Tom Clancy | Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ | Chương 21
Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ (The hunt for the Red October) là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1984 và được chuyển thể thành phim cùng tên vào năm 1990.
· 35 phút đọc.
Trụ sở CIA.
– CARDINAL đang gặp rắc rối, Sếp. Ritter ngồi xuống.
– Không ngạc nhiên gì. Moore tháo kính và dụi mắt. Ryan đã không được ông cho đọc tin nhắn kèm theo của người đứng đầu trạm tình báo Moscow, trong đó viết rằng khi CARDINAL gửi tin thì đã vi phạm quy định, bỏ qua một nữa chuỗi chuyển phát từ điện Kremlin đến ĐSQ Hoa Kỳ. Viên điệp viên đã trở nên to gan hơn khi về già…
– chính xác thì trưởng trạm nói gì?
– CARDINAL phải nằm viện vì bệnh viêm phổi. Có lẽ là sự thật, nhưng…
– ông ấy già rồi, bên đó lại là mùa đông nhưng ai tin vào sự trùng hợp? Moore nhìn xuống bàn.
– Anh nghĩ họ sẽ làm gì với ông ta nếu bị lộ?
– Chết một cách âm thầm, tất nhiên còn phụ thuộc vào ai phát hiện ra. Nếu là KGB thì họ sẽ muốn làm gì đó, đặc biệt là kể từ khi người bạn cũ của chúng ta Andropov đã khiến danh tiếng của họ giảm đi nhiều. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Nếu xét đến người bảo trợ của ông ấy thì vụ này sẽ gây ra nhiều náo động. Điều tương tự cũng sẽ xảy ra nếu là bên GRU phát hiện. Không, họ sẽ giam giữ và tra tấn ông ta trong vài tuần rồi âm thầm hành quyết. Một phiên tòa công khai chỉ phản tác dụng thôi.
Thẩm phán Moore cau mày. Họ giống như các bác sĩ đang thảo luận về một bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo. Ông thậm chí còn không biết CARDINAL trông như thế nào. Có một bức ảnh đâu đó trong kho lưu trữ nhưng ông chưa bao giờ xem. Điều này tốt hơn cho cả hai bên. Trước đây khi còn làm tòa án tòa phúc thẩm, ông không bao giờ nhìn vào mắt bị cáo, để có thể tuyên án theo pháp luật mà không để cảm xúc xen vào. Và ông cố gắng giữ nguyên tắc này khi làm việc tại CIA. Moore biết điều này có thể coi là không đủ dũng cảm, và không giống như giám đốc cục tình báo trung ương như mọi người trông đợi – nhưng những các gián điệp rồi cũng già đi, và người già thì thường sẽ có lương tâm và những nghi ngờ nảy sinh trong tâm trí mà những người trẻ tuổi đôi khi không hiểu được. Đã đến lúc ông phải rời Công Ty này. Làm việc này gần 3 năm là đủ rồi. Ông đã hoàn thành những gì ông phải làm: thông báo cho trạm trưởng cắt đứt liên lạc, không có bất cứ hướng dẫn gì đến CARDINAL. Nếu ông ấy ốm thật thì chúng ta sẽ tiếp tục nghe tin từ ông ấy. Nếu không, chúng ta sẽ biết ngay.
– Vâng.
Ritter đã từ thành công trong xác minh báo cáo của CARDINAL. Một điệp viên đã gửi thông tin về cho biết Hạm đội đã được bổ xung các sĩ quan chính trị, một điệp viên khác đã nói rằng đơn vị tàu mặt nước hiện đang nằm dưới quyền chỉ huy của bạn thân đồng chí Gorshkov, ngươi đã bay đến Severomorsk và lên tàu KIROV chỉ vài phút trước khi ra khơi. Viên kỹ sư hải quân được cho thiết kế Tháng mười đỏ cũng được lệnh lên tàu cùng ông ta. Một điệp viên người Anh báo cáo rằng, trước khi ra khơi, họ đã trích xuất một số lượng lớn vũ khí và đạn dược từ kho dự trữ trên bờ, rồi vội vã cho lên các tàu mặt nước. Cuối cùng, có một báo cáo khác nguồn vô danh khác, nói rằng Đô đốc Korov, tư lệnh Hạm đội Phương Bắc, không chỉ đạo chiến dịch và hiện chưa rõ tung tích. Những thông tin này đủ để xác nhận báo cáo WILLOW là chính xác, còn chưa kể thêm nhiều nguồn khác vẫn đang được chuyển về.
HỌC VIỆN HẢI QUÂN HOA KỲ.
– Thuyền trưởng phải không?
– Ồ, xin chào hiệu trưởng. Đến ngồi cùng nhau nhé? Tyler kéo chiếc ghế đối diện bàn.
– Tôi có một tin nhắn từ LẦU NĂM GÓC cho cậu. Hiệu trưởng Học Viện Hải Quân cũng từng là sỹ quan tàu ngầm, ngồi xuống.
– Cậu có một cuộc hẹn lúc 19.30 tối nay. Họ nói vậy.
– Tuyệt vời. Tyler đã ăn xong bữa trưa. Anh vừa làm việc với chương trình mô phỏng gần như suốt thứ hai đến giờ, hầu như không được ngủ. Cuộc hẹn này có nghĩa là anh sẽ được truy cập vào siêu máy tính Cray – 2 của bên không quân tối nay. Chương trình của anh cũng vừa xong.
– Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
– Xin lỗi. Nhưng tôi không thể nói. Anh hiểu mà.
NHÀ TRẮNG.
