Tom Clancy | Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ | Chương 18

Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ (The hunt for the Red October) là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1984 và được chuyển thể thành phim cùng tên vào năm 1990.

 · 31 phút đọc.

Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ (The hunt for the Red October) là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1984 và được chuyển thể thành phim cùng tên vào năm 1990.

Trên tàu V.K. Konovalov.

Ở biển Na Uy, cách DALLAS 200 dặm phía đông bắc, tàu Konovalov đang phóng với tốc lực 41 hải lý về phía tây nam. Thuyền trưởng Tupolev đang ngồi một mình trong PHòng họp sĩ quan, đọc bức điện tín nhận được từ 2 ngày trước. Tâm trạng của anh thay đổi liên tục giữa đau buồn và tức giận khủng khiếp. Thầy thực sự đã làm điều đó! Anh như chết lặng. Nhưng làm gì bây giờ? Mệnh lệnh của Tupolev nhận được rất rõ ràng, còn hơn cả rõ rằng nữa, như thuyền phó của anh đã chỉ thẳng ra, anh là học sinh ưu tú của tên phản đồ Ramius, vì vậy, nếu Ramius thoát thì sự nghiệp của anh cũng chả tốt lành gì.

Vì vậy, Marko không chỉ giở trò với Konovalov, mà giở trò với mọi con tàu khác. Tupolev đã như một kẻ ngốc lẻn xuống dưới biển Barents trong khi Marko chạy về hướng khác. Tupolev tin rằng ông ta đang cười vào mặt mọi người. Cái hành động phản bội này, hành động phản bội đối với Đất Mẹ thế này, thật tàn ác – và không thể tin được. Marko có tất cả các quyền lợi: một căn hộ 4 phòng, 1 biệt thự và một xe riêng có lái xe. Tupolev cho đến giờ còn không có xe riêng. Anh đã tự phấn đấu trở thành thuyền trưởng và giờ đây vị trí này cũng bị đe dọa – điều này đây, nếu giờ có sống bình thường cũng là may mắn lắm rồi.

Mình phải giết một người bạn. Bạn ư? Phải, anh phải thừa nhận, Marko từng là một người bạn và một người thầy rất tốt. Nhưng sao lại đi theo con đường này?

Natalia Bogdanova.

Phải, đúng là thế rồi. Một thảm kịch, cả cách nó xảy đến. Bao nhiêu lần anh đã ăn tối cùng họ, bao nhiêu lần Natalia đã cười về những đứa con trai cao lớn, to khỏe của họ? Anh lắc đầu. Một phụ nữ xinh đẹp bị chết bởi một tên bác sĩ phẫu thuật ngu xuẩn bất tài chết tiệt Không thể làm gì hơn được, hắn là con trai của một Ủy viên Trung Ương. Thật phẫn nộ khi những việc như thế này vẫn diễn ra. Công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa ba đời mà để xảy ra sự việc kiểu này đúng là không đỡ nổi. Nhưng không gì có thể biện minh cho sự điên rồ này.

Tupolev cuộn lại cuốn biểu đồ. 5 ngày sau anh sẽ đến địa điểm đã định, thậm chí có thể đến sớm hơn, nếu hệ thống máy móc hoạt động bình thường và Marko không bỏ trốn quá vội vàng – mà ông ấy cũng không làm như vậy. Marko là một con sói chứ không phải con bò. Tupolev biết những tàu ngầm hạt nhân lớp A khác sẽ đến trước anh, nhưng chẳng quan trọng, anh phải tự lo liệu thôi. Anh sẽ đến trước Marko và đợi. Marko chắc sẽ cố gắng chuồn êm, nhưng KONOVALOV sẽ có mặt ở đó và Tháng mười đỏ sẽ chết.

Bắc Đại Tây Dương.

Chiến đấu cơ Harrier FRS.4 của Hải quân Anh xuất hiện sớm một phút, bay lượn trên vị trí bụng bên mạn trái của tàu KENNEDY khi phi công đang đo đạc mục tiêu đáp xuống trên boong để tính hướng gió và điều kiện biển. Để duy trì cùng tốc độ với tàu sân bay, chiếc Harrier bay về phía trước với tốc độ 30 hải lý/giờ và trượt về phía mạn phải của con tàu, đỗ ngay phía trước tòa nhà hình hòn đảo, ở trung tâm của sàn đáp. Ngay lập tức, một số nhân viên trên boong chạy đến máy bay, 3 người trong số họ mang khối bánh xe bằng kim loại nặng và người còn lại mang đường băng kim loại và đặt nó trong buồng lái. Lúc này, nắp buồng lái đã được mở ra. 4 người đàn ông kéo vòi tiếp nhiên liệu và chạy nhanh đến máy bay, cố gắng thể hiện sự hiệu quả của hải quân Hoa Kỳ trong việc đáp máy bay. Viên phi công mặc bộ đồ bay màu cam và áo phao vàng. Anh ta cài mũ bảo hiểm vào lưng ghế trước và bước ra khỏi đường băng, anh nhìn máy bay lần nữa để chắc chắn có người chăm sóc cẩn thận rồi chạy đến tòa nhà hình hòn đảo. Anh gặp Ryan chỗ cửa sập.

