Tom Clancy | Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ (Chương 14)

Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ (The hunt for the Red October) là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1984 và được chuyển thể thành phim cùng tên vào năm 1990.

 · 57 phút đọc.

Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ (The hunt for the Red October) là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1984 và được chuyển thể thành phim cùng tên vào năm 1990.

Eo biển Reykjanes.

Ramius kiểm tra bảng điều khiển tàu. Tháng mười đỏ đang tiến về phía tây nam của kênh 8. Đây là con kênh ở cực tây và các thủy thủ của Hạm Đội Biển Bắc thường gọi nó là Đường Sắt Gorshkov. Tốc độ của THÁNG MƯỜI ĐỎ vẫn là 13 hải lý/giờ. Ông không phải là người mê tín như mấy tay Anglo–Saxon cho rằng số 13 là điềm xui. Ramius dự khiến họ sẽ duy trì tốc độ này thêm 20 giờ nữa, Kamarov đang ngồi phía sau Ramius, trước bảng đồng hồ đo trọng trường của tàu ngầm. Sau anh ta là một biểu đồ cuộn lớn. Viên đại úy trẻ vừa hút thuốc vừa hồi hộp đánh dấu các vị trí tàu trên hải đồ. Ramius không làm phiền cậu ta. Kamarov biết rằng Borodin sẽ giải phóng công việc này cho cậu trong hai giờ nữa.

Chốt của Tháng mười đỏ được trang bị một thiết bị có độ nhạy cao gọi là máy đo trọng lượng. Thực tế chúng là hai miếng chì nặng được đặt trong một khoảng trống dài một trăm yard, sử dụng phép tính bằng laze. Hệ thống máy đo tốc độ giảm cân chỉ bằng vài phần mười của Angstrom (đơn vị tính = 0.1 nano mét). Sự dịch chuyển hoặc chuyển dịch bên của trọng lượng trong khoảng không này thể hiện sự thay đổi của trường hấp dẫn của từng bộ phận. Đại úy Kamarov so sánh các giá trị cục bộ có độ chính xác cao này với các giá trị giới hạn trên biểu đồ. Trong hệ thống định vị quán tính của tàu ngầm,việc quan sát cẩn thận và sử dụng cẩn thận đồng hồ đo chênh lệch trọng trường có thể giới hạn sai số định vị tàu ngầm dưới 100m– tức là bằng một nửa chiều dài tàu ngầm.

Hệ thống cảm biến khối lượng đã được bổ xung cho tất cả các tàu ngầm có thể trang bị được. Ramius biết những thuyền trưởng của các tàu tấn công mới nhất đều sử dụng hệ thống này để băng qua Đường Sắt Gorshkov với tốc độ cao. Thể hiện tốt cái tôi của người chỉ huy, Ramius đánh giá, nhưng hơi khó cho với hoa tiêu. Ông không cảm thấy phải liều lĩnh đến vậy. Có lẽ bức thư đó là một sai lầm…không, nó đã chặn đường rút lui. Và hệ thống cảm biến trên tàu ngầm tấn công đơn giản không đủ tốt để phát hiện ra Tháng mười đỏ miễn là ông vẫn duy trì thói quen im lặng của mình. Ramius chắc chắn vì ông đã từng sử dụng tất cả các thiết bị đó rồi. Ông sẽ đến bất cứ nơi nào ông muốn, làm bất cứ điều gì ông muốn làm và không ai, không một người Nga, hay thậm chí Người Mỹ nào có can thiệp. Đó là lý do vì sao khi nghe thấy tin một tàu ngầm lớp A vừa đến cách ông 30 dặm ở phía đông, ông đã cười.

NHÀ TRẮNG.

Chiếc xe Cadillac của CIA chở Thẩm phán Moore hướng về phía Nhà Trắng. Trên xe có một nhân viên bảo vệ cầm một khẩu súng tiểu liên Uzi dưới bảng điều khiển. Người lái xe rẽ sang phải và lái xe từ Đại lộ Pennsylvania vào lối đi Phủ tổng thống. Nơi đây có bãi đỗ xe rộng hơn nhiều bên phố, chủ yếu dành cho các quan chức cấp cao, các nhà báo làm việc trong Nhà Trắng và Tòa nhà văn phòng tổng thống. Tòa.

– Old State. là một tấm gương sáng chói về Sự Kỳ Cục mang tính thể chế khi nó lộng lẫy hơn cả Phủ tổng thống. Tài xế đỗ xe thành thạo không bãi đỗ VIP, vội vàng bước ra khỏi xe và mở cửa cho Moore. Nhân viên bảo vệ đã xuống xe từ trước và nhanh chóng quan sát xung quanh bằng cặp mắt sắc bén. Moore bước xuống xe đi trước, Ryan nhanh chóng đuổi kịp và bước sau nửa bước phía bên trái ông. Phải mất một lúc ảnh mới nhận ra đây là hành vi bản năng này được rèn luyện khi các sĩ quan cấp dưới đi cùng cấp trên mình mà anh đã được học khi huấn luyện thủy quân lục chiến ở Quantico. Nó buộc Ryan suy nghĩ xem chức vị của mình thấp đến mức nào?

– Cậu đã từng đến đây chưa Jack?

– Chưa thưa ngài.

Moore thấy điều đó thật thú vị.

– Đó là vì cậu sống gần đây thôi. Nếu cậu sống ở xa thì chắc chắn đã ghé thăm mấy lần. Một lính gác là thủy quân lục chiến mở cánh cửa cho họ. Một đặc vụ bên trong ra hiệu mời họ vào. Moore gật đầu và tiếp tục đi về phía trước.

– Chúng ta sẽ đến PHòng HỌp Nội Các phải không ạ?

– À, Phòng Tình Huống. Ở tầng dưới. Ở đó thoải mái hơn và được trang bị thiết bị tốt hơn cho những việc kiểu này. Máy chiếu cậu yêu cầu cũng đã được lắp đặt ở đó. Mọi thứ đã được sắp xếp. Cậu lo lắng à?

– Vâng thưa ngài, tôi cảm thấy hồi hộp.

Moore mím môi.

– Cứ bình tĩnh cậu bé. Tổng Thống đã muốn gặp cậu mấy lần rồi. Ông ấy thích những báo cáo về khủng bố mà cậu viết vài năm trước. Và tôi đã cho ông ấy xem thêm một số công việc cậu làm, báo cáo về hoạt động của tàu ngầm tên lửa Nga và báo cáo cậu vừa làm về cách họ quản lý ngành công nghiệp vũ khí. Tóm lại, tôi nghĩ cậu sẽ thấy ông ấy rất dễ gần. điều quan trọng là hãy sẵn sàng trả lời các câu ông ấy hỏi. Ông ấy sẽ lắng nghe mọi thứ cậu nói và thỉnh thoảng bất ngờ hỏi lại. Họ đi xuống ba tầng đến một cánh cửa dẫn đến hành lang. Moore rẽ trái vào đi vào một cánh cửa khác. Ở đó có một đặc vụ đứng canh ở cửa.

– Xin chào ngài thẩm phán. Tổng thống sẽ xuống ngay.

– Cảm ơn. Đây là tiến sĩ Ryan. Tôi xác nhận cho cậu ấy.

– Được. Viên đặc vụ vẫy tay mời họ vào. Căn phòng không tráng lệ như Ryan tưởng tượng. Phòng Tình Huống có lẽ lớn hơn PHòng Bầu Dục ở tầng trên. Có một tấm gỗ trông đắt tiền gắn trên những bức tường bê tông. Phòng Tình Huống của NHÀ TRẮNG được xây dựng và cải tạo lại dưới thời tổng thống Truman. Bục trình bày của Ryan ở bên trái cửa anh bước vào. Hơi chếch về phía bên phải phía trước bục là một chiếc bàn lớn hình thoi. Một màn hình chiếu được treo sau bàn. Có một ghi chú trên bục viết rằng: Máy chiếu slide ở giữa bàn và tiêu điểm đã được điều chỉnh và sẵn sàng sử dụng. Máy chiếu slide này được chuyển đến từ Cục Trinh Sát Quốc Gia (National Reconnaissance Office).

Đa số những người tham gia họp đều đã có mặt, họ là Tham mưu trưởng liên quân và Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Ngoại trưởng cũng đến, anh nhớ là ông ấy vẫn đang đi đi về về ngoại giao con thoi để giải quyết vấn đề Đảo Síp giữa Athens và Ankara. Đây là khu vực bất ổn và xáo trộn trong cánh phía nam của NATO trong một thời gian dài. Mới đây chiếc xe ô tô chở học sinh Hy Lạp đã cán chết một trẻ em Thổ Nhĩ Kỳ và sau đó người lái xe bị nhóm gangster đâm chết sau vài phút. Tình hình càng lúc càng leo thang và rối ren. Vào cuối ngày đã có 50 người bị thương và hai nước được coi là đồng minh giả định hiện giờ vào trạng thái đối đầu. Giờ thì hai tàu sân bay Mỹ được điều đến vùng biển Aegean để hỗ trợ Bộ trưởng trong nỗ lực trấn an cả hai bên. Ryan thì nghĩ rằng việc hai người trẻ tuổi chết đã đủ tồi tệ rồi nhưng không phải là lý do chính để huy động quân đội của cả hai nước. Lý do thực sự là gì?