Lúc 4.00 chiều, viên đại sứ Liên Xô quay trở lại Nhà Trắng. Để tránh sự chú ý của báo chí ông ta được dẫn tòa Kho bạc ở đối diện bên kia đường, sau đó đi vào môt ngầm hầm ít được biết đến để vào Nhà Trắng. Tổng thống hy vọng chuyện này sẽ làm ông ta biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Pelt cũng vừa đến nơi khi Arbatov đến.
– Ngài tổng thống. Arbatov đứng dậy và nói. Tổng thống không biết là mình có kinh nghiệm quân sự.
– Do thời gian hạn hẹp nên không thể thông báo cho phía ngài kịp thời, tôi được hướng dẫn để chuyển đến đất nước ngài lời xin lỗi của chính phủ chúng tôi. Một trong những tàu ngầm hạt nhân của chúng tôi đột nhiên biến mất và không rõ tung tích. Các hoạt động cứu hộ khẩn cấp trên biển đang được tiến hành.
Tổng thống trịnh trọng gật đầu, ra hiệu mời đại sứ ngồi xuống. Pelt đến ngồi cạnh ông ta.
– Điều này thật đáng xấu hổ, thưa tổng thống. Như ngài biết đấy, hải quân của chúng tôi cũng như bên ngài, phục vụ trên một tàu ngầm hạt nhân là một vị trí vô cùng quan trọng, vì vậy chúng tôi chỉ tuyển chọn những thủy thủ tốt nhất và đáng tin cậy nhất. có một số thủy thủ thành viên trên con tàu này – các sĩ quan, tất nhiên.
– là con trai của quan chức cấp cao trong Đảng. Một trong số đó còn là con trai của Ủy Viên Trung Ương Đảng – tất nhiên tôi không thể nói rõ là ai. Vì vậy hải quân Liên Xô đang tìm kiếm bằng tất cả sức mạnh của mình. Tất nhiên, tôi công nhận rằng làm như vậy là hơi thiếu tế nhị. Arbatov giả vờ bối rối một cách tuyệt vời, như thể đang tâm sự một bí mật gia đình lớn.
– do đó, điều này dẫn đến một cuộc hành quân trên biển mà các ngài gọi là điều động tất cả những gì có trong tay. Rõ ràng các ngài cũng biết, nó được điều động chỉ trong trong đêm.
– Tôi hiểu. tổng thống nói đầy thông cảm.
– Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Alex, Jeff, tôi thấy đã muộn rồi, chúng ta nên uống gì đó chứ nhỉ. Bourbon nhé Alex?
– Vâng, thưa ngài, cảm ơn ngài.
Pelt bước đến chiếc tủ gỗ hồng dựa vào vào tường. Tủ đồ cổ và được trang trí lộng lẫy này chứa nhiều loại rượu nổi tiếng và có sẵn một khay đá được giao vào mỗi buổi chiều. Tổng thống thích uống một hoặc hai ly rượu mỗi tối. Điều này khiến Arbatov nhớ đến đồng hương của ông. Tiến sỹ Pelt đã quen với vai trò làm nhân viên phục vụ rượu của tổng thống, chỉ vài phút sau ông ta đã bước đến với 3 ly rượu trên tay.
– Nói thật với ông, chúng tôi cũng đoán đó là một cuộc cứu hộ trên biển. Pelt nói.
– Tôi không biết những người trẻ tuổi đó định làm công việc cứu hộ trên biển thế nào. tổng thống nhấp một ngụm. Arbatov nuốt nước bọt. Ông thường thú nhận tại các buổi tiệc cocktail địa phương rằng ông ta thích rượu bourbon Mỹ hơn vodka. Có lẽ đó là sự thật.
– Chúng tôi đã mất hai tàu hạt nhân, tôi tin là thế. Còn các ông thì mất bao nhiêu chiếc? 3 hay 4?
– Tôi không biết, thưa tổng thống. Tôi nghĩ rằng ngài biết nhiều thông tin hơn tôi. Tổng thống để ý rằng đây là lần đầu tiên ông ta nói thật.
– Tất nhiên tôi đồng ý với ngài rằng loại nhiệm vụ này thật nguy hiểm và yêu cầu cao.
– Có bao nhiêu người trên tàu Alex? tổng thống hỏi.
– Tôi không biết. Tôi đoán rằng khoảng trên dưới một trăm người. Tôi chưa bao giờ phục vụ trên tàu hải quân.
– Chắc phần lớn là những thanh niên, giống tàu của chúng tôi. Sự nghi kỵ giữa hai nước chúng ta đang đẩy nhiều thanh niên trẻ xuất sắc vào tình thế nguy hiểm, thậm chí có một số sẽ không thể sống sót trở về. Đây là một điều không may mắn cho cả hai đất nước. Nhưng…làm gì có cách nào khác? tổng thống tạm dừng và quay ra nhìn ngoài cửa sổ. Tuyết đang tan trên bãi cỏ phía nam. Đã đến lúc phải diễn màn tiếp theo.
– Có lẽ chúng tôi có thể giúp. tổng thống ngập ngừng hỏi.
– đúng vậy,có lẽ chúng ta có thể dùng sự kiện bi thảm này như một cơ hội để giảm sự nghi kỵ lẫn nhau. Có lẽ chúng ta có thể tạo ra điều gì đó tốt đẹp từ điều này để chứng minh rằng mối quan hệ giữa hai nước đã thực sự được cải thiện.