– Anh là Ryan? Tôi là Tony Parker. Nhà vệ sinh ở đâu? Jack chỉ anh ta hướng nhà vệ sinh và viên phi công chạy về phía đó, bỏ Ryan đứng đó một mình trong bộ đồ bay, một tay cầm túi, tay kia cầm chiếc mũ bay bằng nhựa màu trắng và trông như một thằng ngốc đứng nhìn các nhân viên đang nạp nhiên liệu cho chiếc Harrier. Anh tự hỏi liệu họ có biết đang làm gì không. 3 phút sau Parker quay lại.

– Trung tá. anh ta nói.

– Có một thứ họ chẳng bao giờ lắp trên máy bay chiến đấu, đó là nhà vệ sinh. Sau khi rót đầy trà và cà phê cho anh, tiễn anh đi và xem anh tìm nhà vệ sinh ở đâu.

– Tôi biết cảm giác đó. Anh còn phải làm gì nữa không?

– Không thưa ngài. Đô đốc của anh đã nói chuyện với tôi trên radio khi đang bay. Có vẻ như họ đã hoàn thành việc đổ xăng cho con chim của tôi rồi. Chúng ta đi chứ?

– Tôi cần phải làm gì với cái này? Ryan nhặt túi lên, anh nghĩ có khi phải kẹp nó vào hai đầu gối của mình, còn tập tài liệu được nhét bên trong bộ đồ bay, sát ngực.

– Tất nhiên là nhét nó vào khoang hành lý. Đi với tôi nào.

Parker bước về phía máy bay chiến đấu với về tự hào. Lúc này chân trời mới xuất hiện vệt màu trắng. Trong ánh sáng mờ nhạt của ban mai, có thể nhìn thấy những đám mây cao hơn một hoặc hai nghìn mét. Trời không mưa nhưng cũng có vẻ sắp. Biển động, sóng cao tầm 8 feet, thỉnh thoảng lại tung lên bọt trắng xóa. Ryan cảm thấy KENNEDY đang di chuyển và thực sự thú vị khi con vật khổng lồ này có thể di chuyển trên biển. Khi họ tiến đến Harrier, Parker cầm chiếc túi một tay tay kia vặn tay cầm lõm ở phần dưới máy bay. Một không gian có kích thước bằng một chiếc tủ lạnh nhỏ xuất hiện. Parker ném chiếc túi vào, đóng chặt cửa và khóa cẩn thận. Một sỹ quan boong áo vàng thảo luận với viên phi công vài lời. Ở đuôi tàu, động cơ của một chiếc trực thăng đã nổ máy và một chiếc máy bay chiến đấu Tomcat khác đang đi taxi tiến tới khu vực phóng ở giữa tàu. Ở trên đỉnh này, gió đang thổi 30 hải lý và sàn đáp đủ tấp nập.

Parker vẫy Ryan trèo lên thang. Jack vốn thích tháng cũng nhiều như.

– thích. bay suýt nữa thì ngã nhào vào chỗ ngồi. Anh cuối cùng cũng vật lộn được tư thế ngồi thích hợp, trong khi một nhân viên boong giúp anh buộc chặt mình vào thiết bị thắt bốn điểm, đội mũ bảo hiểm cho anh rồi chỉ tay vào hệ thống liên lạc của máy bay. Có vẻ các thủy thủ Mỹ thực sự hiểu về Harriers. Ryan bật công tắc bên cạnh ổ cắm.

– Anh có nghe được không, Parker?

– Có, trung tá, mọi thứ sẵn sàng chưa?

– Tôi nghĩ vậy.

– được rồi. Parker quay đầu lại và kiểm tra khí nạp của động cơ.

– Khởi động động cơ.

Cửa sập vẫn mở. 3 nhân viên làm nhiệm vụ đứng cạnh với bình chữa cháy trong tay, có lẽ để đề phòng động cơ nổ. Hơn chục người đứng gần tháp chỉ huy, nhìn chiếc máy bay chiến đấu kỳ lạ khi động cơ Pegasus của nó phát ra âm thanh chát chúa.

– sẵn sàng chưa, trung tá?

– Tùy anh.

Dù Harrier không phải là máy bay chiến đấu lớn, nhưng nó chắc chắn là máy bay ồn ào nhất. Ryan có thể cảm thấy tiếng ồn của động cơ khiến nội tạng anh rung chuyển khi Parker điều chỉnh bộ điều khiển hướng lực đẩy. Máy bay chuyển động từ từ và loạng choạng, mũi nó hơi nghiêng, sau đó đột ngột nhô lên và hướng thẳng lên trời. Ryan thấy ai đó ở tháp chỉ huy đang ra hiệu cho họ. chiếc Harrier nhanh chóng trượt về mạn trái, bay khỏi sàn đáp cạnh tòa nhà hình đảo, bay vút lên không trung rồi lao thẳng lên trời.