Ngồi quanh bàn còn có Đại tướng Thomas Hilton, chủ tịch Hội Đồng Tham Mưu Trưởng Liên Quân và Jeffrey Pelt, cố vấn an ninh của tổng thống, một người đàn ông hào hoa mà Ryan đã gặp vài năm trước tại Trung Tâm Nghiên Cứu Chiến Lược và Quốc Tế thuộc đại học Georgetown. Pelt đang đứng đọc các tài liệu và điện tín, các tướng lĩnh cấp cao khác đang chào hỏi và trò chuyện. Viên chỉ huy thủy quân lục chiến trong nháy mắt nhận ra Ryan, ông rời khỏi chỗ và bước tới.

– Cậu là Jack Ryan? Tướng David Maxwell hỏi.

– Vâng thưa ngài.

Maxwell không cao và có thể chất mạnh mẽ, cái đầu tóc xù ngắn của ông dường như lóe lên một luồng năng lượng hung hãn. Ông ngắm Ryan từ trên xuống dưới trước khi tiến lại bắt tay.

– Rất vui được gặp cậu, con trai. Tôi thích công việc cậu làm ở London. Rất hiệu quả cho bên thủy quân lục chiến. Ông đang đề cập đến vụ khủng bố vài năm trước khi Ryan gần như bỏ mạng.

– Thật tốt, trông cậu rất khỏe mạnh, đại úy.

– cảm ơn ngài, tôi đã rất may mắn.

– Sĩ quan giỏi luôn gặp may. Nghe nói cậu có vài tin tức cho chúng tôi.

– Vâng thưa ngài Tôi nghĩ ngài sẽ không phí thời gian khi đến đây.

– Lo lắng không? Vị tướng quân mỉm cười sau khi nghe câu trả lời của anh.

– thoải mái đi con trai. Mọi người trong cái phòng chết tiệt này đều mặc quần giống cậu thôi. Ông ấy vỗ nhẹ vào bụng anh rồi quay lại ghế của mình. Vị tướng thì thầm gì đó với Đô đốc Daniel Foster, Tham mưu trưởng hải quân Mỹ (CNO.

– Chief of Naval Operations). Vị tham mưu trưởng CNO nhìn Ryan một lúc trước khi quay lại với việc đang làm.

Một lúc sau tổng thống bước vào. Mọi người trong phòng đồng loạt đứng dậy Tổng thống bước lên bục và ngồi phía bên phải Ryan. Ông giải thích nhanh với Tiến sỹ Pelt và nhìn về phía DCI.

– Kính thưa các ngài, chúng ta có cuộc họp này vì Moore đã mang đến cho chúng ta vài tin tức quan trọng.

– Cảm ơn ngài Tổng Thống. Kính thưa các ngài, chúng tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng các hoạt động của hải quân Liên Xô bắt đầu từ ngày hôm qua và chúng tôi đã có vài bước tiến rõ ràng và thú vị. Bây giờ, tiến sĩ Ryan sẽ trình bày chi tiết.

Tổng thống quay lại nhìn Ryan. Chàng trai trẻ bỗng cảm thấy bâng khuâng.

– Hãy bắt đầu đi.

Ryan cầm ly nước lạnh dưới bục giảng và uống một ngụm Anh đang có một cây gậy nhỏ để giải thích, một chiếc điều khiển từ xa của máy chiếu slide và một chiếc đèn bàn có độ sáng cao đang chiếu văn bản. Đây là một bản nháp, các trang đầy lỗi và sửa chữa nguệch ngoạc. Do thời gian eo hẹp nên không thể biên tập hay sắp xếp chỉnh chu.

– Xin cảm ơn tổng thống. Kính thưa các ngài, tên tôi là Jack Ryan. Nội dung chính của bản báo cáo hôm nay là những hoạt động gần đây của Hải quân Liên Xô ở Bắc Đại Tây Dương. Trước đó, tôi sẽ lược sử câu chuyện một chút để các ngài hiểu thêm về bản báo cáo. Tôi tin tưởng các ngài sẽ cho tôi vài phút trình bày và nếu ai có thắc mắc gì, xin cứ vui lòng đặt câu hỏi. Ryan bấm vào máy chiếu slide, đèn chùm gần màn hình tự động tắt.

– Những bức ảnh này đến với chúng tôi một cách tình cờ như một món quà của người Anh. Ryan nói. Giờ thì anh đã thu hút được sự chú ý của mọi người.

– Những gì mọi người nhìn thấy ở đây là chiếc tàu ngầm hạt nhân mang tên lửa đạn đạo mới nhất của Xô Viết Tháng mười đỏ. Nó được chụp bởi các đặc vụ Anh tại bến tàu của căn cứ tàu ngầm Polyarny gần Murmansk, phía bắc nước Nga. Như các ngài đã thấy, đây là một tàu ngầm có trọng tải lớn, dài khoảng 650 feet và rộng 85 feet, lượng choán dưới nước ước tính hơn 32.000 tấn, hiệu suất tổng thể của nó tương đương với một đội thiết giáp hạm của cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất .

Ryan cầm gậy lên.

– So với tàu ngầm tên lửa Trident lớp Ohio của chúng ta, tàu Tháng mười đỏ không chỉ có kích thước lớn hơn mà còn có nhiều thông số kỹ thuật khác biệt Nó mang được 26 tên lửa thay vì 24 của Ohio, hay tàu lớp vỏ Typhoon được cải tiến chỉ mang được 20.

Tháng mười đỏ cũng mang tên lửa đạn đạo loại mới nhất SS–N–20 vốn được trang bị cho Seahawk. Loại tên lửa này được đẩy bằng nhiên liệu rắn và có tầm bắn 6000 hải lý, mỗi tên lửa mang 8 đầu đạn phụ dẫn đường. Mỗi đầu đạn phụ có sức nổ tương đương 500 kiloton TNT. Mặc dù tên lửa SS–18 cũng mang đầu đạn RV tương tụ nhưng số lượng ít hơn trên mỗi bệ phóng.

– Như các ngài đang nhìn, các ống phóng tên lửa của Tháng mười đỏ được lắp ở phần mũi chứ không phải phần đuôi như tàu ngầm của chúng ta. Thang máy phía trước có thể gấp lại và nhúng vào vỏ sau khi thu hồi, của chúng ta là ở phần đầu. THÁNG MƯỜI ĐỎ được đẩy bằng hai chân vịt so với tàu của chúng ta được đẩy bằng một chân vịt duy nhất. Điểm khác biệt cuối cùng là thân tàu của nó có hình tròn, phía trên và dưới phẳng trong khi của chúng ta là hình trụ.

Ryan nhấn nút để chuyển trang slide, một trang khác xuất hiện trên màn ảnh. Bức ảnh này được phóng đại bằng cách chồng hai âm bản, làm nổi bật hai phần của mũi và đuôi tàu ngầm.Âm bản của hai bức ảnh mà chúng ta đang nhìn đây đã không được in ra khi nó được giao cho chúng tôi. Việc rửa ảnh là của Cục Trinh Sát Nhà Nước– NRO. Xin hãy để ý một số của ở mũi và đuôi thuyền. Cơ quan tình báo Anh không biết nó là gì nên tôi được phép mang những bức ảnh này về để nghiên cứu vào đầu tuần này. CIA vẫn chưa tìm ra những cánh của này phục vụ cho mục đích gì nên chúng tôi quyết định lắng nghe ý kiến của chuyên gia ngoài.

– Ai là người ra quyết định. Bộ trưởng quốc phòng giận dữ.

– Khốn khiếp. Tôi thậm chí còn chưa được xem chúng.

– Chúng tôi chỉ vừa nhận được những bức ảnh này vào thứ 2, Bert. Thamar phán Moore bình tĩnh trả lời.

– 2 bức ảnh trên màn hình mới được thấy có 4 giờ thôi. Ryan đã giới thiệu một chuyên gia ngoài. James Greer chấp thuận và tôi đồng ý.

– Tên anh ấy là Oliver W. Tyler. Tiến sĩ Tyler từng là sĩ quan hải quan và giờ là phó giáo sư kỹ thuật tại Học viện Hải Quân và chịu trách nhiệm về tư vấn kỹ thuật của Bộ tư lệnh hệ thống hàng hải hải quân. Anh ấy là chuyên gia về kỹ thuật phân tích hải quân Xô Viết. Thuyền trưởng– Tiến sỹ Tyler– đã suy luận sơ bộ rằng những cánh cửa này là nơi xuất nhập của động cơ đẩy êm mới. Hiện anh ấy đang tiến hành thử nghiệm mô phỏng máy tính trên hệ thống này và hy vọng sẽ thu được kết quả phân tích vào cuối tuần này. Hệ thống này bản thân nó có rất nhiều điều thú vị. Ryan giới thiệu ngắn gọn phân tích của Tylor.

