Tuyển tập viết văn năm 2020 là tập tản văn được chắt lọc từ những bài viết đăng tải trên Instagram cá nhân của nhavantuonglai trong suốt năm vừa qua.

Tuyển tập viết văn năm 2020

Tuyển tập viết văn năm 2020 là tập tản văn được chắt lọc từ những bài viết đăng tải trên Instagram cá nhân của nhavantuonglai trong suốt năm vừa qua.

135 phút đọc  · lượt xem.

Tuyển tập viết văn năm 2020 là một tập hợp những tản văn đầy cảm xúc, được chắt lọc từ những bài viết đăng tải trên Instagram cá nhân của nhavantuonglai trong suốt một năm qua.

Mỗi bài viết trong tuyển tập viết văn này là một lát cắt tinh tế của cuộc sống, mang đến góc nhìn mới mẻ, sâu sắc và đôi khi đầy bất ngờ về những điều tưởng chừng rất đỗi quen thuộc. Đây không chỉ là một dự án cá nhân mà còn là bước đệm quan trọng trước khi nhavantuonglai chính thức đưa những tác phẩm này đến với độc giả qua một ấn phẩm hoàn chỉnh trong tương lai.

Đọc trọn các bài tinh tuyển tập viết văn năm 2020

Hy vọng rằng từng con chữ trong tuyển tập này sẽ chạm đến trái tim bạn, khơi gợi cảm xúc, và rất mong nhận được những lời góp ý chân thành từ những tâm hồn yêu văn chương.

Bài viết ngày 30 tháng 09 năm 2020

một điều khá rõ ràng là, Trung Thu không thể nào quan trọng, hấp dẫn bằng Tết Nguyên Đán được. nhưng nếu nói đến sự gần gũi, đong đầy cảm xúc và dư vị để nhớ về hơn cả, mình sẽ chọn Trung Thu.

điều rộn ràng nhất, có lẽ là tiếng trống tùng tùng cắc tùng tùng pha lẫn tiếng hò reo từ đoàn Lân. đó là những anh trai trong xóm nhỏ, khoác lên mình cái đầu Lân với mặt ông Địa, đi đến từng nhà để quyên tiền. nhà ai sẵn lòng thì bật đèn sáng, nhà nào chưa thì tắt điện như đi ngủ sớm. những điệu nhảy của đoàn Lân cứ lặp tới lặp lui như cách Tây Du Ký (1986) chiếu mỗi hè, nhưng có ai quan tâm nó nhàm chán và quen thuộc đến thế nào đâu, bởi cứ một lần trống nổi lên, mỗi lần Lân đảo bước, lại thêm một lần để mong ngóng và thích thú.

nhà nào tự nhiên hiền lành thì xong trận sẽ dúi ít đồng bạc lẻ cho Lân, nhà nào nghịch thì treo lên để mấy anh thêm bở hơi tai. tiền có từ từng nhà chẳng đáng là bao, nhất là khi so với thời nay, chừng 5, 10 nghìn thôi chứ có nhiều nhặn gì. nhưng đi quanh xóm, gom cũng đủ cho mỗi đứa trẻ một cái bánh trung thu nhỏ kèm ít kẹo, bánh.

còn lung linh nhất, chính là những chiếc đèn trung thu tự chế. nhà nghèo, tự tìm lấy niềm vui ở xung quanh chứ có mong ngóng sự lấp lánh diệu kỳ nào khác. vỏ lon cho ai có điều kiện, bìa giấy cho ai biết tận dụng cuốn vở từ năm ngoái. ai chăm thì đục lỗ, khéo tay thì khắc hình, còn không thì rạch đôi đường cho ánh sáng xuyên qua. kiếm thêm sợi dây nhỏ với nhành cây tươi, (tươi thôi, chứ cành khô thì giòn, chạy nhanh dễ gãy), ấy thế là có ngay chiếc đèn trung thu để vui cùng bè bạn.

ai lớn hơn, thấy thế thật trẻ con thì đi ra vườn chặt cây tre nhỏ, cắt lấy một đốt với một đoạn dư ra, tẩm thêm dầu hoả với một nùi giẻ là thành cây đuốc nhỏ. lần nào tiếng trống vang lẫn tiếng huyên náo vang lại từ xa, thì ngay lập tức cầm thêm chiếc bật lửa mà đi theo để chung vui.

trong cái khung cảnh tranh tối tranh sáng của những chiếc đèn loe lói ấy, mình như lọt nhỏm, hoà mình vào sự háo hức của ngày trung thu sắp đến. sự nghèo nàn, khốn khó trong những ngày ấy trở nên nhạt nhoà, vô thường để nhường chỗ cho niềm vui, cảm xúc vỡ oà và dư vị ngọt ngào của những viên kẹo, chiếc bánh trung thu.

Bài viết ngày 30 tháng 08 năm 2020

lúc còn ở Đà Nẵng, gần trọ lúc ấy có một cái công trường đang xây dở dang, ban sáng đi ngang là thấy xe lớn xe nhỏ chạy vào chạy ra, đêm xuống lại nghe tiếng máy móc rì rầm. có lẽ, công nhân ở đây thích làm ca đêm, khi có nhiều đêm tỉnh giấc bởi tiếng ồn, nhưng cũng có khi vì mình gặp họ làm việc ban đêm nhiều hơn nên mới thế.

những khi ấy, mở mắt ra là thấy một vệt sáng dài, hắt từ cửa sổ hắt ngang tầm mắt, đưa tay lên là thấy sáng cả bàn tay. còn nếu nhìn ra ô cửa sổ, sẽ thấy tầng trên cùng đèn sáng lóa, lâu lâu lại lóe lên vài tia lửa vàng khi mối hàn chạm nhau.

nhưng cũng có nhiều đêm, mình tỉnh giấc không vì tiếng ồn ngoài kia, mà bởi những gì diễn ra trong đầu, là những cơn mê dở dang. những lần đó, có những cơn mơ sống động, đượm hình ảnh thân thuộc và mùi vị thân quen. sự sống động ấy đủ dai dẳng, để khi mắt mình quen với bóng tối, thì vẫn cảm nhận chút mùi vị nào xung quanh đây.

mình được dạy rằng, giấc mơ là phản ánh những điều gì đó mà ta không sẵn sàng chia sẻ ở thế giới đời thực, đó chính là suy tưởng, là nhu cầu tiềm ẩn về của cá nhân. nhưng cũng có những lúc, giấc mơ về một ai đó lại hiện về. những khi ấy, mình không nghĩ chỉ riêng suy tưởng về chính mình, mà có thể là một tín hiệu trong sự kết nối của mình lẫn bạn.

bởi vậy, nhiều khi tỉnh giấc, tỉnh táo hẳn vì những giấc mơ như thế, mình lại nhắn xem bạn có thật sự đang ổn, hay có đang cần mình vào những ngày này? mình không biết giải thích gì với bạn, nhưng mình biết bạn hiểu điều mình nói là gì. nếu bạn nói rằng bạn ổn, mình an lành mà ngủ tiếp. còn nếu bạn bảo không, thì mình biết điều đang chờ đón mình trong ngày mai sẽ là gì…

Bài viết ngày 30 tháng 07 năm 2020

giữa chừng trò chuyện đêm khuya, bạn bảo, kế hoạch tầm tuổi mình sẽ du học ở Bắc Âu, nơi phúc lợi tốt và nhiều cơ hội phát triển. kết thúc trò chuyện, mình nằm mình nghĩ, người chọn du học chắc phải kiên định với con đường và thành tựu của mình lắm; bởi nơi đất khách có ai thân thuộc đâu, bạn thân tình dễ gì kiếm được, và gia đình cũng xa xôi nhiều bước; nhà có biến cố hay bạn có mốc đáng nhớ cũng chỉ biết chia sẻ qua màn hình.

nghĩ xong vậy, tự nhiên buồn. u là trời, vậy chưa cần lập gia đình, thì bạn với mình đã tách riêng cuộc sống với nhau rồi cơ đấy. còn bao ngày nữa nhỉ, chắc cũng tầm 2 năm đổ lại, để cùng lên núi chơi, lang thang ở biển, và thinh lặng trong quán cafe.

rồi tối hôm trước, bạn khác kể chuyện, em khóa dưới du học cùng ngành ở nước ngoài, thấy cơ hội tốt nên rủ bạn sang cùng. bạn chần chừ bởi vừa muốn trốn áp lực, khi so cùng trang lứa thì thành tựu cuộc sống không bằng (vì bận học lên); lại sợ không đủ động lực để vượt qua những thử thách ở bên kia. mình nói đại ý, du học về thì em vẫn như vậy, không thay đổi gì trong khi bạn cùng lứa đã khác – trong góc nhìn của các bạn. chỉ có em trong thế giới của em mới là khác. nên cứ quyết định theo kế hoạch mà em đã lựa chọn, đừng nghĩ gì nhiều quá.

mình thì mình vẫn thích ở đây hơn, bởi vừa vặn như chiếc áo may đo, đủ cho mình học tập và phát triển; ở đây cũng có bạn bè với những người thương mến, và cảnh vật còn chưa khám phá hết – thì sao cần phải đi ra ngoài nhiều. mà cũng có lẽ, do mình dành nhiều thời gian để rong ruổi trong quá khứ quá, nên giờ mất cảm hứng cho một hành trình nào khác. hành trình tiếp theo mà mình nghĩ tới, chắc là sẽ về Huế sau tầm 3 hay 4 năm nữa, mà dù thời gian dạo này trôi qua nhanh, thì chuyện ấy cũng hãy còn xa xôi lắm.

mà nói chuyện bạn bè đi xa, dạo này mình nghe nhiều, rồi các bạn đi nhiều quá. hành trình của các bạn, mình luôn ủng hộ bằng mọi cách; nhưng cảm xúc cá nhân thì, mình vẫn cứ hụt hẫng theo ngày tháng. bởi bạn đi rồi, đi hết, thì còn mấy ai đủ chân tình bên cạnh mình nữa. nhưng dù vậy, mình không cần bạn làm mình vui, cũng chẳng muốn đem nỗi buồn tới cho bạn; tụi mình vẫn cứ vậy, cứ sống trong cuộc đời mỗi đứa muốn, và vui cùng khi còn là bạn của nhau.

Bài viết ngày 30 tháng 05 năm 2020

thời điểm này tròn một năm về trước, mình tạm biệt Đà Nẵng để lên Đà Lạt, rồi từ đó mà Nam tiến.

khi quyết định, điều lớn lao nhất mà mình nghĩ đến, là đi thật xa để bản thân thêm trưởng thành và có nhiều hơn một cơ hội để làm mình tốt hơn. điều này, nay mình cũng cần cảm nhận được, mình sống có trách nhiệm hơn như một người trưởng thành, được ghi nhận giá trị hơn như rằng mọi thứ mình làm là rất tốt.

nhưng, chẳng có lựa chọn nào là hoàn hảo, và chuyến đi này là một sự đánh đổi, điều mình mất đi chính là sự kết nối. Huế trong mình là quê hương, bạn bè gặp ở đó cũng vô cùng thân thương, nhưng sâu sắc về con người không đậm bằng không gian, chính bởi thế mình nhớ Huế nhiều ở cảnh vật hơn là con người. Đà Nẵng lại khác, nơi ấy chẳng có gì hết, vì thế mình kết nối với mọi người được sâu và cảm như rằng trọn vẹn hơn.

sự trọn vẹn ấy, khiến cho những lúc yếu lòng vì lạc lõng và quá mệt mỏi ở Sài Gòn, mình lại muốn về hẳn Đà Nẵng, để có bạn bè, có anh em đang dang tay chờ đón. và cũng chẳng biết nói sao, khi hành trình đi xa của mình rồi cũng dừng và lại quay về nơi chốn thân thuộc, cũng là lúc mọi người lại đi tiếp ở muôn nơi.

nên lúc mình nói lời tạm biệt, mình chợt nhận ra nhiều người quý mình lắm, đến mức mà tấm chân tình của họ mình sẽ không bao giờ có thể phản hồi lại tương xứng. có lẽ những điều ấy đến vào khi mọi chuyện là tốt đẹp nhất, mình và bạn cứ nhớ nhau vì ký ức đẹp đẽ ấy, đọng lại như thế và nhắc, để chúng mình chẳng thể nào mà quên.

Bài viết ngày 29 tháng 11 năm 2020

lúc bà nội còn sống, thi thoảng lại kéo mình lại, nhét vào túi vài đồng bạc lẻ. ông ngoại trước khi mất thì để cho mẹ mình chậu cây chăm kỹ, đem vào nhà mọi người gọi ấy là cây ông ngoại.

nay mình còn ông nội với bà ngoại, người đang khoẻ và người phải chống gậy. nhưng khi thấy mình lại móm mém cười lúc nào lấy vợ, rồi tao có cái này cho mi nè…đoạn Tết, mình ghé nhà ông bà của Quỳnh chơi. hỏi chuyện một lát rồi bà đem vào 3 tô phở, cho mình, Quỳnh và em gái. trong thì tụi mình ngồi ăn, ngoài thì ông ngắm mưa bà lại nhặt rau, nhìn mọi thứ diễn ra tạo cho mình cảm giác khá thoải mái dù mới đến lần đầu.

ở quê, ba mẹ đời trước thường chia đất cho con cái lúc trưởng thành. nhà kia gần hàng xóm mình, không chịu phần nên tranh ồn ào cả mấy năm. nhưng khi chị kia gặp chuyện chẳng lành phải nằm viện, mấy anh em lại bán rừng bán đất để góp tiền cứu em. lẳng lặng mà cứu chứ không còn ồn ào như trước.

thời trước, bậc cha chú sống theo một kiểu rất khác. mình chẳng biết gọi là chân thành đầy chất phác thì có đúng hay không, nhưng có vẻ như gần nghĩa nhất để diễn giải. nói thế không vì thời nay không như vậy. nhưng giữa một xã hội mà niềm tin gắn liền với sự ngây thơ, thì mình thật sự trân trọng cách của người thế hệ cũ đối xử với nhau, và với con trẻ.

tất nhiên, mỗi thế hệ lại có câu chuyện và giá trị riêng để gìn giữ hoặc ghi nhận. nhưng đôi lúc mình lại mâu thuẫn khi tiếp xúc với những người của thế hệ cũ, một mặt là khác biệt mạnh mẽ về tư tưởng, mặt khác lại lo sự biến mất của họ làm hành tử tế xử biến mất theo.

mà nói mâu thuẫn thế, chứ mình hiểu được tại sao bản thân lại nghĩ vậy…

Bài viết ngày 29 tháng 09 năm 2020

xem lại Google Photos, mới hay ngày này năm ngoái, công ty cũ phá sản, mình lên dọn đồ mà vẫn chưa thấm chuyện gì đang diễn ra. đoạn ấy mới chân ướt chân ráo vào Sài Gòn, nên ấy cũng xem như cú sốc khá nặng nề, bởi mọi thứ đã đâu vào đâu đâu.

cũng may mắn rằng, tuy đào thải nhanh, nhưng thành phố này lại rất năng động và gọn gàng cho những tình huống. hôm nay mình gói gém đồ đạc đem về rồi lên mạng đi tìm chỗ nộp lại cv, sáng mai được gọi để chiều đến phỏng vấn, và ngày mốt là ngày đầu tiên cho công việc mới. giai đoạn ấy, khoảnh khắc chuyển tiếp giữa đang làm việc – thất nghiệp – có công việc mới diễn ra cũng rất nhanh như cách anh giám đốc cũ báo phá sản, mình đi làm mà cũng mất một thời gian để thấm xem chuyện gì đang diễn ra.

mình nghĩ, đó là hệ quả từ sự năng động, vừa hấp dẫn lại vô cùng khắc nghiệt của thành phố này. năng động là vì, mọi người tụ lại, đủ sắc đủ màu hoà lại, trộn lẫn với nhau. hấp dẫn là vì cơ hội luôn sẵn sàng và dễ dàng có được – chỉ là, bạn có chấp nhận vị trí với công việc ấy không mà thôi. và khắc nghiệt, khi mà cơ hội cạnh tranh quá nhiều, cả cấp độ nhân viên lẫn giải pháp, thì chỉ một giây phút lơ là thôi – thì mọi thứ sẽ trở về lại vạch bắt đầu.

cũng có lẽ vì thế, mà trong những cuộc trò chuyện về dự định tương lai của mình lẫn bạn, điều níu tụi mình đến với thành phố này đơn giản là những cơ hội. tụi mình xem cơ hội là lựa chọn để tại nên sự trưởng thành, chắc chắn cho hiện tại và cả tương lai.

điều ấy, khi nói ra rồi, và cả trong những giây phút suy nghĩ lúc tỉnh giấc giữa đêm. mình chợt nhận ra, bản thân như đang ở trên một chiếc thuyền với chiếc mỏ neo và một màn đêm vừa sáng vừa sâu thăm thẳm. biết là đi đến đâu đâu đó, nhưng màn đêm lại sâu quá, sợ ném mỏ neo xuống thì không biết khi nào mới chạm đáy để ghì lại…

Bài viết ngày 28 tháng 06 năm 2020

giữa tâm bão, bạn nhắn rằng bé nay cũng 8 tháng, mỗi ngày trôi qua là một ngày lo, nay không dám thuê người tắm cho bé, cũng phải chuẩn bị nhiều hơn để vào bệnh viện quốc tế.

xong nói chuyện mãi thế lại buồn quá, bạn bảo rằng ba mẹ bé đang phân vân giữa tên An và một cái tên khác. An thì yên bình, tĩnh tại hơn cái tên kia.

nhưng cũng là bạn, một phút sau lại hỏi mình, tên thế có phải là nhàn nhã, bình lặng quá hay không?đoạn ấy, tự nhiên mình nhớ lại lời bác Giang khi gặp trong talkshow đoạn bên Nhân văn. lúc ấy bác nói rằng, làm cha mẹ phần nhiều là sự chủ động – sẵn sàng làm cha mẹ thì cũng sẵn sàng đón nhận đứa trẻ ra đời, (loại những trường hợp vỡ kế hoạch hay không trong dự tính nhé). nhưng nếu đánh giá ngược lại, đó là sự bị động của đứa trẻ – không ai hỏi liệu nó đã muốn ra đời hay chưa, muốn được sống trong môi trường với cha mẹ nuôi dạy như thế nào.

điều này, có thể hơi mơ hồ khi diễn giải, nhưng nó cũng ngầm trao thêm trách nhiệm cho cha mẹ, quyền tự quyết của con trẻ trong việc trở thành điều nó muốn, và chịu trách nhiệm cho điều nó trở thành…

mình đem đại ý ấy mà nói lại với bạn, rằng hãy hỏi đứa nhỏ xem, muốn ra đời được thăng tiến vù vù, hay bình lặng vừa đủ sống qua ngày. tất nhiên, đó chỉ là câu nói vu vơ, và chẳng thể nào hiện thực. nhưng trong điều ấy, mình cũng chỉ đang cố truyền cho bạn hiểu được rằng hãy để những đứa trẻ tương lai được quyền quyết định số phận của nó, dù là nhỏ nhoi, cũng nên là có.

xong vài hôm sau, bạn nhắn lại, đêm ngủ nằm mộng thấy nhắc đặt tên con là An…

Bài viết ngày 27 tháng 08 năm 2020

trong khoảng 1 tháng trở lại đây, với 2 tuần cao điểm, mình dành phần lớn thời gian viết cá nhân để biên tập lại toàn bộ bài đã đăng trên này.

quá trình biên tập, giúp mình nhìn lại những gì mình đã viết trong hơn 1 năm vừa qua. một điều rõ ràng là, văn của những ngày ở Đà Nẵng và chuyển tiếp xuống Sài Gòn thì mang tính tự sự nhiều hơn hơn. nó như là nhật ký vậy, đủ đong đầy cảm xúc để mình nhận định như thế.

một vấn đề mình nhận ra khi đọc lại, đó là kỹ năng viết dần được cải thiện, rất là nhiều. văn của hơn 1 năm về trước vẫn có những đoạn tối nghĩa, đau đầu lắm mới làm sáng ý và có đoạn phải tạm để vậy mà sửa sau. khi mình quan sát và lắng nghe những gì bạn bè xung quanh chia sẻ, một điểm chung khi viết của mấy bạn đó là ngại, bởi thấy chữ nghĩa không ổn, viết ra lại sợ cười chê.

với mình, viết chưa bao giờ là một công việc đơn giản, câu văn này ai cũng có thể viết ra. nhưng để neo nó trong tâm trí người đọc, thì không phải ai cũng làm được.

viết cũng như mọi kỹ năng khác, cần luyện tập và thực hành liên tục, chấp nhận văn mình chưa đủ tốt ở hiện tại mà cố gắng để hoàn thiện cho tương lai. do thế, mình vẫn luôn khuyến khích bạn mình rằng, nhật ký là bước khởi đầu hoàn hảo cho việc viết. bởi ít nhất, bạn cũng đang cố gắng sắp xếp mọi thứ trong ngày lẫn cảm xúc thật ngăn nắp qua từng con chữ.

mình cũng không nghĩ rằng văn hiện tại đã đủ tốt, khi bản thân vẫn nhận ra những vấn đề riêng của nó. mình đang cố gắng thay đổi, học cách để chỉnh chu và đi vào đúng trọng tâm hơn trước. đó có thể là 1 hành trình dài, nhưng cũng có thể là chuyến dạo chơi thú vị – nếu ngay hiện tại, mình sẵn lòng mà bước về phía nó…

Bài viết ngày 27 tháng 03 năm 2020

đoạn năm cuối đại học, mình mới bắt đầu mò ra khỏi phòng trọ để tìm cà phê uống. cảm nhận hương vị đủ rồi mới thấy ba năm trước đó sống hoài sống phí như thế nào.

buồn cười là đoạn mới vào thành phố, là sống ngay con đường cà phê cóc, đi ra toàn thấy người với người ngồi trên những chiếc ghế đỏ mà chuyện trò với nhau. ký ức lúc đó đến nay vẫn đẹp, bởi góc phố đó đủ không yên bình để mình tận hưởng cái mát dịu của đất cố đô mỗi lúc về.

dịp ấy một ly cà phê sữa chỉ bảy nghìn, vị thơm thơm bùi bùi mà mình nói đùa với bạn là cà phê bắp – uống mãi là thấy buồn ngủ chứ tỉnh táo gì đâu. nhưng cũng vì cái vị ấy mà đứa bạn người phương xa cứ muốn ở lại để đắm chìm trong hương vị cà phê. vì thế nên những lần tiếp theo khi dẫn bạn bè loanh quanh thành phố, thì hẳn nào cũng có thử cái món ấy cho bạn trầm trồ. mà đa số đều trầm trồ thật, có là không chỉ khi bạn không thích cà phê thôi à.

rồi sau đó biết Nghĩa với Tân lúc quá muộn màng, biết rồi cũng là lúc tạm biệt Huế mà lên đường vào Đà Nẵng, những cuộc trò chuyện với tạm biệt cứ thế mà dở dang và chẳng biết phải kết bài tạm biệt thế nào. mãi sau này khi quay trở lại, bạn chưa rời thành phố thì mình lại hẹn về góc thân thuộc, ngồi cạnh nhau nói lại những chuyện cũ và sự rối rắm của những kẻ đang học trưởng thành. những lúc ấy, không gian cà phê Huế với mình như là cách để định nghĩa khái niệm thời gian – ta tới một nơi nào đó, ở đó rồi ký ức lẫn những điều cũ kỹ sẽ quay lại bên ta.

chỉ có điều, cỗ máy ấy không bao giờ trọn vẹn. mình chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nào sống trọn trong từng khoảnh khắc cũ kỹ kia, thêm một lần nào khác.

