Tom Clancy | Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ | Chương 29
Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ (The hunt for the Red October) là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1984 và được chuyển thể thành phim cùng tên vào năm 1990.
· 28 phút đọc.
Trung tâm Y Tế Hải Quân Norfolk.
Đại tá Randall Tate của Quân y Hải quân bước ra khỏi hành lang để chào người Nga. Anh trông trẻ hơn so với số tuổi bốn mươi lăm vì mái tóc đen không có dấu hiệu chuyển bạc. Tate là người Mormon, tốt nghiệp Đại học Brigham Young và trường Y Stanford, sau đó gia nhập Hải quân vì muốn mở mang tầm mắt hơn là suốt ngày chôn chân ở văn phòng ở dưới chân dãy núi Wasatch Mountains. Anh đã đạt được ước nguyện và đã tránh được bất cứ điều gì tương tự như nghĩa vụ ngoại giao… cho đến hôm nay. Là người đứng đầu bộ phận y tế của Trung tâm Y tế Hải quân Bethesda, anh biết rằng chuyện như thế này trước sau gì cũng xảy ra. Vài giờ trước anh phải đáp chuyến bay đến Norfolk để xử lý vụ việc. Những người Nga bình tĩnh lái xe đến.
– Chào buổi sáng, các ngài. Tôi là bác sỹ Tail. Họ bắt tay lẫn nhau và viên trung úy dẫn họ quay lại thang máy.
– Bác sĩ Ivanov. Một người đàn ông thấp bé nhất đoàn tự giới thiệu.
– Tôi là bác sĩ trong đại sứ quán.
– Đại tá Smirnov. Tail biết anh ta là tùy viên quân sự và là sĩ quan tình báo chuyên trách. Viên bác sĩ đã được một sĩ quan tình báo của Lầu Năm Góc tháp tùng trong chuyến bay trực thăng đưa anh đến đây nói qua tình hình. Viên sĩ quan đó giờ đang uống cà phê ở nhà ăn bệnh viện.
– Vasily Petchkin, thưa bác sĩ. Tôi là bí thư thứ hai của đại sứ quán. người đàn ông này là một sĩ quan KGB cao cấp, một điệp viên.
– hợp pháp. dưới vỏ bọc một nhà ngoại giao.
– Liệu chúng tôi có thể gặp người của mình?
– Tất nhiên, hãy đi theo tôi. Tail dẫn họ đi dọc hành lang. Anh đã tiếp nhận vấn đề này được hai mươi giờ. Đây là một phần công việc của giám đốc phòng y tế Bethesda. Anh phải giải quyết tất cả các cuộc gọi khó, Kỹ năng đầu tiên của bác sĩ là học cách không ngủ.
Toàn bộ tầng được thiết kế để phục vụ các ca phải chăm sóc đặc biệt. Trung Tâm Y Tế Hải Quân Norfolk được xây dựng với mục đích lưu ý đến những người bị thương trong chiến đấu. Khoa hồi sức cấp cứu Số 3 có diện tích 25m2, chỉ có một cửa sổ trên bức tường hành lang, rèm đã được mở ra, trong khoa có bốn giường bệnh và chỉ có một giường duy nhất có một bệnh nhân. Gần như toàn bộ cơ thể người thanh niên được quấn chặt,chỉ chừa chỗ cho mặt nạ dưỡng khí đeo lên mặt và chỉ để lộ mái tóc màu vàng xám lúa mì rối bù. Phần còn lại của cơ thể cậu ta được đắp chăn mỏng. Cạnh giường bệnh có một bình truyền dịch, chất lỏng trong hai chai dịch truyền chảy theo một ống dẫn vào bên trong ga trải giường. Một nữ y tá mặc đồ phẫu thuật giống Tail đang đứng dưới chân giường, đôi mắt xanh lục dán chặt vào kết quả đọc điện tâm đồ trên đầu bệnh nhân, cúi người trong giây lát để ghi chú trên hồ sơ bệnh án. Có một cái máy ở phía bên kia giường, không rõ mục đích sử dụng. Bệnh nhân vẫn chưa tỉnh.
– Tình hình anh ta thế nào? Ivanov hỏi.
– Đang nguy hiểm. Tail trả lời.