– Ok, tiến sĩ Ryan. Tổng thống nghiêng người về phía trước.

– Vừa rồi anh có đề cập đến việc Liên Xô chế tạo một tàu ngầm tên lửa mới mà chúng ta rất khó tìm và xác định vị trí. Tôi không nghĩ đó là tin tức. Tiếp tục đi.

– Thuyền trưởng của Tháng mười đỏ tên là Marko Ramius. Đó là họ gốc Latvia mặc dù chúng tôi tin rằng hộ chiếu nội bộ chỉ định quốc tịch của ông ấy là Nga. Ông ấy là con trai của một quan chức cấp cao trong Đảng Cộng Sản và là chỉ huy tàu ngầm giỏi nhất của họ. Ông ấy đã hạ thủy mọi tàu ngầm hàng đầu của Xô Viết trong suốt 10 năm qua. Tháng mười đỏ đã ra biển vào thứ 6 tuần trước. Chúng tôi không biết chính xác nó được lệnh làm gì nhưng thông thường các tàu ngầm tên lửa của họ– tức là những tàu ngầm có tên lửa tầm xa mới hơn– đều giới hạn hoạt động ở biển Barent và các khu vực lân cận, nơi mà họ có thể bảo vệ các tàu ngầm của mình khỏi các tàu tấn công của chúng ta bằng các máy bay chống ngầm trên đất liền ASW, lực lượng hải quân mặt nước và lực lượng tàu ngầm của họ. Vào buổi trưa ngày chủ nhật theo giờ địa phương, chúng tôi đột nhiên phát hiện hoạt động tìm kiếm tàu ngầm tuyến 1 diễn ra thường xuyên và có chiều hướng ra tăng, lúc đó chúng tôi cho rằng đây có thể là cuộc diễn tập tác chiến chống tàu ngầm ở vùng biển địa phương nên không chú ý cho lắm. Cho đến tận cuối ngày thứ hai, chúng tôi vẫn nghĩ rằng đây là cuộc thử nghiệm trên biển của hệ thống đẩy mới trên tàu ngầm Tháng mười đỏ.

– Nhưng như các ngài đều biết, sớm ngày hôm qua Hải quân Liên Xô đã triển khai một chiến dịch quân sự quy mô lớn. Hầu hết các tàu viễn dương thuộc hạm đội Phương Bắc đều được điều động kèm theo tất cả các tàu tiếp tế. Ngoài ra còn có nhiều tàu phụ trợ của hạm đội khởi hành từ căn cứ thuộc Hạm đội Baltic và Tây Địa Trung Hải, trong đó đáng lo ngại nhất là Hạm đội PHương Bắc, đội tàu ngầm lớn nhất trong hải quân Liên Xô cũng lao ra vùng biển Bắc Đại Tây Dương. Trong đội ngày bao gồm 3 chiếc từ Địa Trung Hải, vì nó thuộc quân số của Hạm đội PHương Bắc, chứ không phải Hạm đội Biển Đen. Đến giờ thì chúng tôi nghĩ là chúng tôi đã giải đáp được bí ẩn… Ryan chuyển sang một slide khác. Hình ảnh trình chiếu tình hình ở Bắc Đại Tây Dương, từ Florida tới Bắc Cực, các con tàu Liên Xô được đánh dấu đỏ.

– Vào ngày Tháng mười đỏ lên đường, thuyền trưởng Ramius đã gửi một bức thư cuối cùng cho Đô đốc Yuri Ilych Padorion, cục trưởng cục chính trị của Hải quân Liên Xô. Tất nhiên chúng ta không biết nội dung bức thư, nhưng chúng ta có thể nhìn ra kết quả của bức thư đó. Chỉ chưa đầy 4 giờ kể từ khi mở bức thư cho đến khi có hành động quân sự khẩn cấp. Quân đội đã điều động 58 tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân và 82 tàu nổi cỡ lớn. Những con tàu này đang hướng về phía chúng ta. Đây là phản ứng cực kỳ nổi bật chỉ diễn ra trong vòng 4 giờ đồng hồ. Sáng nay chúng tôi đã tìm hiểu mục đích của hành động quân sự này.

– Thưa các quý ngài, những con tàu này được lệnh ra khơi để định vị Tháng mười đỏ và nếu cần thiết thì đánh chìm nó luôn. Ryan dừng lại một lúc để củng cố tác động trong giọng điệu của mình.

– Như các ngài đã thấy, lực lượng tàu mặt nước của Liên xô ở đây, nằm giữa lục địa Châu Âu và Iceland. Những tàu ngầm của họ, có trường hợp đặc biệt, đều đang hướng về phía Tây Nam bờ biển Hoa Kỳ. Xin lưu ý rằng ở sườn Thái bình dương giữa hai nước chưa phát hiện hoạt động bất thường nào ngoại trừ việc tàu ngầm hạt nhân mang tên lửa đạn đạo của Liên Xô phân bố ở hai đại dương này được triệu hồi về nước.

– Như vậy, mặc dù chúng ta không biết nội dung chính xác bức thư của Thuyền trưởng Ramius nhưng chúng ta có thể đưa ra kết luận từ các hiện tượng nêu trên, các nhà chức trách Liên Xô tin rằng ông ta đang đưa con tàu đi về phía chúng ta. Có thể giờ ông ấy đang ở vùng biển này, thuộc vùng hạ lưu Iceland, và đang đưa tàu về hướng này, không cách xa bờ biển chúng ta. Đồng thời các ngài cũng nhận thấy rằng, bất kể tình huống nào thì ông ấy đã thành công trong việc né tránh tất cả 4 trạm giám sát SOSUS của chúng ta…

– Đợi một chút. Cậu vừa nói rằng các tàu của Liên Xô được lệnh đánh chìm một trong những tàu ngầm của chính họ?

– Vâng, thưa tổng thống.

Tổng thống nhìn về phía Giám đốc cục tình báo trung ương.

– Thông tin này đáng tin cậy, phải không Moore?

– Vâng, thưa tổng thống. Chúng tôi tin tưởng đây là thông tin chính xác.

– Ok, tiến sĩ Ryan. Cậu thử nói xem tay Ramius này định làm cái quái gì vậy?

– Thưa tổng thống, chúng tôi ước đoán dựa trên thông tin tình báo rằng Tháng mười đỏ đang muốn đào tẩu sang Hoa Kỳ.

Căn phòng trở nên im lặng chết người. Ryan có thể nghe thấy tiếng vo ve của quạt làm máy trong chiếc máy chiếu slide trong khi Hội đồng an ninh quốc gia đang suy nghĩ căng thẳng. Anh chống tay lên bục để giữ bình tĩnh, không run rẩy trước cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người.

– Thật là một kết luận thú vị, tiến sĩ Ryan. tổng thống mỉm cười.

– Giải thích rõ ràng xem.

– Thưa tổng thống, đây là kết luận hợp lý duy nhất trên thực tế, vấn đề mấu chốt nhất là họ đã triệu hồi tất cả các tàu ngầm tên lửa khác đang hoạt động ở nước ngoài. Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây. Cộng với việc họ đưa ra quyết định đánh chìm con tàu ngầm mới nhất và mạnh nhất của họ và rằng họ đang theo dõi tất cả các tàu đi về hướng chúng ta, giờ đây Liên Xô có thể kết luận rằng con tàu ngầm đã rời khỏi khu vực cấm và tiến về phía này.

– Rất tốt. Còn có khả năng nào khác không?

– Thưa ngài, Ramius có thể nói với họ rằng ông ta muốn bắn các tên lửa này. Về phía chúng ta, về phía họ, về phía Trung Quốc hoặc bất kỳ mục tiêu nào khác.

– Cậu không nghĩ có chuyện đó, phải không?

– Không thưa tổng thống. Tầm bắn của SS–N–20 là 6000 dặm. Điều này có nghĩa là sau khi rời cảng nó có thể phóng tên lửa vào bất kỳ mục tiêu nào ở Bắc bán cầu và bất kỳ lúc nào và bất kỳ ở đâu. Cho đến nay ông ta đã có ít nhất 6 ngày để làm việc này, nhưng ông ta không phóng bất kỳ tên lửa nào cả. Ngoài ra, nếu Ramius bị ép đến mức phải phóng tên lửa thì tức là ông ta tin Liên Xô hợp tác với chúng ta để tìm kiếm và đánh tìm tàu của ông ta. Tóm lại, nếu hệ thống giám sát của chúng ta mà phát hiện ra bất kỳ vụ phóng tên lửa từ bất kỳ hướng nào thì tình thế sẽ tiến triển rất nhanh, rất phức tạp.

– Cậu biết là ông ta có thể phóng tên lửa tới cả Hoa Kỳ và Liên Xô và gây ra cuộc chiến tranh thế giới thứ III. Bộ trưởng quốc phòng nói.