Bài viết ngày 26 tháng 06 năm 2020

đối diện phòng trọ mình có một con kênh vắt ngang.

đoạn mới đến, khi cuối tuần không dám mở cửa sổ vì hôi tanh quá, do nước trong kênh không chảy được nhiều bởi rác ứ tùm lum, chuyện ấy đủ mệt mỏi đến mức từng muốn tìm trọ mới cho lành.

trước tết, người ta kéo sà lan tới, múc lên bùn với cỏ rác rồi gọi đó là nạo vét, làm thế chừng cho tới khi mình gần về thì ngưng.

kết quả là, mình thấy dòng nước trong kênh bắt đầu chảy, mùi hôi trước kia nay cũng không còn. xong sáng sáng có mấy ông bà với cô chú chạy thể dục quanh đó, trước cũng có nhưng không đông như hội lúc bây giờ, mình trước khi xuống cầu thang đi làm cũng phải nhìn qua một chút cho có năng lượng mới bước tiếp.

rồi tối tối đi làm về, tới trọ phải ngước lên bầu trời đang ửng đỏ để thấy cả đàn diều bay phất phới, người ta tới đông bởi sát đó là một bãi cỏ rộng, rộng đủ cho mọi người quây quần ngắm hoàng hôn và thả hồn theo cánh gió bay. giờ thì mình cất cái ý định chuyển trọ ấy sang một bên, để tận hưởng chút cảm giác đầy sức sống ban sáng, và ngắm cánh diều bay tự do lúc ban chiều.

thấy vậy, cũng thoã lòng ghê lắm.

Bài viết ngày 25 tháng 12 năm 2020

khi còn ở Huế, mình hay lên chùa. còn ở Đà Nẵng lại hay ghé các nhà thờ. mình không cầu nguyện hay mong ngóng gì ở đó cả, chỉ đến và quan sát cách mọi người thành tâm hướng về thần thánh đang theo.

bạn mình từng nói rằng, không gian ở nhà thờ an toàn, ấm áp hơn những gì gia đình bạn đem đến. ở nhà thờ, bạn thấy chẳng có vị nào trên cao phán xét cả, dường như họ chấp nhận và bao dung bạn đầy vô tư.

mình lại không như thế, đầu mình lúc nào cũng ngập tràn suy nghĩ, nhưng đứng tượng Chúa với Phật lại thấy trống rỗng. trống rỗng, là không có ý niệm nào xuất hiện vào khoảnh khắc ấy cả. đi chùa cùng bạn, bạn tưởng mình mong nguyện nhiều lắm tại đứng yên như rất tập trung, nhưng hồi hỏi ra mới hay mình chẳng biết mong gì, và tin sao để nó thành hiện thực.

hồi đầu, mình nghĩ ấy có lẽ là điều tệ hại, các vị thánh đã từ chối mình chăng? hay rằng mình chưa đủ điều kiện, chưa đủ khổ đau để các ngài chở che, ban phát.

ngây thơ nghĩ vậy, nên rất nhiều lần mình thử nhắm mắt, tập trung mong nguyện đủ điều trước tượng các ngài, và rồi mở mắt ra lại chẳng thấy gì xảy ra hết…

sau này, mình gặp bạn phượt Phật thủ mà đã từng kể, bạn nghe chuyện xong bảo ấy là một điều tốt. bởi, không phải ai cũng có thể trống rỗng, không bị thôi thúc những ham muốn, những cảm giác chở che và được chở che khi đứng trước các ngài. mỗi người sẽ có một cách tiếp cận riêng với đức tin của mình, và các ngài ấy cũng sẽ có câu chuyện lẫn ý đồ riêng cho mỗi người, chỉ là – có thể mình chưa tìm ra, nhìn thấy mà thôi.

mình nghe vậy thì tất nhiên cũng chỉ biết vậy, không biết nói lại gì hơn. nhưng từ sau dịp gặp bạn, mình đỡ phần nào áp lực, đỡ cảm thấy vô nghĩa vì trống rỗng khi đứng trước tượng các ngài…

Bài viết ngày 25 tháng 10 năm 2020

năm nay dịch, nên đa số kế hoạch đều bị hoãn. năm ngoái có Sony show, đến xem công nghệ từ tương lai là như nào. lại có Ngọt show, đến để gào khan cả giọng rồi điên cuồng nhảy múa. có thêm những kế hoạch đi đây đi kia, gặp người này người khác, nhưng đều huỷ hoặc chờ đợi một dịp nào tốt hơn.

hôm nay Onedrive nhắc, ngày này năm ngoái là show Ngọt 3, lần đầu tiên thấy những con người đó bằng xương bằng thịt, nghe ca từ bằng chất giọng thật sự chứ không phải qua tai nghe. sự điên cuồng ngày ấy, diễn ra giữa lúc cần một điểm tựa để khỏi rơi thêm nữa, nên cũng cảm thấy may mắn vì họ đã đến.

tuy nhiên, những sự thiếu ổn định không vì dịch mà hoãn, huỷ hay chờ một dịp nào khác. lại thi thoảng, có những chuyện theo lý do dịch mà làm mình mệt mỏi, rối trí hơn. dù vậy, nhạc nhẽo vẫn trường tồn giữa biến động, xuất hiện đủ làm mọi thứ bớt nhạt nhẽo hơn. nên, cảm thấy bản thân có chút gì đó may mắn, vì còn điểm để tựa vào khi người ta chưa đến lại…

Đừng chào tạm biệt, hãy nói hẹn gặp lại

màn hình điện thoại sáng lên, mình nhìn xuống rồi ngước lên với bạn, còn 5 phút nữa là tàu đến nhỉ? bạn mỉm cười gật đầu rồi đứng dậy, mang balo trên vai và xách túi đồ. chuẩn bị đủ cả, bạn lại nhìn lại hỏi, không vào cùng ư? mình lắc đầu, tạm biệt ở đây là được rồi. xong, mình với bạn ôm nhau, vỗ vai đôi cái rồi bạn bước thẳng một mạch vào nhà ga. khi khuất bóng chưa chừng đôi giây, xa xa vọng lại tiếng tàu. nếu đứng thêm chút nữa, mình sẽ nghe rõ hơn, nhưng mình không đứng lại mà lấy xe chạy thẳng một mạch về nhà.

lần ấy, mình tạm biệt một người mới mấy hôm trước ghé lại Huế chơi đôi ngày. cũng đôi ngày ấy, là lâu lắm rồi mới gặp lại, sau những đứt quãng của khoảng cách địa lý và bộn bề công việc. nay bạn có công chuyện tiện ghé ngang đây, thì mình cũng đáp lòng như những ngày ghé Hà Nội và hẹn bạn.

có một điều mà mình không nói, bạn cũng hiểu, đó là mình không muốn nói lời tạm biệt. với bản thân mình, không có ai biến mất khỏi cuộc đời mình, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. một chuyến tàu trôi qua, một tiếng kèn ai oán vang lên là tín hiệu của những ngày trình mới, không phải là kết thúc một điều gì. bởi nếu có là kết thúc, thì sẽ không có chữ duyên để lỡ gặp lại một ai đó, nhìn thấy sự trưởng thành thể hiện khắp hình hài lẫn lời nói. nên tạm biệt, giống như cách chúng ta chấp nhận rằng một ai đó sẽ sắp sửa nhạt nhoà trong cuộc đời mình.

nhưng thật là như thế, thì cũng chẳng có một thoáng, chốc trôi qua nào đó, một hình ảnh hay khuôn mặt khi không lại hiện lên và gợi thêm nhiều cảm xúc kéo theo. nên, hãy đừng tạm biệt một ai cả, hãy hẹn gặp để lại nhìn thấy nhau…

Bài viết ngày 25 tháng 01 năm 2020

hồi còn sinh viên, mình thật sự không cảm được cái không khí đón đợi ngày về của những đứa bạn. có những đứa một lần rời nhà là một lần rơm rớm nước mắt, bởi ngày về xa xôi đến ba trăm ngày tiếp theo. có người nói, nhà là nơi trú ngụ sau cùng giữa những cơn bão cuộc sống.

cảm giác đi học với mình là một trải nghiệm, nên mọi thứ rất bình yên và nhẹ nhàng, nên cái gọi là cảm giác trụ ấy ấy rất là mờ nhạt. nhưng khi hết đi học rồi, đi làm rồi mới cảm nhận những gánh nặng và áp lực vô hình đè lên vai, đi làm xa nữa, nhiều hôm giữa đêm tỉnh giấc và chẳng thể nào ngủ tiếp vì trong cơn mê là khung cảnh và mùi vị của nhà.

cái mùi vị ấy nó thật đến mức những lúc tỉnh vẫn thấy thoang thoảng đâu đó, cái gọi là cần một nơi để trú ngụ giữa mọi thứ hỗn tạp của cuộc sống mà mình từng nghe, nay sinh động lắm. nhớ nhà là một cảm giác không cần diễn tả nhiều mà người ta vẫn hiểu, nhưng mình phải đợi đến khi đi xa rồi mới biết nó dữ dội đến nhường nào.

trước Tết âm một tháng, mình gặp bạn rồi bảo khi nào về anh em hẹn về cùng nhé. bạn mình bảo tính đi đèo, anh định chạy xe về nhưng đi một mình buồn quá, mình gật đầu như những lời hẹn rong chơi của hai anh em từ trước.

nhưng khi mình chạy ngoài đường, nhạc xuân với nhạc Tết ngập tràn khắp nơi, pha lẫn giữa những tiếng còi xe, và cả cái không khí lành lạnh đậm âm hưởng của Huế nữa, mình như muốn trở về những ngày cuối năm ở Huế, và biết lời hẹn này khác với những lời hẹn trước nhiều lắm.

những ngày trước, tất cả mọi người đều chọn về sớm, để nguyên dãy trọ lại cho mình quản, những ngày đấy yên bình và nhẹ nhàng đến lạ, nhạc vang khắp trọ chẳng ai quản, con đường đi lên đám hoa cải ở Kim Long vô cùng trong lành và yên tĩnh. Những ngày đó, những lúc đó mình rộn ràng, và muốn về nhanh đến lạ. Nhưng phải đợi, vẫn phải đợi, bởi chưa đến ngà, vừa chưa thật sự muốn về…

hôm mình và bạn chạy về, đoạn đường đi cũng không thiếu vắng xe, mọi thứ vô cùng nhộn nhịp, và toàn biển 74 75. đoạn đường đi, mình thấy một chiếc xe tải chạy ngang, bên cạnh hông xe là một nhành mai đã lớm chớm bông vàng, có lẽ nó đã đi được một nữa đường rồi. cảm giác ngày về, là một cảm giác đầy mới mẻ, và nhiều cảm xúc…

Bài viết ngày 24 tháng 09 năm 2020

thi thoảng, lại có vài thứ khiến mình tốn rất nhiều công để chụp, trong nhiều lần bấm máy.

gần đây nhất, là chụp bông sala ở Nhã Nam. cả 2 lần đều là ban tối, hoa tìm nhặt rụng ở gốc cây mà đem vào. có lần thì bung cánh, có lần vẫn đương nhú, nhưng chẳng có lần nào đẹp lành lặn khi đang trên cành. mà mình cũng ngại không dám ngắt xuống, và cũng sợ vì vụng về mà làm nó tan hoang.

với mình, sala là một loài cây đặc biệt để kể. nó không giàu tính biểu tượng như cây thánh giá trong Công giáo, hay phổ biến như bông hoa sen của Phật giáo. nó lại khá gần gũi, sống động nhưng cũng rất ẩn mình giữa đời thường.

bông hoa này gần gũi, và sống động vì những nơi mình đi qua đều thấp thoáng có nó, nếu không là Nhã Nam, cũng ở một ngôi chùa nào đó, hay thi thoảng ở trên đường đi làm về. có lẽ, nó vượt qua khuôn khổ của một tôn giáo, hiện diện đủ lâu trong đời sống để trở thành thứ có thể toả bóng mát, che nắng mưa cho đời, cho người.

còn sự ẩn mình, với mình chính là chuyện ít ai biết đến nó. bạn mình bảo, thường những ai hay đọc sách, chăm nghe điển tích Phật giáo, thì mới hay gốc tích, mới biết tại sao cây này lại ở trong chùa. còn với một người mộ đạo bình thường, đây cũng chỉ là một cây bình thường, có tán rộng với những bông hoa màu sắc rực rỡ và kết cấu khác thường.

chính vì thế, cứ mỗi lần vào chùa, hay đến Nhã Nam, hoặc lang thang trên một nẻo đường nào đó và gặp, mình cũng đều dừng chân mà ngắm. nhưng ngắm vậy thôi, chứ thành phố này tất bật quá, không đủ chậm để mình dừng đủ lâu, chụp sâu vào bên trong để nói rằng bông hoa này thú vị đến nhường nào. mà cũng có khi, là chưa đủ duyên để làm điều ấy…

Bài viết ngày 24 tháng 08 năm 2020

trường em ơi hỡi trường em,

chớ nhai me ổi lem thèm trường anh.

trường anh ơi hỡi trường anh,

thương nhau dệ sợ nhưng đành ngó lơ.

trường em chính là Đồng Khánh, còn trường anh ấy là Quốc Học, hai ngôi trường sát cạnh nhau và cách mỗi con đường. có một chuyện có thể bạn chưa biết, truyền thống ban đầu của Quốc Học chỉ dạy nam sinh, còn Đồng Khánh bên cạnh (nay là Hai Bà Trưng) lại chỉ có nữ. trong một lần ở trên chuyến xe dẫn đi quanh thành phố, mình được anh bạn làm hướng dẫn viên kể cho giai thoại về con đường ở giữa 2 ngôi trường như thế này:

xưa quan niệm, nam nữ thụ thụ bất thân. nên trai gái có cảm xúc cũng không được đứng gần nhau, hẹn hò công khai là một khái niệm vô cùng xa xỉ, các liền anh liền chị ở Quốc Học với Đồng Khánh cũng không ngoại lệ. cơ mà, gia giáo lễ nghĩa làm sao ngăn cách được mạch cảm xúc, khi trường anh ở cạnh trường em, đi đi lại lại là đụng mặt nhau mỗi ngày, có cảm tình mà đứng bên này nhìn sang bên kia tường rồi cười với nhau thôi cũng hạnh phúc lắm rồi.

nhưng, cười với nhau thôi chưa đủ để trao bao lời thương câu hẹn. biết vậy, nên các anh chị nắn nót bày tỏ hết cảm xúc ra lá thư tay, gấp lại thành chiếc máy bay giấy mà phóng sang bên kia đường để gửi lời đến người thương. mà, phải tình nào cũng nồng thắm, phải máy bay nào cũng đủ lực mà chạm đến đích bên kia…

nên, chẳng mấy chốc mà con đường Nguyễn Trường Tộ nằm giữa 2 bức tường màu đỏ là ngập tràn những chiếc máy bay giấy. những lá thư tay tuy thất bại trong việc đến đích với người mình thương, nhưng thành công khi khiến con đường được gọi là con đường tình yêu, đại lộ tương tư, hay phố cây si… như bây giờ người ta vẫn hay nhắc đến.

chuyện kể vậy, mình không biết thực hư được đến bao nhiêu, nhưng mình biết có nhiều người nên duyên vợ chồng khi cách nhau mỗi con đường bờ rào, nên chuyện này có khi cũng không là ngoại lệ.

thế nên, cứ mỗi lần chạy ngang qua, mình lúc nào phải đánh mắt mà nhìn sang con đường ở giữa, rồi tưởng tượng xem những lá thư tình trong hình hài chiếc máy bay trong tay kẻ đang yêu, xong chiếc phóng lên trời chiếc lại rơi xuống đất…

Bài viết ngày 24 tháng 03 năm 2020

thành phố dạo này vắng vẻ quá, vắng như những ngày giáp tết mà mình cảm nhận trước đó, chỉ khác cái không khí này không làm người ta háo hức mà lo ngại nhiều hơn. giờ tan tầm đi đi lại lại cũng ít kẹt xe, đường phố cũng không còn tấp nập, cả những nơi trước đây rất rộn ràng thì nay chẳng như thế, mọi tụ điểm lớn nhỏ nay vắng vẻ hơn (nhưng dù thế mình cũng chẳng có tâm trạng mà đi lại loanh quanh), bạn bè bắt đầu nói chuyện tài chính bản thân giai đoạn này bất ổn như thế nào.

tuy ồn ào ít hơn, nhưng cái khí chất gấp gáp thì vẫn còn đó. người ta đi ngoài đường còn ít giây vẫn bấm còi inh ỏi, tiếng rao bán nơi góc chợ không có tàn mà chỉ lẻ loi một chút, nhạc sống vẫn xập xình và tiếng khoan cắt xây dựng vẫn vang vọng loanh quanh. mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn dù không còn ngập tràn khắp nơi như trước.

những điều ấy khiến mình cảm tưởng mọi người chuyển hết sự xuất hiện và sống động vào góc khuất nào ấy, chỉ khi nào cần mới xuất hiện, mà còn những cái trưng ra và những người xuất hiện thì vẫn phảng phất đúng cái không khí của Sài thành.

kế hoạch về nhà, với đi lên Đà Lạt tháng sau coi như hủy, cuộn film đang chụp dở cũng để đó mà không biết khi nào có thể bấm tiếp, cả những cái hẹn sau tết của mình nữa – cũng không biết ngày nào mới có thể tự tin mà hẹn gặp. có lẽ mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn, nhưng cái nhịp và thông điệp mà sự tiếp diễn ấy đem đến – đã khác, và dường như chẳng ai muốn đón nhận cả.

Bài viết ngày 23 tháng 12 năm 2020

hôm rồi trong bài mình có viết một chi tiết là Chi Lăng phố hội điêu tàn, nay mình sẽ giới thiệu về nó.

khoảng 4 năm về trước, khi tham gia một cuộc thi của Trung tâm Học Liệu để xây dựng một tour khám phá thành phố Huế trong 4 ngày, mình tìm hiểu mới hay rằng ngoài Bao Vinh thì Huế còn có một khu phố cổ khác, mang tên Gia Hội. lạ lùng hơn, dấu tích của nơi này không kém gì Bao Vinh, nhưng ít ai biết đến, ít ai gọi nó thành một địa danh rõ ràng như khi nhắc đến lúc review Mắt Biếc (2019).