– Thật là một điều kỳ diệu khi anh ấy còn sống. Anh ấy đã ở dưới nước ít nhất 12 giờ, có thể là 20 giờ. Mặc dù có mặc áo phao cao su nhưng ở trong môi trường, không khí và nhiệt độ nước như thế hẳn đã chết rồi. Nhiệt độ cơ thể khi nhập viện là 23,8 ° C… Tate lắc đầu.
– Tài liệu mô tả những bệnh nhân có thân nhiệt cực thấp. Tôi chưa bao giờ thấy thân nhiệt thấp như vậy trong đời thực .
– Tiên lượng thế nào. Ivanov cẩn thận nhìn căn phòng. Tail nhún vai.
– Rất khó nói. Có thể may mắn 50/50, có thể không. Anh ấy vẫn đang trong tình trạng sốc nặng, nhưng thể trạng tốt. Anh không thể nhìn thấy từ đây nhưng thể hình anh ấy giống như một vận động viên điền kinh và anh ấy có một trái tim đặc biệt mạnh mẽ, có lẽ đó là điều đã giúp anh ấy sống được đến tận đây. Hiện tại chúng tôi đã kiểm soát được việc hạ thân nhiệt. Vấn đề là với tình trạng hạ thân nhiệt trong thời gian lâu thì sẽ phát sinh nhiều vấn đề cùng lúc. Chung ta phải chiến đấu cùng với anh ấy, thực hiện các phương pháp điều trị riêng biệt, phải xem xét đầy đủ để tránh các bệnh toàn thân ảnh hưởng đến sức đề kháng tự nhiên. Rắc rối nhất là bị sốc. Chúng tôi đang điều trị bằng điện giải như bình thường. Phải mất vài ngày nữa mới thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Ít nhất thì tôi…
Tail nhìn lên và thấy một người đàn ông khác đang lại gần. Người này trẻ hơn Tail và cao hơn, anh ta mặc một chiếc áo trắng phòng thí nghiệm bên ngoài một bộ đồ màu xanh lá cây, mang một chiếc hồ sơ khám bệnh bằng kinh loại trên tay.
– Thưa các ngài, đây là Bác sĩ – đại úy Jameson, là bác sĩ điều trị trực tiếp của bệnh nhân. Ông đã trực tiếp xử lý ca này khi nhập viện. Có chuyện gì vậy Jamie?
– Kết quả xét nghiệm mẫu đờm cho thấy cậu ta bị viêm phổi. Tệ thật. Tệ hơn là tình trạng máu không tốt, bạch cầu ngày càng giảm.
– Tuyệt thật. Tail dựa vào khung cửa, chửi thầm trong lòng.
– Đây là kết quả phân tích máu. Jameson bàn giao hồ sơ.
– Tôi có thể xem được không? Ivanov nghiêng người.
– Tất nhiên. Tail mở bài kim loại để mọi người đều nhìn vào. Ivanov chưa bao giờ dùng đến máy phân tích máu điều khiển bằng máy tính và mất vài giây để định hình đọc kết quả.
– Kết quả rất không tốt.
– Tạm thời đúng vậy. Tait đồng ý.
– Chúng ta sẽ phải đối phó với bệnh viêm phổi trước, nhanh. Jameson nói.
– Đứa trẻ này có quá nhiều thứ không ổn. Nếu bệnh viêm phổi không được kiểm soát… Anh lắc đầu.
– Sử dụng Keflin? Tait hỏi.
– Vâng. Jameson lấy một lọ thuốc từ trong túi.
– Liệu lượng tùy thuộc vào tình trạng của cậu ta. Tôi đoán cậu ta bị viêm phổi nhẹ trước khi chìm xuống nước, và tôi nghe nói ở Nga có thuốc kháng sinh penicillin. Các anh dùng nhiều penicillin phải không? Jameson nhìn Ivanov.
– Đúng vậy. Keflin là thuốc gì?
– Một loại đặc biệt, kháng sinh tổng hợp, rất hiệu quả với bệnh nhân uống nhiều penicillin.
– Cho dùng ngay đi Jamie. Tait ra lệnh. Jameson rẽ vào giường. Anh tiêm 100ml thuốc kháng sinh vào bịch truyền dịch.
– Anh ta còn quá trẻ. Ivanov lưu ý.
– Anh ta chịu trách nhiệm trị liệu cho người của chúng tôi?