– Vâng, thưa ngài bộ trưởng. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ không thể đàm phán với một tên điên– thực tế còn hơn một. Trên các tàu ngầm tên lửa của chúng ta thường có 5 sĩ quan phụ trách việc phóng. Tên lửa chỉ được phóng với sự đồng ý của cả 5 người. tàu ngầm Xô Viết cũng tương tự và vì lý do chính trị, các thủ tục an ninh đầu đạn hạt nhân của họ thậm chí còn phức tạp hơn của chúng ta. Chả nhẽ cả 5 sĩ quan hay nhiều người hơn đều muốn hủy diệt thế giới? Ryan lắc đầu.

– Rõ ràng điều này là không thể, thưa ngài. Và một lần nữa, Liên Xô có thể sẽ lắng nghe vài lời khuyên để thông báo với chúng ta về chiếc tàu ngầm mất tích và yêu cầu giải cứu.

– Cậu thực sự nghĩ họ sẽ thông báo cho chúng ta à? Tiến sỹ Pelt hỏi. Giọng nói đã phản ảnh suy nghĩ của ông.

– Thưa ngài, đó là vấn đề tâm lý nhiều hơn là kỹ thuật và tôi làm việc chủ yếu trong lĩnh vực tình báo kỹ thuật. Nhiều người trong phòng này đã làm việc nhiều với đối tác Liên Xô và sẽ có câu trả lời tốt hơn tôi. Tuy nhiên, trả lời cho câu hỏi của ngài thì tôi nghĩ là có. Họ sẽ làm, bởi vì đó là điều duy nhất họ có thể làm. Tất nhiên chúng ta không thể đánh giá Liên Xô theo tiêu chuẩn của chúng ta, họ có cách làm việc của riêng họ. Nhưng họ không ngu ngốc. Họ không thể chấp nhận rủi ro quá lớn.

– Vậy thì ai? Tổng thống lên tiếng.

– Còn khả năng nào khác không?

– Vẫn còn một số khả năng, thưa ngài. Có thể là Liên Xô đang tiến hành một cuộc tập trận trên biển quy mô lớn để kiểm tra khả năng lực lượng hải quân trong việc tiếp cận các tuyến đường liên lạc trên biển và khả năng phục hồi của chúng ta. Tuy nhiên, khả năng này không tồn tại. Lý do: Rất nhiều, như họ vừa kết thúc cuộc tập trận hải quân mang tên CRIMSON STORM và chỉ có tàu ngầm hạt nhân được điều động lần này, còn tàu ngầm chạy diesel không tham gia. Các hoạt động làn này có đặc điểm là tốc độ cao; Như thường lệ, quân đội Liên Xô không bao giờ tiến hành các cuộc tập trận quy mô lớn trên biển trong mùa này.

– Tại sao lại thế. Tổng thống hỏi.

Đô đốc Foster trả lời thay Ryan.

– Thưa tổng thống, thời điểm này trong năm thời tiết ở Bắc Đại Tây Dương thực sự xấu. Ngay cả chúng ta cũng không tiến hành tập trận trong điều kiện thời tiết như vậy.

– Chúng ta vừa tiến hành một cuộc tập trận NATO đó đô đốc. Pelt lưu ý.

– Vâng thưa ngài, nhưng đó là ở phía nam Bermuda, nơi có khí hậu tốt hơn nhiều. ngoại trừ các cuộc tập trận chống tàu ngầm tổ chức bên ngoài quần đảo Anh, tất cả các cuộc tập trận quân sự NIFTY DOLPHIN đều được diễn ra ở rìa Đại Tây Dương.

– Được rồi, hãy quay lại chủ đề xem Hạm đội Liên Xô sắp tới sẽ làm cái quái gì. tổng thống ra lệnh.

– Thưa ngài đây chắc chắn không phải là cuộc tập trận. Nó có thật. Điều này có thể coi là mở đầu cho cuộc chiến tranh quy ước chống lại các nước NATO, là bước đầu tiên của cuộc phong tỏa thông tin hàng hải. Nếu đúng như vậy, họ đã hoàn thành nhiệm vụ tấn công chiến lược và tình hình hiện tại nên công khai tuyên chiến với chúng ta hoặc buộc chúng ta phải đánh trả. Tuy nhiên, cho đến nay không có hoạt động quân sự khẩn cấp hoặc bất thường tương ứng nào của Liên Xô được phát hiện. Không có phản hồi nào từ Lục quân Liên Xô. Không quân cũng không có hoạt động bất thường nào ngoại trừ máy bay thuộc bên hải quân. Hạm đội Thái Bình Dương không thấy có gì bất thường ngoài việc thực hiện các nhiệm vụ huấn luyện thường kỳ.

– Cuối cùng, còn một khả năng khác là Liên Xô có thể khiêu khích chúng ta hoặc hạn chế lực lượng chúng ta bằng cách tập hợp lực lượng hàng hải hạng nặng trên tiền tuyến Đại Tây Dương, đồng thời họ nắm bắt cơ hội để phát động các cuộc tấn công bất ngờ vào các khu vực khác. Nhưng nếu xảy ra khả năng này thì tôi cho rằng cách làm của họ lạ quá. Khi anh muốn đánh lừa ai đó, anh sẽ không làm điều đó ngay trước cửa nhà người khác, phải không? Đại Tây Dương, thưa tổng thống, vẫn là đại dương của chúng ta. Như các ngài có thể nhìn thấy trên bản đồ này, chúng ta có các căn cứ ở Iceland, Azores và các khu vực ven biển. Ở cả hai bờ đại Tây Dương chúng ta đều có nhiều đồng minh, chiếm ưu thế trên không trên toàn bộ vùng biển Đại tây Dương. Tất nhiên hải quân Liên Xô rất mạnh, ở một số khu vực trọng yếu, thậm chí còn mạnh hơn hải quân chúng ta. Nhưng họ không triển khai được quân đội dày đặc như chúng ta, ít nhất là chưa và chắc chắn là không có cơ hội làm điều đó trên các bờ biển của chúng ta. Ryan nhấp một ngụm nước.

– Vì vậy, thưa các ngài, chúng ta có một con tàu ngầm mang tên lửa của Liên Xô đang ở đâu đó ngoài biển khơi trong khi các con tàu khác, ở cả hai đại dương đều bị triệu hồi. Chúng ta biết rằng hạm đội của họ ra biển với lệnh đánh chìm con tàu ngầm này, và rõ ràng tất cả tàu đang trực chỉ hướng về phía chúng ta. Như tôi đã trình bày, Tháng mười đỏ đang tìm cách chạy trốn là kết luận hợp lý nhất cho những dữ liệu trên.

– Có bao nhiêu người trên chiếc tàu ngầm đó, tiến sĩ? Tổng thống hỏi.

– Chúng tôi tin rằng có khoảng 110 người, thưa ngài.

– Vậy tất cả 110 người đều quyết định đào tẩu sang Hoa Kỳ cùng một lúc. Cũng không phải là tệ. Tổng thống nói một cách mỉa mai.

– nhưng điều đó gần như là không thể.

Ryan đã chuẩn bị cho câu hỏi này.

– Việc này cũng không phải chưa có tiền lệ, thưa ngài. Vào ngày 8 tháng 11 năm 1975, khinh hạm mang tên lửa dẫn đường Storozhevoi thuộc lớp Krivak của Liên Xô đã cố gắng chạy từ Riga, Latvia tới đảo Gotland, Thụy Điển. Sĩ quan chính trị Valery Sablin đã dẫn đầu cuộc binh biến, nhốt viên sĩ quan và cabin và nhanh chóng lái ra khỏi bến, cuộc chạy trốn suýt thành công. Liên Xô đã cử máy bay và tàu tấn công khiến tàu buộc phải dừng lại khi cách bờ biển Thụy Điển 50 dặm. Chỉ thêm hai giờ nữa là họ đã thành công. Sablin và 26 thủy thủ khác đã phải ra tòa án binh và chịu tử hình. Gần đây nhất thì chúng ta nhận được rất nhiều báo cáo về nhiều loại tàu của Liên Xô đặc biệt là tàu ngầm. Năm 1980 một tàu ngầm tấn công lớp E của Xô Viết bị trôi đến vùng biển Nhật Bản. Theo lời viên thuyền trưởng thì do con thuyền bị cháy ở bên trong, nhưng các bức ảnh chụp từ máy bay trinh sát.

– của cả chúng ta và Nhật Bản– thì lại không thấy khói hay vật thể cháy nào rơi ra từ tàu ngầm. Ngoài ra, thủy thủ trên boong tàu ngầm đã cung cấp bằng chứng cho chúng tôi thấy là có bạo loạn trên tàu. Chúng tôi cũng nhận được nhiều báo cáo tương tự. Mawjc dù tôi cũng thừa nhận đây là một trường hợp ngoại lệ nhưng kết luận của chúng tôi chắc chắn là không có tiền lệ.

Đô đốc Foster thò tay vào áo khoác lấy ra một điếu xì gà có đầu gắn nhựa. Đôi mắt ông lấp lánh sau ánh diêm.

– Các ngài biết không, tôi gần như tin vào kết luận này.

– Vậy ông có thể nói cho chúng tôi biết tại sao, Đô đốc. tổng thống nói.