Gia Hội bắt đầu hình thành từ đầu thế kỷ XIX, khi mà Huế mở cửa với bên ngoài, người Hoa đến làm ăn và sinh sống dần đông. họ tập trung quây quần ở mé phía Đông kinh thành, trải từ Bạch Đằng đến Chi Lăng, kéo dài gần tới chợ Dinh. trong đó, nổi trội là Chi Lăng với những dấu tích hữu hình của thời trước, là đền Chiêu Ứng (207 Chi Lăng) thờ người Hải Nam thiệt mạng trong đại án thời vua Tự Đức; chùa Quảng Đông thờ Quan Công, chùa bà Hải Nam thờ bà Mã Châu; hay chùa Triều Châu (319 Chi Lăng) thờ vong linh phiêu bạt; và cả đền thờ đức thánh Trần Hưng Đạo (399 Chi Lăng)… và còn nhiều kiến trúc thờ xưa cũ khác.

ngoài ra, nếu bạn quan sát thật chậm rãi hai bên đường, sẽ thấy những kiến trúc cũ lọt thỏm giữa những ngôi nhà kiên cố to lớn. trong đợt thi của 4 năm trước, mình nghe được chuyện rằng thành phố cũng đã đồng ý với chính sách bảo tồn, nhưng thiếu vốn nên chưa triển khai được. các hộ dân với tàn tích cũ không thể sống mãi trong một không gian vừa xuống cấp lại ẩm thấp như vậy, nên dần dần cải tạo cho kiên cố và khang trang hơn. đổi lại, mỗi lần đi qua, mình lại thấy Chi Lăng thêm lần mới mẻ và chắc chắn.

nhưng khi những kiến trúc thờ tự dễ tìm thấy ở một nơi nào khác, và những ngôi nhà cũ đang dần biến mất, thì có một thứ khác, vừa độc đáo lại trường tồn ở đây. đó là những cột đèn đường.

nếu lần sau bạn có ghé qua Chi Lăng, cũng hãy đi chậm rãi và ngẩng xíu đầu lên, nhìn những cột đèn – chúng vẫn luôn vững chãi và ổn định giữa thời tiết lẫn con người. những cột đèn ấy, với kiểu dáng rất riêng biệt, ít được thành phố thay mới vì chưa có dấu hiệu xuống cấp, vẫn đang ngầm tạo nên một dấu ấn hết sức riêng biệt trên Con đường di sản như cách người ta mỹ miều gọi Chi Lăng.

Bài viết ngày 23 tháng 07 năm 2020

mình không nhớ lần gần nhất đứng lên và truyền đạt một điều gì đó thật sự tâm huyết và lớn lao là khi nào, có lẽ là hồi khi năm ngoái khi thực tập ở quảng trị, nhưng chuyện đó nhạt nhẽo đến mức bản thân mình chẳng có chút nào đọng lại sau bao nhiêu chuyện, hoặc những lần tranh biện trong cả vòng tròn, nhưng lại thấy nó thật là rời rạc và chẳng đáng để nhắc đến.

hôm qua, mình và các bạn làm trại, cho mấy nhỏ chơi vui với hoa cỏ và môi trường, mình dẫn nội dung buổi sáng, một điều khác rõ ràng là công việc chưa bao giờ phù hợp với bản thân, mình tự nhận thức được điều ấy một cách rõ ràng, phong cách, giọng điệu, và cả tư duy chỉ điều phù hợp cho những cuộc trao đổi riêng lẻ. điều ấy luôn được nói mỗi khi mình chia sẻ về bản thân mình, nhưng điều gì đã khiến mình làm điều ấy? mình không chắc chắn có phải bản thân lại một lần nữa muốn bước ra khỏi vòng tròn an toàn mà bản thân cảm nhận được, hay thử một lần liều lĩnh làm điều đó khác với chính mình đi để xem kết quả như thế nào.

cảm xúc sau tất cả mọi chuyện quá rõ để có thể nói hơn một điều gì khác. niềm tin vẫn còn đó, chẳng lung lay mà thêm phần củng cố. cảm giác lạc lõng giữa một nhóm người mà chẳng một ai chú tâm điều mình nói, thật sự là không thú vị chút nào. có rất nhiều khoảnh khắc ngắn ngủi muốn buông hết, im lặng và rời khỏi đó, nhưng nhìn lại cả một quá trình làm việc, cả những con người ngoài kia tất bật chuẩn bị, và cả chính mình vẫn đang đứng ở đây, mình lại cố kìm nó xuống, để tiếp tục.

và khi đêm xuống, sau một ngày dài khản cổ và chân bước rã rời với vô vàn cảm xúc không tên, để bản thân nghỉ ngơi xíu rồi xem lại giáo án, những đoạn hội thoại rời rạc được chụp lại, và cả những mảnh ghép ghi nhớ trong ngày hôm nay, mới có thể mỉm cười, mới thấy đây mới thực là đáng, là điều mình muốn, khi sống trọn và sống tiếp những ngày còn dang dở.

Bài viết ngày 21 tháng 04 năm 2020

hôm nay là ngày sách Việt Nam nè, các bạn đã đọc trang nào chưa?

nhắc mới hay, điều tử tế nhất mình nhận được trong năm qua đó là những cuốn sách. đi làm khảo sát xong nhận cuốn sách có chữ ký của dịch giả, lật tờ bìa ra mà mừng hết lớn, bởi có những người mình mãi ngưỡng mộ mà chẳng thể nào theo cho kịp.

rồi nhà xuất bản có sách mới, tìm người để đọc rồi review, mình được chọn xong làm có tâm quá, nên được tặng thêm một cuốn, tiếc là cuốn đó kiến thức nhiều quá thành đọc mãi chưa xong.

đi lên chùa ở lại ít hôm cho bớt bụi hồng trần, trước khi về mấy sư kéo lại đưa cho cuốn sách dày đóng gáy cẩn thận rồi bảo, về đọc cho hiểu Phật, thế này thì có nên lên tiếp không các sư.

lên đường vào sài gòn với một trái tim trần trụi đúng nghĩa, sách đem theo chỉ vài cuốn còn lại ở đà nẵng, đêm trước khi đi vứt không biết bao đồ nhưng chẳng tờ giấy nào bị bỏ vào thùng rác. bởi thứ mình đem theo cùng là một tâm hồn đọc và nói chuyện về những cuốn sách.

mình nghĩ sách mình có chẳng là nhiều, đọc cũng chưa bao nhiêu. nhưng nếu so tới so lui thì mãi chẳng bao giờ biết mình tốt đẹp đến nhường nào. bởi thế nên khi vẫn còn muốn đọc thì cứ sắp xếp thời gian mà đọc thôi, như nhã nam viết trong câu slogan, bởi vì sách là thế giới.

Bài viết ngày 22 tháng 08 năm 2020

ga Lăng Cô ở bên kia đèo Hải Vân, là trạm dừng nhỏ của những chuyến tàu chợ đi đi về về ngắn ngủi trong vùng. mình nghe nói tàu Bắc Nam thi thoảng dừng lại, nhưng có lẽ những chuyến dừng ấy chẳng chở theo mình, bởi nhiều lúc xuyên đèo xuyên đêm đi lại giữa 2 thành phố, tàu chẳng chậm hẳn khi đi ngang và cũng nào có tiếng loa nào đến Lăng Cô, hoặc tín hiệu nào tương tự khác trong lúc ấy.

sau này, cả hiện tại, những khi chạy xe qua đèo về với Huế, những lúc nhìn thấy đường ray ở phía bên đường cùng trạm gác dưới chân dốc, là biết rằng nay hết đèo, thôi tạm biệt núi đồi hùng vĩ và biển cả dạt dào.

ở góc ấy, thi thoảng chạy xuống đèo rồi mình dừng đó để nghỉ lấy hơi, nhìn phía xa của đường tàu đang hun hút chìm sâu vào màu xanh cỏ lá, còn ở phía ngược lại là góc thênh thang của đầm Lập An. nếu lúc ban sáng, góc ấy trong lành nên rộng mở tầm mắt cực kỳ. nếu là lúc ban chiều, nắng hoàng hôn nhuộm riêng góc trời, cát và sóng biển lại hòa quyện, màu với khung hình là đẹp vô ngần.

cũng có thi thoảng, đường đèo đi chưa trọn thì phải dừng chân bởi người ta chặn lại, vì tàu đang đến. cũng lý do ấy, mình thêm đôi lần phải chậm giảm tốc khi đang sẵn sàng vượt đèo. gián đoạn cảm giác, mình được bù đắp về tinh thần bằng sự chờ đợi và tận hưởng, khi đầu tàu từ xa rất xa chậm rãi tiến đến, choáng ngợp cả tầm mắt rồi vun vút trôi qua…

Bài viết ngày 22 tháng 04 năm 2020

kết thúc chuỗi ngày làm việc ở nhà đầy buồn chán và vô vị, từ mai mình sẽ lại đến văn phòng, trong một thông báo đầy ngắn gọn nhưng vô cùng cần vào lúc này.

cuối tuần rồi mình ra đường, khắp nơi đầy sự vắng lặng và yên bình, chẳng giống một sài gòn mình từng biết và từng sống suốt thời gian qua một chút nào. nó gần giống với nhịp của huế trong những ngày bình thường, nhưng thật lòng mình chẳng mong tìm được chút huế nào ở đây.

mình nghĩ, sẽ còn lâu lắm cái nhịp sôi động, hay đơn giản là những cuộc hẹn mới quay trở lại, dù rằng dịch bệnh có qua đi, thì dư âm mà nó đem đến – vang rất rộng và lan rất xa. và có lẽ, dịch lần này có lẽ thay đổi rất nhiều cách chúng ta trải nghiệm và đón nhận cuộc sống, cũng cả cách chúng ta lựa chọn điều gì là quan trọng nhất. bởi rằng mọi dự định hay lựa chọn cũng sẽ trở nên dễ vụn vỡ nếu ta không có phương án dự phòng cho nó.

trong những ngày qua, khi nghĩ về điều đầu tiên mình sẽ làm, mình lại nhận ra bản thân có quá nhiều thứ muốn làm, và chẳng gì là quan trọng nhất. vì mọi thứ đều quan trọng như nhau, có nghĩa rằng chỉ duy thời gian và dịch bệnh không ủng hộ – còn lại mọi thứ nay đã sẵn sàng mà theo rồi. nhưng rõ ràng, ngày mai sẽ là một ngày mới đầy thú vị, bớt nhàm và chán như những ngày vừa qua, hay cả những ngày đi làm trước trước nữa.

bởi đơn giản, đi qua sự tăm tối, thì ánh sáng đầu tiên, lúc nào cũng đẹp và đầy sự đáng nhớ.

Chuyện hoa lá cuối xuân ở Huế

cứ vào dịp này mọi năm, nếu đi từ phía cầu Trường Tiền sang Sư phạm, nhìn về mé phía đông thành phố bên bờ tay phải, thì mở cả tầm mắt chính là muôn vàn sắc hoa, đặc biệt là lúc ban sáng bởi lúc ấy sẽ có thêm một chút vàng ươm của nắng mới, đẹp và thơ nhiều lắm.

từ khoảng hai năm trước, truyền thông của thành phố bắt đầu lan tỏa cái thông điệp: Huế – Thành phố của bốn mùa hoa, hàm ý rằng đây tuy không phải Đà Lạt, nhưng bên cạnh cây cối xanh rì rào thì trong muôn ngày ở muôn nẻo cũng ngập tràn sắc của hoa.

dù rằng người ta cứ bảo mùa xuân là mùa của hoa cỏ đất trời, nhưng thời tiết ở Huế đặc biệt ở chỗ nó là sự va chạm giữa mùa đông cùng mùa xuân trong cùng một khoảng thời gian, nên sắc hoa thì hiếm lắm chỉ vài màu đặc trưng mới bung vào dịp Tết.

còn trong giai đoạn đó, muôn cây đến cỏ là rụng lá, trơ cành như đang ngủ đông, phải đợi đến khi giữa mùa xuân, lúc thời tiết ấm dần lên, nắng hửng nhiều và không khí không còn lạnh lẽo như trước nữa, lúc đó cây muôn nơi mới có cho mình cái sức sống của mùa xuân.

cho nên, có thể nói rằng, dịp cuối xuân và đầu mùa hè mới là mùa của hoa cỏ ở Huế, lúc này ở dưới đất có những khóm hoa ngắn ngày là ong bướm chập chờn bay lượn, ở trên tầng cao của những cây thân gỗ thì đầy màu tím của bằng lăng, màu đỏ của hoa phượng rồi màu vàng của điệp, những sắc màu ấy lúc ẩn lúc hiện, lúc vô cùng rực rỡ lúc lại nhẹ nhàng vô cùng giữa những gam màu xanh của lá.

nên đã đôi khi, mình nhìn vào khung cảnh ấy từ cầu Trường Tiền, và cảm giác rằng đó là cái palette pha màu của người họa sĩ mang tên thiên nhiên, nhưng ông chẳng làm gì thêm cả, bởi tự nó cũng đã đẹp và mãn nhãn nhiều lắm rồi.

Bài viết ngày 20 tháng 11 năm 2020

nếu một ngày nào đó, mình tình cờ gặp lại bạn, thì điều gì sẽ xảy ra?

mình từng nghĩ về câu hỏi ấy, nghĩ đủ nhiều để thấy đủ xáo trộn của những câu trả lời. hiện tại, câu trả lời dễ được chấp nhận, và mình tin theo mà thực hiện, là đứng yên đó, mỉm cười khi gặp ánh mắt của bạn. thế thôi, không làm gì nữa. mình sẽ không chạy lại xem bạn dạo này thế nào rồi, không nhìn để thấy rõ sự thay đổi bạn ra sao, và cũng chẳng muốn nói gì cả – để thôi nghe tiếng bạn cất lên.

nhưng mình cũng nghĩ, chuyện đó thật là khó vào hiện tại. bởi chữ duyên, đã làm mình gặp bạn ở một nơi vừa xa xôi lại đầy gần gũi mang tên quê nhà, để cảm giác rằng cảm xúc mình có dành cho bạn là thật, đủ quan trọng để hạ cái tôi xuống và nói những gì trong lòng cho bạn nghe.

và vì chữ lạc, làm mình mất bạn ngay giây phút ấy, dần quên đi theo năm tháng những khoảnh khắc đã có, dần nhạt đi những câu từ bạn từng san sẻ, và cuối cùng – đẩy mình với bạn ra xa, cách biệt không biết bao nhiêu là đếm khi chung thành phố.

email gửi trước khi dọn dẹp và rời khỏi Đà Nẵng, mình viết rằng bạn không phải lý do lớn lao nhất để mình sang thành phố mới, nhưng là điều lãng mạn duy nhất. viết ra và gửi bạn, mình cảm thấy đã dốc lòng được rất nhiều, dù suy nghĩ bao nhiêu thì viết ra cũng khi nào là đủ.

và có lẽ, đó là lần cuối, là kênh cuối cùng mà mình có thể giao tiếp với bạn; bởi hiện tại, điều lãng mạn kia nay thành lãng xẹt, thành phố bạn sống thì nay đã chứa thêm mình, nhưng trong lòng mình thì bạn đã rời đi từ lúc nào rồi…

Bài viết ngày 20 tháng 10 năm 2020

có bạn xem ảnh mình chụp rồi hỏi, chơi với con gái nhiều thế, sao không quen ai từ đó? mình trả lời ngắn gọn là bởi mối quan hệ mình tạo ra thường theo hướng sâu sắc hơn lãng mạn, nên tri kỷ thì được chứ hẹn hò thì chưa.

với mối quan hệ lãng mạn, việc tiến xa nhanh hơn là điều dễ dàng đạt được. sự phát triển về mặt cảm xúc, sự rõ ràng về thông điệp là điều cả hai đều nhận thấy và không phải ngập ngừng. kết quả nhận lại cũng thường rất nhanh chóng.

nhưng cũng vì nhanh, nên thường sẽ không bền, hoặc quá nhiều bất ổn. tình yêu, tất nhiên cần đến xúc cảm và sự gần gũi, nhưng khi nó là tâm điểm thì đó cũng thường là điều duy nhất mọi người nhìn thấy trong mối quan hệ, khi không còn gì hấp dẫn nữa thì dễ dàng rời đi là tất yếu.

với mối quan hệ sâu sắc, việc gắn kết và thấu hiểu là điều cả hai cùng cảm nhận được. sự gắn kết là chỗ dựa tinh thần, thấu hiểu là chấp nhận thiếu sót của nhau. mối quan hệ này đủ rộng để không tự giới hạn chính nó trong mục đích hẹn hò; do vậy, những cuộc trò chuyện hay rộng hơn là sự kết nối là tâm điểm, cảm xúc là cảm giác an toàn chứ không phải nồng nàn.

cho nên, khi một, hoặc cả hai cùng nảy sinh tình cảm thì nỗ lực để phát triển là cần nhiều hơn, bởi sự so sánh với mối quan hệ hiện tại, hay đã đủ chín muồi để tiến triển sẽ tạo nên sự đắn đo và cảm giác rủi ro. nhưng khi phát triển thành công rồi, thì mối quan hệ không chỉ là sự gần gũi, mà còn là đồng hành, dẫn dắt và trải nghiệm với nhau.

với mình, mối quan hệ tốt là khi xác định được mục tiêu của mối quan hệ. nếu chúng ta cảm nhận được cảm xúc và mong muốn gắn kết, thì lựa chọn mối quan hệ lãng mạn là lối đi phù hợp. còn khi cần một mối quan hệ bền chặt, đủ niềm tin để mở lòng thì lựa chọn ở về phía bên kia. còn nếu không? hãy cứ tự nhiên mà lựa chọn, rồi sẽ biết điều gì là phù hợp với chính mình, với mối quan hệ mình cần theo đuổi…

Bài viết ngày 20 tháng 09 năm 2020

hôm qua, mình làm ban sáng và nghỉ ban chiều. sáng ở trên văn phòng, gõ chữ cho xong bài ngày cuối tuần, chiều ngủ một giấc rồi dậy làm tiếp review sách cho Zenbooks, rồi viết email đến bạn. soạn xong và gửi bạn, mình tự nhiên nghĩ về con đường viết lách đã đồng hành.

hết năm 12, mình thi đại học lần đầu xong rớt. đoạn ấy, ba mẹ định hướng mình đi Công An, nhưng mình sợ nếu lần ấy nghe thì những lần sau cũng như vậy, nên một mực từ chối và nói bản thân muốn trở thành nhà văn. chuyện sau đó tương đối dài, khi nào tiện mình sẽ kể.

1 năm sau đó, mình vào Sư phạm học Tâm lý. lựa chọn ấy xuất phát từ suy nghĩ, nếu mình chọn theo hướng văn hay báo chí, tất nhiên sẽ được đào tạo viết bài bản hơn. nhưng nếu muốn viết sâu, viết chạm đến cảm xúc của con người, thì tâm lý là lựa chọn hợp lý hơn. đó là lần đi mé bên, thứ nhất.

4 năm đại học, ngoài kiến thức chuyên môn, thì mình vẫn đều đặn tham gia các hoạt động bên ngoài trường. những khi ấy, mình thích làm truyền thông, chụp ảnh rồi làm hình. thi thoảng mình vẫn viết, nhưng đó là cách bày tỏ suy nghĩ bởi sự vụng về của lời nói không diễn tả được hết. đó là lần đi mé bên, thứ hai.

2 năm ở Đà Nẵng, mình trải qua nhiều công việc trong môi trường NGOs, và viết cũng là chỉ công cụ bổ trợ, để làm báo cáo, hay thuyết trình. cũng thi thoảng, mình lại viết để kết nối, chỉ nhiêu vậy chứ chưa đủ để mình tự tin là có thể kiếm sống từ đó. vẫn là một lần đi mé bên, thứ ba.

1 năm rưỡi trước, trước khi lên đường vào Sài Gòn, mình tự hỏi – liệu đã sẵn sàng cho nghề chữ? khi ấy, câu trả lời như tung đồng xu, mặt sấp là làm tiếp NGOs, mặt ngửa là dấn thân vào nghề viết. vào đến nơi, đồng xu rớt xuống mặt ngửa, mình làm content và để cộng đồng một bên. đó là lần đi đúng đường, đầu tiên.

vậy là, mình đã mất đến 8 năm ròng rã để chạm gần đến điều đã nói lúc 18 tuổi, và có những khi bản thân đi vào một lối khác, hay như hiện tại – câu chữ vẫn lắm vấn đề cần cải thiện. nhưng điều ấy lại càng chứng minh rằng, để theo đuổi một điều gì đó đến tận cùng, thì phải mất rất nhiều thời gian và công sức. cho nên, hôm nay bạn lỡ sai đường, có lạc lối trong giấc mộng hay phải tạm gác lại, cũng đừng lo.

bởi những gì cần đến, thì sẽ luôn đến…

Bài viết ngày 20 tháng 03 năm 2020

bạn mình từng nói rằng: có buồn hay có vui, có giận dữ hay sầu lo một chuyện gì thì chuyện chi cần đến nó cũng đến. sự lý giải duy nhất cho những điều ấy là ta ý thức về sự tồn tại của nó, nhưng ý thức về sự tồn tại không đủ tạo nên một hệ miễn dịch mạnh mẽ để chống lại tất cả rủi ro.

hôm nay mình lên văn phòng dọn dẹp rồi bưng dàn máy về, cũng ghé circle k mua ít đồ ăn để bắt đầu chuỗi ngày làm việc ở nhà, trước mắt là mười ngày, còn sau đó thì chưa biết thế nào. mà thành phố nay cũng đóng cửa dần dần dần, sự vắng lặng lẫn đề phòng lẫn nhau ngập tràn khắp nơi.

mình cảm thấy rằng những rủi ro hay bất trắc là những điều vô cùng dễ gặp trong giai đoạn này, chuẩn bị một chút bình tâm cùng một chút cẩn thận là điều vô cùng cần thiết để đem mọi thứ ổn định trở lại như lúc trước. mình cũng thật sự tin rằng, mọi chuyện dù có tăm tối đến nhường nào thì cũng có thể tốt hơn, đẹp hơn và đáng để trân trọng hơn, rất nhiều.