Pelt quay đi để tìm cái tẩu thuốc của mình. Ông và tổng thống đã làm bạn bè nhiều năm nhưng vẫn không bao giờ hiểu sao tổng thống có khả năng này. Hồi họ gặp nhau ở đại học Washington, Pelt học chuyên khoa về khoa học chính trị còn tổng thống nghiên cứu về luật dự bị. Hồi đó tổng thống đã là chủ tịch Hội kịch nghệ, diễn xuất là sở thích của ông ấy và tài năng này chắc chắn có lợi trong suốt sự nghiệp pháp lý của ông. Người ta nói rằng ông ấy đã đưa ít nhất 1 tên mafia vào tù bằng tài hùng biện sắc bén của mình còn tổng thống tuyên bố ông không giả vờ và đó là hành động chân thành.
– Ngài đại sứ, chính phủ Hoa Kỳ sẵn sàng làm mọi thứ có thể để giúp tìm kiếm những người đồng hương đang mất tích của các ông.
– Ngài thật tử tế, thưa tổng thống, nhưng…
Tổng thống giơ tay lên.
– Không nhưng nhị gì cả, Alex. Nếu chúng ta không thể hợp tác trong những điều thế này thì làm sao chúng ta có thể hy vọng sẽ hợp tác trong những vấn đề nghiêm trọng hơn? Nếu tôi nhớ không nhầm, thì năm ngoái một chiếc máy bay tuần tra của hải quân chúng tôi đã rơi gần quần đảo Aleutian và một trong những tàu đánh cá của các ông. – thực tế đó là một tàu tình báo giả danh.
– – đã cứu phi công. Alex, chúng tôi đang mắc nợ các ông chuyện đó, chính phủ Hoa Kỳ sao có thể vô ơn được. Ông dừng lại để xem đối thủ phản ứng thế nào.
– Có lẽ tất cả họ đã chết, ông biết đấy, tôi nghĩ nếu máy bay gặp nạn thì còn có thể sống sót, nhưng nếu tàu ngầm gặp nạn thì khả năng sống sót rất khó xảy ra. Nhưng ít nhất gia đình của những thủy thủ đó cần biết những gì xảy đến với họ. Jeff, chúng ta có thiết bị cứu hộ tàu ngầm đặc chủng nào không?
– Với số tiền đã đầu tư cho hải quân ư? Chúng ta chắc chắn phải có. Tôi sẽ gọi ngay cho Foster.
– Tốt. tổng thống nói.
– Alex, chuyện nhỏ này đương nhiên không thể hóa giải toàn bộ sự nghi kỵ giữa hai nước chúng ta. Ông Biết đấy, xét trên lịch sự tranh chấp thì hoàn toàn bất lợi cho mối quan hệ giữa hai nước. Nhưng sự việc này có thể coi là một khởi đầu nhỏ. Nếu chúng ta có thể bắt tay trong không gian hoặc ngồi cùng bàn ở Vienna thì chúng ta cũng có thể làm tốt việc này. Ngay khi chúng ta kết thúc cuộc họp này, tôi sẽ đưa ra các mệnh lệnh liên quan cho các cấp chỉ huy.
– Cảm ơn, ngài tổng thống. Arbatov cố gắng sự che dấu trong lòng.
– Và chuyển lời chào của tôi đến chủ tịch Narmonov, và xin gửi lời chia buồn đến những gia đình của người mất tích.Cảm ơn Ngài chủ tịch và các anh đã báo tin cho chúng tôi.
– tôi sẽ chuyển lời, thưa tổng thống. Arbatov đứng dậy, bắt tay và rời đi. Chính xác thì người Mỹ sẽ làm gì? Ông ta đã cảnh báo Moscow: Nếu gọi nó là chiến dịch giải cứu thì người Mỹ chắc chắn sẽ yêu cầu giúp đỡ. Giờ đang là mùa giáng sinh ngu xuẩn của họ và người Mỹ luôn muốn có một happy ending. Thật đúng là điên khi không gọi nó bằng một cái tên nào khác – cứ để thỏa thuận kia xuống địa ngục cho rồi.
Đồng thời ông ta cũng buộc phải khâm phục vị tổng thống Hoa Kỳ. một người khác thường, rất cởi mở nhưng cũng rất gian xảo. Nói chung hầu hết thời gian đều thân thiện nhưng đắn đo lợi ích rất chuẩn. Ông ta nhớ lại những câu chuyện bà kể về cách người gypsy trở dạ sinh con. Tổng thống Hoa Kỳ thực sự rất giống người Nga.
– Chà. tổng thống nói sau khi cánh cửa đóng lại.
– giờ thì chúng ta có thể theo dõi hành đồng của họ chặt chẽ mà họ chẳng thể than phiền gì được. Họ đang nói dối và chúng ta biết điều đó – nhưng họ lại không biết là chúng ta biết. Và chúng ta cũng đang nói dối và họ cũng biết chắc là thế. Vấn đề là họ không biết là tại sao chúng ta phải nói dối. Mấy tên ngốc! Sáng nay tôi đã nói với ông ta rằng không biết chi tiết sẽ rất nguy hiểm! Jeff, tôi đang nghĩ về chuyện này. Tôi không thích sự thật rằng có quá nhiều tàu hải quân của họ hoạt động gần bờ biển của chúng ta. Ryan nói đúng, Đại Tây Dương là biển của chúng ta. Tôi muốn không quân và hải quân phải kiểm soát khu vực này một cách áp đảo. Đó là biển của chúng ta và mịa nó tôi muốn bọn họ phải biết rõ điều đó… Tổng thống uống hết ly rượu.