– bởi vì tôi vẫn không tin.

– Thưa tổng thống, hầu hết các cuộc nổi loạn đều do sĩ quan cầm đầu chứ không phải lính. Lý do rất đơn giản: Lính không biết kỹ năng điều hướng, nhưng sĩ quan có lợi thế này. Họ cũng được đào tạo và biết rằng cuộc nổi dậy có thể thành công. Trong hải quân Liên Xô, hai nguyên nhân này càng có hiệu qua hơn. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chỉ có sĩ quan muốn đào ngũ?

– Và những thủy thủ còn lại có sẵn sàng đi theo họ không? Pelt hỏi.

– Tất cả họ có biết hậu quả của sự đào ngũ đối với bản thân và gia đình họ không?

Foster hút vài hơi xì gà.

– Ngài đã từng đi biển bao giờ chưa, tiến sỹ Pelt? Chưa phải không? Hãy tưởng tượng khoảnh khắc ngài đang đi thuyền vòng quanh thế giới, trên con tàu Queen Elizabeth 2 chẳng hạn. Vào một ngày đẹp trời, ngài đang ở giữa biển Thái Bình Dương– nhưng ngài có biết chính xác mình đang ở đâu không? Ngài không biết đâu. NGài chỉ biết những gì sĩ quan nói cho ngài thôi. Ồ tất nhiên nếu ngài biết một chút về thiên văn thì ngài có thể tính toán được vị trí của mình, xê dịch vài trăm dặm. Với một chiếc đồng hồ tốt và kiến thức về lượng giác cầu, ngài thậm chí còn tính toán được kinh độ của mình trong sai số vài trăm dặm nữa. Ok? Đó là tàu nổi và ngài còn có thể quan sát được xung quanh.

– Những gã này giờ đang trên tàu ngầm. Và ngài chẳng nhìn thấy gì xung quanh hết. Giờ, sẽ thế nào nếu viên sĩ quan– thậm chí không phải tất cả sĩ quan– đang làm việc này? Làm sao thủy thủ biết chuyện gì đang xảy ra. Foster lắc đầu.

– Họ sẽ không biết, không thể biết được. Ngay cả thủy thủ của chúng ta cũng có thể không biết mà người của chúng ta còn được đào tạo tốt hơn họ đấy. Hãy nhớ rằng, thủy thủ Liên Xô hầu hết là lính nghĩa vụ. Ở trên tàu ngầm hạt nhân, ngài hoàn toàn bị tách ra khỏi thế giới thực bên ngoài. Không radio ngoại trừ ELF và VLF– và tất cả đều liên lạc vô tuyến; ngay cả điện tín cũng phải duyệt qua sỹ quan liên lạc. Vì vậy, viên sĩ quan này chắc chắn có tham gia vụ đào tẩu này. Tương tự, sỹ quan điều hướng cũng tham gia. Họ sử dụng hệ thống định vị quán tính, giống chúng ta. Chúng ta cũng có một hệ thống của chính họ, được tháo dỡ từ tàu ngầm lớp G ở Hawaii. Trên tàu ngầm Liên Xô, mọi tài liệu đều được mã hóa. Người thủy thủ lái tàu chỉ biết nghe lệnh quay lái một cách máy móc còn sỹ quan hoa tiêu mới là người nắm rõ vị trí của tàu. Trong Hồng Quân, bản đồ cũng là loại tài liệu mật, đối với hải quân cũng vậy, các thủy thủ không đủ trình độ để xem hải đồ và họ không được khuyến khích để hỏi về vị trí tàu. Điều này đặc biệt đúng trên các tàu ngầm có tên lửa dẫn đường, phải không?

– Quan trọng hơn, những gã này chỉ là những thủy thủ công nhân. Nói cách khác, sau khi ra biển, anh có công việc của anh và hãy cứ làm việc của mình đừng lo lắng về những thứ khác. Ở trên tàu, họ thường làm việc 14 đến 18 tiếng mỗi ngày Những đứa trẻ này là lính nghĩa vụ được đưa lên tàu sau những khóa huấn luyện ngắn hạn. Khi đã lên tàu, họ chỉ biết làm một hoặc hai việc– và tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh được giao. Những ông thầy Liên xô thường yêu cầu các thành viên thủy thủ phải học vẹt và hiếm khi truyền cảm hứng cho họ suy nghĩ độc lập Do đó, một số nhiệm vụ bảo dưỡng quan trọng phải do các sĩ quan thực hiện. Các thủy thủ không có thời gian cũng như không quan tâm đến việc hỏi sĩ quan xem chuyện gì đang xảy ra. Anh làm việc của anh, những người khác đều có việc của mình. Đây là kỷ luật đi biển. Foster búng tro và gạt tàn.

– Vâng, thưa ngài, ngài phải thu phục được một nhóm sĩ quan đi cùng nhưng không cần thiết phải thu phục tất cả, chỉ cần những vị trí chủ chốt. Và việc cấu kết với 10 hay 12 sỹ quan dễ hơn rất nhiều so với phải thu phục hàng trăm người.

– Dễ dàng hơn nhưng không phải đơn giản, Dan. tướng Hilton phản đối.

– Lạy chúa, Liên Xô luôn có ít nhất một thuyền phó chính trị trên tàu, cũng là một tên sỹ quan tình báo. Anh thực sự nghĩ cái tên trung thành với Đảng Cộng sản đó cũng hùa theo việc này?

– Tại sao không? Ngài đã nghe Ryan nói rồi đấy Cuộc binh biến trên tàu khu trục nhỏ của họ được dẫn đầu bởi viên sĩ quan chính trị.

– Phải, nhưng từ đó họ đã tổ chức lại và điều chỉnh lại vai trò lãnh đạo của vị trí này. Hilton phản đối.

– KGB cũng thường xuyên có những vụ đào tẩu suốt đấy thôi, họ đều là đảng viên xuất sắc cả. Foster nói. Rõ ràng ông thích ý tưởng một con tàu ngầm Nga đang đào tẩu.

Tổng thống nghiêm túc xem xét các ý kiến khác nhau, rồi quay lại nói với Ryan.

– Tiến sĩ Ryan, cậu đã thuyết phục chúng tôi rằng suy luận của cậu có giá trị về mặt lý thuyết. vậy giờ CIA khuyến cáo chúng ta cần phải làm gì bây giờ?

– Thưa tổng thống, tôi chỉ là một nhà phân tích tình báo không…

– Tôi biết rất rõ cậu là ai, tiến sĩ Ryan. Tôi đã đọc nhiều báo cáo của cậu. Tôi có thể thấy cậu thường có ý kiến riêng của mình. Tôi muốn nghe nó.

Ryan thậm chí không liếc nhìn Moore.

– Chúng ta hãy nhận lấy nói, thưa ngài.

– chỉ thế thôi?

– Không, thưa tổng thống, có lẽ không chỉ thế. Tuy nhiên, Ramius có thể nổi lên ở Virginia Capes trong một hoặc hai ngày và yêu cầu tị nạn chính trị. Chúng ta cần chuẩn bị cho tình huống đó, thưa ngài. Ý kiến cá nhân của tôi là chúng ta nên chào đón anh ta với cánh tay rộng mở. Ryan nhìn thấy cái gật đầu của tất cả các Sếp ngồi đây. Cuối cùng thì cũng có vài người đứng về phía anh.

– Cậu có vẻ liều mình khi nói về điều này nhỉ. Tổng thống thông cảm.

– Thưa ngài, ngài đã hỏi ý kiến tôi. Thật không dễ dàng khi nói ra điều này. Có vẻ các tàu ngầm tấn công lớp A và V đang tiến đến bờ biển chúng ta với tốc độ cao, gần như chắc chắn họ muôn triển khai lực lượng răn đe dọc bờ biển nước ta để phong tỏa bờ biển Đại Tây Dương một cách hiệu quả.

– Phong tỏa. tổng thống nói.

– một từ khó chịu.

– thẩm phán. tướng Hilton nói.

– Có khi nào những thông tin tình báo, dù là ở nguồn cấp cao, vẫn có thể sai lệch dẫn đến báo cáo này?

Thẩm phán Moore cười nhẹ.

– Thưa tướng quân, có thể xảy ra chuyện đó. Nhưng nếu đây là báo cáo giả mạo thì sự chuẩn bị chết tiệt này thật sự công phu quá. Tôi yêu cầu tiến sĩ Ryan chuẩn bị báo cáo này dựa trên giả định thông tin tình báo là sự thật. Nếu nó sai sót, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chúa phù hộ ngài, thẩm phán. Ryan tự nhủ, tự hỏi về mức độ tin cậy của nguồn tin WILLOW. Moore tiếp tục.

– cho dù phân tích của chúng tôi có chính xác hay không, thưa các ngài, chúng ta vẫn phải phản ứng với các hành động quân sự của Liên Xô.

– Ông vẫn đang cố gắng chứng minh điều đó hả Moore? tổng thống hỏi.

– Vâng thưa ngài, chúng tôi đang làm việc này.