Bài viết ngày 19 tháng 12 năm 2020

lúc đầu mới về Huế học và ôn thi Đại học, được người ta thương tình mà cho tá túc ngay chỗ ôn thi, giá rẻ hơn rất nhiều so với phòng ở ngoài kia, lại an toàn nữa.

cứ mỗi sáng, mình ôm sách vở ra trước công viên trường Sư phạm, mặt hướng về cổng trường mà chăm chú bài vở, nhìn vào đó mà lấy động lực ôn luyện. sáng trong lành nên cũng nhiều người như mình hay ghé, và cả những người làm tự do nữa, có người lại lặng im, có người lại ồn ào với mưu sinh.

chiều là lúc mình gặp thầy cô và các bạn cùng lứa, có những người giờ mình vẫn giữ liên lạc, tuy tiếng được tiếng mất nhưng vẫn gọi là vẫn giữ.

tối có những hôm vẫn phải học, có những hôm thì chẳng. dù hôm nào học hay không, mình vẫn ghé qua tiệm bánh canh giao đường Trương Định ăn, nay chỗ ấy bán bèo nậm lọc nức tiếng. mình tới lễ phép chào, ăn xong cám ơn tạm biệt, cô chú đó nhìn thế cũng thân thiện với mình vô cùng, hôm nào hết tiền lại được ăn nợ vui vẻ. mà từ khi cô chú có con gái đang tuổi lớn tới phụ, mình ngại dần rồi ít ăn hẳn, hồi đó ngơ ngơ có biết gì đâu.

đêm thành phố là một không gian yên bình, mặt trời lặn rồi xe cộ lưa thưa và đèn lấp lánh, không khí dịu hẳn chứ không còn oi ả. hồi đó, và cả 4 năm đại học nữa, mình đi lại bằng xe đạp, vừa co giãn gân cốt lại tiết kiệm. những hôm nào căng thẳng, mệt mỏi nhưng chưa rệu rã, mình lại lấy xe ra, chạy trong vô định về phía trước.

mình chạy sang đồn Mang Cá trong thơ Tố Hữu, chạy qua những cây cầu với chiếc nón bài thơ, lại rẽ vào Chi Lăng phố hội điêu tàn với đôi cột đèn cổ còn sót lại.

mình cứ chạy, cứ miệt mài đạp xe mà không dự tính gì. nếu có, chắc cũng chỉ là vừa chạy vừa hóng gió, lại thả trôi đầu óc và cho nó rời xa những căng thẳng bộn bề…

Bài viết ngày 19 tháng 07 năm 2020

mình có quen một chị bé chơi đàn, hồi còn đi học chị làm trưởng câu lạc bộ đàn hát ở trường, nay vẫn còn và sắp tới sinh nhật.

có lần chị kể, người ta biết chị là chủ nhiệm, nên kháo nhau tới nghe chị đánh đàn. chị đánh xong thì người ta bảo, sao tầm thường thế, chị đánh cũng thường thường à. nghe xong chị cười chị bảo, ừ thì thường thật, mấy điều người ta bảo về ngón đàn của chị là giả dối đó. chị kể xong, chị nói rằng đánh đàn là niềm vui, là cá tính, chứ chẳng phải vì đẳng cấp hơn thua. nên có những khi chị biết, có những người đánh đàn giỏi hơn chị, nhưng thì kệ chứ, mình vui và kéo người khác vui theo là được rồi.

mình dạo gần đây, cứ hay nhận được tin nhắn khen ảnh xinh, mình cảm ơn lại bằng sự chân thành. nhưng mình không giữ lời khen ấy trong đầu quá lâu, bởi nếu giữ lâu quá, mình biết mình sẽ bị mắc kẹt vào đó. rồi sẽ quen và muốn được chấp nhận rằng mình chụp ảnh đẹp, mà quên mất bức ảnh chỉ đơn giản là niềm vui cho mỗi lần bấm máy.

nên, như bức này, mình chẳng cần có ai nghĩ nó là đẹp hay không. cứ mỗi lần thấy cái gì đó trơ trọi, mình lại thích bấm hình. có thể là tìm thấy sự đồng điệu, hoặc đơn giản hơn chỉ là cách làm nổi bật chủ thể. nhưng có là gì, mình cũng không quan tâm cho lắm. mình chỉ cần biết một điều đơn giản, lần bấm máy lúc ấy, là bởi mình thích. vậy thôi chứ chẳng cần là đẹp hay được khen.

Bài viết ngày 19 tháng 03 năm 2020

hôm qua bạn nhắn tin hỏi, liệu thời điểm này có nên về nước hay là không?

mình bảo trước tiên cứ bình tâm, tìm hiểu xem hệ thống y tế bên đó là như thế nào, chính phủ họ có phương án đối phó chưa, và liệu có hỗ trợ cho người ngoài khi chuyện không hay xảy ra không, nếu như tất cả đều là không.

và cũng thấy không ổn thì hãy về với đất mẹ, đi đâu xa rồi đất mẹ cũng dang tay chào đón.

xong mình cũng kể với bạn rằng, mấy hôm nay tan ca làm về muộn nhưng đường phố vắng vẻ, không còn đông đúc ngột ngạt như ngày nào, cũng hủy hết mọi kế hoạch đi chơi hay đi dạo lúc cuối tuần, còn khắp xung quanh đều có cách ly với người nhiễm, đi ra đường hay ở phòng luôn thủ sẵn khẩu trang trên miệng, đó không phải là một tâm trạng thoải mái và là điều mình muốn lựa chọn.

tuy vậy, mình lại không quá rối rắm với những điều đang diễn ra, có lẽ một phần bởi mình cảm nhận mọi cảm xúc luôn rất chậm, hoặc nữa mình quan niệm rằng tâm bất an sẽ không tạo nên một ý thức quan trọng về điều đó.

mình chấp nhận những biến cố lẫn khó chịu mà đang đối mặt trong mùa đại dịch này như một lần thất tình – hẫng, đề phòng mọi thứ và cần rất nhiều thời gian để có thể lấy lại niềm tin, sự vui vẻ như lúc ban đầu.

nhưng dẫu có nghĩ như thế, dẫu có chấp nhận nó xảy ra như một điều vô cùng tiêu cực, thì mình cũng không quá bi quan về nó.

mình xem đây là lúc để bản thân sống chậm lại, chậm rãi quán chiếu chính mình và học cách để làm bản thân tốt hơn, nhịp sống thường ngày ngoài công việc ra thì chỉ có công việc đôi khi khiến mình quên đi bản thân là ai, nhu cầu của mình là gì, và những điều từng tạo nên một trải nghiệm cuộc sống trọn vẹn của bản thân là ra sao.

thì nay mình có nhiều thời gian để trò chuyện với bạn bè lẫn những người mình quan tâm hơn, học cách chăm sóc và bảo vệ sức khỏe của chính mình trong từng phút giây lẫn cho người mình yêu quý, và cố gắng san sẻ những mình có để mọi người bớt thấy bơ vơ bằng những gì mình có thể chia sẻ.

mình nghĩ đơn giản rằng, đại dịch nó đến như một điều tất yếu, và nó cũng sẽ qua đi như sự tất yếu ấy, học cách đối mặt với nó là học cách đối phó với những điều khó khăn hơn trong cuộc sống này.

Bài viết ngày 19 tháng 02 năm 2020

mình từng rất muốn nuôi tóc dài, cột lên hay chẻ mái đều được, miễn sao là tóc dài, bởi đơn giản nó đem đến cho mình sự tự tin nhiều hơn khi để tóc ngắn. khi còn học ở Sư phạm, mong muốn ấy thôi thúc nuôi tóc rất nhiều lần. nhưng chẳng lần nào trọn vẹn bởi khuôn phép của mái trường áp lên mái tóc, và cũng chẳng ai chỉ dẫn nên làm như thế nào cho ổn nhất.

khi rời trường rồi, khuôn phép chuyển dịch nhưng không đem theo mái tóc. mình cũng gặp được anh bạn làm nghề, để chỉ cho biết phải cắt phía sau nhiều và nuôi phía trước.

sau cùng, mình mất chừng một năm để mái tóc thành hình như mong muốn. cũng thêm vài tháng để nuôi và chỉnh tóc dần dần, tóc hiện tại vừa có thể chẻ mái lẫn cột lên, và mình đang hướng đến việc cột lên xem nó như nào.

bạn mình hay chia làm phe với những chuyện mình làm. từ việc học hành, sao không học tiếp mà bỏ ngang? đến chuyện đâu về về đâu, đi rồi có về lại huế không bạn? hay cả yêu đương, con bé ấy không đáng để mày nhớ mãi đâu ạ.

và cả chuyện tóc tai, em sẽ nghỉ chơi nếu anh vẫn nuôi tóc dài…

mình trân trọng những lời khuyên ấy như cách trân trọng những ai đã đến bên cạnh. nhưng với mình mái tóc là một dấu ấn đặc biệt, đặc biệt bởi sự chênh vênh và những thử thách đang đi qua mang nhiều dấu ấn và vết tích cùng nó.

bản thân mình xem mái tóc này như là viên gạch đầu tiên để xây cho mình một nền tảng niềm tin. rằng những điều mình mong muốn sẽ chỉ đạt được khi mình tự tin vào nó, và được định hướng một cách rõ ràng.

cho nên nói đơn giản thì, mái tóc là phép thử đầu tiên cho những sự quyết tâm mà mình đang theo đuổi, và thật may mắn khi phép thử ấy đang thành công.

Bài viết ngày 17 tháng 06 năm 2020

hết lớp 12, chị thi đại học, lúc đó chị thi vào Y Hà Nội, nhưng thiếu nửa điểm, rớt.

lúc đó bị buồn ghê lắm, hụt hẫng ghê lắm, cú ngã đầu đời của chị cũng là chuyện đó. ba mẹ chị vốn chị muốn thi vào Sư phạm, nhưng chị không thích, cũng đành chiều ý con gái. giờ chị rớt, ba mẹ bảo thôi con nộp nguyện vọng 2 vào Sư phạm đi, năm sau thi lại cũng được. chị ậm ừ, thôi vậy cũng được.

dù lòng buồn, nhưng biết ba mẹ đang rất buồn vì kết quả, giờ chị không muốn ba mẹ buồn thêm, nộp đơn vào Sư phạm xem như là cách an ủi vậy. chị lên mạng xem trường, xem ngành, rồi chọn Sư phạm Huế, nộp đơn rồi đợi thông báo. rồi chị trúng tuyển nguyện vọng 2, ở Sư phạm, ở Huế.

lần đó, lần đầu tiên chị vào Huế, đi một mình, không người quen, chẳng ai thân thích ở đây, chị cảm thấy bơ vơ, lạc lõng. những tháng ngày đi học với chị là những tháng ngày dài lê thê, con đường từ trọ đến trường tuy chỉ đến bằng bước chân nhưng với chị là ghét vô cùng tận. trong lớp chị không thích chuyện trò với ai, trong mắt bạn bè, chị là người sống khép kín, không giao du.

vốn dĩ Sư phạm đã không là lựa chọn của chị, giờ phải tháng ngày học trong môi trường ấy, em hiểu cảm giác đó chứ?mùa hè năm sau, chị nộp đơn thi lại, vẫn Y Hà Nội. nhưng rồi, chị cũng thiếu điểm, cánh cổng Y khép lại. ngày ấy Huế mưa trái mùa dữ dội lắm, chị ngồi trong phòng một mình, tiếc cho những nỗ lực đã qua, tiếc cho cố gắng không thành, chị khóc.

lúc ấy, chị thấy Huế thương mình lạ lùng, thương từ lâu lắm rồi, có lẽ thương từ ngày chị đến Huế cơ, có lẽ chị do chị cố chấp nên không hay, nên không cảm nhận được.

ngày vào học lại, chị chấp nhận mình bỏ cuộc, Sư phạm đến với mình như cái duyên, cái nghiệp vậy, từ những ngày đầu đã như vậy rồi, có chối cũng không thể rời được.

mà thực sự, đến giờ chị đã thích Sư phạm đâu, hiền quá, lành quá, không hợp với chị chút nào. chắc ra trường rồi chị cũng làm trái ngành thôi em.

mà em yêu Sư phạm vậy, chắc nghe chuyện của chị chắc cảm giác buồn lắm nhỉ?

Bài viết ngày 17 tháng 02 năm 2020

2 năm trước, lúc mới vào Đà Nẵng đúng là một giai đoạn cực kỳ khó khăn. khó để chấp nhận và thích nghi một cuộc sống với phong cách mới, và chẳng có ai ở bên cạnh để nói với mình hãy cố gắng vượt qua cả. lúc ấy là lúc mới đi làm, mới học cách làm quen với giờ giấc văn phòng.

cái khoảng thời gian ấy khiến mình nhớ đến anh em bạn bè, muốn quay trở lại thời gian trước đó rất là nhiều. nhưng mà, mình muốn thôi thì chưa là đủ, trong khi anh em bạn bè đang toan tính những vấn đề riêng của bản thân họ.

Đại học đem đến cho mình cơ hội gặp gỡ và kết nối với những người có chung tần số. đó là bởi chúng mình lỡ đi cùng một con đường, trên cái hành trình mưu cầu sự học để phát triển chính mình, rồi tới khi đủ lông đủ cánh rồi mỗi đứa sẽ theo một phương để tiếp tục cái hành trình ấy.

và lúc đó, những cuộc trò chuyện hay gặp gỡ là những thứ trở nên xa xỉ, một phần bởi tám tiếng trên văn phòng hút gần hết sinh lực, phần nữa là khoảng cách địa lý. những cái lý do của ngày nào, khiến tụi mình ngồi lại với nhau, nay là thứ vô cùng nhạt nhòa.

bởi vì thế, mình xem việc tiếp tục làm cộng đồng, vừa để xoa dịu sự cô đơn, vừa là sự chuyển tiếp để quen dần với việc phải có trách nhiệm hơn với chính mình. và mình đã dây dưa như thế trọn 2 năm ở Đà Nẵng. giờ phải nhìn lại, mình không thấy hối hận với điều đó, dù rằng cùng xuất phát điểm bắt đầu đi làm với bạn, thì mình tụt lại phía sau so với những thành tựu của bạn đạt được.

nhưng trước những vấn đề, áp lực từ công việc ảnh hưởng đến cuộc sống thì mình đối mặt và xoa dịu dễ hơn bạn rất nhiều. người để lắng nghe những lời than thở, buông lơi sự mệt nhọc cũng chính là mình chứ không có ngược lại. mình xem đấy là một sự chuyển tiếp cần có, dù đoạn đầu sẽ đi chậm hơn, nhưng nếu đi lâu thì đấy là cách hóa giải những bất ổn trong lòng.

Chúng ta có bao nhiêu khuôn mặt?

một trong những điều khiến chúng ta cứ phức tạp với nhau, đó là với riêng từng người chúng ta lại có một cách ứng xử khác nhau. gói gọn khái niệm, chúng ta gọi ấy là khuôn mặt để đối diện với từng người. sẽ có rất nhiều cách giải thích, phân chia và đặt tên cho từng khuôn mặt, cho từng cách ứng xử của chúng ta với chính mình, và mọi người. với mình, có 4 khuôn mặt cốt lõi, phản ánh 4 trạng thái kiểm soát cảm xúc và tâm trí.

khuôn mặt đầu tiên, là cả ta và người đều nhìn thấy. ấy là sự kiểm soát và thể hiện bản thân ở mức cao nhất, và cũng là cách đánh giá người khác nông cạn nhất. bởi mọi thứ mà chúng ta muốn được thấy, cũng là thứ người khác được thấy. ví dụ ta muốn tỏ ra là kẻ hoà đồng, thì người khác cũng sẽ cảm nhận được điều ấy. còn nếu ta là kẻ vô cảm.

khuôn mặt thứ hai, là ta thấy nhưng người khác lại không. ấy chính là tầng ý thức trong tâm lý học, là những suy nghĩ và mong muốn trong từng khoảnh khắc. có thể nó riêng tư, tế nhị hay vô cùng xấu xí, đủ để không muốn ai cảm nhận được.

khuôn mặt thứ ba, là ta không thấy nhưng người khác thấy. đứng ở ngôi thứ nhất, ấy là suy nghĩ của người khác về chính bản thân mình, còn ở ngôi thứ ba thì là nhận xét về một người nào đó. hành vi vô thức, hành động có ý thức đều nảy sinh khuôn mặt này, nhưng ta lại không nhìn thấy mà người khác chỉ cảm nhận được.

khuôn mặt thứ tư, tất nhiên rồi, cả ta và người đều không thấy. đó chính là tầng vô thức, là những cảm giác không giải thích thành lời, những hành động tưởng như ngẫu nhiên khi ứng xử nhưng thực ra là không. khuôn mặt này, mơ hồ và khó bộc lộ, nhưng là nền tảng để tạo nên 2 khuôn mặt kế cạnh ở trên.

các khuôn mặt này, tồn tại đồng thời, mọi lúc mọi thời điểm với bất kỳ ai. nhưng vì vị thế khác nhau, nên vai trò và sức ảnh hưởng cũng như thế. khi bạn nhận diện được từng khuôn mặt, trong từng lúc với từng người, thì việc kiểm soát hành vi, thể hiện nhu cầu lên nhau sẽ dễ dàng và ít sai lệch hơn.

cũng khi ấy, bạn sẽ thấy sự phức tạp giữa người với người, suy cho cùng cũng là vì các khuôn mặt đấu tranh để chiếm ưu thế, và ta đang hiểu sai hình ảnh nào đang hiển hiện là của khuôn mặt nào mà thôi…

Ban mai giữa rừng thông

nếu một sáng mai ở Đà Lạt và bạn có thể dậy sớm, hãy chạy xa thật xa ra vùng ngoại ô, leo lên những ngọn đồi thông mà ngắm mây phủ khắp lối. mà cả, nếu như không thấy mây, cũng chẳng sao, không khí trong lành lúc ban sáng, nắng chiếu xuyên qua từng thân cây lẫn lối nhỏ trên thảm cỏ là cảnh đẹp vô ngần.

được hơn nữa, hãy tháo giày dép và xách lên tay, chân đi chạm vào đất vào cỏ cây. hơi mát lạnh của sương đêm vẫn còn dư âm và chạm vào từng xúc giác trên đôi chân, là một cảm giác tuyệt vời không kém khi so với cảnh vật.

dạo này đà lạt được nhắc lại quanh mình hơi bị nhiều, làm lòng mình bị rộn ràng mà cuốn theo những hình ảnh lẫn dư vị đã cũ. có lẽ, sẽ một lúc nào đó mình sẽ quay trở lại, không một mình thì đi cùng bạn. đi sao cũng được, miễn là lên đó, và lãng quên một chút ngoài kia đang có những gì…

Bài viết ngày 16 tháng 01 năm 2020

lúc mình mới đặt chân xuống Sài Gòn, có nói với đôi người quen từ rất lâu ở đây, để nhỡ khi nào muốn gặp thì nhắn cái rồi cả hai cùng gặp. khi mình nhắn cho một chị bé đang làm giáo viên ở Bình Dương, chị hay viết bài lên mục góc nhìn của VnExpress và mình vẫn hay nhắn riêng khen bài chị ấy, thì chị bảo rằng có lẽ nơi này không thực sự dành cho mình, có lẽ Đà Lạt nên là điểm dừng chân lâu hơn.

nhưng cũng chỉ được đôi phút sau, chị lại nhắn tiếp, có khi ở thành phố này sẽ có một thứ gì đó đáng thuộc về em, hoặc có một gì đó đủ để níu em ở lại giữa bao nhiêu tấp nập. và bằng một cách nào đó, cái sự thuộc về ấy cũng dần hiển hiện ra trước mắt mình. bởi nếu ai đó nói nơi này quá sức ồn ào với náo nhiệt, mình vẫn tìm được sự tĩnh lặng đầy cỏ cây giữa ngỏ hẻm nơi quận trung tâm.

nếu ai đó nói mình sẽ sớm khó chịu với khói bụi và kẹt xe, thì chị nhân sự đã một lần kéo mình lại rồi hỏi tại sao đi sớm thế, lúc ấy mình nói rằng nếu đi cho đúng giờ chạy xe tới thì chị sẽ gặp em sau ba mươi phút nữa nè. và mình vẫn tìm thấy một chút hương vị của huế trong góc quán nơi gần nhà, một dĩa cơm vừa tầm như hồi ở Đà Nẵng hay muôn nẻo có đủ xe bus để đi đi về về.

nhưng nói vậy, chứ thật lòng mình không chắc chắn sẽ yêu thành phố này, trái tim mình giờ đã quá chật chội và dường như thật ích kỷ để nhét thêm một điều gì khác vào đó. có lẽ rằng, nơi này với những gì đang có, mình sẽ vẫn cảm nhận như những gì mình đang cảm nhận, nhưng để nó đi vào lòng và khiến mình thổn thức khi kể về, sẽ khó, và mình sẽ không bao giờ muốn điều ấy xảy ra.

