
Tuyển tập viết văn năm 2018
Tuyển tập viết văn năm 2018 là tập tản văn được chắt lọc từ những bài viết đăng tải trên Instagram cá nhân của nhavantuonglai trong suốt năm vừa qua.
5 phút đọc · lượt xem.
Tuyển tập viết văn năm 2018 là một tập hợp những tản văn đầy cảm xúc, được chắt lọc từ những bài viết đăng tải trên Instagram cá nhân của nhavantuonglai trong suốt một năm qua.
Mỗi bài viết trong tuyển tập viết văn này là một lát cắt tinh tế của cuộc sống, mang đến góc nhìn mới mẻ, sâu sắc và đôi khi đầy bất ngờ về những điều tưởng chừng rất đỗi quen thuộc. Đây không chỉ là một dự án cá nhân mà còn là bước đệm quan trọng trước khi nhavantuonglai chính thức đưa những tác phẩm này đến với độc giả qua một ấn phẩm hoàn chỉnh trong tương lai.
Đọc trọn các bài tinh tuyển tập viết văn năm 2018
Hy vọng rằng từng con chữ trong tuyển tập này sẽ chạm đến trái tim bạn, khơi gợi cảm xúc, và rất mong nhận được những lời góp ý chân thành từ những tâm hồn yêu văn chương.
Bài viết ngày 02 tháng 12 năm 2018
chuyến công tác cuối năm, giúp mình có cơ hội ra lại Hà Nội. đây là lần đầu tiên, sau gần 2 năm chưa được ra lại. với mình, Hà Nội là ký ức tuổi thơ, là tuổi trẻ. chúng vô cùng sống động, và đáng nhớ trong lòng mình.
mình không nhớ từ năm nào, nhưng những giờ chiều chiếu phim cuối tuần trên VTV, những giọng miền bắc, khung cảnh đồng quê cứ từng chút mà in dấu trong lòng mình. khi ấy, và cả hiện tại nữa, mình ước ao được một lần ghé đến, để tìm cảnh đồng lúa cháy vàng sau vụ gặt, những đống rơm cuộn tròn trên ruộng và xa xa là khói đồng chiều. hẳn nhiên rằng, những điều ấy đâu có hiếm với làng quê nơi mình từng sống. nhưng bạn biết đấy – bụt ở nhà đâu có thiêng, mình vẫn cứ ước ao, ao ước mãi như vậy.
sau này, vào đại học rồi mình có nhiều cơ hội để đi xa hơn, những chuyến đi nhớ nhất vẫn là Hà Nội. ở đó, lúc ấy là có những người bạn. bạn của mình không thích người Hà Nội, tại trong góc nhìn của bạn thì họ giả tạo, khó gần quá; còn mình lại khác, mình chẳng thấy vậy, tự nhiên mà hòa hợp. có lẽ chăng không khí nơi này là phù hợp với mình?
bận rộn với công việc, phải hôm cuối mình mới có cơ hội ra ngoài, tính ghé vườn hoa ở bãi đá sông Hồng nhưng gặp mưa nên tiêu tan kế hoạch. biết đâu được, biết mình sắp đi nên Hà Nội chẳng muốn mình đi thêm đâu khác nữa.
chiều hôm ấy, mình hẹn bạn, cuộc hẹn cuối ở Hà Nội. trong những bạn bè còn sót lại của Hà Nội, đó có lẽ là người đem đến cho mình nhiều kỷ niệm và cảm xúc nhất. mình cảm giác, đó sẽ là lần cuối, lần cuối cho cuộc gặp với những cảm xúc tự nhiên vốn có. sau chuyến ấy, bạn sẽ hết học và về quê, còn mình lại tiếp tục nhịp sống bộn bề ở một nơi xa Hà Nội.
bạn từng đến Huế, có lẽ đó là niềm hy vọng duy nhất, len lỏi trong cuộc trò chuyện, cho những lần gặp gỡ mãi về sau này. hẳn nhiên rằng, mình biết bạn vẫn sẽ ở đó, chẳng đi đâu xa cả. nhưng thời gian dễ làm người ta thay đổi, biết một lúc nào đó, liệu bạn hay mình đâu có tha thiết những cuộc gặp gỡ - thì có phải chăng lúc này là điều tốt nhất mà chúng mình có?
Bài viết ngày 06 tháng 12 năm 2018
mình vẫn luôn nghĩ đơn giản rằng, hết đại học thì cũng là lúc phải trưởng thành, không thay đổi thì cũng cần có trách nhiệm. thành phố của mình cũng như vậy, Huế đang dần thay đổi, không phải trưởng thành cũng chẳng già cỗi đi, nó trẻ hóa theo cách mình chẳng muốn nhắc đến.
nhưng có lẽ, khoảnh khắc là điều mà thành phố ấy đợi. đợi cho những người sâu nặng với nó rời đi hết, trưởng thành và bận rộn với cuộc sống mới; mới có thể xoay mình thay đổi, để những kỷ niệm của người cũ không bị nhàu nhĩ những vết buồn của riêng họ.
trong chuyến đi cuối cùng ra Hà Nội, bạn gặp mình và bảo, anh may mắn bởi lúc nào đến thì cũng là lúc Hà Nội đẹp nhất. thời tiết nhẹ nhàng, se se lạnh, lá mùa thu và hoa mùa xuân rộn ràng khắp nẻo đường anh đi. Còn những lúc khác, những khi anh không hay, thì nơi này khắc nghiệt, mệt mỏi và xô bồ lắm.
nhưng điều mà bạn chẳng biết, rằng Hà Nội vẫn chỉ đẹp khi mình còn chưa biết nhiều về nó. sự choáng ngợp, những ngõ ngách, điều thú vị và cả những trải nghiệm suốt bao năm qua, Hà Nội là một gốc nhỏ tô điểm thêm bao màu sắc cho những điều đẹp đẽ ấy.
chuyến đi này, chuyến đi cuối cùng của tuổi trẻ, đã trọn vẹn theo một cách mà mình không thể nào quên được, khi trước đó mình sợ hãi – liệu chẳng còn ai, thì nơi này có còn hấp dẫn và đẹp đẽ trong lòng mình; hay chỉ còn lại là sự trống rỗng, vô định và không phải điều mình hướng đến?
Đọc thêm các tuyển tập viết văn khác