– Tên cậu ấy là Albert Jameson, chúng tôi gọi cậu ấy là Jamie, năm nay hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp đại học Harvard, đứng thứ ba của lớp rồi nhập đội với chúng tôi từ đó đến giờ. Sau khi đánh giá, ủy ban bệnh viện đã yêu cầu cậu ấy tham gia vào lĩnh vực nội khoa và vi rút. Anh ấy rất giỏi… Tait đột nhiên cảm thấy không thoải mái với những người Nga này. Trường học và trong hải quân dạy anh rằng họ là kẻ thù. Không sao cả. Nhiều năm về trước anh đã thề sẽ đối xử bình đẳng với tất cả bệnh nhân mà không quan tâm đến các điều kiện bên ngoài. Liệu họ có tin anh không? Hay họ nghĩ anh sẽ để người thanh niên này chết chỉ vì cậu ta là người Nga?
– Kính thưa các ngài, tôi muốn các anh hiểu điều này: Chúng tôi đang chăm sóc người của các anh bằng điều kiện tốt nhất có thể. Chúng tôi không giữ lại bất cứ điều gì. Nếu có bất cứ cách gì giữ được anh ta còn sống thì chúng tôi sẽ tìm ra. Nhưng tôi không thể hứa bất cứ điều gì. Những người Liên Xô cũng hiểu rất rõ điều ấy. Trong khi chờ chỉ thị từ Moscow, Pechkin đã tiến hành điều tra về Tait và thấy rằng mặc dù cuồng tín vào Chúa, nhưng anh ta là một bác sĩ y khoa giỏi, tận tâm và đáng tin cậy, một trong những bác sĩ giỏi nhất của chính phủ.
– Cậu ta có nói gì không. Pechkin thản nhiên hỏi.
– Không, kể từ khi tôi có mặt ở đây. Jamie nói cậu ấy ở trạng thái bán hôn mê sau khi họ bắt đầu ủ ấm và có thì thầm trong vài phút. Tất nhiên chúng tôi có ghi âm lại và có nhờ một sĩ quan biết tiếng Nga nghe lại. Cái gì đó về một cô gái với đôi mắt nâu, không có ý nghĩa gì. Có lẽ là người cậu ấy yêu – Cậu ta là một cậu bé đẹp trai, có lẽ có người yêu ở nhà. Tuy nhiên, những lời nói của cậu ấy không mạch lạc. Một bệnh nhân trong điều kiện đó thì cũng không nhận biết mình đang nói gì.
– Chúng tôi có thể nghe lại đoạn ghi âm không? Petchkin nói.
– Tất nhiên, tôi sẽ gửi đến.
Jameson quay lại.
– Xong rồi, 1 gram keflin sau mỗi 6 giờ. Hy vọng có tác dụng.
– Tay và chân của cậu ta thế nào? Smirnov hỏi. Viên đại tá biết vài điều về chứng tê cóng.
– Không cần lo lắng về chuyện đó. Jameson trả lời.
– Chúng tôi cuốn bông quanh mỗi đầu ngón tay và ngón chân để ngăn chặn tình trạng ngâm tẩm. Trong vài ngày nữa, nếu còn sống thì cậu ta sẽ xuất hiện những mụn rộp, có thể còn bị mất đầu ngón tay hoặc chân nhưng không phải vấn đề quan trọng lúc này. Anh có biết tên cậu ấy không? Pechkin lắc đầu.
– Khi đến, cậu ấy không có phù hiệu nhận dạng, quần áo cũng không phải quân phục trên tàu. Không ví tiền, không căn cước, thậm chí còn không có xu nào trong túi. Chuyện này không phải là vấn đề lớn trong điều trị ban đầu, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn nếu các anh có thể cung cấp được hồ sơ y tế của cậu ta. Nó sẽ giúp ích rất nhiều nếu biết được cậu ta có bị dị ứng hay đang điều trị bệnh gì không. Chúng tôi không muốn cậu ta bị sốc vì dị ứng thuốc .
– Lúc đó cậu ta đang mặc gì? Smirnov hỏi.
– Áo phao cao su. Jameson trả lời.
– Những người tìm thấy cậu ta vẫn để cậu ta mặc bộ đồ đó khi đến đây. Lạy chúa. Tôi phải cắt nó. Dưới bộ đồ đó là áo sơ mi, quần và khăn tay. Người của các anh không đeo phù hiệu nhận dạng sao?