Bài viết ngày 15 tháng 09 năm 2020

lúc trước khi chưa vào đại học, mình trọ đoạn sau lưng khách sạn Morin, qua khúc ngoặt là đến chỗ làm thêm ban sáng.

những khi ấy, mình đi bộ đến đoạn ngã tư giao Trương Định với Hoàng Hoa Thám, lại thấy cảnh những người phụ nữ tất bật lật từng trang báo giữa ra, ghép thêm mấy tờ quảng cáo vào. cứ thế mà đều nhịp, hết tờ này sang tờ khác, bên cạnh chồng báo giấy là chồng tờ quảng cáo.

lâu thật lâu mình không ghé lại qua đó, cũng lâu không kém khi cầm tờ báo giấy. hôm vừa rồi ghé lại thành phố lúc ban sáng, đi ngang đấy lại chẳng thấy ai. mình nghĩ, hoặc họ đã đổi nghề, hoặc đổi chỗ, hoặc cũng khi là lụi tàn bởi sức ép của báo mạng.

với mình, rõ ràng báo mạng có những ưu thế vượt trội khi so với báo giấy rất nhiều, và mình nghĩ làm báo giấy cũng cực hơn báo mạng nhiều không kém. làm báo thì luôn phải cập nhật tình hình, ấy là tính chất, không cần phải bàn thêm.

nhà báo quần quật tìm, lấy tin cả ngày, soạn ra bài mấy nghìn chữ rồi đưa toàn soạn. ngược lại với nhà báo, toà soạn lại phần nhiều làm ban đêm, để sáng hôm sau in ra mấy nghìn bản phát đi muôn nơi.

nhưng khi báo mạng xuất hiện, từ kênh phụ của các tờ báo giấy, dần thành thế lực thu hút độc giả lớn từng ngày, báo giấy dần thất thế và trở thành lựa chọn thứ yếu. điều khiến báo giấy đi chậm lại, có lẽ là nhịp độ cập nhật tin tức, khi mỗi giờ mỗi phút và mỗi giây biết bao thứ mới ra đời, biết bao tin có tình tiết mới. báo giấy không thể theo kịp, không thể cập nhật trọn vẹn trong từng khoảnh khắc như thế, thất thế cũng sớm hay chiều mà thôi…

nhưng báo mạng có một điểm không thể nào so được với báo giấy, đó là mạng lưới những nghề không tên của những người không tên, từ giao bán ban sáng, sạp báo mỗi ngày, và cả những trang quảng cáo ở mỗi địa phương.

mỗi tờ báo lúc ấy, không chỉ là nguồn sống của phóng viên, của tòa soạn, mà cả hệ sinh thái ở đằng sau đó. và khi sự thất thế dần rõ ràng hơn, cái cảm nhận xúc giác trên tờ báo giấy không thú vị bằng cập nhật ngay tin mới nhất, thì sự mơ hồ, nhạt nhòa dần của những điều không tên ấy, cũng là sớm hay chiều mà thôi…

Bài viết ngày 15 tháng 08 năm 2020

đến trung tâm xã hội, nhà thờ, chùa chiền, với những người nghèo, người neo đơn, trẻ em kém may mắn, mình lại thấy được an ủi nhiều hơn. những người cùng khổ đó lại cho mình hạnh phúc. ồ, mình còn tay chân, đầu óc còn tỉnh táo.

điều đó nói ra có vẻ hơi kỳ, có vẻ bất hạnh của người khác là may mắn cho mình, nhưng đúng là như vậy. vào những nơi đó mới thấy mình may mắn. đúng là có nhiều khi tôi nghĩ họ khổ quá, cái khổ của họ làm người chăm sóc họ cũng khổ, nhưng mình không dám nói ra, chỉ là ý nghĩ.

mình lại nghĩ, nếu mình có người thân trong hoàn cảnh đó mình sẽ thế nào. đi rồi, mình chả có gì hãnh diện vì điều đó, chỉ thấy được an ủi và bình an.

có lẽ ai từng cảm thấy nghèo, đói, lạnh, cô đơn, bị bỏ rơi mới thấm thía và tha thiết với công việc đó, còn những người đầy đủ quá nhiều khi họ chỉ nghĩ đó là số của mỗi người, trời cho ai nấy hưởng nên không có bổn phận phải chia sẻ với ai.

họ cũng không làm gì ác cả. nhưng mình vẫn mong trong ý muốn những người trẻ sau này có thêm lòng nhân ái. em có thêm tiền chưa chắc hạnh phúc nhưng có thêm lòng thương người sẽ được nhiều người thương. mình chỉ đủ ăn thôi, không giàu có gì cả. ngày nào mình chết ngày đó hết tiền.

nhưng mình biết chắc một điều: trái tim mình dẫu nhỏ nhưng còn chỗ chứa được, san sẻ được với nhiều người. mình có thể nghe, nhìn, chấp nhận những cảnh đời không may, để nó ở trái tim mình…

Nếu có nhiều thời gian đến Đà Lạt, bạn sẽ làm gì?

nếu bạn quá chán, quá ngán những ngày với những lịch trình đến các điểm trong bản đồ du lịch để chơi và xem người ta chụp ảnh. thì hãy một sáng dậy thật sớm, chạy ra ngoại ô thành phố, men theo đường mòn để lên ngọn đồi nào đó. thành phố này đủ an toàn cho những chuyến đi tranh tối tranh sáng, để có cơ hội nhìn thấy cả thành phố ngập chìm trong sương.

màn sương ấy đến từ không khí lạnh của vùng núi cao, kết hợp những khu đất trũng (như trung tâm thành phố) mà đọng xuống. những lúc ấy, ở trong thành phố sẽ khó cảm nhận được hết, nếu có cũng chỉ là làn khói mỏng xa xăm. nên, trải nghiệm thú vị nhất lúc ấy, vẫn là ngắm từ lưng chừng núi, ngắm xuống thành phố lúc tờ mờ.

thêm một lát nữa, nắng hửng lên ở một phía bìa rừng, xuyên qua kẽ lá và cả làn sương, tạo nên từng tia nắng dịu phủ xuống đất lẫn cây cỏ. những khi ấy, khung cảnh như tranh vẽ, với những gam màu sáng tối hoà quyện và làm nổi bật nhau.

những hôm ở Đà Lạt, mà tối trước không quá bề bộn, mình lại dành một sớm mà leo lên đỉnh núi sau nhà, vừa đi cho ấm mà vừa hít thở cho trong lành. đoạn ấy, là ký ức đẹp và thơ nhất của những ngày sống ở Đà Lạt.

nhưng nếu lỡ bạn không thể dậy sớm để ngắm sương sớm, cũng đừng buồn. hãy cứ men theo đường mòn, hoặc lối nào thoáng đãng để lên núi. lên đỉnh cao cao rồi nhìn xuống. xa xa là những khu nhà kính, những nông trại hay cả vùng nhấp nhô của mái nhà thành phố. ra vùng rìa như vậy, tách biệt một chút như thế, sẽ giúp bạn tận hưởng đúng sự thư thái và an lành, để có thể cảm nhận và sống trọn ở thành phố này hơn.

Bài viết ngày 14 tháng 04 năm 2020

hoàng hôn trong tầm mắt mình đẹp nhất ở Huế có lẽ là bến thuyền ở chùa Thiên Mụ, đoạn này là khúc cong rộng của sông hương, nhìn rộng ra cả một dải dài của sông nước và xa xa là núi Ngự. ngắm hoàng hôn ở đây rất tuyệt, một gợi ý mình hay giới thiệu với bạn đó là lúc ban chiều, sau khi dạo quanh chùa một vòng thì ghé bên vệ đường ăn chén đậu hũ, xong đi xuống mép sông ngồi mà đợi mặt trời đi xuống.

lúc ấy, phủ cả dòng sông là một màu vàng ươm của nắng cuối ngày, rồi trong cái không khí hững hờ ấy mà có một chiếc thuyền rồng đi qua nữa thì tuyệt, mình từng ngồi đó và nhìn thấy, nên biết nó tuyệt lắm.

nhưng có một nơi ngắm hoàng hôn thú vị hơn, thú vị là cả khung cảnh ngắm mặt trời tỉnh giấc rồi lặn xuống đều có thể nhìn thấy trên biển, đó chính là Thuận An.

để ngắm bình minh trên biển, đơn giản chỉ cần dậy thật sớm, là từ năm giờ sáng thì hãy nên có mặt ở Thuận An là được rồi, lúc đó mặt trời từ đằng xa nhô lên, nắng dần chiếu xuống rồi đổi màu từ đỏ sang vàng, nhạt dần dần rồi khung cảnh xung quanh sáng bừng lên.

hồi còn ở Huế, mình từng dậy lúc bốn giờ sáng để đạp xuống đây nhìn ngắm mặt trời và tắm biển, mà kỷ niệm ở biển bao giờ cũng đẹp, nên ký ức về cái lần ấy cũng đẹp vô cùng.

còn ngắm hoàng hôn thì đơn giản hơn, đến cây cầu cũ giữa phá Tam Giang, cảnh ở đây không giống như ảnh truyền thông, nhưng cũng đủ đẹp để nao lòng.

Bài viết ngày 14 tháng 03 năm 2020

đoạn giáp Tết trước khi về nhà, mình đi loanh quanh khắp nơi để chụp cho hết cuộn film của bạn, lần đó mua máy cho bạn, xong họ cho dùng thử bảy ngày nên mình lấy film về lắp vào chụp cho đổi cảm giác cầm máy.

lần lại những góc quen thuộc từng ghé mà cảm nhận và chụp thật chậm rãi, cùng với ánh sáng của ban ngày làm mình thấy nó đẹp một cách rất tự nhiên và cũng chẳng cần ánh đèn nào tô điểm.

đoạn hồ Con Rùa lúc đó đang tháo nước do đang mùa muỗi, cạn khô và lộ rõ nền hồ rất nông, thế mà trước giờ cứ nghĩ hồ hẳn sâu lắm, không hun hút cũng đủ đắm mình như chơi. hồ Con Rùa với mình như phố đi bộ cạnh sông hương ở huế vậy, vừa trung tâm lại sát trường học. đêm đêm học xong lại ra đó dạo, mình đi qua từng người với người ngồi vắt vẻo trên thành trò chuyện với nhau trong những lần tan tầm hẹn bạn mà nhớ cảnh xưa vô cùng.

chỉ khác là nơi này không có dòng sông nào chảy qua cả, chỉ là một cái hồ bé con nước khi đầy khi vơi, và mình cũng chưa tìm hiểu xem tại sao hồ Con Rùa lại tên con rùa? có lẽ là xưa họ chôn con rùa trước khi xây, hay là tứ linh mà thành tên gọi để trấn yểm?

ở một khía cạnh đời thường hơn, thì với mình hồ Con Rùa là hình ảnh phản chiếu của cả thành phố rộng lớn này. bởi nơi đây nẻo đường tụ lại rồi đi tiếp, như cách người ta chọn sài gòn để dừng chân học hỏi, trưởng thành rồi đi tiếp như mình.

Bài viết ngày 14 tháng 02 năm 2020

đoạn còn học đại học ở Huế, cạnh phòng có hai anh chị kia yêu rồi sống cùng nhau. cứ thế suốt mấy năm mình ở đó.

con đường học hành của chị bé gặp nhiều trắc trở, thi khóa đầu không đủ điểm để đậu vào trường mong muốn nên phải học nguyện vọng. sau bảo lưu thi lại nhưng kết quả không được như ý.

đoạn đang bảo lưu, cứ chiều chiều chị lại đi ra ngoài học tiếng, để khi đêm về lại mở vở ra cùng anh ôn bài. chị đọc một chữ rồi anh ê a theo một chữ, đọc tới đọc lui đến khi nào chị thuộc thì thôi. cứ rù rì vậy cho đến giữa đêm thì dừng, chừng rất đầm ấm.

những năm tháng đó, mình không biết chị học vì anh hay anh học vì chị, nhưng mình cảm giác rằng họ đang rất hạnh phúc.

lúc ấy mình thấy vui vì cách hai anh chị tạo động lực cho nhau, và cũng nhận lấy một chút hạnh phúc từ anh chị tỏa ra.

Bài viết ngày 14 tháng 01 năm 2020

bạn sắp ngủ chưa, nếu chưa thì bạn đang đợi điều gì thế?mình thì mình đang đợi cả con số giờ phút lẫn ngày tháng nhảy cùng lúc, nhìn bốn số không chập chờn trên màn hình điện thoại rồi vào xem ngày của những năm trước đó đã làm gì. điều này từ lâu đã trở thành một thói quen, quen hơn cả việc lướt từ trên xuống dưới cái newsfeed xem có gì mới mẻ, quen hơn cả việc cầm điện thoại lên và đoán xem có ai nhắn cho mình tối qua.

cái sự quen hơn cả ấy là bởi mình vẫn nhớ bản thân của những năm tháng trước đó sống không hề đơn điệu như thế nào, có lẽ những ngày tháng đã qua là những ngày đẹp nhất, và cũng có lẽ rằng mình sẽ không bao giờ tô trọn màu sắc cho những ngày của hiện tại.

và liệu có thật sự cần, khi những gì mình viết ra luôn luôn trở nên lỗi thời với những gì mình hành động tiếp sau đó.

Bài viết ngày 13 tháng 08 năm 2020

vì tất cả mọi thứ trên đời này đều cần một ngày kỷ niệm. nên, xin chào mừng các bạn đến với hôm nay – ngày của những người thuận tay trái.

thuận tay trái được xem là tín hiệu tiềm ẩn của thiên tài, khi rất nhiều người quan trọng nhất trong lịch sử là thuận tay này. theo thống kê, chỉ có dưới 10% dân số thuận tay trái, nhiều hơn một thống kê rằng có khoảng 4% dân số là trong cộng đồng.

một điều thú vị là, chúng ta có thể tương đồng với nhau ở điểm này, nhưng lại có sự khác biệt ở một điểm nào đó. tay thuận, tính dục, nhóm máu, tôn giáo chính trị hay nhiều điều khác nữa, chúng hòa quyện để ta kết nối, lại vừa riêng lẻ để tạo nên bản sắc cá nhân. nên mình vẫn hay nói với bạn rằng, chúng ta vừa đặc biệt, lại vừa tầm thường, chẳng có cái nào hơn cái nào hết, chỉ là chúng ta có biết cách để kể câu chuyện của mình trở nên thú vị hay không mà thôi.

và trên thực tế, không phải sự khác biệt nào cũng dễ chịu, dù rằng mọi điều khác biệt vẫn luôn là như thế. đó là khi bạn theo Đạo, cảm thấy không thoải mái khi cùng mình bước vào ngôi chùa cổ. hay lúc mình yếu ớt cầm con dao bào bằng tay phải vì thiết kế của nó không hợp lý để cầm bằng tay bên kia. hoặc cả nghe bạn tâm tư, rằng chẳng biết làm thế nào khi ba mẹ cứ bắt lấy vợ để nhà có người nối dõi.

những chuyện ấy có khi rất nhảm nhí, tầm phào với bạn, rằng có thể nhờ ai đó bào quả thay mình, hoặc mình dẫn bạn sang cách đó 2 con phố để xem cái nhà thờ xưa. nhưng lại rất mệt mỏi với ai khác, bởi cái lựa chọn gắn kết với người mình không yêu.

vì vậy, mình vẫn cảm thấy may mắn, khi điều khác biệt với mọi người chỉ là thuận tay trái. và nhiều khi mình cũng chẳng biết làm gì hơn, ngoài việc vỗ về, và chấp nhận sự khác biệt mà bạn có…

Bài viết ngày 13 tháng 07 năm 2020

Song Lang (2018) đưa ra một cách giải thích rất hay cho khái niệm du hành thời gian, là qua nơi chốn, con người lẫn những món đồ. cái điều hay nhất của cách giải thích ấy, là việc chúng ta thực hành nó mỗi ngày, một cách vô thức mà chẳng nhận ra.

cơ mà, chúng ta không cần nhiều ba lựa chọn trên, thì chúng ta vẫn thực hiện những chuyến đi về quá khứ mỗi ngày, chính xác hơn là mỗi đêm, là qua những giấc mơ.

khác với những chuyến du hành trên phim ảnh thường thấy, những chuyến đi trong giấc mơ là những thứ ta không thể nào đoán định được là điều gì sẽ tới vào đêm nay, chỉ trừ khi – chúng ta nghĩ nhiều về nó quá, thì bằng cách này hay khác mà những mảnh ghép rời rạc sẽ xuất hiện.

và điều khác biệt cơ bản, khác hẳn với Song Lang, đó chính là việc chúng ta được sống trong cảm giác như đang xuất hiện ở hoàn cảnh ấy. bởi lựa chọn của ấy đợi phần nhiều vào trí nhớ, còn lựa chọn trong những giấc mơ tận dụng những ký ức trong sâu thẳm của mỗi người.

chính thế, có những khi, có những chuyện chúng ta tưởng đã quên, hoặc quá lâu mà chẳng thể nào nhớ lại được. thì cũng chính là chúng, lại trở nên trọn vẹn, sinh động và đẩy cảm xúc trong những giấc mơ.

nếu đang đi xa nhà lâu ngày chưa về, thì khung cảnh bình yên sẽ xuất hiện với tiếng cười nói.

nếu một khoảnh khắc đã vụt mất, hoặc một niềm ký ức thật đẹp đẽ luôn muốn quay trở lại, thì niềm vui và hạnh phúc khi được sống trong điều ấy có trong giấc mơ là thứ mà trí óc lẫn con tim có thể cảm nhận.

và có một khác biệt mang tính cốt lõi, là những điều xảy ra chẳng nào tác động vật lý đến thực tại. nhưng khi nào, khi bạn tỉnh giấc, và cảm thấy buồn vô cùng buồn vì một giấc mơ của đêm qua hay không, mình có rồi, nhiều nhiều lắm, đôi khi nó đủ để kéo tâm trạng mình xuống suốt một ngày sau đó.

nhưng dẫu cảm xúc có buồn hay vui sau mỗi chuyến đi, thì có một điều chắc rằng rằng, sự hiện hiện của những mảnh ký ức ấy chứng tỏ rằng bản thân nó là một vị trí quan trọng trong lòng. có thể chúng ta quên nhưng nó vẫn ở đó, vẫn sống động và mạnh mẽ trong một góc sâu thẳm của bản thân mình, để bùng cháy và sống động trong từng chuyến đi của chúng ta.

đó chính là điều tích cực, mà không phải chuyến du hành nào cũng có thể đem lại.

Bài viết ngày 13 tháng 04 năm 2020

đường về biển Thuận An sẽ đi qua phá Tam Giang, ở đoạn này các bạn sẽ nhìn thấy một câu cầu cũ, hai đầu nối ra gần giữa thì đứt đoạn.

phiên bản kịch tính của nó là do Fast and Furious mà thành, lúc ấy đoàn làm phim sang khảo sát rồi dựng bối cảnh, định cho xe bay từ bên này sang bên kia. chuyện đã xong và cảnh cũng quay, thế mà đoạn hậu kỳ đạo diễn thấy không hoàng tráng cho lắm nên thôi. phiên bản này mình kể duy nhất một lần với đứa bạn, nó tưởng thật rồi than thở có lẽ thời đó trình hậu kỳ còn tệ lắm nhỉ.

còn bản thực tế thì đơn giản hơn, cầu này trước được dùng để giao thông, nhưng nay thì không phù hợp nên đoạn ở giữa được dỡ ra để tàu bè qua lại cho tiện. khi tìm hiểu thêm thì mình biết nhiều người muốn dọn dẹp sạch sẽ cây cầu cũ, bởi như thế sẽ đỡ vướng khi nhìn với tàu bè đi lại.

tuy thế, lúc chuyện ấy còn chưa đến thì nơi này vẫn là một lựa chọn lý tưởng cho mọi người ghé ngang lúc ban chiều, vừa dạo mát lại thong dong thể dục, và tiện nhất là để ngắm hoàng hôn trên biển. trong hình là trước khi nó diễn ra, còn diễn ra như thế nào xin đợi ảnh sau.

Bài viết ngày 12 tháng 10 năm 2020

mình biết đến chị Giang lần đầu là cách đây sáu năm, khi đi tình nguyện chung trường lên Nam Đông. đoạn ấy chẳng có gì để nói, và cũng chẳng có ký ức nào thêm.

qua năm sau, trường tổ chức tình nguyện lại đúng địa điểm cũ, mình với chị tình cờ không gặp mà hẹn nhau lên thăm bạn bè. chuyến đi ngắn ngủi và trên đường có nhiều điều để nói, lên cũng gặp được nhiều bạn chung trường vốn lúc ấy rất thân thiết. nhưng chỉ nhiêu ấy chứ chẳng có ký ức nào thêm.