– Cũng không tệ. Parker nói Anh điều chỉnh bộ điều khiển lực đẩy và máy bay bắt đầu lao về phía trước. Tốc độ của máy bay không rõ ràng nhưng Ryan nhìn lại KENNEDY thì thấy nó đã bị bỏ lại rất xa. Một vài giây sau, họ đã bay ra khỏi vòng bảo vệ của tàu sân bay.

– Hãy bay lên trên thứ khốn nạn này nào. Parker nói. Anh đẩy lùi cần điều khiển và bay trên những đám mây Trong tích tắc, máy bay tiến vào giữa đám mây. Ryan đột nhiên cảm thấy mờ mờ ảo ảo, tầm nhìn giảm từ 5 dặm xuống còn 5 feet.

Jack nhìn xung quanh cabin, có các thiết bị và dụng cụ điều khiển. trên màn hình biểu thị tốc độ bay 150 hải lý/giờ và đang tăng tốc, độ cao đạt 400 feet. Rõ ràng chiếc Harrier này từng là máy bay huấn luyện nhưng bảng điều khiển thiết bị đã được sửa đổi, với một thiết bị đọc cảm biến hồng ngoại chỉ thị được lắp đặt ở phần bụng của thân máy bay. Đây là cách làm của một thằng ngố nhưng theo quan điểm của đô đốc Painter thì hiệu quả là được. Ông cho rằng màn hình TV là loại đọc FLIR theo dõi nhiệt cảm biến nhìn về phía trước. Chỉ báo tốc độ không khí hiện ra tốc độ 300 hải lý/giờ và chỉ báo trên cao cho thấy máy bay đang bay lên ở góc 20 độ. Tuy nhiên anh luôn cảm thấy góc leo lớn hơn số đó.

– Sắp bay đến độ cao tối đa. Parker nói.

– đến rồi.Độ cao giờ đã đạt đến 26000 feet và Ryan cảm nhận được ánh nắng mặt trời chói mắt. Có một điều về bay mà anh không bao giờ quên được đó là dù khí hậu mặt đất có xấu đến đâu thì khi bay đủ độ cao bạn sẽ luôn nhìn thấy ánh mặt trời. Tất nhiên là ánh sáng chói chang nhưng màu trời thì tối hơn màu xanh mềm mại khi nhìn từ mặt đất. Sau khi máy bay đi qua vùng nhiễu động khí quyển ở độ cao thấp, Ryan cảm thấy ổn định như một chiếc máy bay chở khách. Ryan lần mò lấy kính râm ra để đeo bảo vệ mắt.

– Có cảm thấy tốt hơn không, thưa ngài?

– Tốt, trung úy. Tốt hơn tôi nghĩ.

– Nghĩa là sao ,thưa ngài? Parker hỏi.

– Tôi nghĩ nó thoải mái hơn bay máy bay thương mại và tầm nhìn cũng rộng hơn nhiều.

– Thật tiếc chúng ta không có nhiều nhiên liệu dư thừa, nếu không tôi sẽ chỉ anh vài bài nhào lộn trên không. Harrier có thể làm được hầu hết các động tác mà anh yêu cầu đấy.

– Được rồi.

– Và đô đốc của anh. Parker tiếp tục.

– nói rằng anh ghét bay. Chiếc Harrier xoay đủ ba vòng và Ryan nắm chắc tay vịn của ghế. Sau đó chiếc máy bay chuyển sang chế độ bay ngang. Anh ngạc nhiên khi thấy mình cười phá lên.

– À, tính hài hước của người Anh.

– Lệnh từ đô đốc của ngài, thưa ngài. Parker hơi hối lỗi.

– Chúng tôi không muốn anh nghĩ chiếc Harrier này là một chiếc xe buýt tồi khác.

Đô đốc nào thế, Ryana tự hỏi, Painter hay Davenport? Có lẽ là cả hai người. Ryan nhìn vào khoảng không qua cửa sổ và thấy những đám mây, bầu trời, sương mù và biển cuồn cuộn như một cánh đồng bông. Trước cửa sổ rộng 4 feet vuông trên chiếc máy bay dân dụng, anh chưa bao giờ được nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy. Tại thời điểm này, mặc dù ngồi băng ghế sau nhưng dường như anh cảm thấy mình đang ở trên mây.

– Tôi có thể hỏi một câu không, thưa ngài?

– Chắc chắn rồi.

– Trường hợp khẩn cấp là gì?

– Ý anh là gì?

– ý tôi là, tàu sân bay của chúng tôi đã thay đổi hướng đi, rồi tôi nhận được lệnh đóng một VIP từ tàu KENNEDY đến INVINCIBLE.

– Ồ, phải, nhưng anh không thể nói vậy Parker, tôi chỉ là người chuyển tin cho boss của anh thôi. Tôi chỉ là người đưa thư. Ryan nói dối, lặp lại nó đến 3 lần.