– vâng. Smirnov trả lời.
– Cậu ta được tìm thấy như thế nào?
– Từ những gì tôi nghe được thì đây hoàn toàn là may mắn. Vào thời điểm đó, một chiếc trực thăng trên tàu khu trục nhỏ của chúng tôi đang làm nhiệm vụ tuần tra trên biển và bất ngờ phát hiện ra cậu ta. Không có thiết bị trên trực thăng vì vậy đã thả rất nhiều thuốc nhuộm nước biển xung quanh cậu ấy, sau đó bay trở lại tàu mẹ. Một thủy thủ boong tình nguyện đi theo và họ cùng vớt cậu ta lên một cái bè, kéo lên trực thăng để đưa cậu ta về tàu. Viên thủy thủ boong bị bè hất vào chân và gãy chân, nhưng may là họ đã đưa được người của các anh lên bè. Một giờ sau thì họ đưa cậu ta tới đây.
– Người của các anh thế nào rồi?
– Cậu ta sẽ ổn thôi. Chân trái không vấn đề gì nhưng chân phải bị gãy nặng. Jameson tiếp tục.
– cậu ấy sẽ hồi phục trong vài tháng. Và sẽ không thể khiêu vũ trong một thời gian.
Những người Nga thì nghĩ Người Mỹ cố tình lấy đi giấy tờ tùy nhân của bệnh nhân. Jameson và Tait thì nghi ngờ cậu ta đã cố tình vứt nó đi, có lẽ hy vọng có thể đào tẩu được. Có một vết đỏ trên cổ cậu ta, chứng tỏ thẻ nhận dạng đã bị giựt đi.
– Nếu được cho phép. Smirnov nói.
– Tôi muốn gặp người thủy thủ đó, để cảm ơn anh ấy.
– Tất nhiên rồi, đại tá. Tail gật đầu.
– Anh thật tử tế.
– Anh ấy hẳn phải rất dũng cảm.
– Đó là việc một thủy thủ cần làm. Người của các anh cũng sẽ hành động tương tự thôi. Tail tự hỏi liệu có đúng vậy không nhỉ.
– Chúng ta có nhiều quan điểm khác biệt, các quý ngài, nhưng biển không quan tâm đến điều này. Biển cả…chà, luôn cố giết chúng ta bất kể chúng ta phục vụ dưới lá cờ nào. Pechkin quay đầu lại nhìn qua cửa kính, cố gắng nhận diện khuôn mặt bệnh nhân.
– Liệu tôi có thể xem quần áo và đồ dùng cá nhân của cậu ấy? ông ta hỏi.
– Tất nhiên, nhưng cũng không giúp ích gì nhiều. Cậu ấy là một đầu bếp. Đó là tất cả những gì chúng tôi biết. Jameson nói.
– Một đầu bếp? Pechkin quay người lại.
– Viên sĩ quan nghe cuộn băng – trước đây từng là sĩ quan tình báo, đúng không nhỉ? Anh ấy nhìn số hiệu trên áo cậu ta và nói rằng cậu ta là một đầu bếp. Con số 3 chữ số cho biết bệnh nhân là quân nhân cảng. Vị trí chiến đấu là kiểm soát thiệt hại. Jameson tự hỏi tại sao lính Nga lại đánh số tất cả lính dưới quyền. Để chắc chắn họ sẽ không mắc sai lầm? Anh nhận thấy là đầu Pechkin sắp chạm vào kính cửa sổ đến nơi.
– Bác sĩ Ivanov, ông có muốn tham gia vào chữa trị không? Tail hỏi.
– Tôi được phép chứ?
– Được.
– Khi nào cậu ta sẽ xuất viện? Petchkin hỏi.
– Khi nao chúng tôi có thể nói chuyện với cậu ta?
– Xuất viện? Jameson cáu kỉnh.
– Thưa ngài, cách duy nhất để cậu ta xuất viện trong vòng chưa đầy một tháng nữa là trong một cái hộp. Dựa vào tình trạng bất tỉnh của cậu ta thì cậu ta đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Đứa trẻ đang nằm kia cực kỳ ốm yếu.
– Nhưng chúng tôi phải nói chuyện với cậu ta. điệp viên KGB khăng khăng.
Tail phải ngước nhìn người đàn ông này.