đúng hơn, trong những năm học đại học, ký ức và những lần gặp gỡ để tạo nên kỷ niệm của mình với chị là vô cùng ít, thậm chí hơi phũ phàng là nhiều lúc vô cùng nhạt nhòa, lướt qua và chào nhau vì có những mối quan hệ chung đầy sâu sắc.

nhưng rời trường, rời Huế rồi những lần chạy về lại, thi thoảng là tình cờ gặp lúc đổ xăng xong chào nhau, khi khác lại nhắn bảo em sang bệnh viện chạy Bức tranh với chị nhé… những lần như thế, tình cờ có, giúp đỡ cũng có và tự nhiên đến cũng có luôn, dần gắn kết và chỉ ra những điểm chung chung mà hai chị em có.

không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để khi gặp là nhiều chuyện để nói, để than thở tại sao dạo này Huế đẹp lạ, sao thế hệ sau làm cộng đồng chán thế… những lần ấy, sự đồng điệu về tư tưởng là điều đơn giản nhưng gọn gàng nhất để kết luận.

mà nhắc đến chị thì không thể không nhắc đến Phủi – quán mà chị mở cùng mấy người bạn, xong đến giờ chỉ còn chị và Phủi ở lại với nhau. điều mình nhớ nhiều nhất có lẽ là những hôm nào hẹn bạn ban tối, hoặc lỡ vui chơi quên đường về nhà, mình lại lò xò qua Phủi mò lấy chìa khóa, mở cửa bước vào ngủ ké.

những đêm đông, gió lạnh rít qua khe cửa, mưa rả rích ngoài hiên và xung quanh tối om, những đoạn ấy dù là ma hay người, cũng cứ mập mờ u ám đuổi bắt nhau giữa đêm. còn những hôm nào là hè giữa độ, sáng tỉnh giấc không cần báo thức bởi tiếng ve kêu rì rào ngân lên lúc năm rưỡi sáng, thanh âm cao vút đầy điên đầu nhưng cũng đầy dư vị mùa hạ.

thời gian chạy tới chứ không chạy lùi, và những mối quan hệ cũng thế – cứ vơi dần cứ ít khi đong đầy. nhưng may mắn trong muôn người đang vơi dần đi ấy, mình vẫn thấy thoải mái, khi gặp chị trong một buổi trưa hè ở Phủi, ngồi bệt dưới tán bầu xanh ngát mà chuyện trò với nhau…

Bài viết ngày 12 tháng 09 năm 2020

có một lần trong đoạn về Huế, gặp chị bé xong được cảm thán rằng được làm công việc yêu thích (như mình) là một điều đáng ngưỡng mộ, không phải ai cũng có được, hãy trân trọng nó. đoạn ấy, mình bảo điều ấy chỉ thú vị với người ngoài, còn khi gắn cơm áo gạo tiền vào niềm yêu thích thì lại khác. bởi hiệu quả khi làm việc mình thích đến từ cảm hứng, còn với công việc đó là trách nhiệm. ấy có nghĩa là, cảm hứng chỉ là thứ yếu, trách nhiệm mới là điều đáng để bận tâm hơn trong công việc.

viết nhiều quá nên chẳng nhớ đã kể hay chưa, rằng mình có một cô bạn cũng làm nghề viết, đêm về cạn năng lượng mà chẳng viết được cho mình một dòng. tuy nghe rồi an ủi với nhau rằng nếu có làm công việc nào khác, thì năng lượng cạn đi rồi cũng đâu viết được gì cho mình cơ chứ. nhưng trong câu chuyện ấy, mình lo sợ rằng đến một lúc nào đó, mình sẽ ngán viết, ngán sắp xếp từng ý rồi gõ ra từng câu chữ. bởi điều ấy khác nào chuyện chúng ta bỗng một ngày ngán người yêu, dù trước đó là vô cùng mặn nồng, sâu sắc.

và buồn một chút là, mình của dạo gần đây đang ngán viết thật. trên phương diện công việc, mình không còn niềm vui khi nhận đề tài, dẫu trước là người ngoài nhìn vào chuỗi đề tài cũng cảm thán không nghĩ mình sẽ viết những bài này (chẳng hợp phong cách anh chút nào). còn phương diện cá nhân, mình ít viết mới hơn, bài có lên cũng là bài biên tập lại, mình ít có thể triển khai thành một bài hoàn chỉnh từ ý tưởng trong đầu, dù rằng chuyện ấy trong thời gian trước là không mất nhiều thời gian.

nhưng buồn là thế, chứ mình vẫn lạc quan, bởi xem đó là cuộc sống, là thử thách để đương đầu với nhiều thứ khó khăn ở phía trước hơn. Bởi nếu không sẵn sàng, khi một chuyện phiền muộn nào đó đến, bầu trời sẽ như sụp ngay trước mắt mất thôi…

Bài viết ngày 12 tháng 03 năm 2020

lúc còn học ở Huế, có một giai đoạn mình rất hay vào Đà Nẵng, một lần đi tàu hỏa lúc hai giờ sáng để kịp tiết học cho sáng hôm sau (giai đoạn ấy vẫn còn chăm học), bảo vệ nhà xe ngủ và Grab chưa xuất hiện, nên đành phải cuốc bộ về nhà.

đi được một đoạn thì chiếc xe đạp bán bánh bao từ sau chạy tới, loa vặn nhỏ đủ để ai còn thức mà biết, còn mình thì tự nhiên nghe mùi bánh lướt qua xong chợt nhận ra cả tối chưa ăn gì. mình gọi khẽ chú ơi rồi nhìn chiếc xe chậm dần lại, chiếc bánh bao trao tay kèm nụ cười chào nhau.

xong chú không lên xe nữa, dắt bộ cùng mình mà nói chuyện, có lẽ bởi tối nay chưa có ai nói chuyện với chú.

chú bảo gần sáng rồi nhưng chưa được bao nhiêu cả, mà chỉ khi nào có đá bóng đêm khuya thì mới bán được nhiều, những khi ấy cứ kiên nhẫn đợi ngoài mấy quán cà phê. bên trong lâm râm ồn ào bao nhiêu thì đoạn hết hiệp sẽ ào ào ra mua đồ ăn lót dạ bấy nhiêu.

nhưng đó là khách đông chứ chẳng phải khách quen. quen là những ai làm việc đêm hôm hay chong đèn bên cửa sổ học bài suốt đêm.

còn cực nhất là những hôm mưa, tiếng rì rào át cả tiếng rao, củi ướt nhem còn khói thì mịt mù. nếu hôm đó bánh không nhanh nguội cũng phải ám nhiều mùi khói, (nghe thế mình bảo rằng rất nhớ mùi khói, tại lâu rồi không được về nhà, không được nấu bếp củi bếp than).

nhưng mà, chú bảo, quen rồi, quen cái nhịp sống về đêm như thế này rồi. Huế yên bình thật nhưng yên tĩnh nhất là khi về đêm, mọi người dù có sống với cái nhịp riêng của họ vẫn rất tĩnh tâm để không làm phiền giấc ngủ của người khác.

nói đến đoạn đó thì cũng đến đoạn rẽ vào nhà, mình tạm biệt chú rồi để tiếng rao vọng phía sau lưng.

Bài viết ngày 12 tháng 02 năm 2020

tụi mình gặp nhau vào giữa mùa đông, và kết thúc khi mùa hè cận kề, một năm hai tháng cho một câu chuyện buồn. một hôm, giữa muôn vàn vấn đề cần phải nói nhưng chưa thể nói, mình và bạn nói chuyện với nhau, theo cách chẳng giống hai người thương nhau nói chuyện với nhau chút nào. 2 tiếng nói và lắng nghe, sau cùng, sau hết mọi yêu thương cuồng nhiệt của những tháng ngày bên nhau, khi nhìn lại mình và bạn chẳng thấy sự đồng điệu nào giữa hai đứa.

có phải cảm xúc nó che mờ hết tất cả nhìn nhận lý tính, nó phủ nhận hết mọi khó khăn và điều không thể khi hai đứa đến với nhau. để một ngày, một ngày một đứa vấp ngã, là ngày mọi thứ trở nên vỡ vụn? hôm ấy, mình cảm nhận một điều gì đó sắp vỡ tan…

2 ngày sau, tụi mình nói với nhau những lời cần nói – cuối cùng. một kết thúc rất nhẹ nhàng, không trách móc, chẳng có sụt sùi hay nước mắt, và cũng không còn một lời hẹn một sáng mai gọi điện đánh thức nhau dậy. điều cuối cùng mình nói, hôm ấy rằng nếu một mai gặp lại, vẫn mỉm cười chào nhau được một tiếng, hẳn sẽ vui và nhẹ lòng đi nhiều lắm nhỉ. bạn chẳng nói gì và cũng chẳng ai nói thêm điều chi…

dư âm là thứ mà người ta dùng để diễn tả cho những thứ còn sót lại sau một chuyện gì đó. dư âm của mình và bạn, là những mảnh ký ức vụn vỡ, từ từ đâm và cứa vào nhau, bằng cách này hay cách khác. nó khiến cho bạn và mình, đều nghĩ rằng chuyện mỉm cười chào nhau, vào một ngày xa xôi nào đó, là điều chẳng thể nữa rồi…

giữa năm ấy, mình về Huế, gặp một người bạn xong nói chuyện. bạn mới chia tay một mối quan hệ, mối quan hệ mà những con người trong đó nhìn thấy được cả sự bất ổn, và mịt mờ khi đi cùng nhau. một chút nhè nhẹ, mình thấy câu chuyện của mình trong những lời bạn kể. hết chuyện kể, bạn nói giờ bạn ghét người cũ lắm, dù biết đó là điều không phải, nhưng bạn không thể dừng nghĩ xấu về người cũ, với vô vàn cảm xúc chẳng tích cực chút nào. mình nói rằng mình hiểu cảm xúc đấy của bạn, mình chẳng định khuyên nhủ hay nói điều gì, khi chính bản thân mình cũng phải xem đó là một lựa chọn để quên đi một hình ảnh vốn đã in sâu vào trong chính bản thân mình. kết thúc một câu chuyện buồn, là những vụn vỡ dọc đường quá khứ không thể nhìn lại…

Bài viết ngày 11 tháng 11 năm 2020

có một điều khá chán, đó là mình không thể nhớ hết sinh nhật của bạn bè, nhớ người này tháng này lại quên người kia năm kia, không khi nào đủ nhớ trọn mà gửi gắm tình cảm đến mọi người. chỉ đến khi thấy một ai đó viết lên tường bạn, hay đôi câu ghi dấu, thì mình mới hay hôm ấy là sinh nhật họ nè.

dù là thế, mình vẫn không nhắn gì cho bạn, tại đó là bởi người ta nhắc nên mình nhớ, chứ phải bản thân mình không quên đâu. tất nhiên mình biết, bạn không mong cầu ai nhớ hết, bạn biết và bạn tự ghi dấu là được rồi. điều ấy mình tự phản chiếu từ suy nghĩ của mình – lớn rồi, thì niềm vui và hạnh phúc cũng phải tự tạo ra chứ đâu cần đợi ai, huống gì chỉ là ngày sinh?

hôm nay là ngày đẹp, đặc biệt với ai yêu thích những con số đẹp đẽ (như mình), là 11 lặp nè, là 20 lặp nè. tuy ngay chính cái 20 lặp ấy, cũng chứa đựng nhiều biến động, bất ổn và sự xấu xí mà người ta muốn xóa đi. và rằng 11 lặp còn lại, cũng không tốt đẹp gì khi nó gợi nhớ đến sự cô độc, lẻ loi một mình. nhưng dù là thế, thì cũng không thể xóa nhòa đi một chuyện rằng, nay là ngày đặc biệt của bạn mình, người mà có tướng hao hao với người ngồi sau trong bức hình này.

lần đầu tiên nhìn thấy bức hình, mình cảm giác có gì đó sai sai, bởi người trong ảnh không phải là mình – và người ở sau cũng không phải là bạn nốt. đưa cho bạn xem, bạn hỏi đi chơi với ai đó; còn đưa cho bạn chung, thì lại thắc mắc đi sao không rủ?

hai con người trong bức ảnh này mình biết mặt và gọi được tên, khi nhắn tin xin ảnh với họ. tuy thế, mình cảm nhận sẽ khó, để gặp lại – hay sẽ khó, để một lần nào đó nhìn thấy sự hao hao, từa tựa mà cả mình và bạn đều có khi đứng cạnh nhau…

Bài viết ngày 11 tháng 05 năm 2020

hôm nay đi ăn ốc với mấy bạn trong văn phòng, đang đà nói chuyện hay hay thì bé đối diện giật bắn lên, giây lát sau có cái que màu đen dài dài đi tới đi lui bên mé gầm bàn, nhìn một chút nữa thì ra ở dưới kia là một bé mèo đang nghễnh đuôi đi loanh quanh tìm đồ ăn tối.

bé em bảo không thích nuôi chó mèo tại sợ nuôi lâu lại có tình cảm, nó đi mất thì mất không biết bao ngày để quên. còn mình thì bảo nhà không có điều kiện để chăm, chỉ có lòng thương mà vuốt ve âu yếm tụi nó. nói xong thì mèo cũng đi vào trong nhà, tụi mình tạm quên để tiếp chuyện dang dở.

đoạn ăn xong thì nhìn sang, chị chủ để một chén nước, mèo đen lúc nãy rủ thêm một đàn mèo 4 con nữa ra uống cùng. mình lân la tới vuốt ve thì 3 mẹ con chạy vào trong góc sợ sệt nhìn ra. con còn lại thì 2 chân trước bám lên thanh ghế rồi trụ hai chân sau xuống nền như trốn, mình đưa tay tới chạm một chút rồi bé em lại nép thật kỹ.

định ngồi kiên nhẫn với nó thì chị chủ bảo, nhà này là mèo hoang đó, hồi trước gặp mèo mẹ là bụng to như thế này (chị cong tay trước bụng minh hoạ). thấy tội quá nên đem về, cho nó đẻ rồi triệt sản.

xong nghe chuyện của cô kể, mình lại nhớ đi khắp thành phố này đâu cũng thấy mèo, không hẳn là ngập tràn. nhưng nơi nào qua cũng thấy lảng vãng, mà đa số là mèo hoang, nay đây mai đó, ai cho gì thì ăn, và cũng chẳng có ai quan tâm để triệt sản giúp cho.

còn với mấy đứa nhỏ mà mình gặp tối nay, thì dẫu như nào tụi nó cũng đang may mắn, bởi đã không phải đi hoang tự kiếm rồi tranh đồ ăn. và cũng có người thật sự thương, thật lòng quan tâm tìm cho nó một mái ấm đủ an toàn, để nó sống tròn một kiếp làm mèo.

Bài viết ngày 11 tháng 02 năm 2020

một chuyện mình hay gặp lúc sáng đi làm và khi tan tầm, đoạn đi mua cà phê sáng với chạy xe vào ngõ, là có một chú hay để nông sản lên chiếc xe ba gác rồi chạy đi muôn nẻo để bán. trong đó có đủ rau, củ lẫn quả các kiểu cho một bữa ăn gia đình nếu người mua biết cách lựa chọn và chấp nhận một bữa ăn lành mạnh.

mình nghĩ đó là một điều thú vị, khi chú ấy đã không ngồi yên một chỗ nơi chợ để đợi người ta tới, mà đi khắp nẻo để tìm người ta mua. và cũng ở chiều ngược lại, người ta chờ chuyến xe của chú để mua đồ cho một bữa trưa hay tối, mà không phải chạy ra tận chợ ồn ào và chẳng khi nào sạch sẽ, và trong thời điểm hiện tại, dường như đó là một lựa chọn hợp lý.

mà có những khi, không phải chú ấy chạy muôn nẻo để mình tình cờ gặp, mà là muôn người ở muôn nơi điều xem đó là lựa chọn mưu sinh nên mình cứ tình cờ gặp mà thôi.

Bài viết ngày 11 tháng 01 năm 2020

lần ghé qua Quốc Học gần nhất, gặp 2 bạn đang học tại đây, dẫn mình đi quanh rồi giới thiệu gốc tích từng nơi chốn. được nửa chừng, bạn bảo, em đi hết trường nhưng chưa bao giờ hiểu hết trường. lời thú nhận nghe thật buồn cười và ngây ngô – trong hoàn cảnh mà bạn đang phải bày tỏ rất nhiều hiểu biết cho mình nghe. nhưng đâu đó, mình nhận ra điều bạn nói chẳng khác gì điều mình từng thú nhận với bạn của mình: đi khắp Huế nhưng chẳng dám một lần nói rõ ngọn nguồn của Huế.

bạn là hướng dẫn viên cho câu lạc bộ hướng dẫn viên trong trường. còn mình chỉ là kẻ lỡ lướt ngang trường mấy dạo, thấy đẹp nên tò mò ghé thăm. nhưng cũng đâu đó, điểm chung giữa mình và bạn, là tình yêu rộng lớn hơn – tình yêu với Huế.

buổi chiều hôm ấy, bạn nói về quá khứ, về sự trân trọng, những áp lực khi học ở trường chuyên, với những chuyện không bao giờ quên và chẳng một lần thôi tự hào. bạn nói về tương lai, về trân quý, những dự định, tháng ngày dang dở phía trước và mọi người đang bồi đắp điều ấy cho bạn như thế nào. trong cách bạn kể, mình tin là bạn tin hết lòng vào những điều ấy.

hôm đó, và cả hôm nay nay nữa, mình qua con đường vắng phủ đầy tán cây xanh, đi chậm mà hít từng hơi trong lành. khoảnh khắc ấy, mình nghĩ về những tháng ngày đã trôi qua, những ngày đã đi xa. chúng trong một chừng mực nào đó, đầy sắc thơ, mộng mị và lấp lánh. nhưng phải diễn đạt thế nào nhỉ – chúng đẹp, không thể thay thế, muốn trở lại, nhưng mình sẽ chẳng chọn trở lại. bởi chuyện đã qua là chuyện của quá khứ, mình hối tiếc nhiều quá, thì sau rồi cũng hối tiếc vì cảm giác hiện tại và vụt mất nhiều điều khác mà thôi.

xong rồi, bạn bè trong những cuộc trò chuyện, kể với nhau liệu ngày đó có sẵn lòng về Huế không? mình thì không rõ, xa vời quá, mâu thuẫn quá; khi mà đường vẫn còn dài, và nơi này vẫn một mực từ chối cho mình cơ hội. nhưng dẫu thế, mong ước quay trở lại, vẫn rất gì là mãnh liệt, và đầy lý tính trong lòng mình.

dù vậy, chút mâu thuẫn khác, khi mình quen với sự tĩnh lặng an nhiên của Huế. điều ấy khiến đôi lần mình chùn chân, vì sợ đem muộn phiền công việc vào sự an nhiên đó. nó kiểu như, phá hết mọi cảm xúc đã dành cho nơi này. nên, vẫn cứ xa vời, khi mà mọi thứ vẫn chưa có gì là sẵn sàng.

Bài viết ngày 10 tháng 10 năm 2020

Mỹ Anh bên khung cửa sổ ở Bảo tàng Mỹ thuật, trong khoảng khắc đi cùng mình, vào một buổi chiều có nắng nhẹ vàng ươm.

hành trang mình đem theo lúc vào Sài Gòn thật không có gì nhiều, chỉ đôi mối quan hệ từ lúc còn ở Sư phạm, bởi hiện tại mình thật sự không muốn kết thêm bạn mới. Mỹ Anh vào trước, mình vào sau, anh em chung nhiều thứ để quan tâm, nên cũng chung nhiều chuyện để nói và kể.

từ chuyện trường xưa lớp cũ, những người bạn nay đã biến mất và khó có thể liên lạc lại, đến những người với giọng hát đầy cảm hứng để níu cảm xúc những lúc chơi vơi. và cả những góc ngách thú vị mà mình hay em lỡ có khám phá ra được rồi chia sẻ với nhau.

lần gần nhất, mình với em gặp nhau ở Bảo tàng, sau khi được Trời sáng rồi ta ngủ đi thôi (2019) truyền cảm hứng. hôm ấy nắng chiều đang dần buông xuống và Bảo tàng chưa đóng vội hết cửa như đợt sau vì chưa nứt nẻ, nên những góc những đoạn mình từng thấy trong film nay trở nên đẹp vô cùng, cũng vì thì mà những bức ảnh có được cũng rất có hồn và đầy cảm xúc.

những gì em đang hướng đến là hàm chứa mong muốn mình khó mà có thể chạm đến, (không phải vì chưa thử, mà bởi đó là lối đi tự nhiên, không phải dễ với đứa xã hội như mình). và cũng đôi lần, những gì mình có, lại tiếp thêm cho em chút động lực để em thêm tin vào đã chọn.