– Tốt. tổng thống ngồi thẳng lên và Ryan nhận thấy giọng ông trở nên nghiêm túc hơn.

– Moore nói đúng. Chúng ta phải phản ứng với hành động này, bất kể ý định thực của họ là gì. Các quý ngài, hải quân Xô Viết đang lao đến bờ biển của chúng ta. Thế chúng ta phải làm gì?

Đô đốc Foster trả lời trước.

– Ngài tổng thống, hạm đội của chúng tôi đang chuẩn bị ra khơi. Mọi công tác chuẩn bị khẩn cấp đã sẵn sàng và sẽ bắt đầu thực hiện vào tối mai. Chúng tôi triệu hồi hàm không mẫu hạm từ Nam Đại tây Dương và hiện tại đang triển khai các tàu ngầm hạt nhân để đối phó với mối đe dọa này. Sáng nay chúng tôi bắt đầu đối phó với các tàu nổi mặt nước của họ bằng máy bay tuần tra quy mô lớn P–3C Orion để dành ưu thế trên không, hỗ trợ bởi máy bay trinh sát hàng hải Nimrods của Anh hoạt động ngoài bờ biển Scotland. Đại tướng? Foster quay sang Hilton.

– Ngay lúc này, máy bay kiểm soát và cảnh báo sớm trên không E–3A Sentry đang phối hợp với Orions của Dan cùng các máy bay chiến đấu F–15 Eagle cất cánh từ Iceland. Đang bao vây đội tàu Liên Xô. Vào thứ 6 tuần này sẽ có một phi đội máy bay B–52 cùng tham gia chiến đấu, cất cánh từ căn cứ không quân Loring ở Maine. Các máy bay này được trang bị tên lửa không đối hạm Harpoon. Chúng sẽ lượn lờ quanh đội quân Liên Xô, không khiêu khích gì cả, các ngài hiểu rồi đấy. Hilton cười.

– chỉ cần cho họ biết là chúng ta quan tâm đến sự xuất hiện của họ. Nếu họ tiếp tục đi con đường này thì chúng tôi triển khai thêm một số máy bay chiến thuật ở bờ biển phía đông, và theo lệnh của ngài, chúng tôi cũng sẽ bí mật điều động một nhóm lực lượng vệ binh quốc gia và phi đội dự bị.

– Câu hỏi là làm thế nào ông có thể thực hiện tất cả việc này một cách lặng lẽ? Pelt hỏi.

– Tiến sỹ Pelt, chủ nhật tuần này, ban đầu chúng tôi dự định điều một số vệ binh qua cơ sở Red Flag ở Nellis, Nevada. Đây là cuộc luân chuyển huấn luyện thường lệ. Họ có thể chuyển hướng đến Maine thay vì Nevada. Căn cứ ở đó rất lớn và nó thuộc quyền chỉ huy của Bộ tư lệnh không quân chiến lược– SAC (Strategic Air Command). Hilton nói.

– Họ có an ninh rất tốt.

– Chúng ta đang có bao nhiêu tàu sân bay có thể sử dụng được? tổng thống đặt câu hỏi.

– chỉ có một chiếc thôi, thưa ngài. Tàu sân bay Kennedy. Tàu Saratoga vừa tháo một tuabin chính vào tuần trước và sẽ mất một tháng để thay thế nó. Cả Nimitz và America đều đang ở Nam Đại Tây Dương. America đang trở về từ Địa Trung Hải, Nimitz thì đang hướng về Thái Bình Dương. Đúng là đen đủi. Liệu chúng ta có thể triệu hồi một con từ phía tây địa trung hải không?

– Không. tổng thống lắc đầu.

– Vấn đề đảo Síp vẫn còn đang rất nhạy cảm. Mà chúng ta có thực sự cần thiết phải huy động không? Nếu có chuyện gì…xảy đến, chúng ta có thể đối phó với lực lượng mặt đất của Liên Xô với những gì hiện có?

– Được thưa ngài. Đại tướng Hilton đáp lời tức thì.

– Tiến sĩ Ryan nói một câu rất hay: Đại Tây Dương là của chúng ta. Chỉ riêng không quân đã có hơn 500 máy bay tham gia trận chiến này. Hải quân cũng có thể triển khai 3–400 máy may nữa. Nếu có xung đột vũ trang, hạm đội của Liên Xô cũng không sống lâu.

– Tất nhiên chúng ta vẫn nên tránh xung đột vũ trang. tổng thống nói một cách bình tĩnh.

– Buổi họp báo đầu tiên sáng này cũng đã đề cập đến việc này. Chúng ta vừa có một cuộc gọi tư Bud Wilkins của tờ Times ngay bữa trưa. Nếu người dân Mỹ sớm biết quy mô của vụ việc này…Jeff?

– Thưa tổng thống, giả sử đến lúc này nếu phân tích của tiến sĩ Ryan là chính xác, tôi không nghĩ chúng ta có thể làm gì được. Pelt nói.

– cái gì. Ryan buột miệng.

– tôi…xin lỗi ngài.

– Chúng ta không thể đánh cắp tàu ngầm tên lửa của Liên Xô.

– Sao không? Foster hỏi.

– Khốn kiếp, chúng ta đã có xe tăng và phi cơ của họ. những Sếp khác cũng đồng ý.

– Một chiếc máy bay với một hoặc hai phi công là một chuyện, đô đốc. Một chiếc tàu ngầm hạt nhân với 26 quả tên lửa và một đội thủy thủ hơn 100 người là một vấn đề khác hẳn. Tuy nhiên, chúng ta cso thể đồng ý cho phép các sĩ quan đào tẩu tị nạn.

– Tại sao, ý anh là nếu nó thực sự lái đến Norfolk? Hilton cắt ngang.

– chúng ta sẽ gửi tàu trở lại á? Chúa ơi, nó mang theo hai trăm đầu đạn đấy. Có thể một ngày nào đó chúng sẽ đánh chúng ta bằng mấy thứ chết tiệt này, anh biết không? Mà giờ anh lại thực sự muốn chúng ta trả lại?

– Đó là tài sản trị giá một tỷ đô đấy tướng quân. Pelt ngập ngừng. Ryan thấy tổng thống mỉm cười. Người ta nói rằng ông thích cách thảo luận này.

– Thẩm phán, hậu quả pháp lý của việc này là gì?

– Đó là luật hàng hải, thưa tổng thống. lần đầu tiên Moore có vẻ hơi bất an.

– Tôi không có kinh nghiệm về luật hàng hải và tôi phải hỏi trường luật. Tuy nhiên, luật hàng hải cũng thuộc về luật quốc tế. về mặt lý thuyết, các quy tắc pháp lý giống nhau áp dụng cho tất cả các quốc gia. Các tòa án hàng hải của Mỹ và Anh thường viện dẫn các phán quyết của nhau. Tuy nhiên tôi thực sự không biết các thành viên thủy thủ đào tẩu có quyền gì.

– Thẩm phán, đây không phải là đào tẩu hay cướp biển. Foster lưu ý.

– tôi nghĩ thuật ngữ chính xác phải là Vô Hiệu Nhiệm Vụ Nghiêm Trọng. Đào tẩu chỉ đề cập đến hành vi của một thành viên đội thủy thủ chống lại sự lãnh đạo theo luật định. Hành vi sai trái của một sĩ quan thường được gọi là vô hiệu hóa nhiệm vụ nghiêm trọng. Trong mọi trường hợp, tôi nghĩ rằng không nhất thiết phải gắn kết nghĩa vụ pháp lý với tình huống liên quan đến vũ khí hạt nhân.

– Chúng ta cần phải làm thế, đô đốc. tổng thống trầm ngâm.

– Như Jeff nói, tàu ngầm hạt nhân là tài sản vô giá và thuộc sở hữu hợp pháp của họ. Nếu chúng ta có được con tàu này thì rồi họ cũng sẽ biết thôi. Tôi nghĩ chúng ta đều thống nhất rằng không phải tất cả thủy thủ đoàn đều tham gia cuộc đào tẩu. Nếu vậy thì cho dù đó là một hành động vô hiệu nhiệm vụ nghiêm trọng, hay gọi tên nó là gì đi nữa, thì vẫn luôn có người muốn trở về nhà thì sau tất cả chuyện này kết thúc và chúng ta cũng sẽ phải để họ đi thôi, không phải sao?

– Phải để họ đi? Tướng Maxwell viết nguệch ngoạc trên giấy.

– Phải để họ đi, tướng quân.tổng thống nói dứt khoát.

– chúng ta sẽ không, tôi nhắc lại là không bao giờ bỏ tù hoặc giết những người có nguyện vọng trở về quê hương để đoàn tụ gia đình. Đã rõ ràng chưa? Ông nhìn quanh bàn.

– Nếu họ biết chúng ta có được con tàu, họ sẽ yêu cầu chúng ta trả lại. Và họ sẽ biết từ những thủy thủ muốn quay về nhà. Trong trường hợp đó thì làm sao chúng ta dấu diếm được ?

– Chúng ta có lẽ sẽ làm được. Foster nói một cách trung lập.