– Ông Petchkin, tôi hiểu khao khát của ông là nói chuyện với người của mình – nhưng cậu ta cũng là bệnh nhân của tôi. Chúng tôi sẽ không làm gì, tôi nhắc lại là không làm bất cứ điều gì không có lợi cho việc điều trị và hồi phục. Tôi được lệnh bay đến đây để điều trị ca này. Họ nói với tôi là lệnh đến từ Nhà Trắng. Được rồi. Bác sĩ Jameson và bác sĩ Ivanov sẽ hỗ trợ tôi, nhưng bệnh nhân đó là trách nhiệm của tôi bây giờ, và công việc của tôi là nhìn thấy cậu ta bước ra bệnh viện này còn sống và khỏe mạnh. Ngoài thứ đó ra thì mọi điều khác đều là thứ yếu. Chúng tôi sẽ đối xử với ông một cách lịch sự nhất có thể nhưng tôi là người có tiếng nói cuối cùng về quy định của bệnh viện này. Tait dung lại, anh vốn không giỏi về ngoại giao.
– Tôi nói với ông điều này, ông muốn tự mình ngồi đó giám sát, ok. Nhưng ông phải tuân thủ quy định của bệnh viện. Điều này có nghĩa là ông phải thực hiện các bước khử trùng khử khuẩn, thay quần áo vô trùng và tuân theo hướng dẫn của y tá. Đồng ý?
Pechkin gật đầu. ông ta tự nhủ: Mấy tên bác sĩ Mỹ cứ nghĩ mình là chúa, Jameson đang bận tái kiểm tra kết quả xét nghiệm máu, đã phớt lờ bài giảng đạo vừa rồi.
– Các quý ngài, các ông có thể cho biết bệnh nhân phục vụ trên loại tàu ngầm nào không?
– Không. Pechkin trả lời tức thì.
– Cậu đang nghĩ gì vậy, Jamie?
– dựa trên đánh đánh giá về sự giảm rõ rệt của các tế bào bạch cầu và các triệu chứng liên quan khác, bệnh nhân có thể đã tiếp xúc với bức xạ hạt nhân. Các triệu chứng tổng thể đã bị che lấp bởi tình trạng hạ thân nhiệt quá mức… Bất chợt Jameson nhìn vào mấy người Liên Xô.
– Các ngài, chúng tôi phải biết điều này, có phải cậu ta phục vụ trên tàu ngầm hạt nhân?
– Phải. Smirnov trả lời.
– cậu ấy phục vụ trên tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân.
– Jamie, mang quần áo cậu ta đi đo bức xạ. Bảo hộ kiểm tra nút, khóa kéo và mọi nút kim loại để tìm bằng chứng nhiễm bẩn.
– Vâng. Jameson đi thu dọn đồ đạc cá nhân của bệnh nhân.
– Chúng tôi có thể tham gia cùng không? Smirnov hỏi.
– Được thưa ngài. Tail trả lời, tự hỏi đây là những người như thế nào vậy. Chàng trai đó chắc hẳn đã phục vụ trên một tàu ngầm hạt nhân, phải không? Tại sao họ không nói với anh ngay lập tức? Họ không muốn chàng trai kia hồi phục sao?
Pechkin thì đang suy nghĩ nghiêm túc về tính nghiêm trọng của vấn đề. Họ thực sự không biết người này đã thoát khỏi một tàu ngầm hạt nhân sao? Tất nhiên biết chứ – chỉ là họ muốn câu chuyện này do chính miệng Smirnov nói ra. Họ đang cố gắng dùng cái gọi là ô nhiễm hạt nhân để phóng to câu chuyện. Không gì có thể tổn thương bệnh nhân đó, nhưng có gì đó khiến cho kẻ thù giai cấp của họ bối rối. Thông minh. Ông ta luôn nghĩ rằng những người Mỹ là những kẻ thông minh. Trong một giờ nữa ông ta cần báo cáo với đại sứ quán – nhưng báo cáo cái gì? Làm sao ông ta có thể biết thủy thủ sống sót là ai?
Xưởng đóng tàu hải quân Norfolk.