– Còn về vấn đề tàu ngầm, tôi muốn người của chúng ta phải để ý kỹ vào, và bất cứ ai trong đoàn thủy thủ muốn đào tẩu thì chúng ta sẽ lo cho họ. Tất nhiên là một cách yên lặng.
– Tất nhiên, thực tế là có được sĩ quan của họ cũng giá trị ngang với một con tàu ngầm.
– Nhưng bên hải quân vẫn muốn giữ tàu.
– Tôi chưa thể nghĩ ra chúng ta sẽ thực hiện việc đó như thế nào mà không giết toàn bộ thủy thủ đoàn. Và chúng ta không thể làm điều này.
– Đúng vậy. tổng thống nhấn nút gọi thư ký.
– Gọi cho tôi tướng Hilton.
…
Lầu Năm Góc.
Trung tâm máy tính của lực lượng không quân nằm ở tầng hầm của Lầu Năm Góc. Nhiệt độ trong phòng máy tính thấp hơn 700F, khiến chân của Tyler trở nên đau nhức khi nó quẹt vào bộ phận chân giả bằng nhựa kim loại, nhưng ông cũng quen với điều đó.
Tyler đang ngồi trước bàn điều khiển và chạy chương trình MORAY mà anh đã biên soạn để chạy thử một thời gian. Chương trình này được đặt tên theo loài lươn Mỹ hung dữ sống trong các rạn đá ngầm dưới đáy đại dương. Thuyền trưởng Tyler tự hào về khả năng lập trình của mình. Anh đã từng tìm ra chương trình khủng long cũ từ các tài liệu do Phòng Nghiên Cứu Taylor lưu trữ và sử dụng ngôn ngữ ADA thông dụng cho các máy tính của Bộ Quốc PHòng.
– ngôn ngữ ADA đặt theo tên của Bà Ada Lovelace, con gái của Vua Lord Byron – , rồi sắp xếp và tổ chức lại. Đối với hầu hết mọi người, công việc này sẽ mất tầm một tháng, nhưng anh chỉ làm nó trong vòng 4 ngày. Trong những ngày qua, Tyler làm việc hầu như cả ngày và đêm; không chỉ vì kiếm được số tiền hấp dẫn đó, mà còn để kiểm tra khả năng chuyên môn của mình. Và anh đã khá hài lòng khi công việc kết thúc ngay sát thời gian cuối. Vào lúc 8 giờ tối, MORAY đã chạy xong bài kiểm tra giá trị đơn biến, không có vấn đề. Nó đã sẵn sàng.
Tyler chưa bao giờ nhìn thực thấy Cray – 2, chỉ nhìn thấy những bức ảnh, lần này anh cực kỳ vui khi có cơ hội sử dụng nó. Cray – 2 được chia thành 5 đơn vị, mỗi đơn vị có hình ngũ giác, cao 6 feet và rộng 4 feet. Trong số đó, đơn vị lớn nhất là cơ sở dữ liệu bộ xử lý máy chủ. Bốn đơn vị còn lại đều là đơn vị lưu trữ, được sắp xếp gọn gàng theo hình chữ thập. Tyler đã nhập lệnh để tải các tập hợp biến của mình. Còn các kích thước chính (chiều dài, chiều rộng và chiều cao) của Tháng mười đỏ thì anh đã nhập 10 giá trị rời rạc. Sau đó anh nhập hình dạng đường thẳng của thân tàu, phân đoạn, hệ số lăng trụ, tổng là 6 giá trị khác nhau. Theo cách này có năm bộ kích thước đường hầm. Các giá trị này có thể tạo ra 30.000 hoán vị. Để bao quát toàn bộ hệ thống động cơ có thể, anh đã nhập 18 biến công suất. Sau khi nhận được các hướng dẫn này, siêu máy tính Cray – 2 sẽ căn chỉnh thông tin và đặt mỗi số vào vị trí thích hợp của nó. Nó đã sẵn sàng chạy.
– Được rồi. anh thông báo với một trung sĩ không quân phụ trách hoạt động của hệ thống.
– Đã hiểu. viên trung sĩ nhập chữ XQT vào thiết bị đầu cuối. Siêu máy tính Cray – 2 bắt đầu hoạt động.
Tyler bước đến bàn điều khiển của viên trung sĩ.
– Chương trình mà anh nhập rất dài, sir. trung sĩ đặt tờ 10 usd lên bàn điều khiển.
– tôi cá với anh nó sẽ chạy trong 10 phút.
– 10 phút không đủ đâu. Tyler cũng lấy ra tờ 10usd đặt nó cạnh tờ tiền của viên trung sĩ.
– Ít nhất phải 15 phút.
– tôi sẽ thắng nếu nó chạy 12.5 phút nhé?
– Được rồi. Nhà vệ sinh ở gần đây không?