– nhưng như ngài nói, cả đoàn thủy thủ đúng là không dễ xử lý. Nhưng tôi nghĩ chúng ta có cơ hội kiểm tra qua chiếc tàu ngầm này chứ?

– Ý ông là tiến hành kiểm dịch con tàu, kiểm tra xem nó có thích hợp đi biển không, hay kiểm tra xem họ có muốn lậu ma túy vào nước ta hay không? Tổng thống mỉm cười.

– Tôi nghĩ chúng ta có thể chuẩn bị trước, nhưng đây là một chặng đường dài và còn rất nhiều khía cạnh cần thảo luận. Các đồng minh của chúng ta thì sao?

– Nước Anh chỉ có một tàu sân bay đang hoạt động ở đây, ông có muốn dùng nó không Dan? Tướng Hilton hỏi.

– Nếu họ đồng ý thì vâng Chúng tôi vừa kết thúc cuộc tập trận tác chiến chống tàu ngầm ở miền nam Bermuda và người Anh thể hiện rất tốt Chúng ta có thể sử dụng Invincible, 4 tàu khu trục nhỏ và 3 tàu ngầm tấn công. Lực lượng này đang quay về với tốc độ cao nhất có thể.

– Họ có biết về bản báo cáo này không Moore? tổng thống hỏi.

– Tôi không rõ, trừ khi họ tự làm. Tôi mới chỉ biết đến thông tin này trong vài giờ. Moore không tiết lộ chuyện Ngài Basil cũng có tai mắt của riêng mình ở điện Kremlin. Ryan không biết rõ ràng lắm, chỉ nghe nói qua loa.

– Với sự chấp thuận của mình, tôi sẽ đề nghị đô đốc Greer sẵn sàng bay đi Anh để thông báo cho Thủ Tướng Anh.

– Tao sao không chỉ gửi…

Thẩm phán Moore lắc đầu.

– Thưa tổng thống, thông tin này–hãy nói là chỉ có thể trao đổi tận tay tận mặt.

Lập tức mọi người trong phòng đều nhướng mày.

– Khi nào ông ấy đi?

– Tối nay, nếu ngài đồng ý Chỉ có đôi vé VIP rời đi từ sân bay Andrews tối nay, nó là chuyên cơ dành cho đại biểu quốc hội. đây là mùa nghỉ giáng sinh thường niên, các đại biểu thường đi nghỉ ở giáng sinh ở châu Âu, sẵn tiện tìm hiểu tình hình ở đó.

– Tướng quân, có cái gì nhanh hơn không? tổng thống hỏi Hilton.

– Chúng ta có thể bố trí máy bay VC–141 của Lockheed Jetstar, nó không khác mấy chiếc A–135 về tốc độ và có thể cất cánh sau nửa giờ nữa.

– Vậy hãy thực hiện đi.

– Vâng thưa ngài. Tôi sẽ gọi cho họ ngay bây giờ. Hilton đứng lên và bước tới chiếc điện thoại đặt ở góc phòng.

– Moore, bảo Greer thu dọn đồ đạc đi. Tôi sẽ gửi một lá thư cho thủ tướng Anh, và cho người mang ra máy bay chờ ông ấy. Đô đốc, anh có muốn mượn tàu Invincible không?

– Có thưa ngài.

– Tôi sẽ mượn nó cho ông. Tiếp theo, chúng ta phải thông báo cho quân đội mình thế nào?

– Nếu THÁNG MƯỜI chỉ đi lạc thế này, nó không cần thiết, nhưng nếu chúng ta phải kết nối nó…

– Xin phép cho tôi nói, thưa thẩm phán. Ryan nói.

– Rất có thể…bắt buộc chúng ta phải liên lạc với Tháng mười đỏ. Trước khi Tháng mười đỏ đến, tàu ngầm tấn công của hải quân Liên Xô phải đi dọc theo bờ biển Đại Tây Dương. Nếu vậy, chúng ta phải cảnh báo họ về việc này, cảnh báo họ về việc họ đang bị tìm và đánh chìm, chỉ để cứu mạng các sĩ quan đào tẩu.

– Chúng ta vẫn chưa tìm được nó. Điều gì khiến cậu nghĩ Liên Xô có thể tìm thấy được nó? Foster hỏi hơi tức giận.

– Họ đóng tàu đó, thưa đô đốc. Vì vậy họ biết chi tiết và việc truy tìm dễ hơn chúng ta nhiều.

– Có lý. tổng thống nói.

– chúng ta nên cử ai đó thông báo cho các thuyền trưởng hạm đội. Chúng ta không thể truyền tải thông tin này qua sóng vô tuyến điện, phải không Moore?

– Thưa tổng thống, nguồn tin này quá quan trọng, không thể bị rò rỉ. Bây giờ tôi chỉ có thể nói được điều đó.

– tốt lắm, vậy phải có ai đó đến tận nơi thông báo. Tiếp theo chúng ta phải nói chuyện với bên Liên Xô. Cho đến lúc này, họ sẽ chỉ nói với chúng ta rằng họ có quyền hoạt động trên lãnh hải của mình. Khi nào họ vượt qua Iceland?

– Tối mai, trừ khi họ thay đổi lộ trình. Foster trả lời.

– OK, chúng ta sẽ có thêm một ngày, để họ rút lại hoặc chúng ta xác nhận báo cáo này. Moore, tôi muốn ông cung cấp thêm bằng chứng để xác nhận lại câu chuyện hoang đường này trong 24 giờ tới. Vào nửa đêm mai, nếu họ không rút quân, tôi sẽ gọi Đại sứ Arbatov đến văn phòng vào sáng thứ 6. Ông quay sang các tướng lĩnh và nói.

– Thưa quý vị,chiều mai tôi muốn xem các kế hoạch đối phó với tình huống này. Chúng ta sẽ họp lại vào lúc 2.00 chiều mai. Hãy nhớ: Tuyệt đối không rò rỉ thông tin! Thông tin này không được phép lọt ra khỏi đây mà không được sự chấp thuận của tôi. Nếu có bất cứ thông tin náo xuất hiện trên báo chí, tôi cắt chức luôn. Chuyện gì vậy đại tướng?

– thưa tổng thống, để đưa ra được kế hoạch. Hilton nói sau khi ngồi lại xuống ghế.

– chúng tôi sẽ phải bàn bạc với các chỉ huy hiện trường và sĩ quan tác chiến. Chắc chắn chúng ta cũng cần phải cần đô đốc Blackburn. Backburner là chỉ huy của Hạm đội Đại Tây dương CINGLANT.

– Hãy để tôi suy nghĩ thêm. Tôi sẽ gặp lại ông sau 1 giờ nữa. Có bao nhiêu người ở CIA biết tin này?

– 4 người thưa ngài: Ritter, Greer, Ryan và tôi. Chỉ có vậy.

– Vậy là đủ rồi. tổng thống đã lo sợ về những vụ rò rỉ thông tin an ninh trong suốt vài tháng gần đây.

– .Vâng, thưa tổng thống.

– Cuộc họp giải tán. tổng thống đứng dậy. Moore vòng quanh bàn với ý định giữ ông lại một lúc. Tiến sỹ Pelt cũng ở lại trong khi những người khác rời khỏi phòng. Ryan đứng ngoài cửa.

– Làm tốt lắm. Tướng Maxwell nắm chặt tay anh. Ông chờ cho đến khi mọi người đi xa rồi nói tiếp.

– tôi nghĩ cậu điên rồi, con trai nhưng cậu đã đặt một quả cầu gai dưới mông Dan Foster. Không, còn tốt hơn thế: Ông ta còn đang phải ngồi trên một cái yên cứng nữa. viên tướng người nhỏ bé mỉm cười.

– và nếu chúng ta có chiếc tàu ngầm này, rất có thể ông ấy sẽ đổi ý và khiến cho thủy thủ đoàn biến mất. Cậu biết không, Moore đã làm điều đó một lần rồi. Câu nói khiến anh lạnh cả sống lưng khi nhìn vị tướng khệnh khạng bước đi.

– Jack, cậu quay lại đây một lúc được không? Moore gọi.

– Cậu là một nhà sử học, phải không? tổng thống hỏi khi lật hồ sơ. Ryan không để ý ông đang cầm cái bút trên tay.

– Vâng thưa ngài, tôi tốt nghiệp chuyên bằng này. Ryan bắt lấy tay ông.

– Cậu rất biết tạo kịch tính, Jack. Nếu là luật sư thì cậu sẽ là một luật sư giỏi. Bản thân tổng thống từng là tổng chưởng lý bang và mọi người biết rằng ông ấy rất giỏi. Nhiều năm về trước, Mafia đã cố ám sát ông nhưng không thành công, thậm chí cũng không làm lung lay tham vọng chính trị của ông.

– mẹ kiếp, báo cáo của cậu rất tốt.

– Cảm ơn ngài, thưa tổng thống. Ryan cười.

– Moore nói với tôi là cậu quen tay chỉ huy lực lượng đặc nhiệm Anh.

Câu này giống như một cú đánh.