Tàu USS Ethan Allen sắp kết thúc chuỗi hoạt động của mình. Được đưa vào chạy từ năm 1961, nó đã phục vụ thủy thủ đoàn và đất nước hơn 20 năm qua, từng mang tên lửa đạn đạo phóng từ từ biển Bắc cực và thực hiện nhiều chuyến đi trong vùng biển sâu không có ánh mặt trời. Giờ tuổi của nó cũng bằng người đến tuổi bỏ phiếu và tuổi thọ này là rất lớn so với một chiếc tàu ngầm. Ống phóng tên lửa của ETHAN ALIEN chứa đầy các chấn lưu khác nhau và được niêm phong cách đây vài tháng. Bây giờ trên tàu chỉ còn vài thủy thủ phụ trách bảo dưỡng trong khi chờ các quan chức Lầu Năm Góc đưa ra phán quyết về tương lai của tàu. Có một cuộc bàn thảo về trang bị hệ thống tên lửa hành trình phức hợp nhằm chuyển đổi nó thành tàu ngầm hạt nhân mang tên lửa hành trình (SSGN) lớp Ohio giống như tàu lớp Oscars mới của Nga. Nhưng kế hoạch này quá đắt đỏ. Tàu ngầm ETHAN ALLEN đã tụt hậu so với các tàu ngầm thế hệ mới. Lò phản ứng hạt nhân S5W đã quá hạn sử dụng. Bức xạ hạt nhân đã bắt đầu phá bình áp suất lõi của lò, và các cơ sở bên trong bị nhiễm hàng tỷ neutron. Theo một bản kiểm tra gần đây, các đặc tính kim loại trong tàu đã bắt đầu thay đổi, xuất hiện hiện tượng lún nguy hiểm. Hệ thống này chỉ có tuổi đời tối đa 3 năm nữa. Một lò phản ứng hạt nhân mới sẽ tốn rất nhiều tiền. Tóm lại, ETHAN ALLEN không sử dụng được nữa.
Đội thủy thủ bảo dưỡng tàu chủ yếu được tuyển chọn từ những thủy thủ già từng phục vụ trên tàu trong quá khứ và sắp nghỉ hưu, một số là những thanh niên trẻ tuổi cần được đào tạo các kỹ năng sửa chữa và bảo dưỡng tàu ngầm. ETHAN ALIEN vẫn được sử dụng như một trường học, đặc biệt cho công tác giảng dạy sửa chữa bảo trì, vì trên tàu có rất nhiều thiết bị hỏng hoặc sắp hỏng.
Sáng sớm hôm đó, đô đốc Gallery bước lên tàu. Các sĩ quan coi đây là điềm xấu.Ông là thuyền trưởng đầu tiên của tàu từ nhiều năm về trước. Các tướng lĩnh luôn có thói quen lên một con tàu để xem xét lần cuối trước khi con tàu mà họ phục vụ trong biên chế sớm bị phá hủy. Ông nhận ra vài sỹ quan cap cấp trước đây và hỏi họ là liệu con tàu già này còn sử dụng được nữa không. Câu trả lời là có. Đối với thủy thủ thì một con tàu còn hơn một cỗ máy thông thường. Mặc dù nhiều tàu được đóng trong cùng một nhà máy đóng tàu cùng một đội ngũ kỹ sư công nhân và cùng tiêu chuẩn thiết kế, nhưng đặc điểm của mỗi tàu là khác nhau – có đôi khi dù rất ghét đặc điểm này, thực sự không hài lòng nhưng sau một thời gian sử dụng, thủy thủ đoàn lại quen với nó và họ thường nói về nó với niềm nhớ nhung đặc biệt. Vị tướng làm một tour đi dọc con tàu ETHAN ALIEN, dừng lại ở giữa và dùng đôi tay xương xẩu vuốt ve kính tiềm vọng mà ông từng sử dụng để tổ chức các cuộc tấn công tàu khác hoặc tập trận.
– tấn công. các tàu chở dầu trong quá khứ. Ông đã chỉ huy ETHAN ALIEN 3 năm, luân phiên giữa thủy thủ đoàn vàng với thủy thủ đoàn xanh của một sĩ quan khác vốn đang ơ Holy Loch, Scotland. Những năm tháng thú vị, ông tự nhủ, cuộc sống trên tàu dễ dàng hơn nhiều so với việc ngồi bàn giấy bị bao quanh bởi nhóm phụ tá buồn tẻ. Hải quân là thế này: Bạn được thăng chức hoặc thuyên chuyển. Bạn chỉ được làm những gì bạn thực sự giỏi còn thứ bạn thực sự thích thì quên nó đi. Xét về mặt tổ chức thì nguyên tắc này có lý. Bạn lớn tuổi rồi, phải dành chỗ cho người trẻ lên với chứ – nhưng Chúa ơi! Để trẻ lại, để chỉ huy một trong những con tàu mới nhất mà giờ ông chỉ có cơ hội đi trên đó vài giờ mỗi lần thì dành sự tôn trọng cho gã già nua này ở Norfolk còn hơn.