– Xin lỗi trung tá, nhưng vợ tôi sẽ sinh con, con đầu, ngay sau giáng sinh. Tôi hy vọng sẽ được ở đó với cô ấy, thưa ngài.

– Anh sống ở đâu?

– Chatham, đó là…

– Tôi biết, tô cũng sống ở Anh bây giờ. Chỗ tôi là Marlow, không xa London. Đứa con thứ hai của chúng tôi cũng được sinh ra ở đó.

– Sinh ở đó?

– Vợ tôi mang thai ở đó luôn. Đôi khi cô ấy nói đùa là chiếc giường khách sạn đó thật kỳ lạ, ngay cả tôi ngủ cô ấy cũng có thai Tôi cá là cậu có thể sai đấy, Parker, đứa đầu tiên luôn sinh muộn hơn dự kiến.

– Anh nói là anh sống ở Marlow?

– đúng vậy, chúng tôi vừa xây một ngôi nhà đầu năm nay.

– Jack Ryan – John Ryan? Cùng một người, vậy anh…

– Đúng vậy. Anh đừng nói cho ai biết nhé, trung úy.

– Đã hiểu, thưa ngài. Tôi không biết ngài còn là sĩ quan hải quân.

– Đó là lý do vì sao anh đừng nói cho bất kỳ ai khác.

– Vâng, thưa ngài. Xin lỗi vì tôi đã quá hấp tấp.

– Không sao đâu. Các đô đốc thích làm làm các trò cười nho nhỏ của riêng họ. Tôi hiểu là các anh vừa mới diễn tập với người của chúng tôi, phải không?

– Vâng trung tá. Tôi đã đánh chìm một trong số tàu ngầm của các anh, TULLIBEE. Đó là sĩ quan hệ thống và tôi. Đêm đó chúng tôi tìm thấy nó ở vùng biển gần mặt nước với một cảm biến hồng ngoại nhìn về phía trước FLIR, và sau đó, chúng tôi đặt máy tạo tiếng ồn xung quanh mục tiêu. Đây là thiết bị mới và chưa ai biết tới. Mọi thứ đều công bằng, anh biết đấy. Tôi nghe nói thuyền trưởng TULLIBEE đã lo chết đi được. Tôi hy vọng sẽ gặp anh ấy ở Norfolk nhưng anh ấy không về kịp vào ngày chúng tôi ra khơi.

– các anh có thời gian vui vẻ ở Norfolk chứ?

– Vâng, trung tá. Chúng tôi có một ngày đi săn ở Vịnh Chesapeake của các anh, Bờ Đông, theo cách các anh gọi.

– Thế à? Tôi cũng từng đi săn ở đó. Cuộc săn thế nào?

– Không tệ, tôi bắn được 3 con ngỗng hoang trong nửa giờ. Túi chỉ đựng được có ba con – thật ngu ngốc.

– Anh gọi đến và bắn được ba con ngỗng hoang trong nửa giờ vào cuối mùa săn?

– đó là cách tôi kiếm sống, trung tá, bắn súng. Parker nói.

– Tôi đã đi săn ngỗng với đô đốc của anh vào tháng 9 năm ngoái. Họ đưa cho tôi một khẩu súng hai nòng. Nếu anh xuất hiện với khẩu súng đó.

– tôi sử dụng loại súng tự động hai nòng Remington – thì họ sẽ nhìn anh như một tên khủng bố. Hôm đó tôi mắc kẹt với cặp Purdeys không vừa. Có tất cả 15 con, có vẻ đó là một cuộc săn dành cho mấy tên lười khủng khiếp, với một người nạp sẵn đạn cho tôi và một người khác hỗ trợ nổ súng nên chúng tôi tiêu diệt hết đàn.

– Chúng tôi có nhiều trò trên mỗi mẫu đất hơn các anh.

– đô đốc của các anh cũng nói thế. Còn bao xa nữa thì đến INVINCIBLE?

– 40 phút.

Ryan nhìn vào đồng hồ nhiên liệu, mức dầu đã giảm một nửa. Nếu là trên xe hơi thì anh chàng có thể tìm nơi đổ dầu. Nửa số dầu đã hết trong thời gian có nửa giờ, bốn mươi phút nữa mới tới nơi, à, nhưng Parker có vẻ chẳng để tâm.

Hạ cánh trên chiếc INVINCIBLE khác với hạ cánh trên tàu KENNEDY. Khi Parker bay qua những đám mây và bắt đầu đi xuống, máy bay rung chuyển. Ryan nghĩ: Thời tiết tương tự đêm qua, sắp nổi bão rồi. Nắp buồng lái ướt đẫm nước mưa, vô số hạt nước hoặc mưa đá đập vào thân máy bay. Anh nhìn bảng điều khiển và thấy Parker đã tụt xuống 1000m. Lúc này, máy bay vẫn ở trên mây, sau đó Parker từ từ đi xuống 100m và tàu INVINCIBLE đã ở trong tầm mắt. Có vẻ như kích thước của nó chỉ bằng nửa KENNEDY, nổi trong những cơn bão sóng cao 15 feet. Như thường lệ, Parker bay vòng qua mạn trái của tàu, sau đó quay sang mạn phải, bay xuống 20 feet và hạ cánh trên biển báo hình tròn của sàn đáp. Cuộc hạ cánh rất nặng nề, nhưng Ryan đã chuẩn bị sẵn sàng. Cửa sập đã được mở.