– Vâng, thưa ngài, Đô đốc White. Tôi từng đi săn với ông ấy và vợ tôi với vợ ông ấy là bạn bè. Họ có mối quan hệ thân thiết với Hoàng Gia.

– Tốt. Chúng ta phải cử người đi thông báo với Chỉ huy hạm đội, rồi sau đó đến nói chuyện với người Anh. Nếu chúng ta mượn được tàu sân bay như tôi hy vọng. Moore nói chúng ta nên để đô đốc Davenport đi cùng với cậu. Vì vậy, cậu hãy bay đến tàu Kennedy tối nay rồi sau đó đến tàu Invincible.

– Thưa tổng thống, tôi…

– Coi nào, tiến sĩ Ryan. Pelt cười.

– Cậu là người duy nhất phù hợp. Cậu đã tham gia vào câu chuyện tình báo này, cậu biết chỉ huy bên Anh và cậu là chuyên gia tình báo hải quân. Cậu là thích hợp nhất. Cậu biết là lực lượng hải quân của chúng ta muốn có được Tháng mười đỏ như thế nào mà.

– Tất nhiên là họ rất quan tâm, thưa ngài. Được tận mắt chứng kiến, lái nó, tháo nó ra, cải tiến nó tốt hơn. Đây sẽ là thành công lớn nhất của mật trận tình báo trong lịch sử.

– Đúng vậy, nhưng có thể họ quá sốt ruột.

– Tôi không hiểu ý ngài. Ryan giả vờ không hiểu, nhưng trong thâm tâm anh biết. Pelt là người tổng thống ưa thích nhưng Lầu Năm Góc thì không.

– Họ có thể chấp nhận rủi ro mà chúng tôi chưa chắc đã chấp nhận.

– Tiến sỹ Pelt, nếu ông đang nói rằng một sĩ quan mặc quân phục sẽ…

– Ông ấy không có ý đó. Ít nhất không chính xác là ý của ông ấy. Những gì ông ấy muốn là cử môt ai đó có thể cho tôi cái nhìn độc lập, quan điểm dân sự thì sẽ hữu ích cho tôi.

– Ngài tổng thống, ngài không biết gì về tôi cả.

– Tôi đọc rất nhiều báo cáo của cậu. tổng thống cười nói. Người ta nói rằng ông ấy có điều khiển sự quyến rũ như bật/ tắt ánh đèn sân khấu. Ryan biết mình đang bị mù bởi thứ ánh sáng quyến rũ ấy nhưng anh không thể làm gì để thoát khỏi nói.

– Tôi thích công việc của cậu. Cậu có linh cảm tốt, điềm đạm và đánh giá tốt. Giờ đây chính là lý do tôi muốn cử cậu đến nơi tôi cần cái đánh giá tốt đó và tôi nghĩ cậu sẽ không phụ lòng tôi. Câu hỏi là, cậu có muốn làm điều đó không?

– Chính xác thì tôi cần phải làm gì, thưa ngài?

– Sau khi ra ngoài đó, cậu hãy ở đó vài ngày rồi báo cáo trực tiếp với tôi. Không qua bất kỳ kênh nào cả, cứ gọi thẳng cho tôi. Cậu sẽ nhận được sự hợp tác cần thiết. Tôi sẽ trực tiếp xem xét các đề nghị.

Ryan không nói gì. Giờ thì tổng thống cử anh đi làm gián điệp, tồi tệ hơn là để theo dõi phe mình.

– Cậu không thích ý nghĩ phải đi báo cáo về người phe mình, phải không? Thực sự thì không phải như vậy. Như tôi đã nói, tôi muốn có một cái nhìn độc lập, mang tính dân sự. tốt nhất là cử những sĩ quan quân sự chuyên trách có kinh nghiệm tham gia nhưng lại không thể cho quá nhiều người biết tình huống này. Nếu cử Ritter hoặc Greer đi thì bắt mắt quá, còn cậu thì khác, cậu là…

– Không ai cả? Jack hỏi.

– Đối với Liên Xô thì đúng là vậy. thẩm phán Moore trả lời.

– Liên xô có hồ sơ của cậu, tôi đã xem một phần. Họ nghĩ cậu là một máy bay không người lái siêu hạng đó Jack.

Mình là máy bay không người lái, Ryan nghĩ, không bị lay chuyển trước thử thách ngầm. Trong cái cơ quan này thì đúng là phải như vậy thật.

– Tôi đồng ý, thưa tổng thống. Xin thứ lỗi cho tôi vì sự do dự vừa rồi. Tôi chưa bao giờ ra hiện trường trước đây cả.

– Tôi biết… Tổng thống hào hứng khi thấy mình vừa chiến thắng.

– Có một điều nữa là tôi không biết cách tàu ngầm hoạt động như thế nào. Nhưng theo tôi thấy thì Ramius có thể ra đi mà không báo gì. Vậy tại sao lại thông báo cho họ? Tại sao lại để lại thư? Tôi nghĩ đó là một điều tồi tệ.

Đến lượt Ryan mỉm cười.

– Ngài đã gặp thuyền trưởng tàu ngầm bao giờ chưa? Chưa phải không ạ? Thế còn một phi hành gia thì sao?

– Chắc chắn tôi đã gặp một số phi hành gia rồi.

– Tất cả đều cùng một kiểu, thưa tổng thống. Có hai lý do khiến Ramius để lại bức thư này. Đầu tiên là ông ấy đã rất tức giận về chuyện gì đó, chính xác là gì thì chúng ta sẽ tìm hiểu khi gặp được ông ấy. Thứ hai, ông ấy rất tin tưởng và nghĩ rằng rằng họ không có cách nào tìm được tàu ông ấy.

– vì vậy ông ấy muốn báo cho bên Liên Xô biết trước. Thưa tổng thống thủy thủ đoàn tàu ngầm là những người hiếu thắng, tự tin và rất rất thông minh. Họ không thích gì hơn là khiến người khác, ví dụ như những thủ thủ tàu nổi, bị coi là kẻ ngốc.

– Cậu lại đúng nữa rồi, Jack. Các phi hành gia mà tôi gặp, hầu như rất khiêm tốn, nhưng khi bay trên trời thì họ nghĩ mình là chúa tể. Tôi sẽ nhớ điều đó. Jeff, quay trở lại công việc nào. Jack, chờ tin tốt lành của cậu.

Ryan bắt tay ông một lần nữa. Sau khi tổng thống và đội ngũ thư ký rời đi, anh quay sang hỏi thẩm phán Moore.

– thẩm phán, ông đã kể cho ông ấy cái quái gì về tôi vậy?

– Chỉ sự thật thôi Jack. thực tế, thẩm phán muốn nhiệm vụ này được giao cho một sĩ quan cao cấp trong CIA, không có ý định để Ryan đi, nhưng tổng có tiếng là bỏ đi nhiều kế hoạch được chuẩn bị cẩn thận và tỉ mỉ. Viên thẩm phán đành phải tuân theo số phận thôi.

– Nếu cậu làm tốt việc này thì công việc của cậu sẽ thăng tiến lớn đấy. khỉ thật, tôi nghĩ cậu sẽ thích nó.

Ryan không hề nghĩ anh thích nó, và sự thật chứng minh anh đã đúng.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 01 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 02 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 03 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 04 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 05 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 06 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 07 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 08 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 09 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 10 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 11 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 12 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 13 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 14 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 15 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 16 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 17 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 18 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 19 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 20 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 21 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 22 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 23 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 24 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 25 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 26 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 27 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 28 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 29 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 30 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 31 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 32 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 33 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, toàn tập tại đây.

nhavantuonglai

Share:
Quay lại.

Có thể bạn chưa đọc

Xem tất cả »

Đăng ký nhận bảng tin hàng tuần

Liên lạc trao đổi

Liên lạc thông qua Instagram

Thông qua Instagram, bạn có thể trao đổi trực tiếp và tức thời, cũng như cập nhật những thông tin mới nhất từ nhavantuonglai.

Tức thời

Bạn có thể gửi và nhận tin nhắn nhanh chóng, trực tiếp, giúp những vấn đề cá nhân của bạn được giải quyết tức thời và hiệu quả hơn.

Thân thiện

Vì tính chất là kênh liên lạc nhanh, nên bạn có thể bỏ qua những nghi thức giao tiếp thông thường, chỉ cần lịch sự và tôn trọng thì sẽ nhận được sự phản hồi đầy thân thiện, thoải mái từ tác giả.

Trao đổi trên email

Thông qua email cá nhân, bạn có thể trao đổi thỏa thuận hợp tác, kết nối chuyên sâu và mang tính chuyên nghiệp.

Tin cậy

Trong một số trường hợp, email được dùng như một tài liệu pháp lý, chính vì vậy mà bạn có thể an tâm và tin cậy khi trao đổi với tác giả thông qua email.

Chuyên nghiệp

Cấu trúc của email đặt tính chuyên nghiệp lên hàng đầu, nên những thông tin, nội dung được viết trong email từ tác giả sẽ luôn đảm bảo điều này ở mức cao nhất.