– Đi ra khỏi cửa, sir, rẽ phải, sau đó xuống sảnh, nó ở phía bên trái. Tyler tiến ra cửa. Anh đã từng phát bực vì đi đứng khó coi, nhưng sau 4 năm thì sự bất tiện này cũng không còn là gì nữa. Anh vẫn còn sống – đó là điều quan trọng nhất. Vụ tai nạn xảy ra vào một đêm trong xanh mát lành ở Groton, Connecticut, chỉ cách xưởng đóng tàu một dãy nhà. 3 giờ sáng thứ 6 đó Tyler lái xe về nhà sau 24 giờ làm việc mệt mài cho mọi công việc chuẩn bị ra khơi đã sẵn sàng. Một công nhân ở xưởng đóng tàu cũng làm việc cả ngày lẫn đêm không được ngủ, đậu xe trước một quán uống vài ly. Theo điều tra của cảnh sát, anh ta đã uống quá nhiều rồi bước vô xe, khởi động, chạy vượt đèn đỏ và đâm ngang vào chiếc Pontiac của tyler ở vận tốc 50 dặm/giờ. Đối với người công nhân, vụ tai nạn này đã giết anh ta. Tyler thì may mắn hơn. Lúc đó đèn mới đang chuyển xanh khi anh nhìn thấy một chiếc xe Ford đâm sầm vào cửa phía bên trái, chi cách một bước chân, đã quá muộn. Anh không thể nhớ mình đã đâm vào cửa sổ tiệm cầm đồ thế nào. Tuần tiếp theo, anh bất tỉnh tại bệnh viện Yale – New Haven, lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Sau 8 ngày anh mới tỉnh dậy, thấy vợ mình là Joan ở bên cạnh, nắm chặt tay anh. Từ sau khi kết hôn, mối quan hệ của họ luôn có gì đó trục trặc, có thể kể đến một trong những nguyên nhân anh là một sĩ quan trên tàu ngầm hạt nhân. Cái nhìn đầu tiên của anh với cô là khuôn mặt buồn bã – đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc bù xù – nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy vợ đẹp đến thế. Chỉ đến lúc này Tyler mới cảm thấy vợ quan trọng với anh đến nhường nào, cô ấy còn quan trọng hơn nửa cái chân của anh gấp nhiều lần.
– Thuyền trưởng? Thuyền trưởng Tyler!
Người cựu thuyền trưởng tàu ngầm ngạc nhiên quay lại thì thấy một sĩ quan hải quân đang chạy về phía anh.
– Johnie Coleman! Dạo này khỏe không? Tyler nhận ra đó là thuyền trưởng Coleman. Họ đã cùng làm việc với nhau hai lần, một năm ở Tecumseh, một lần khác là ở Shark. Coleman là một chuyên gia vũ khí, đã từng 2 lần chỉ huy tàu ngầm hạt nhân.
– Gia đình cậu dạo này thế nào?
– Jean khỏe. 5 đứa rồi và một đứa khác sắp chào đời.
– Khốn khiếp. Họ bắt tay nhiệt tình.
– Cậu luôn là một gã hư hỏng. Tôi nghe nói cậu đang dạy học ở Annapolis.
– Vâng, cũng làm vài việc lặt vặt về kỹ thu.
– Thế cậu đang làm gì ở đây?
– Chạy một chương trình cho máy tính của lực lượng không quân. Kiểm tra một con tàu mới theo yêu cầu Bộ Tư Lệnh Hệ Thống Hàng Hải. Đó là câu chuyện dựng lên để che dấu nhiệm vụ.
– Anh thì sao?
– đang làm việc ở PO – 02, tôi là tham mưu trưởng dưới quyền trung tướng Dodge.
– thật sao? Tyler ngạc nhiên. Trung tướng Sam Dodge là trưởng bộ phận OP – 02, cục phó cục tác chiến hải quân phụ trách tác chiến tàu ngầm, có quyền kiểm soát hành chính đối với tất cả các hoạt động của tàu ngầm.
– Chắc anh bận lắm phải không?
– Cậu biết đấy, mấy tên người Nga thật điên rồ.
– Nghĩa là sao? Tyler đã không xem tin tức hay đọc báo gì kể từ thứ hai.
– Cậu đùa tôi chắc?
– tôi làm việc với máy tính suốt 24 giờ mỗi ngày kể từ thứ hai vừa rồi và tôi chẳng còn xem bản tin chiến đấu nữa. Tyler cau mày. Anh có nghe chuyện gì đó ở trường học nhưng không quan tâm. Những người như anh không thể bị phân tâm và phải tập trung toàn bộ sức lực vào công việc.
Coleman nhìn quanh hành lang, Giờ đã là chiều muộn ngày thứ sáu và họ đang đứng một mình trên hành lang.
– Đoán xem, những người bạn Nga đang tiến hành vài cuộc tập trận quy mô lớn. Hầu hết các thủy thủ của Hạm đội phương Bắc đã ra khơi và mẹ nó biển đầy tàu ngầm của bọn họ.
– Họ định làm gì?
– Chúng tôi không biết chắc. Có vẻ như hoạt động tìm kiếm và cứu hộ ở quy mô lớn. Câu hỏi là, mục tiêu là ai? Bây giờ họ đang có 4 con tàu ngầm lớp A đang lao về phía bờ biển chúng ta với tốc độ tối đa. Tiếp theo là nhiều tàu ngầm lớp V và C. Lúc đầu chúng ta lo họ sẽ chặn các tuyến giao thương nhưng họ đã vượt qua các tuyến này rồi thẳng tiến đến bờ biển nước ta và bất kể họ định làm gì thì chúng tôi cũng có một đống việc phải làm.
– Bọn họ đang tiến hành những gì rồi? Tyler hỏi.
– 58 tàu ngầm hạt nhân và hơn 30 tàu nổi.
– Gì? CINGLANT chắc đang vò đầu dứt tai.
– Cậu biết rồi đấy, thuyền trưởng. Toàn hạm đội ra quân, mọi người. Mỗi tàu hạt nhân của chúng ta đều được triển khai khẩn cấp. Hầu hết tất cả máy bay tuần tra chống ngầm cỡ lớn P – 3 Lockheed đều có mặt ở Đại Tây Dương hoặc đang thẳng tiến đến đó. Coleman dừng lại.