– Anh có thể xuống ở đây. Parker nói.

– tôi phải đi taxi đến chỗ đỗ. Một cái thang được đưa đến. Anh cởi dây an toàn và bước xuống. Một nhân viên boong lấy hàng lý của anh ra. Ryan đi theo anh ta đến tòa nhà hình hòn đảo và được chào đón bởi một thiếu úy (sub lieutenant).

– Chào mừng lên tàu, thưa ngài. Ryan nghĩ viên sĩ quan trẻ chỉ mới khoảng 20 tuổi.

– để tôi giúp anh cởi bộ đồ bay.

Viên thiếu úy đứng bên cạnh khi Ryan tự mình mở khóa kéo, cởi mũ bảo hiểm cởi áo phao và quần yếm. Rồi anh lấy mũ vải ra khỏi túi và đội lên đầu. trong suốt quá trình cởi đồ, anh không thể tránh được nghiêng ngả dựa vào vách ngăn vài lần. Tàu INVINCIBLE dường như đang xoay tròn trong vùng biển. Làm thế nào biển có thể chảy xuôi theo dòng theo những cơn gió ngược? Mùa đông ở Bắc Đại Tây Dương thì không có gì gọi là điên rồ. Viên thiếu úy xách hành lý và Ryan mang theo tài liệu.

– Dẫn đường đi, thiếu úy. Ryan ra hiệu. Người thanh niên chạy một lèo lên 3 cái thang, bỏ Ryan lại phía sau chạy theo hổn hển, nghĩ đến cuộc chạy đua mà anh không tình nguyện tham gia. Sự kết hợp chuyển động của con tàu với cơn ù tai di chứng hậu chuyến bay khiến anh cảm thấy chóng mặt. Ryan cảm thấy mình đã vào thứ gì đó, không biết viên phi công chuyên nghiệp kia xử lý chuyện này thế nào nhỉ?

– Đến cầu cờ rồi, thưa ngài. Viên thiếu úy mở cửa.

– Hello Jack. giọng nói đầy sức sống của Phó đô đốc John White vang lên, ông là bá tước vùng Weston thế hệ thứ 8, khoảng 50 tuổi, cao và rất khỏe. Ông quàng một chiếc khăn trắng và khuôn mặt càng thêm hồng hào.Jack gặp ông lần đầu vào đầu năm nay và từ đó vợ anh Cathy và nữ bá tước Antonia trở thành bạn thân, họ đều là thành viên của một band nhạc nghiệp dư. Cathy Ryan chơi piano cổ điển. Toni White, một phụ nữ hấp dẫn 40 tuổi, thích chơi vĩ cầm Guarnieri del Gesu. Chồng cô là sĩ quan hải quân hoàng gia có được chức danh nhờ thực tài chứ không phải do thừa kế chức tước. Jack bước tới bắt tay ông.

– chúc ngày đẹp trời, đô đốc.

– Cậu bay thế nào?

– Cảm giác rất khác. Tôi chưa bao giờ được bay máy bay chiến đấu, thậm chí còn chưa thử bắt cặp với chim ruồi. Ryan mỉm cười. Cầu thật ấm áp và thoải mái.

– Vậy được rồi. Đến cabin của tôi ở phía sau tàu nào. White gọi thiếu úy lại và thiếu úy đưa túi cho Ryan cho anh, sau đó rời đi. Viên tướng dẫn Ryan đi qua một đoạn ngắn, rẽ trái và tiến vào một căn phòng gỗ nhỏ.

Người Anh là những người thích hưởng thụ, chưa kể đến việc White là người được phong tước, nhưng đồ đạc trong phòng này lại đơn giản một cách đáng ngạc nhiên. Có hai cửa sổ với rèm kín, một cái bàn và vài cái ghế chỉ có bức ảnh màu của vợ anh mới khiến căn phòng ấm áp lên một chút. Một biểu đồ lớn của Bắc Đại Tây Dương được treo trên vách ngăn.

– Cậu có vẻ mệt đó Jack. White chỉ tay vào chiếc ghế sofa và ra hiệu anh ngồi xuống.

– Tôi thực sự rất mệt, tôi di chuyển liên tục từ – khốn khiếp, từ 6.00 sáng hôm qua. Tôi thậm chí còn không biết thay đổi múi giờ là gì. Tôi nghĩ đồng hồ của tôi vẫn để giờ Châu Âu.

– Đây là bức điện gửi cho cậu. White lấy ra một tờ giấy trong túi và đưa cho Ryan.