Nó sẽ làm được điều này, Gallery biết. Nó sẽ ổn thôi. Ông không thích số phận dành cho con tàu của mình, nhưng thành thật mà nói, ở một khía cạnh nào đó, số phận này khá tốt.Chiến hạm VICTORY của Nelson được chuyển đổi thành tàu Constitution bảo quản ở vịnh Boston, con tàu chiến kỳ quặc được ướp xác theo đúng cái tên mang theo số phận.
– đó là một vinh dự. Hầu hết các tàu chiến đều bị đánh chìm làm tàu mục tiêu hoặc bị xét nát. ETHAN ELLEN cũng sẽ bị phá hủy vì một mục đích, một mục đích điên rồi, nhưng có lẽ đủ điên để làm được việc, ông tự nhủ khi quay về tổng hành dinh COM SUNLAND (Bộ chỉ huy tàu ngầm Đại Tây Dương).
Hai giờ sau, một chiếc xe tải chạy vào bên nơi ETHAN ALIEN vẫn đang nằm im lìm. Chỉ huy trưởng phụ trách boong lúc đó để ý rằng chiếc xe tải đến từ Trạm Không Quân Hải Quân Đại Dương (Oceana Naval Air Station). Quái lạ, ông nghĩ. Càng quái lạ hơn khi viên sĩ quan bước ra mặc đồng phục không có đeo huy hiệu cá dolphin (đại diện hải quân) hay cánh (đại diện không quân). Anh ta chào chỉ huy boong đầu tiên, sau đó chào hai sỹ quan của ETHAN ALIEN lúc đó đang sửa chữa ở khoang động cơ. Viên sĩ quan từ Trạm Không Quân Hải Quân hướng dẫn bốc 4 vật thể hình quả đạn pháo lên tàu ngầm và đưa vận thăng lên boong. 4 vật thể này rất lớn, hầu như không thể lọt qua được các cửa sập tải ngư lôi và rất khó khăn đưa vào đúng vị trí.
Tiếp đến là cố định bằng pallet nhựa, sau đó buộc chặt bằng dây kim loại để giữ an toàn.Khi nhìn những thanh niên đang cẩu và ổn định hàng, viên trưởng phòng điện nghĩ chúng giống như những quả bom, nhưng cũng không đúng lắm, vì trọng lượng rất nhẹ, rõ ràng vỏ được làm bằng kim loại tấm. Một giờ sau, một chiếc xe tải chở bình tích áp chạy tới. Người trong tàu ngầm đều bị đuổi ra ngoài, bên trong khoang thuyền bắt đầu thông gió. Sau đó, ba người kéo một cái vòi và nối từng cái một trong bốn thứ. Sau khi kết nối, bên trong thuyền được thông gió trở lại, và một máy dò khí được lắp đặt gần mọi thứ. Lúc này, thủy thủ đoàn phát hiện ra rằng bến tàu của họ và bến tàu liền kề đã bị Thủy quân lục chiến phong tỏa chặt chẽ, không ai có thể tới xem chuyện gì xảy ra trên tàu ETHAN ALIEN.
Sau khi chất hàng và bơm đầy khí…có một chỉ huy xuống kiểm tra lớp vỏ kim loại một cách cẩn thận. Rồi anh ta viết ký hiệu PPB76A/J6713 trên một tờ giấy nhớ. Một hạ sĩ quan nhìn thông tin, kiểm tra trên danh mục và giật mình: Pave Pat Blue 76 là tên một loại bom và ETHAN ALLEN có tận 4 quả trên tàu. So với tên lửa hạt nhân mà tàu ngầm mang theo thì sức công phá quả bom nhỏ hơn,nhưng đây rõ ràng cũng là điềm xấu và các thành viên thủy thủ của tàu bàn tán xôn xao. Bất ngờ, đèn báo hiệu cho phép hút thuốc trên tàu lần lượt tắt.