– Cậu vẫn có quyền truy cập thông tin, đúng không?
– Chắc chắn, tôi vẫn đang làm việc cho Crystal city mà. Tôi đã xác định được loại tàu ngầm Kirov mới.
– Nghe có vẻ giống như việc cậu đang làm. Cậu luôn là kỹ sư giỏi mà. Cậu nhớ ông già vẫn nói chuyện về việc cậu làm cho ổng ở Tecumseh chứ. Có lẽ tôi có thể dẫn cậu đến đó tìm hiểu tình hình. Ừ, tôi sẽ hỏi ông ấy.
Sau khi tốt nghiệp Học Viện Công Nghệ Hạt Nhân Idaho, Tyler đã đi cùng Dodge trong chuyến tàu ra khơi đầu tiên của mình. VÀo thời điểm đó, anh đã thực hiện một số phát minh nhỏ và kiếm được một số phụ tùng cần thiết bằng cách đi.
– cửa sau. nhờ mối quan hệ cá nhân, nhờ đó anh đã sửa chữa một số thiết bị phụ trợ của lò phản ứng hạt nhân, giúp công việc hoàn thành sớm hơn 2 tuần so với kế hoạch ban đầu. Thành tích này đã khiến cả anh và Dodge đều nhận được thư khen ngợi.
– tôi cá là ông già thích được gặp anh lắm đấy. Khi nào thì anh xong việc ở đây?
– Khoảng nửa giờ.
– Cậu biết tìm tôi ở đâu không?
– OP – 02 đã chuyển đi chưa?
– Vẫn chỗ cũ. Gọi tôi khi xong việc nhé. Máy lẻ 78730. Ok? Tôi phải quay lại đây.
– Được rồi.
Tyler nhìn người bạn cũ biến mất sau hành lang rồi tiếp tục đi đến phòng vệ sinh, tự hỏi mấy tên người Nga đang định làm gì. Dù việc gì thì cũng đủ để một tướng 3 sao và đại tá 4 sao của ổng phải bận rộn làm việc vào đêm thứ 6 mùa giáng sinh.
– 11 phút 53.18 giây, sir. viên trung sĩ báo cáo, rồi nhét tiền vô túi.
Kết quả in trên máy tính vượt quá 200 trang. Một đường cong phân tích tốc độ hình chuông được vẽ trên bìa và đường cong dự báo tiếng ồn ở bên dưới. Dữ liệu từng giải pháp được in trên phần còn lại của tờ giấy. Quả nhiên, đường cong rất lộn xộn. Từ đường cong tốc độ, nó là từ 10 đến 12 hải lý, và tốc độ cho toàn bộ hành trình là từ 7 đến 8 hải lý/giờ. Đường cong tiếng ồn thấp.
– Trung sĩ, chiếc máy này của cậu tốt thật.
– Nó rất đáng tin cậy. chúng tôi không phát hiện ra một lỗi điện tử nào trong tháng vừa qua.
– tôi có thể sử dụng điện thoại được không?
– tất nhiên anh cứ tự nhiên.
– Cảm ơn trung sỹ. Tyler nhấc chiếc điện thoại gần nhất lên.
– Ồ, xóa chương trình đi.
– OK. anh ta nhập một số lệnh.
– MORAY… đã xóa. Hy vọng anh có giữ kết quả in, sir.
Tyler gật đầu và quay số.
– OP – 02A, thuyền trưởng Coleman.
– Johnie là tôi đây.
– Tuyệt, này, ông già muốn gặp cậu, lên đây đi.
Tyler lấy kết quả in cho vào cặp của mình và khóa nó lại, cảm ơn viên trung sĩ lần nữa và tập tễnh bước ra cửa, liếc siêu máy tính Cray – 2 lần nữa, thầm nghĩ kiểu gì cũng quay lại sử dụng nó một ngày nào đó.
Không tìm thấy thang máy nên Tyler phải vất vả leo cầu thang bộ. 5 phút sau anh thấy một lính canh canh của thủy quân lục chiến đang đứng ở lối vào của hành lang.
– Ngài có phải là Trung tá Tyler? người lính canh hỏi.
– Vui lòng xuất trình CMT?
Tyler đưa cho viên hạ sĩ xem thể của Lầu Năm Góc, tự hỏi liệu có bao nhiêu sỹ quan tàu ngầm cụt một chân nữa.
– Cảm ơn trung tá, Mời đi theo theo hành lang đó. Anh có biết số phòng không, sir?
– Có, cảm ơn hạ sỹ.
Trung tướng Dodge đang ngồi bên bàn đọc bức điện. Ông không cao, thích cạnh tranh và đã từng chỉ huy thành công 3 tàu ngầm, sau đó đóng góp đáng kể trong việc nghiên cứu và phát triển tàu ngầm hạt nhân tấn công LOS ANGELES. Giờ ông là.
– Grand Dolphin. tướng hải quân cấp cao, giỏi chiến đấu với các thành viên trong quốc hội.
– Thuyền trưởng Tyler, cậu trông ổn đấy. Dodge đến bắt tay Tyler, lén nhìn chân anh.
– Nghe nói cậu có công việc rất tuyệt ở học viện.
– Vâng thưa ngài, thỉnh thoảng họ có cho tôi chỉ huy trận đá bóng.
– Hừm, tiếc là họ không cho cậu đi tuyển quân .
Tyler cúi đầu một cách phóng đại.
– Tôi có đi tuyển quân, thưa ngài, chỉ là năm nay khó quá. Ngài có nghe về vị trí tiền vệ trung tâm, phải không?