– Greer gửi Ryan. WILLOW xác nhận. Ryan đọc.

– Basil gửi lời chào. Hết. Ai đó đã xác nhận WILLOW. Ai nhỉ? Có lẽ là Ngài Basil, có thể là Ritter. Ryan không thể đề cập đến thông tin này.

Jack nhét bức điện vào túi.

– Thưa ngài đó là tin tối.

– Sao cậu lại mặc quân phục?

– Không phải ý kiến của tôi, thưa đô đốc. Anh biết là tôi làm việc cho ai mà, phải không? Họ cho rằng mặc quân phục sẽ không quá gây chú ý.

– Ít nhất thì nó vừa với cậu. viên đô đốc nhấc điện thoại gọi vài đồ giải khát đến cho họ.

– Gia đình khỏe không Jack?

– Mọi người đều khỏe, cảm ơn ngài. Trước hôm tôi đi thì Cathy và Toni đã đến Nigel Ford biểu diễn. Tôi đã bỏ lỡ buổi biểu diễn này. Anh biết đấy, nếu họ chơi hay hơn thì chúng ta cần phải ghi lại. Cũng không có nhiều người chơi violin tốt hơn vợ anh mà.

Một người đầu bếp mang một đĩa bánh mỳ lớn. Ryan không hiểu tại sao người Anh thích ăn bánh mì với dưa chuột.

– Vậy, câu chuyện là gì?

– Đô đốc, bức điện anh vừa đưa cho tôi rất quan trọng và tôi có thể cho anh và các sĩ quan biết tình hình bây giờ. Tình hình giờ rất nước sôi lửa bỏng, thưa ngài. Anh sẽ có lựa chọn phù hợp.

– Lửa nóng đủ để làm hạm đội nhỏ của tôi phải chuyển hướng. White suy nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại gọi 3 sĩ quan lên cabin. Sau khi cúp điện thoại, ông nói.

– đại tá Carstairs là chỉ huy INVINCIBLE, đại tá Hunter là sĩ quan tác chiến của hạm đội và trung tá Carplay là sĩ quan tình báo của hạm đội.

– Không có tham mưu trưởng?

– Bay về nhà rồi, có tang. Có cần thêm gì vào cà phê không? White mở ngăn tủ ra lấy ra một chai brandy.

– Cảm ơn đô đốc. Anh rất thích brandy. Cho vào cà phê thật tuyệt. Anh nhìn đô đôc đổ nhiều brandy vào cà phê của anh, có lẽ là muốn anh nói nhiều hơn. Dù White với Ryan là bạn nhưng xét đến cùng ông ấy vẫn là thủy thủ Anh nhiều hơn vai trò là bạn bây giờ.

Ba sỹ quan cùng lúc bước vào, hai người cầm theo ghế xếp kim loại.

– Thưa đô đốc. Ryan bắt đầu.

– Có lẽ chai rượu này lát sẽ được uống hết đấy. Sau khi anh nghe xong chuyện này, chúng ta chắc ai cũng muốn một ly. Anh đưa cho họ xem cả hai tập tài liệu và kể cho họ nghe dựa theo trí nhớ, cũng phải mất đến 15 phút để xong câu chuyện.

– Các quý ngài. anh kết lại.

– Tôi phải nhấn mạnh một lần nữa là thông tin cần được bảo mật ở mức cao nhất. Cho đến lúc này thì không một ai trong số chúng ta ở đây được phép tiết lộ.

– Tiếc thật. Carstairs nói.

– Đây rõ ràng là một câu chuyện hải quân hay tuyệt vời.

– Nhiệm vụ của chúng ta là gì? White cầm các bức ảnh, rót cho Ryan một ly brandy khác,, nhìn chai rượu và cất lại vào ngăn kéo.

– Cảm ơn đô đốc. Cho đến giờ, nhiệm vụ của chúng ta là định vị Tháng mười đỏ. Sau đó thì vẫn chưa biết. Tôi nghĩ định vị được nó cũng là việc khó khăn lắm rồi.

– Sắc sảo lắm, trung tá Ryan. Hunter nói.

– Tin tốt là đô đốc Painter đã yêu cầu CINGLANT phê chuẩn cho ngài chỉ huy một số tàu Mỹ, có lẽ là 3 khinh lạm lớp 1052, 2 khinh hạm lớp FFG, họ có thể mang 1 hay 2 trực thăng trên mỗi tàu.

– Geoffrey, ý cậu sao. White hỏi.

– vậy bắt đầu thôi. Hunter đồng ý.

– Họ sẽ đến đây trong 1 hoặc 2 ngày. Đô đốc Painter đã yêu cầu tôi nhắn với anh là ông ấy hoàn toàn tin tưởng vào tài chỉ huy của ngài và hạm đội chúng ta.

– Cái đám tàu ngầm tên lửa chết tiệt của Nga này… Barclay gần như thì thầm,.

Ray bật cười.