Tướng Gallery đã trở lại sau đó và nói chuyện riêng với tất cả các sĩ quan cấp cao. Những người trẻ hơn được lệnh lên bờ với toàn bộ đồ đạc cá nhận và nhận được cảnh báo rõ ràng: Họ không nhìn thấy, không nghe thấy hay cảm thấy gì bất thường trên tàu ngầm ETHAN ALIEN, chỉ biết rằng tàu đang vội vã ra khơi. Hết. Đây là quyết định trọng đại mang tính chính trị từ Washington – và nếu tiếng gió lọt ra thì hãy nghĩ đến chuyến du lịch 20 năm ở McMurdo Sound, như một ai đó đã nhắc họ thế.
Vincent Gallery dành sự tôn trọng cho mỗi sĩ quan già khi để họ ở lại trên tàu. Một phần là vì họ muốn có cơ hội nói lời tạm biệt với chiếc tàu ngầm cũ như chào một người bạn cũ trước khi nó ra khơi lần cuối. Một phần quan trọng hơn là bởi vì Gallery nói có chuyện quan trọng. Các sỹ quan gia nhớ ra rằng những lời ông nói luôn rất giá trị.
Vào lúc hoàng hôn, các sĩ quan xuất hiện. Hai đại tá 4 sao và Ba trung sĩ 2 sao điều khiển lò phản ứng. Hai đại tá khác điều hướng. Hai trung tá điều khiển các dụng cụ điện tử. những người còn lại thực hiện công việc các công việc ở các bộ phận khác nhau để đảm bảo cỗ máy phức tạp này hoạt động bình thường. Tổng số người trên tàu ngầm chưa bằng ¼ nhân số bình thường, điều ngày khiến một phần sỹ quan vốn không có nhiều kinh nghiệm như các sĩ quan già, bất mãn phàn nàn.
Một sĩ quan sẽ điều khiển riêng máy lặn, chỉ huy trưởng khá sốc khi nghe thấy tin này. Nhưng sau khi thảo luận với kỹ sư trưởng phụ trách điện, ông cũng giải quyết được vấn đề. Sau cùng thì ông cũng thấy rằng ông rất vui vì được đi tàu, các sĩ quan già như ông giờ chỉ có thể làm điều đó ở New London. Sau cùng thì tất cả những việc họ cần phải làm là đi bộ xung quanh và làm ra vẻ quan trọng. Đúng vậy sỹ quan trưởng đồng ý, nhưng họ có lo liệu được việc này không? Nếu không, viên kỹ sư trưởng điện quyết định, họ sẽ cùng nhau làm – có gì tốt hơn việc sỹ quan cùng bảo vệ nhau trước những sai lầm của mình? Sau đó họ cùng thảo luận xem lai sẽ là chỉ huy trưởng thực sự của tàu. Cả hai người đều đồng ý là họ đều có số năm kinh nghiệm gần bằng nhau.
Sau cùng thì tàu USS ETHAN ALLEN đã ra khơi lúc 23.45 mà không gặp bất kỳ cản trở hay khó khăn gì. Thuyền trưởng điều khiển động cơ trong khi kéo cáp. Con tàu khéo léo rời bến, điều này khiến viên thủy thủ cầm lái không khỏi thán phục. Ông cũng từng là thuyền trưởng trước đây, tàu Skipjack và Will Rogers.
– Không kéo, không có gì. ông nói với bạn đồng ngũ – ông ấy là cựu chiến binh… Một giờ sau, ETHAN ALIEN đia qua Virginia Cape rồi 10 phút sau đó biến mất dưới mặt nước. Dưới nước, các sĩ quan và kỹ sư đã vào vị trí, lo lắng điều khiển tàu ngầm theo hướng 1 – 1 – 0. Mặc dù ETHAN ALIENA là một tàu ngầm cũ nhưng nó vẫn chạy được ở vận tốc 12 hải lý/giờ mà hầu như không gây tiếng ồn.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 01 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 02 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 03 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 04 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 05 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 06 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 07 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 08 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 09 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 10 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 11 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 12 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 13 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 14 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 15 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 16 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 17 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 18 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 19 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 20 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 21 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 22 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 23 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 24 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 25 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 26 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 27 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 28 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 29 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 30 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 31 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 32 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 33 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, toàn tập tại đây.