– Không, sao vậy? Dodge hỏi.
– Anh ấy toàn chỉ đi nhặt áo bảo hộ, vì vậy họ sớm chuyển anh ta đến Fort Knox – không phải học trở về xe tăng, mà trở thành xe tăng luôn .
– Ha ha… Dodge cười lớn.
– Johnie nói rằng cậu có một bầy con.
– đứa thứ 6 sẽ ra đời vào cuối tháng hai. Tyler tự hào.
– Sáu đứa? Cậu không phải người công giáo hay Mormon đấy chứ? Tất cả trứng chim đều nở à?
Tyler nheo mắt nhìn Sếp cũ. Anh chưa bao giờ đồng ý với định kiến này trong ngành hải quân tàu hạt nhân. Câu nói này xuất phát từ tướng Rickover, ông gọi việc có nhiều hơn một đứa trẻ là ấp trứng khi phải nuôi nhiều hơn một đứa con. Có tội quái gì đâu khi sinh thêm con nhỉ?
– Tướng quân, tôi không còn làm trên tàu ngầm hạt nhân nữa, vì vậy phải tìm việc gì đó để làm về đêm hay cuối tuần chứ. Tyler nhướng mày.
– Tôi có nghe nói chuyện người Nga gây rối trên biển ạ.
Dodge ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
– Đúng vật, toàn bộ 58 tàu ngầm hạt nhân tấn công của Hạm đội phương Bắc đang phi đến đây, phối hợp với tàu mặt nước. Phía sau còn một đống tàu cung cấp hậu cần.
– Ngài định làm gì?
– Có lẽ cậu sẽ cho tôi vài ý kiến. Đến thánh địa bí mật của tôi nào. Dodge dẫn Tyler vào một căn phòng nhỏ, có một màn hình chiếu, trên đó chiếu toàn bộ biển Bắc Đại Tây Dương từ chí tuyến đến vùng băng Bắc Cực. Hàng trăm con tàu xuất hiện trên màn hình. Tàu thương mại hoặc dân sự được đánh dấu bằng màu trắng, các lá cờ khác nhau để phân biệt quốc tịch. Các tàu Liên Xô được đánh dấu màu đỏ và mộ hình của chúng được biểu thị bằng dạng tàu, các tàu của Hoa Kỳ và đồng minh được để màu xanh lam. Đại dương trở nên đông đúc.
– Ôi chúa ơi.
– Cậu thấy rõ rồi đấy. Tyler nghiêm túc gật đầu.
– Cậu đang làm gì bí mật vậy?
– Tối mật và mấy thứ đặc biệt thưa ngài. Tôi nhìn mọi thứ trên phần cứng của họ và làm việc với Hệ Thống Hải Quân để tái dựng lại.
– Johnie nói cậu đang đánh giá tàu KIROV mới mà họ vừa cho ra khơi ở Thái Bình Dương – không tệ.
– Có hai con tàu ngầm lớp A đang hướng tới Norfolk?
– Có vẻ thế, và chúng đang đốt rất nhiều neutrons để làm được việc đó. Dodge chỉ tay.
– Con đó đang tiến tới Long Island, có vẻ như nó đang chặn lối vào New London và con kia thì đang hướng tới Boston. Các tàu ngầm lớp V này cũng theo sát phía sau. Chúng đã giám sát tất cả các lối vào cảng Anh.Vào thứ 2 thì chúng sẽ có 2 hoặc nhiều tàu ngầm hơn để giám sát các cảng lớn của chúng ta.
– Tôi không thích điều này chút nào, thưa ngài.
– Tôi cũng thế. Cậu thấy đấy, Chúng ta cũng gần như ném hết tàu ra biển rồi. Nhưng điều thú vị là—tôi không biết họ muốn làm gì, tôi… Thuyền trưởng Coleman bước vào.
– Tôi biết là ngài sẽ mời cậu ấy vào mà. Coleman nói.
– Cư xử tốt với cậu ấy vào Coleman. Tôi nhớ cậu ta cũng từng là một thuyền trưởng tàu ngầm cừ khôi đấy. Dù sao thì, mới nhìn ban đầu thì có vẻ bọn họ đang muốn chặn tất cả các liên lạc đường biển của chúng ta, nhưng rồi bọn họ lại vượt qua đường liên lạc này. Với những con tàu ngầm lớp A này thì có vẻ bọn họ đang cố chặn đường vào bờ biển của chúng ta hơn.
– Thế còn phía Tây của chúng ta?
– Không có gì, chẳng có gì xảy ra cả, chỉ có các hoạt động tuần tra bình thường.
– điều đó không hợp lý. Tyler vặn lại.
– Ngài không định bỏ một nửa hạm đội nhàn rỗi. Tất nhiên. Nếu có chiến tranh, tôi sẽ không cho phép mọi tàu ngầm tiến lên với tốc độ tối đa, phải không.
– Người Nga là những người không thể đoán trước được, Tyler. Coleman nói.
– Đô đốc, nếu chúng ta bắn vào họ…
– Chúng ta sẽ làm chúng biết tay. Dodge nói.
– Với mọi tiếng ồn mà họ đang tạo ra, chúng ta gần như định vị tất cả tàu của Liên Xô. Họ cũng phải biết điều này. Vì vậy tôi không nghĩ rằng họ đang làm điều gì xấu. Người Nga đủ thông minh để không làm như vậy.
– trừ khi họ cố tình muốn chúng ta nghĩ như vậy.
– Họ có nói gì không? Tyler nói.