– Anh có ý kiến gì không, trung tá? ít nhất anh có chủ đề để chuyển rồi.

– Điều gì sẽ xảy ra nếu tàu ngầm này hướng về phía Anh? Lúc đó nó chẳng phải thuộc về Anh à? Barclay thẳng thắn.

– Tôi nghĩ vậy, nhưng nhìn từ bản đồ, nếu Ramius muốn hướng đến Anh thì ông ta đã ở đó rồi. Tôi đã đọc bức thư tổng thống gửi cho thủ tướng. Để cảm ơn sự hỗ trợ của Anh Hải quân Hoàng Gia Anh cũng sẽ nhận được thông tin giống như chúng tôi nhận được. Chúng ta cùng một phe, thưa các ngài. Câu hỏi là, liệu chúng ta có làm được không?

– Hunter? đô đốc hỏi.

– Nếu tin tình báo này là chính xác…tôi nghĩ đây là cơ hội tốt, ít nhất là 50%. Một mặt, chúng ta có một tàu ngầm tên lửa đang cố gắng tránh bị phát hiện. Mặt khác,chúng ta có một hệ thống ASW có thể phát hiện và định vị nó và nó có thể tiến tới một trong vài địa điểm như Norfolk, tất nhiên, Newport, Groton, King_s Bay, Port Everglades, Charleston. Các cảng dân dụng như New York thì gần như bỏ qua, tôi nghĩ thế. Vấn đề là các tàu ngầm hạt nhân lớp A của mấy tên Ivan cũng đang phi đến bờ biển nước cậu, chúng sẽ đến trước Tháng mười đỏ. Họ có thể lấy một cảng nào đó làm mục tiêu. Chúng ta rất khó biết trước đó là cảng nào vì cơ hội là ngang nhau. Chúng có thể hoạt động ở bất kỳ biển nào xa bờ biển nước anh. Chính phủ Hoa Kỳ cũng không có cơ sở pháp lý nào để ngăn chúng hoạt động. Tôi nghĩ Liên Xô đang có lợi thế hơn chúng ta. Họ biết rõ khả năng của chiếc tàu ngầm đó và nhiệm vụ của họ đơn giản, rõ ràng. Nhưng việc chúng ta lắp cảm biến dưới biển nhiều hơn họ có thể bù đắp được bất lợi này .

– Tại sao Ramius không tăng tốc lên? Ryan hỏi.

– Có một điều tôi không thể hiểu. Khi ông ta gần vượt mặt được hệ thống SOSUS khi qua Iceland, sau đó lặn sâu xuống – vậy tại sao không mở hết van điều tiết rồi phóng hết tốc lực đến bờ biển của chúng tôi?

– Ít nhất có hai lý do. Barclay trả lời.

– Cậu đã nhìn thấy bao nhiêu dữ liệu tình báo hiện trường rồi?

– tôi chỉ tiếp xúc các tin tức rời rạc. Ý tôi là tôi không thấy mối liên kết giữa các thông tin với nhau. Ví dụ, tôi biết vài điều về tàu ngầm tên lửa Liên Xô, nhưng không biết nhiều về tàu ngầm tấn công của họ. Ryan không cần nói anh là người của CIA.

– Chà, cậu biết bọn tàu ngầm Xô Viết có tính độc lập cao như thế nào mà. Ramius có lẽ không biết tàu ngầm tấn công phe mình đang ở đâu. Vì vậy, nếu ông ta đi với tốc độ cao, có khả năng sẽ bị tàu ngầm lớp V phát hiện và bị đánh chìm mà còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Thứ hai, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Liên Xô mở miệng nhờ Mỹ hỗ trợ, họ có thể bảo tàu ngầm của họ bị cướp bởi một đội phiến quân Trung Quốc – và giờ hải quân bên cậu đã phát hiện chiếc này đang chạy xuyên qua Bắc Đại Tây Dương để tiến đến bờ biển Mỹ. tổng thống của cậu sẽ làm gì lúc đó?

– Ừ. Ryan gật đầu đồng ý.

– Chúng tôi sẽ thổi nó bay khỏi mặt nước.

– Đấy là khi cậu có nó Ramius đang buôn bán sự tàng hình và ông ta sẽ sử dụng những gì ông ta biết. Barclay kết.

– Dù kết quả thế nào thì hiện tại ông ta đang làm rất tốt.

Carstairs muốn biết.

– Khi nào chúng tôi sẽ nhận được dữ liệu kỹ thuật của hệ thống đẩy với độ ồn thấp của Tháng mười đỏ?

– Trong một hoặc hai ngày nữa, tôi hy vọng thế.

– Đô đốc Painter muốn chúng tôi đến khu vực nào? White hỏi.