đó cũng có thể coi là sự bù trừ khi không phải ai cũng có thể theo đuổi, có trọn mọi điều mình muốn. nhưng suy rộng ra, nó cũng là sự gặp gỡ, thúc đẩy nhau để thêm mạnh mẽ vào con đường đã chọn ở phía trước…

Bài viết ngày 10 tháng 07 năm 2020

một trong những điều thú vị mà mình nhận ra, khi quan sát bạn bè xung quanh, đó là trong ai dường như cũng có một giấc mộng về một nơi yên bình. đó có thể là tiệm trà bánh nho nhỏ, hay chỉ đơn giản là một chỗ nhỏ nhỏ trên đà lạt. nhưng không phải ai cũng có thể nuôi mộng ấy mãi, nên phần nhiều chúng ta sẽ tìm đến những nơi tương tự, hơn là gây dựng lên nó.

khi vào Sài Gòn, mình bỏ lại đa số những mộng mơ và những điều khiến mình dễ thở, cũng gặp và nghe nhiều chuyện hơn xung quanh. khi gặp, và nghe rồi làm mình nghĩ, cản trở lớn nhất cho những mộng mơ ấy là sự thuần khiết của kế hoạch – điều mà dễ dàng mất đi nếu chúng ta vướng vào những trách nhiệm, và sự vô tư cũng không còn là lựa chọn hàng đầu.

đó là lý do mà tại sao mình gọi một số bạn của mình là (những) kẻ khờ mộng mơ. bởi họ như mơ trong cuộc đời thật, hành động với 100% đam mê và nhiệt huyết cho cái điều bạn ước ao ấy. nhiều khi, ngồi nói chuyện rồi mình mới nhận ra, bạn dường như quên đi những khó khăn của hiện tại, và những tăm tối của ngày mai.

mình chỉ có những người bạn như thế, và bản thân không được như vậy, nên mình ủng hộ bằng hết những gì mình có. đơn giản đôi khi chỉ là lần ghé qua, giúp quán bạn thêm một lượt khách, hay câu an ủi để cùng vượt qua mùa dịch.

và thật lòng, mình trân trọng những kẻ như bạn, bởi những người ấy như đang viết tiếp giấc mơ mà mình từng dang dở, để tiếp thêm cho mình chút năng lượng cho những giấc mộng đầy mơ xa hơn, và lâu hơn nữa…

Bài viết ngày 10 tháng 06 năm 2020

sẽ có những quyết định trong cuộc đời này, phải 5 năm, 10 năm nữa bạn mới biết nó đúng hay là không. có khi điều ấy sẽ đến nhanh hơn, nhưng cũng có khi đến gần cuối đời bạn mới biết là như thế nào.

vấn đề của mỗi quyết định trong thời điểm hiện tại, vốn dĩ nó không gói gọn trong hai từ đúng – sai, bởi đơn giản ấy là khái niệm đầy tương đối. thế cho nên, có những chuyện lầm lỗi trong quá khứ mà chúng ta muốn quên, thì có khi chúng luôn tồn tại để nhắc nhở, rằng ta đừng nên phạm thêm lần nữa. khi ấy, ta lại thêm một lần để học trưởng thành.

và có những chuyện, những vinh quang tưởng chừng như đem đến cho mình rất nhiều cơ hội, lối đi tốt lành. nhưng rồi có những lúc ta lại ước rằng những điều ấy thà không đến thì hay hơn. bởi dễ dàng quá, đơn giản quá, lại có khi làm ta quên mất vị sung sướng là gì.

khi quyết định khăn gói, xách xe lên đường vào Sài Gòn, tự trong bản thân mình khơi lên nhiều nỗi sợ hãi. cụ thể là sợ thất bại, bỏ cuộc giữa chừng; mông lung là sợ không đáng, không cần thiết để đánh đổi. nhưng rồi mình nghĩ, chùn chân lựa chọn an toàn thì cũng tốt thôi; nhưng những gì mình sợ về một chuyến đi, sẽ luôn lơ lửng trước mặt, chực sẵn mà bổ nhào vào lúc mình ra quyết định. nên, cứ đi đi, rồi còn biết nỗi sợ kia có thật là đáng sợ hay không.

nên, sẽ không có một công thức chung nào cho những câu trả lời, và những khi ai cần thì mình vẫn khuyên, vẫn khuyến khích bạn ấy đừng nên quá quan tâm nếu quyết định ấy lỡ như thất bại.

bởi nếu bạn cứ sợ, cứ hoang mang trong những quyết định của mình, nó sẽ thành rào cản để chúng ta cảm nhận cuộc sống. nó kiểu như, khi bạn chạm đến thành quả trong cái ngưỡng an toàn mình muốn, lại cũng chưa chắc làm bạn vui khi bạn thử bước ra một chút rồi nhận lấy đắng cay vậy đó.

Bài viết ngày 09 tháng 10 năm 2020

lớp 3 học tập làm văn, thầy ra đề tả cây cối trong nhà. mình ghi rằng, nhà em có cây mai sống qua đợt lụt 99, sau chuyện ấy ba khắc lên thân cây mai không chết, 99, thầy đọc trước cả lớp rồi khen nức nở. chi tiết về cây mai là mình bịa, nhưng ký ức rộng hơn về đợt lụt ấy là thật, và rất sống động.

ký ức đầu tiên về đợt lụt 99, là mấy món đồ chơi trôi lềnh bềnh ra góc nhà, khi nước ngoài hiên tràn vào dữ dội, ba mẹ phụ nhau kê đồ đạc với chất thóc nếp lên trần nhà.

đêm xuống, ba thắp cây đèn dầu rồi dò sóng đài nghe dự báo thời tiết, tiếng được tiếng mất và mình cũng quên lúc ấy họ nói gì. sáng hôm sau mở mắt ra thì nước vẫn còn, chú hàng xóm sang đưa cho mấy con gà chết, lắc đầu bảo nước vào ngập chuồng, cứu không kịp.

mình với ba bước ra đầu cái khe nước gần nhà, nay đã đủ để gọi thành sông để xem nước chảy xiết đến thế nào. những cọc đường cây diêm thân trắng đầu đỏ chi chít là cả kiểu côn trùng, dường như lúc ấy, sinh tồn không để nước cuốn đi quan trọng hơn là miếng mồi ngon ngay trước mặt.

đến gần trưa, ông nội với ba đi về, đem theo cơ man là tôm cá khi đặt nò ở khúc cửa sông, nào là cá nhỏ, cá bống, cá trê rồi cá thát lát… bấy nhiêu đó với thêm ít cơm trắng, là cũng đủ sống sót qua mấy ngày lội nước giữa nhà.

sau này, ký ức rõ hơn thì mình vẫn nhớ là có vô vàn cơn mưa lớn, bão giông quật ngã cây cối trong vườn với trong rừng. nhưng chưa có thêm lần nào nước tràn vào tận trong nhà, hay thậm chí là ngay ngoài ngõ.

tất nhiên rằng những ký ức ấy thật là đẹp, bởi có vào lúc mình chưa ý thức được sự khác nghiệt của nó. sau này, đi học rồi dần đi xa nhà, xa Huế hơn, những lần mưa gió bão bùng quật ngang Huế như vừa rồi, những lần xả lũ để cứu đập như hiện tại, mình ước chi bản thân được trở lại ngày xưa cũ, để thôi trống trải và đầy bất an như thế này…

Bài viết ngày 09 tháng 08 năm 2020

nhà mình ở xa thành phố, nên hẹn bạn tới chơi thì cũng thi thoảng mới được. một lần bạn vô tình chạy lướt qua, ghi nhớ rồi về kể lại với mình rằng nhà toàn cỏ cây hoa lá, sống ở một nơi như thế thì tuyệt vời biết bao, tính cách không bị ảnh hưởng mà chill chill theo thì cũng quá là lạ. nghe bạn nói rồi liên kết với những gì đang có ở nhà, thì đúng vậy thật, nhưng lúc đó chưa thân thiết nhiều nên mình không nói chi nhiều ngoài câu cảm ơn.

sau này, thân thiết nhiều, nên mở lòng hơn, mình chia sẻ nhiều chuyện riêng với bạn. trong số đó, là kể với bạn về đoạn mở đầu của cuốn Anna Karenina (1873) rằng, mọi gia đình đều sung sướng giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại khổ sở theo một cách riêng. câu mở đầu ấy dẫn nhập cho những vấn đề cá nhân rất riêng mà gia đình mình gặp phải, lý do tại sao có những lúc mình bình thản đến tàn nhẫn – cách duy nhất để đương đầu, vượt qua những bất ổn ngay trong gia đình mình có. lớn lên rồi, mình dần cảm nhận ra lựa chọn ấy định hình nhân cách quá nhiều, tác động tiêu cực như thế nào đến việc phát triển và gìn giữ mối quan hệ.

nhưng, mình cũng nói với bạn rằng, có một điều mà cụ N. Tolstoy (1828 – 1910) không viết ra, mà mình biết vẫn tồn tại rằng, một gia đình bất hạnh không triệt tiêu hay xóa nhòa những khoảnh khắc hạnh phúc, sung sướng trong gia đình ấy. cũng vì lớn lên, mình có nhiều hơn thời gian để chiêm nghiệm và quan sát, nhất là mỗi lần về nhà sau một chuyến đi xa rất xa. nhìn mọi người quây quần bên mâm cơm và chuyện trò, ba với mẹ lúi húi tỉa cành rồi chăm cá, mình lại thấy sao những bất ổn trước kia nay lại xa xăm quá. có phải vì mình đã lớn, hay ba mẹ đã biết thương nhau nhiều hơn? mình thật lòng không biết đâu là câu trả lời cho chính xác.

tuy câu trả lời dù là như thế nào, mình vẫn thấy có sự liên kết rõ ràng giữa khung cảnh của ngôi nhà với những gì người khác nhìn vào. không phải là giả tạo, hay vỏ bọc hoàn hảo tiềm ẩn những bất ổn. mà đó là sự thay đổi, gắn kết và yêu thương nhiều hơn. và một điều không thể tiếc hơn rằng, hình ảnh ấy tươi sáng, đáng để hòa mình hơn, khi mà mình dần rời xa nó…

Bài viết ngày 08 tháng 09 năm 2020

nếu một ai, một hôm nào đó ghé qua Huế như một vị khách lữ hành, hãy dành đêm trước ngủ thật yên, để sáng lại đón một bình minh rất khác ở thành phố này.

với mình, Huế bắt đầu tỉnh giấc với những gánh hàng rong đi ngang cầu Tràng Tiền lúc ban sớm, ai có điều kiện hơn thì ôm trọn gia tài trên chiếc xích lô mà hướng về phía chợ bên kia sông. không hối hả, không nền nã, khung cảnh ấy chậm rãi trôi qua như trích đoạn trong cuộn phim về những ngày cũ kỹ. điều ấy, phải những hôm mà se se lạnh, không gian có thêm chút sương sớm là đúng bài lặng lẽ và cổ kính lắm luôn.

đôi giây lát sau, thành phố như đứng yên một chút, bởi tiếng kẽo vẹt chìm dần vào sự u tịch. và sau ấy, dần sống động trở lại, lúc không gian hửng sáng khi mặt trời vẫn đang ở đâu đâu. ngay lúc ấy, bạn sẽ như một người Huế chính hiệu, nếu cùng muôn người rảo bước, vặn xương cốt mà hít bầu không khí trong lành.

thi thoảng, những lúc có mặt ở đó, mình phóng tầm mắt ra xa và nhìn vào sự tĩnh lặng của dòng nước, để cảm nhận tiếng khua mái chèo nhẹ lả lướt của chiếc kayak. nhịp sống lúc ấy, vừa có gì đó mới mẻ, lại rất tĩnh lặng đúng như cách người Huế sống.

và khi, những tiếng cười tiếng chào nhau vang lên rõ ràng hơn, nắng ban mai bắt đầu chiếu xuyên qua từng kẽ lá, và tiếng xe vang lên trên kia cầu. thì ngay lúc ấy, thành phố này chính thức bắt đầu một ngày mới…

Bài viết ngày 08 tháng 03 năm 2020

hãy chấp nhận galant là quyền là lựa chọn, chứ không phải nghĩa vụ của đàn ông.

cứ mỗi khi một ai đó nhờ mình làm gì và kèm theo câu, con trai mầy phải giúp con gái chứ galant lên nào, dù có muốn hay không thì mình cũng từ chối, bởi với mình chuyện ấy không phải nghĩa vụ mà đơn giản chỉ là một lựa chọn, mà lựa chọn thì – đồng ý hoặc không, còn nghĩa vụ lại không bao giờ là như thế.

thật ra mà nói, quốc tế phụ nữ cũng chỉ là một ngày trong năm, và chúng ta còn đến 364 ngày khác. nghĩa rằng sự yêu thương hay trân trọng với phái nữ không chỉ cần thể hiện trong ngày hôm nay, mà ở nhiều nhiều ngày khác nữa.

bởi khi bạn đòi hỏi quyền để nhận lấy một bông hoa, nó cũng là hình ảnh tượng trưng cho việc bạn cũng phải chấp nhận những nghĩa vụ mà người khác áp lên sau bông hoa.

nên, hãy xem đấy là một lựa chọn hơn là một trách nhiệm mà bạn phải gánh vác, bởi nếu là lựa chọn thì đó là lúc bạn đang chủ động trong quyền trả lời có hoặc không của mình, còn là trách nhiệm, thì bạn đang chối bỏ quyền từ chối không lựa chọn của bản thân mình.

và thật sự, quyền bình đẳng tồn tại không phải là khi ta dìm một nhóm nào xuống, hay bắt một ai đó phải có nghĩa vụ với chính mình, nó không phải là quyền bình đẳng, nó chỉ là cách chúng ta thể hiện sự giận dữ với nó mà thôi. quyền bình đẳng trọn vẹn nhất là khi kéo cả hai lại gần và tháo gỡ đi những áp lực và trách nhiệm đè lên nhau, đó mới là ý nghĩa sâu xa nhất của những ngày như ngày hôm nay.

cho nên với mình, ngày hôm nay hay những ngày kỷ niệm khác, tinh thần vẫn là ngày kỷ niệm và nhắc để nhớ về một nhóm quyền từng bị nhạt nhoà, để thực hành và và trao yêu thương như trong hết tất cả mọi ngày.

Bài viết ngày 07 tháng 08 năm 2020

nếu sức khoẻ tinh thần của bạn có vấn đề, bạn sẽ tìm đến bác sĩ tâm lý. nhưng khi những bác sĩ cũng gặp vấn đề tương tự, họ sẽ tìm đến ai?

có một lần mình gặp mấy bạn mới, giới thiệu xong một lượt thì có bạn cảm thán rằng, vậy những người học tâm lý như cậu, chắc sẽ không bao giờ buồn đâu nhỉ, và cũng thật đáng sợ nếu có một người có thể đoán biết được hết suy nghĩ của người khác.

mình trả lời rằng, cái suy nghĩ ấy đáng sợ không kém với những người học, theo đuổi ngành hỗ trợ tinh thần. suy nghĩ ấy tương tự như việc nhận định rằng bác sĩ đa khoa sẽ không bao giờ bị ung thư vậy.

công việc của một bác sĩ đa khoa và tâm lý giống nhau ở việc, họ đọc bệnh án, khám và chẩn đoán để định nghĩa vấn đề rồi chỉ dẫn cách điều trị phù hợp. đó là công việc chuyên môn, và họ vẫn con người, vẫn có những vấn đề riêng, vẫn chịu tác động thể chất lẫn tinh thần như một người bình thường. nói như thế để hiểu rằng, công việc nó không quyết định rằng bạn sẽ miễn nhiễm với này hay được hưởng đặc quyền kia.

thực tế, chúng ta chênh lệch với nhau về công việc, tư duy rồi nhiều thứ khác. nhưng cùng bình đẳng khi những vấn đề cá nhân xuất hiện, sự lo lắng, bối rối lẫn không biết làm thế nào cho phải là điều luôn tồn tại. cho nên, đừng nghĩ rằng một ai đó sẽ không bao giờ buồn, không bao giờ phải đau thương hay mệt mỏi vì công việc họ chọn đang giải quyết điều ấy.

không chấp nhận được, là bạn đã để thêm một người phải tự chiến đấu. chấp nhận được nó, cũng chính là lúc bạn biết mình rồi sẽ có lúc trần trụi và yếu ớt đến nhường nào.

Bài viết ngày 07 tháng 06 năm 2020

có một điều mình luôn thắc mắc, đó là những cảm xúc dạt dào của hiện tại, sẽ như thế nào vào một ngày mà nó dần tan biến?

tâm thế lúc mới đặt chân đến Sài Gòn của mình đó là sự dấn thân nhiều phần hơn trải nghiệm. khi những ồn ào, náo nhiệt mà mình từng biết thì đã được dịp cảm nhận lúc sống ở Đà Nẵng trong 2 năm trước, (tất nhiên là không bằng, nhưng cũng đủ để không bỡ ngỡ lúc ở nơi mới); và những dự tính về nghề viết cần được hiện thực hóa thay vì mãi suy nghĩ về nó, bởi những suy nghĩ đã đi liền được 5 – 6 năm, quá dài cho một mạch suy nghĩ.

chính lẽ thế, mình cảm thấy may mắn khi Trời sáng rồi, ta ngủ đi thôi (2019) đến đúng lúc mình thất nghiệp do công ty cũ phá sản. film đem lại một tone màu thân thuộc, một câu chuyện dễ tương đồng, để mình tìm thấy một chút cảm hứng mà thêm phần bấu, víu vào mảnh đất này. nên, mình không mất nhiều thời gian để hòa quyện cùng nhịp sống ở nơi này, khác với những trải nghiệm buồn chán và nặng nề khác mà mình được nghe từng những người bạn xung quanh. nhưng, cũng như bạn mình đã nói, film này là cách tiếp cận hoàn hảo cho một đứa trẻ bơ vơ nơi đất khách quê người; và khi sống đủ lâu đủ sâu, thì chẳng có gì đọng lại cả, là sự nhàm chán đến vô vị, hời hợt đến nực cười.

và rồi lúc sống đủ sâu như bạn dẫn dắt, khi mọi thứ ồn ào náo nhiệt lúc ban đầu đi qua, mình dần cảm nhận sự trống rỗng và thiếu cảm xúc trong từng ngày trôi qua. mình dường như để tâm nhiều hơn mỗi lần chiếc xe nép sát lề chạy ngược chiều với tốc độ cao, hay đang băng băng trên đường phải nhanh tay đảo tay lái vì xe trước mắt bắn từ miệng ra thứ gì đó. cả cách mọi người sống vội vã, nhanh đến rồi nhanh đi như những cơn mưa giữa mùa, hời hợt đủ nhiều để làm sự sâu sắc mà mình có như trò đùa cợt nhả.

cái nhịp này, bạn mình mỉm cười đơn giản, Sài Gòn mà. dễ sống quá, nên ai đến cũng được, nên gặp ai cũng hay. mà dễ dãi không chừng, để chẳng có gì mà tiếc với nuối, để chẳng có gì mà tha thiết với nhau nhiều. sống trong cái nhịp ấy, mình vừa trở nên lạc loài bởi cái giọng Huế không pha tạp và chẳng muốn pha tạp, và vừa thành lạc lõng vì không biết cách hòa cùng nhịp mà mọi người đang ngân vang.

Mùa hè trôi chậm rãi

đoạn nhiều biến động nhất lúc còn ở Đà Nẵng, có lẽ là mùa hè hai năm trước. mới thất nghiệp xong rồi thất tình, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn nên mình vẫn cứ gắng ổn, nhưng đâu đó vẫn có chút nhàn nhạt, lạc trôi đi tận phương nào.

sau, mình quyết định chuyển trọ, ngắt số cũ và thử làm mới lại bản thân, không phải vì mọi thứ cũ trước đó là không tốt, mà mình cảm giác cứ níu vào chuyện cũ thế thì sẽ không tốt, sẽ không giúp mình rời vũng lầy của bản thân. trọ thì chuyển đến một căn phòng nhỏ ở bên Núi Thành, gần cầu trần thị lý, có ô cửa sổ và khoảng trời trước mắt rộng, không khí không khi nào thiếu nên sinh lực cứ tràn trề.

đoạn đó mình đem cây từ trọ cũ sang mà treo lên, được mấy hôm mưa rào đổ xuống, cây ướt đẫm nhưng sinh khí cứ trồi lên không ngớt qua những lá non.

việc thì được bạn giới thiệu xong cũng được nhận, tiếp nối chuỗi ngày làm cộng đồng và làm môi trường, nhưng thật lòng mình nghĩ mình theo môi trường vì kinh nghiệm, chứ chẳng bởi yêu môi trường, tại thấy định nghĩa ấy là nặng nề quá, mang theo sợ đi dài không có sức.

lòng mình cũng mở để đón bạn bè mới vào để hiểu nhau hơn, kết nối lại rồi dẫn sâu sắc đến với những bạn cũ, cứ thế mà nhẹ nhàng trôi thêm để rồi nhiều người trở nên thân thiết và gắn bó đến tận bây giờ.

mùa hè đó giờ nhìn lại thì cảm giác mọi thứ trôi qua nhanh, bởi vì mọi thứ như một cái chớp mắt, bởi mình vẫn nhớ vị ngọt của tô cháo đoạn đường gần nhà, vì mùi biển sau ngày dài sống trách nhiệm với công việc mà tìm đến để ngửi mà thêm tỉnh táo, và cả những quả chò rụng bên vệ đường đủ sức hấp dẫn để mình quay lại mà nhặt.

