và việc phân bổ quyền trục vớt những con tàu đó. Có rất nhiều trường hợp như vậy. Một ví dụ đơn giản là tàu Dalmas v Stathos (quyển 84. trang 828, vụ án hàng hải Hoa kỳ năm 1949 trang. 770 [tòa án quận phía Nam New York năm. 1949]):.
Ở đây không đề cập đến vấn đề luật pháp nước ngoài vì.
– quyền cứu hộ được đề xuất bởi luật pháp quốc tế và nói chung không phụ thuộc vào các quy định trong nước của một quốc gia cụ thể. Điều này đã được quy định rõ ràng.
Cơ sở quốc tế ở đây là Công Ước Cứu Hộ 1910 (Brussels), quy định tính chất xuyên quốc gia của luật hàng hải và luật cứu hộ hàng hải. Hoa Kỳ đã công nhận điều này trong Đạo Luật Cứu Trợ năm 1912, tập 37 trang 242, (1912), trang 46 Các quy định của Hoa Kỳ. Phần §§ 727 – 731; và xem thêm tập 37 Trang 1658 (1913).
– Chúng tôi sẽ tuân thủ luật, Alex. tổng thống hứa.
– Mọi điều khoản. và mọi thứ chúng ta trục vớt được, ông nghĩ, sẽ đều được đưa về cảng gần nhất, Norfolk và giao cho các quan chức liên bang đang bận rộn đến quá tải. Nếu Liên Xô muốn lấy lại bất cứ thứ gì, họ có thể kiện lên tòa án hàng hải vốn sẽ được tòa án quận tiếp nhận và xử lý ở Norfolk. Tại tòa, nếu thắng kiện thì tài sản được trả lại cho chủ sở hữu ban đầu. Tuy nhiên trước đó tòa án sẽ phải xác định giá trị các món đồ được trục vớt là bao nhiêu và yêu cầu phía Liên Xô trả phí cứu hộ thích hợp cho Hải Quân Hoa Kỳ. Việc này cũng do tòa án quyết định. Và tất nhiên, theo lần kiểm tra mới nhất, tòa án quận phụ trách hàng hải này còn tồn đọng các vụ án trong 11 tháng tới.
Arbatov sẽ gọi về Moscow để thông báo chuyện này để xem sẽ phải đối phó làm sao. Ông ta tin chắc tổng thống sẽ vui lòng thao túng hệ thống luật phi pháp của Mỹ để phục vụ lợi ích riêng mình. Trong lịch sử, Hiến pháp không cho phép tổng thống được can thiệp vào công việc của tòa án.
Pelt liếc nhìn đồng hồ. Đã đến lúc tung ra một bất ngờ khác. Ông phải thực sự bội phục tổng thống. Vài năm trước, ông ấy chỉ có một chút kiến thức về các vấn đề quốc tế, thế mà ông ấy đã học rất nhanh. Người đàn ông bề ngoài giản dị, ít nói này là người giỏi nhất khi đối mặt với các tình huống, và với kinh nghiệm cả đời làm công tố viên, ông thích chơi trò thương lượng và trao đổi chiến thuật. Ông dường như có thể thao túng mọi người với kỹ năng bình thường đáng sợ. Điện thoại reo lên và Pelt nhấc máy, như kịch bản.
– Tiến sỹ Pelt đây. Vâng đô đốc…ở đâu? Khi nào? Chỉ một người thôi? Đã hiểu…Norfolk? Cảm ơn đô đốc, đó là một tin tức tốt. Tôi sẽ thông báo cho tổng thống ngay lập tức. Nếu có thêm tin gì mới thì hãy cứ thông báo. Pelt quay lại và nói.
– Chúng ta đã cứu được một người, còn sống. lạy chúa.
– Có phải là người sống sót trong chiếc tàu ngầm mất tích không? tổng thống đứng lên.
– Vâng, là một thủy thủ Nga. Một chiếc máy bay trực thăng đã đón anh ấy từ 1 giờ trước và họ đang đưa anh ấy đến bệnh viện Norfolk. Họ cứu được anh ấy tại điểm cách 290 dặm phía đông bắc Norfolk, vì vậy tôi đoán thông tin trùng khớp. Người đó đang bị thương nặng nhưng bệnh viện đã sẵn sàng.
Tổng thống bước về phía bàn làm việc và nhấc máy.
– Grace, cho tôi nói chuyện với Dan Foster ngay bây giờ…đô đốc, tổng thống đây. Người mà chúng ta cứu ấy, khi nào về đến Norfolk? Sẽ mất hai giờ à? ông tỏ vẻ nhăn nhó.
– đô đốc, anh hãy gọi điện đến bệnh viện hải quân và nói với họ là tôi ra lệnh họ làm tất cả mọi thứ có thể cho anh ta. Tôi muốn anh ta được đối xử giống như đối xử với con trai tôi, rõ chưa? Tốt Hãy báo cáo về tình trạng của anh ta mỗi giờ cho tôi. Tôi cần người có kinh nghiệm nhất để xử lý ca này, người giỏi nhất. Cảm ơn đô đốc. ông gác máy.
– Được rồi.
– Có lẽ chúng tôi đã quá bi quan, Alex. Pelt nói.
– Có khi vậy. tổng thống trả lời.
– Anh có bác sĩ ở Đại Sứ Quán chứ?
– Vâng, chúng tôi có, thưa tổng thống.
– Vậy gọi ông ấy đi. Ông ấy sẽ có mọi phương tiện cần thiết. Tôi sẽ sắp xếp. Jeff, chúng ta đang tìm kiếm những người sống sót khác à?
– Vâng, thưa tổng thống. Hiện có 12 máy bay ở khu vực đó và thêm 2 tàu đang được điều ra.
– tốt. tổng thống vỗ tay như đứa trẻ được quà.
– Giờ, nếu tìm thêm được người sống sót, chúng tôi có thể tặng cho đất nước Nga một món quà giáng sinh ý nghĩa. Alex, chúng tôi sẽ làm hết sức mình. Tôi hứa.
– Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa tổng thống. Tôi sẽ ngay lập tức báo tin mừng này về cho đất nước tôi.
– Đừng có vội vã như vậy, Alex. Người đứng đầu nước Mỹ đứng dậy và nắm tay ông.
– Uống gì để ăn mừng nhé.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 01 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 02 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 03 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 04 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 05 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 06 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 07 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 08 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 09 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 10 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 11 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 12 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 13 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 14 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 15 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 16 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 17 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 18 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 19 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 20 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 21 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 22 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 23 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 24 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 25 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 26 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 27 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 28 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 29 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 30 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 31 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 32 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 33 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, toàn tập tại đây.