– Ông ấy đề xuất một kế hoạch đến Norfolk và các anh sẽ triển khai ở cánh phải, để KENNEDY hoạt động ở khu vực ven biển nhằm đối phó với sự đe dọa của lực lượng mặt nước Liên Xô. Ông ấy hy vọng các anh sẽ tuần tra bên ngoài. Painter tin rằng Ramius có thể băng qua tuyến chống tàu ngầm giữa Greenland – Iceland – Vương Quốc Anh G – I – U.K để đi thẳng về phía nam, đi vào lòng chảo Đại Tây Dương, sau đó lặn xuống đáy biển trong một thời gian ngắn. Chưa chắc chúng ta có thể định vị nó ở khu vực đó, và nếu Liên Xô cử hạm đội đuổi theo ông ta thì ông ta sẽ chìm xuống đáy biển rất lâu. Về mặt kỹ thuật hay chính trị thì Liên Xô không thể duy trì một hạm đội gần bờ biển của chúng tôi trong thời gian dài, trong khi lợi thế đang ở phía chúng ta. Ngoài ra, ông ấy muốn sức mạnh tấn công của các anh để đe dọa sườn bên họ. Kế hoạch này cần có sự chấp thuận của chỉ huy Hạm đội Đại Tây Dương và nhiều chi tiết vẫn còn đang bàn bạc. Ví dụ: Painter đã yêu cầu triển khai một lô máy bay S – 3 Sentinel để hỗ trợ các anh.

Carstairs nhăn mặt.

– Thế chúng ta phải trôi dạt một tháng giữa Bắc Đại Tây Dương vào mùa đông này à? Anh từng là sĩ quan điều hành của INVINCIBLE trong cuộc chiến xung quanh quần đảo Falklands và phải ở trên vùng biển Nam Đại Tây Dương đầy bạo lực trong vài tuần liền.

– Hãy cứ vui vẻ với S – 3 đi đã. Viên đô đốc mỉm cười.

– Hunter, tôi muốn xem kế hoạch sử dụng các tàu mà bên Mỹ giao cho chúng ta, xem xét làm cách nào để bao phủ vùng biển lớn nhất. Barclay, anh thử đánh giá xem ông bạn Ramius của chúng ta sẽ làm gì. Cứ giả sử ông ta là một tên khốn thông minh mà chúng ta đều biết và yêu quý đi.

– Vâng, ,thưa ngài. Barclay và những người khác đứng lên.

– Jack, cậu sẽ ở lại với chúng tôi bao lâu?

– Tôi không biết, thưa đô đốc. cho đến khi họ gọi tôi về KENNEDY thì tôi vẫn ở đây. Theo tôi thì việc triển khai việc này đang quá nhanh. Không ai thực sự biết chúng ta đang đang làm gì và nên làm gì.

– Chà, sao cậu không để chúng ta có khoảng thời gian xem xét việc này? Trông cậu mệt mỏi quá, hãy ngủ một lúc đi.

– Vâng, thưa đô đốc. Ryan bắt đầu cảm thấy tác dụng của rượu brandy.

– Có một cái giường trong cabin ở kia. Tôi sẽ kêu người dọn dẹp. Cậu có thể ngủ tạm ở đó. Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ đánh thức cậu.

– Cảm ơn thưa ngài. đô đốc White là một người tốt, Ryan nghĩ, vợ ông ấy cũng là người rất đặc biệt. 10 phút sau Ryan ngủ thiếp đi trên chiếc giường bạt.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 01 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 02 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 03 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 04 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 05 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 06 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 07 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 08 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 09 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 10 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 11 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 12 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 13 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 14 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 15 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 16 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 17 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 18 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 19 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 20 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 21 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 22 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 23 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 24 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 25 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 26 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 27 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 28 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 29 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 30 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 31 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 32 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 33 tại đây.

Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, toàn tập tại đây.

nhavantuonglai

Share:
Quay lại.

Có thể bạn chưa đọc

Xem tất cả »

Liên lạc trao đổi

Liên lạc thông qua Instagram

Thông qua Instagram, bạn có thể trao đổi trực tiếp và tức thời, cũng như cập nhật những thông tin mới nhất từ nhavantuonglai.

Tức thời

Bạn có thể gửi và nhận tin nhắn nhanh chóng, trực tiếp, giúp những vấn đề cá nhân của bạn được giải quyết tức thời và hiệu quả hơn.

Thân thiện

Vì tính chất là kênh liên lạc nhanh, nên bạn có thể bỏ qua những nghi thức giao tiếp thông thường, chỉ cần lịch sự và tôn trọng thì sẽ nhận được sự phản hồi đầy thân thiện, thoải mái từ tác giả.

Trao đổi trên email

Thông qua email cá nhân, bạn có thể trao đổi thỏa thuận hợp tác, kết nối chuyên sâu và mang tính chuyên nghiệp.

Tin cậy

Trong một số trường hợp, email được dùng như một tài liệu pháp lý, chính vì vậy mà bạn có thể an tâm và tin cậy khi trao đổi với tác giả thông qua email.

Chuyên nghiệp

Cấu trúc của email đặt tính chuyên nghiệp lên hàng đầu, nên những thông tin, nội dung được viết trong email từ tác giả sẽ luôn đảm bảo điều này ở mức cao nhất.