– Đại sứ Liên Xô nói họ đang mất một chiếc tàu ngầm, và do trên đó có rất nhiều các thủy thủ trẻ nên họ huy động mọi thứ trong tay để cứu hộ. Việc đó đáng giá.
Tyler bỏ túi xuống và bước lại gần màn hình.
– Có vẻ hơi giống tìm kiếm và cứu nạn, nhưng tại sao lại phong tỏa cảng của chúng ta? Anh dừng lại ,suy nghĩ nhanh đồng thời cẩn thận quan sát ảnh chiếu trên đầu màn hình.
– Thưa ngài, tại sao không thấy tàu ngầm nào trên này?
– Tất cả tàu đều đang ở cảng – tất cả ở cả hai đại dương. Con tàu lớp D cuối cùng cũng đã rời đi cách đây vài giờ. Thật thú vị. Dodge nói khi nhìn vào màn hình chiếu lần nữa.
– Tất cả tàu ngầm ư, thưa ngài? Tyler cố tỏ ra lãnh đạm khi hỏi. Tim anh đập thình thịch. Cho dù màn hình Bremerton đang ở biển Barents nhưng không nhìn thấy mục tiêu mà nó cần theo dõi. Anh đợi vài giây nhưng không thấy câu trả lời. Anh nhìn lại hai sĩ quan và thấy họ đang nhìn anh chằm chằm.
– sao cậu lại hỏi cái này ,con trai? Dodge nhẹ nhàng hỏi. Khi Sam Dodge mà tỏ ra dễ thương như thế thì đó là một cảnh báo trước cơn giông. Tyler suy nghĩ một lúc. Anh đã hứa với Ryan, anh có thể tìm ra cách để không vi phạm sự bảo đảm của mình mà vẫn tìm hiểu được những thông tin mà anh muốn biết? Được, anh quyết định. Thuyền trưởng Tyler sinh ra đã có máu điều tra trong người và một khi bắt được thứ gì đó, bản năng không cho phép anh buông bỏ.
– Tướng quân, Liên Xô có một tàu ngầm tên lửa mới trên biển không, đó là một con tàu mới tinh ấy?
Dodge giật mình đứng thẳng lưng. Dù vậy ông vẫn nhìn thẳng vào chàng trai trẻ, trọng sắc lẹm.
– Làm sao mà anh biết được thông tin này, trung tá?
Tyler lắc đầu.
– Tướng quân, tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nói. Có những quy tắc đặc biệt, thưa ngài. Tôi nghĩ có điều gì đó ngài cần biết và tôi đang cố gắng giúp ngài.
Dodge lùi bước để cố tìm một phương án tiếp cận khác.
– Cậu đã từng làm việc cho tôi đấy, thuyền trưởng. Viên tướng không vui. Ông đã bẻ cong quy tắc để đưa thông tin cho cấp dưới của mình vì ông biết anh rất rõ và giờ ông lại nhận được câu xin lỗi vì ông không thể nhận được thông tin mà ông đang cố gắng cần mẫn tìm kiếm ư. Tyler chỉ là một kỹ thuật viên dân sự, dù bộ đồ anh ta mặc vẫn là màu xanh hải quân. Điều khốn khiếp nhất là hắn ta biết điều gì đó. Dodge đã đưa cho hắn vài thông tin mà Tyler còn không biết đường đưa trả lại.
– Thưa ngài tôi hứa với ngài. Tyler xin lỗi.
– Tôi đang cố để nói điều này với ngài. Tôi hứa. Tôi có thể sử dụng điện thoại không?
– Bên ngoài. Dodge khô khan.Tyler nhìn thấy 4 điện thoại.
Tyler bước ra ngoài và ngồi vào bàn thư ký. Anh móc cuốn sổ tay từ áo khoác ra và bấm số điện thoại mà Ryan đưa cho.
– Acres đây. một giọng phụ nữ trả lời.
– Cho phép nói chuyện với Tiến sĩ Ryan.
– Tiến sĩ Ryan hiện không có ở đây.
– Vậy…tôi có thể nói chuyện với Tướng Greer?
– Xin chờ một lát.
– James Greer? Dodge hỏi anh từ phía sau.
– Cậu đang làm việc cho ông ấy?
– Greer đây. Cậu là thuyền trưởng Tyler hả?
– vâng thưa ngài.
– Cậu có thông tin đó cho tôi chưa?
– Có rồi thưa ngài.
– Cậu đang ở đâu?
– Ở Lầu Năm Góc, thưa ngài.
– OK, tôi muốn cậu đi xe đến đây ngay. Cậu biết cách tìm chỗ này chứ? Bảo vệ ở cổng chính sẽ đợi cậu. Đến ngay đi, con trai. Greer gác máy.
– Cậu đang làm việc cho CIA? Dodge hỏi.
– Thưa ngài, tôi không thể nói gì. Nếu ngài cho phép, tôi sẽ chuyển một số thông tin.
– Của tôi? viên tướng hỏi.
– Không thưa ngài. Tôi đã có nó khi tôi đến đây rồi. Đó là sự thật, tướng quân. Tôi sẽ tìm cách báo cho ngài.
– Hãy gọi cho tôi. Dodge ra lệnh.
– Chúng tôi sẽ ở đây cả đêm.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 01 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 02 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 03 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 04 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 05 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 06 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 07 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 08 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 09 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 10 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 11 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 12 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 13 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 14 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 15 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 16 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 17 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 18 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 19 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 20 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 21 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 22 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 23 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 24 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 25 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 26 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 27 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 28 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 29 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 30 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 31 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 32 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 33 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, toàn tập tại đây.