Bài viết ngày 06 tháng 05 năm 2020

có một chút xinh tươi mãi ở đó. hôm trước khi mình ghé qua đây, cũng ngay tại góc này đã đưa máy lên mà chụp, tiếc bức đó với cả cuộn là một sản phẩm không ổn định, màu bết bết như lúc mới tập chơi. cuộn đó làm mình buồn nhiều lắm, buồn hơn cuộn cũ trước đó lỡ dính outdate, dẫu biết chơi ảnh film là vô thường nhưng vẫn cứ buồn vì công sức và kỳ vọng mình đã bỏ ra. sau lần ấy, mình cố công nhiều hơn và giảm kỳ vọng xuống, có như thế film mới chỉnh chu, và ít thấy thất vọng hơn về những lần bấm.

cũng sau đoạn ấy mình không nghĩ sẽ chụp lại, bởi không gian thì ở đó nhưng khoảnh khắc là qua rồi, níu lại bằng mỗi lần bấm chưa chắc đã làm mình hạnh phúc hơn. ấy mà khi ghé lại, đến lại đoạn đó, chẳng hiểu sao mình lại đưa máy lên, có lẽ vì khung cảnh ấy đẹp và thơ, hoặc vì tấm ảnh cũ vẫn còn lưu luyến trong trí nhớ của mình, theo một cách mình chẳng ý thức được.

và thế, mình bấm máy, một cách tĩnh lặng và nhẹ nhàng, nhưng không quá kỳ vọng bởi nó là trong cuộn được lắp từ hai tháng trước, đi qua mùa cách ly nên chỉ muốn sớm kết thúc những tấm cuối cùng.

ấy thế thú vị là, lần bấm ảnh ấy sau khi tráng lại cho ra một bức hình trong trẻo đến lạ kỳ, màu sắc làm tốt chuyện của màu sắc và ánh sáng trọn đường của ánh sáng, còn khung cảnh thì đơn giản là trọn vẹn rất nhiều trong đôi mắt của mình.

Bài viết ngày 06 tháng 01 năm 2020

khi đang học tiểu học, trường lúc đó có một cây đa rất là lớn, ba mình bảo hồi xưa còn học là bắt đầu trồng cây đa ấy, đến khi học không thuộc bài với đánh nhau, bị phạt trái buổi đem gáo, đem xô lên tưới nước cho nó. đến lúc mình đi học, nó lớn lắm rồi, tán rộng đủ cho một lớp học thể dục, thân lớn đủ cho mấy đứa ôm với chạy vòng quanh, mình nhớ cứ như vậy suốt 5 năm.

cuối năm lớp 5, trường đập phá dãy nhà cũ, vốn dột chỗ này chỗ kia ngày mưa, có mấy khi tốc mái, nước chảy ròng ròng lênh láng cả phòng, ướt sách ướt vở ướt đủ cả. đập phá thì luôn đi cùng với xây mới, trường chặt luôn cây đa để lấy thêm đất. mình nói với ba điều ấy, chuyện cây đa bị chặt ấy, ba mình nghe rồi im lặng.

mình hồi đấy cũng hay không thuộc bài, mà cả bây giờ cũng thế, rồi bị bắt phạt, cũng bị bắt đi tưới nước cho mấy hàng cây mới, cứ như thế đến hết năm học, đến khi những hàng cây ấy đủ cứng cáp thì dừng lại. giờ quay trở lại trường cũ mình mới biết đó là bằng lăng, tán nó đã lớn, hoa đã đến mùa lâu lắm rồi, mình chẳng biết rằng một mai sau này, khi lại có nghe chuyện những hàng cây đấy bị chặt bỏ, nhằm làm trường thêm mới hơn không.

mỗi khi nghĩ đến mình cứ có cảm giác rằng mình rất sợ điều ấy sẽ xảy ra, dù cho năm này qua tháng khác mình quên đi sự tồn tại của nó.

Bài viết ngày 05 tháng 11 năm 2020

không phải thời gian trôi qua quá nhanh, mà bởi quá khứ hiện về quá nhiều.

những cuộc hẹn với bạn bè lâu ngày, những điểm đến lâu chưa ghé, hay những bức ảnh để đâu đó nay lần ra được đều gợi cho chúng ta những hoài niệm lẫn hình ảnh trong quá khứ. theo lẽ thường, điều ấy được cảm thán rằng thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ. nhưng thực tế, thời gian dù có tương đối đến bao nhiêu, thì trong chừng ấy năm với chừng ấy con người, nó đều có cùng một quỹ thời gian.

mà thật ra, đổ lỗi cho thời gian thì tội cho nó quá, lỗi muốn tìm hãy tự soi gương, soi rồi thấy ai thì đó chính là nhân tố gây chuyện. bởi năm 1 tuổi cũng có chừng đó, năm 15 tuổi cũng bao nhiêu đó, và rồi năm 25, 30 hay nhiều hơn nữa cũng chỉ nhiêu đó. nhưng trong từng thời điểm, thì trong từng ngày lại có số vấn đề cần tập trung giải quyết lại khác nhau. điều này khiến chúng ta phải quên đi những điều ít, hoặc không còn quan trọng nữa để có thể tập trung vào thời điểm hiện tại tốt hơn.

xu hướng lựa chọn này là tất yếu, và khi nhịp độ công việc ngày càng lớn, độ bận rộn lại cứ càng nhiều, nên tất rồi rồi những vết ký ức cũ cứ dần quên lãng theo thời gian. chỉ đến một lúc, một dịp tình cờ hay một cái hẹn trước đó, những vết ký ức ấy hiện về, trở nên quan trọng và lấp đầy tâm trí, sống động và đầy cảm xúc như mới hôm qua.

đó chính là cách chúng ta ghi nhớ những kỷ niệm, cũng là cách chúng ta được khơi gợi những cảm xúc. rõ ràng thời gian chỉ đóng vai trò rất nhỏ trong hành trình khơi gợi ấy, tuy thế nó vẫn đang làm rất tốt một điều. rằng mọi thứ mà chúng ta đang có, rồi sẽ rất nhanh trôi vào quên lãng, và bị lấp đầy bởi những điều quan trọng hơn khác…

Bài viết ngày 05 tháng 04 năm 2020

nhà mình ở quê, làm ruộng rồi trồng rừng để phát triển, mình đi ra ngoài học hỏi nhiều điều rồi thay đổi cũng nhiều, nhưng có một thứ chưa giờ mình đổi, đó là chất giọng đặc trưng của một người Huế.

chơi nhiều với mấy bạn người Hà Nội, cũng thích cách mấy bạn nói chuyện, nhiễm luôn cái xưng hô cậu tớ để đem về. vào Sài Gòn tính ra được gần một năm, cứ mỗi lần sang môi trường mới là một lần được khuyên rằng thay giọng là cách hoà nhập tốt nhất. dẫu xem ấy là một lời góp ý chân tình nhưng mình cũng chẳng đổi giọng.

xong có bạn bảo giọng mình trầm và nhẹ, nói nhiều khi như thiếu sức sống, chẳng hợp để truyền cảm hứng cho ai và cũng chẳng tạo ấn tượng ban đầu tốt cho lắm. mình thì chẳng chối, nhưng mình tìm được sự phù hợp cho chất giọng của mình, đó là những cuộc tâm tình và những cuộc trò chuyện đôi người.

với mình cái sự phù hợp ấy là sự thấu hiểu và chấp nhận bản thân, bởi rõ ràng ai cũng có mặt sáng và phía sau là mặt tối, cả điều làm rất tốt và điều làm mãi chưa xong. nhưng nếu ta cứ tự ti vào bản thân bởi những điều khiến mình yếu ớt, và cố gắng hoàn thiện theo ý đồ của một ai khác, thì rõ ràng cho đến cùng chúng ta cũng chẳng thể nào hiểu nổi bản thân mình.

chấp nhận những thiếu sót là một điều khác biệt, chấp nhận những điều bản thân không được hoàn hảo như một giá trị của riêng mình, và khi đặt đúng chỗ vào đúng lúc thì chính giá trị ấy sẽ phát huy để tôn vẻ đẹp của bản thân mình ra xung quanh.

cho nên, cũng vì thế mà không chịu đổi giọng, đổi đi rồi lỡ một mai không có lại được thì sao? và mình thật sự tin rằng với những gì mình có, là đang hướng bản thân mình trở thành một người lắng nghe nhiều hơn là chia sẻ.

Bài viết ngày 04 tháng 02 năm 2020

có một khái niệm là chấp nhận bị tổn thương, mình dùng nó để đo lường sự sâu sắc của một mối quan hệ.

một người ngoài cuộc sống, giữa vòng xoáy của cuộc đời kiên cường đến đâu rồi cũng sẽ chơi vơi khi bản thân chẳng có lấy một điểm riêng để tự vực dậy tinh thần, để thấy chính mình mạnh mẽ đến nhường nào. một người dù có là tâm điểm trong mọi cuộc vui, là nguồn cảm hứng cho những cuộc trò chuyện thân tình kết nối mọi người đến đâu, thì vẫn có cho mình sự cô đơn nhất định nếu đêm về có đủ suy tư mà chẳng biết tỏ cùng ai.

nhịp sống hiện đại dường như triệt tiêu đi những xúc cảm cả nhân, người ta kìm lại không viết ra rằng tôi buồn chán bởi cảm thấy buồn cười, người ta ngại đi ăn một mình bởi lòng tự trọng cảm giác như vậy thật bết bát, người ta tạo hẳn khái niệm nụ cười công nghiệp để vừa mỉa mia vừa thực hành với nhau.

thì có phải, nếu chúng ta đang sống như thế, đang chấp nhận chính mình như vậy, là chúng ta đang tự thổi chính mình như một quả bong bóng, vô cùng to lớn và muốn to lớn hơn người khác để dễ dàng bay xa. nhưng cũng mong manh vô cùng nếu chẳng may chạm phải một điều sắc nhọn?điều này trở thành mấu chốt khi con người ta tìm đến nhau mà không vì công việc, đó là lúc họ quyết định xem liệu bản thân mình có được phép tổn thương trước con người này hay không?

và khi ta càng sâu sắc, càng tin tưởng với nhau nhiều hơn, thì sự có mặt và lắng nghe của người đối diện chính là liều thuốc an thần để xoa đi những căng cứng trong lòng, chính là sợi dây với những nút thắt để ta bám chặt để không rơi xuống vực.

Bài viết ngày 03 tháng 06 năm 2020

mèo này bản chất là mèo hoang, quán chuyên làm nhà cho những mèo như thế dừng lại, tìm được ai thì có cuộc đời mới. còn nếu không thì ở lại mà vui đùa với mọi người. em này dạn hơi người nên bồng bề rất cưng, mỗi tội thiếu kiên nhẫn nên nhanh cáu, trên tay mình u rú đó nhưng khi bạn đang lấy nét thì cựa quậy không ngừng.

ở quán này cũng có chó, nhìn cưng lắm, cứ đứng ở dưới cầu thang mà ngó lên mỗi lúc mấy bạn nhân viên đem đồ lên cho khách. mà chó với mèo ở đây thân thiện, không cắn chẳng chửi gì nhau, mèo chill phần mèo mà chó ngáo ngơ phần chó.

theo lời bạn mình, trong một số văn hoá, mèo được gọi là kẻ lữ hành (paseengers), cái từ ấy là cách để mọi người tìm đến quán này.

tấm này là trong cuộn cine cuối cùng mà mình sẽ chụp, ảnh ám màu buồn quá, đem ra trời có nắng đến mấy thì vào ảnh cũng ảm đạm như sắp mưa. hồi ngán film lên giá nên đành mua cine về chụp, xong rồi đó là điều mình hối tiếc nhất. bởi không biết bao khung hình trở nên nhợt nhạt và thiếu sống động đến khó tin, bởi sự kén bối cảnh chụp của những cuộn cine.

đoạn này là Đức chụp, trong lần hẹn với chị Voi. chị thì đôi năm còn bạn chừng sáu tháng chưa gặp. đôi khi, chung một thành phố nhưng chẳng gặp nhau đâu, chỉ khi nào có một ai ghé ngang, thì lý do cho những cái hẹn mới thật tròn vẹn, thật là vui…

Bài viết ngày 03 tháng 02 năm 2020

đi từ phía Kim Long vào thành phố, dừng ngang đèn đỏ giao với trục Lê Duẩn, nếu bạn thôi thẩn thờ nhìn cây gạo rực đỏ tháng 3 bên kia đường và nhìn sang ngang trong tầm mắt ấy, sẽ thấy có đoạn đường ray lửa nối qua bên kia cầu, xa xa là nhà máy nước, và xa xa không trong tầm mắt nữa là ga Huế. trong Mắt Biếc (2019), nơi này là Ngạn vừa đi vừa thẫn thờ nhớ Hà Lan.

khúc đường ray này, với mình là tín hiệu cho mỗi lần ngược dòng từ Quảng Trị trong kỳ thực tập cuối khóa để trở về Huế trên chuyến tàu Bắc Nam ngắn ngủi, để biết là gần đến trạm dừng chân ga Huế. ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cả khung trời dần được nhuộm màu sông nước với những cây cầu xa xôi trong tầm mắt; với mình, đó là biểu tượng của sự thân thuộc, của nơi gắn bó sâu đậm ít nhiều.

cũng trong khúc đường ray ấy, với mình chính là chứng nhân cơ bản của dòng chảy lịch sử. đoạn đường sắt phản ánh giai đoạn Pháp thuộc, khi được xây dựng để vận chuyển hàng hóa và giao thương các tỉnh. đa phần đến nay, các đoạn đường sắt dọc miền đất nước, cũng đều là từ thời Pháp thuộc mà giữ lại. bên cạnh đường sắt là cây cầu nhỏ bắc song song, được xây dựng như cầu tạm trong quá trình hoàn thiện cầu Bạch Hổ mang dáng dấp hiện đại trên tầm mắt.

cầu Bạch Hổ xây xong, câu cầu sắt vẫn được giữ lại như công năng nó đã từng. khác với đường trên cầu Bạch Hổ rộng thênh thang, mặt đường trên cây cầu sắt là những mảnh thép lớn ghép lại, hẹp chỉ đủ cho mỗi chiếc xe máy đi mỗi chiều. chắn giữ 2 làn đường và mỗi bên thành cầu là lớp rào ngăn cách. dù như vậy, đi lại qua đoạn này cũng chưa bao giờ hết choáng ngợp.

khi chạy qua, mình cố vừa giữ vững tay lái, vừa nhìn xuống, xuyên qua khe hở giữa những tấm thép mà nhìn dòng nước đang chậm rãi trôi. khi dừng lại, nhìn nhìn thấy hoàng hôn lẫn vào trong nhịp cầu sắt, từ tốn đi xuống bên kia đường chân trời. cũng có những lúc mình dừng lại, để tận hưởng sự run rẩy của cả cây cầu mỗi lúc đoàn tàu băng qua…

Bài viết ngày 01 tháng 04 năm 2020

mấy hôm nay nghe lại Điều vô lý thứ nhất của Nguyên Hà, mình lại nhớ cái lúc giai điệu này vang lên trong Trời sáng rồi ta ngủ đi thôi (2019), cùng câu chuyện của nhân vật An, xong nhìn từ nhân vật này mình lại nhớ đến Nghĩa.

Nghĩa và mình biết rồi chơi với nhau trong một câu lạc bộ lúc còn sinh viên, hồi ấy với cái sự cao ngạo tuổi trẻ của mình, mà làm cho những năm tháng cứ gặp là lại căng thẳng.

phải đến đoạn sau này, khi rời trường được chừng nửa năm, trong thời gian ấy bản thân cứ nhớ nhớ suy nghĩ linh tinh về thời còn đi học. rồi mình cũng quyết định thôi căng với Nghĩa, bởi dẫu sao thì tuổi trẻ đẹp một phần vì đã gặp rồi làm việc cùng nó, thế mà khi liên lạc lại thì nó lên núi tu mất tiêu.

khi mình cùng Mỹ Anh lên thăm, Nghĩa nói rằng có lẽ lựa chọn trong thời điểm này là phù hợp nhất. bản thân nó từng một lần xuống lại nhưng rồi cảm thấy không khí ngột ngạt quá, chịu không được nên lên lại, giọng điệu trò chuyện lúc ấy cũng khác xưa nhiều lắm. chẳng còn đâu những hoài bão của tuổi trẻ rồi các câu chuyện vĩ mô làm mình lùng bùng lỗ tai, thay vào đó là tu tập mỗi ngày thế nào, khai phá chính mình ra sao xong thức tỉnh ngày nối ngày để làm gì.

Nghĩa của những ngày trước, hoặc rằng sinh lầm thời hoặc tài không đi kịp tầm. bởi rằng mong muốn cải cách của nó, hoặc là trên giấy hoặc nhanh nhạt nhòa lúc triển khai. cho nên khi biết về An trên phim, mình nhìn thấy điểm chung của hai con người này đó là sự cố gắng của bản thân không thể thắng nổi những thử thách. trên phim là sốc thuốc, còn với nó là sốc cuộc sống.

tuy thế, Nghĩa có một chút may mắn hơn, là tiếng gọi thầy mà người khác dùng khi xưng hô, và chuyện cải cách giáo dục hằng mong mỏi nay đang diễn ra với chính bản thân nó.

Bài viết ngày 01 tháng 03 năm 2020

buổi sáng cuối tuần bạn thường làm gì?mình thì hay ngủ nướng, ngủ để bù những ngày trong tuần phải dậy sớm để đi làm tránh bị kẹt xe. nhờ có ngủ nướng, mà thường chủ nhật mình minh mẫn và ít ngáp vặt hơn (thật đáng buồn với điều ấy).

nhưng có đôi lần, mình lại hẹn hẹn sớm thiệt sớm ra quận một để đi dạo, đi hít hà cái không khí trong lành vắng xe cộ, đi qua những công viên với trên ghế đá có người ngủ từ hôm trước. cả những gánh hàng sớm đã có đôi người tận hưởng cái sớm hôm như mình, và có những người vẫn chăm chỉ chạy tập thể dục.

thường thì, những hôm đi sớm ấy không giúp mình minh mẫn hơn, dù sao cũng phải dậy sớm như hôm nào mà,nhưng được cái ra đường không phải bon chen với xe cộ. cũng chẳng cần chạy đua với thời gian bởi lúc tận hưởng đến khi nắng chiếu trên đầu là một khoảng thời gian rất xa.

nên những khi đó thấy tinh thần thoải mái và yêu đời hẳn. ví dụ như bức ảnh này, chạy thật sớm qua đoạn giao quận một để chụp bức ngược ánh ban mai. xa xa có toà nhà landmark lấp lửng giữa bầu trời mây, nhìn và tận hưởng thôi cũng vui không biết kể bao nhiêu cho hết.

Đọc thêm các tuyển tập viết văn khác

Tuyển tập viết văn 2018

Tuyển tập viết văn 2019

Tuyển tập viết văn 2021

Tuyển tập viết văn 2022

Tuyển tập viết văn 2023

Tuyển tập viết văn 2024

Tuyển tập viết văn 2025

nhavantuonglai

Share:

Có thể bạn chưa đọc

Xem tất cả »
Về bài hát Baltimore của Nina Simone

Về bài hát Baltimore của Nina Simone

Baltimore là một bài hát tình yêu dành cho thành phố bị ảnh hưởng bởi cả trải nghiệm cá nhân của Simone ở đó và những cuộc đấu tranh xã…

Liên lạc trao đổi

Liên lạc thông qua Instagram

Thông qua Instagram, bạn có thể trao đổi trực tiếp và tức thời, cũng như cập nhật những thông tin mới nhất từ nhavantuonglai.

Tức thời

Bạn có thể gửi và nhận tin nhắn nhanh chóng, trực tiếp, giúp những vấn đề cá nhân của bạn được giải quyết tức thời và hiệu quả hơn.

Thân thiện

Vì tính chất là kênh liên lạc nhanh, nên bạn có thể bỏ qua những nghi thức giao tiếp thông thường, chỉ cần lịch sự và tôn trọng thì sẽ nhận được sự phản hồi đầy thân thiện, thoải mái từ tác giả.

Trao đổi trên email

Thông qua email cá nhân, bạn có thể trao đổi thỏa thuận hợp tác, kết nối chuyên sâu và mang tính chuyên nghiệp.

Tin cậy

Trong một số trường hợp, email được dùng như một tài liệu pháp lý, chính vì vậy mà bạn có thể an tâm và tin cậy khi trao đổi với tác giả thông qua email.

Chuyên nghiệp

Cấu trúc của email đặt tính chuyên nghiệp lên hàng đầu, nên những thông tin, nội dung được viết trong email từ tác giả sẽ luôn đảm bảo điều này ở mức cao nhất.