Tom Clancy | Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ | Chương 31
Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ (The hunt for the Red October) là tiểu thuyết tình báo của Tom Clancy, xuất bản lần đầu tiên vào năm 1984 và được chuyển thể thành phim cùng tên vào năm 1990.
· 44 phút đọc.
Ngày thứ 12.
Ngày 13 tháng 12.
Tàu DALLAS.
– Bọn IVAN điên/ Crazy Ivan. Jones gào to đến ngay cả Trung Tâm Chiến Đấu cũng nghe thấy.
– Đang quay sang mạn phải.
– Thuyền trưởng! Thompson lặp lại lại cảnh báo.
– Tất cả dừng lại. Mancuso nhanh chóng ra lệnh.
– Đặt chế độ siêu im lặng. Cách chiếc tàu DALLAS đúng 1000 yard, mục tiêu của họ bắt đầu rẽ phải khẩn cấp. Kể từ khi họ tóm được mục tiêu thì nó đã quay vòng 2 giờ/lần, và khiến DALLAS rơi vào tình trạng bị động. Mancuso nghĩ rằng bất cứ ai đang chỉ huy con tàu này hẳn là một chuyên gia. Con tàu ngầm Liên Xô đang tạo một vòng tròn hoàn hảo quay mũi sonar của nó để kiểm tra xem có mục tiêu khả nghi nào xung quanh không.
Đối phó với thủ đoạn kiểm này chỉ khôn khéo là không đủ – mà còn phải chịu rủi ro nhất định, đặc biệt với chiến thuật mà Mancuso đang sử dụng. Khi Tháng mười đỏ chuyển hướng, giống như những con tàu khác, đuôi tàu chuyển động theo hướng ngược lại. Khi nó rẽ hướng, nó biến thành hàng rào bằng thép trực tiếp chặng đường đi của DALLAS và con tàu ngầm tấn công 7000 tấn này chiếm rất nhiều diện tích khi đỗ.
Số lượng chính xác các vụ va chạm giữa tàu ngầm Mỹ và Liên Xô gần như là số liệu tuyệt đối bí mật. Nhưng các để xảy ra va chạm lại chẳng phải bí mật gì. Một chiến thuật đặc trưng của Nga khi buộc các tàu ngầm Mỹ phải giữ khoảng cách mà hải quân mỹ gọi là BỌN IVAN ĐIÊN (CRAZY IVAN).
Trong vài giờ đầu theo dõi, Mancuso cẩn thận liên tục giữ khoảng cách với mục tiêu. Anh nhận thấy tốc độ quay của tàu không nhanh. Nó quay một cách lười biếng và dường như đã tăng lên từ 50 đến 80 feet khi quay, hơi giống một chiếc máy bay đang bay ở một góc nghiêng. Anh đoán thuyền trưởng Nga không sử dụng hết công suất động cơ – một cách tiếp cận thông minh và có phần dè dặt không ngờ. Tuy nhiên điều này cho phép DALLAS bám chặt và có thể thường xuyên thay đổi tốc độ hoặc trôi về phía trước, chỉ cần không va chạm với đuôi tàu Nga. Anh chơi rất giỏi điều này – hơi quá giỏi,nhưng nguy hiểm quá, các sỹ quan bắt đầu thì thầm bàn tán. Lần trước bọn họ còn cách quân Nga không quá 150 bước và mục tiêu liền quay tròn vòng qua DALLAS.
Tránh va chạm là vấn đề sinh tử khi thực hiện chiến thuật này, nhưng không phải là phần quan trọng duy nhất. Để ngăn hệ thống sonar thụ động của mục tiêu phát hiện, DALLAS phải giảm công suất đầu ra của lò phản ứng S6G xuống mức thấp nhất. May mắn thay, chất làm lạnh có thể được chuyển đổi theo chu trình đối lưu thông thường, vì vậy lò phản ứng có thể hoạt động bình thường mà không cần bơm làm mát. Sau khi tuabin hơi ngừng quay, tiếng ồn của phần công suất sẽ biến mất. Ngoài ra, toàn bộ con thuyền phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy trình vận hành im lặng, dừng mọi hoạt động phát ra tiếng ồn, thậm chí không được nói chuyện trong nhà hàng.
– Tốc độ đang giảm. Trung úy Goodman báo cáo. Mancuso nhận định DALLAS sẽ không gặp nguy hiểm lần này và quyết định đi hướng vòng từ phía đuôi để nghe sonar mục tiêu.
– Mục tiêu vẫn đang chuyển hướng sang phải. Jones trầm giọng.
– Đường giờ đang trống. Khoảng cách với đuôi tàu có thể là 200 yard, có thể gần hơn…Vâng, có thể có nguy hiểm, vị thế đang thay đổi nhanh chóng. Tốc độ và tiếng ồn của động cơ vẫn không thay đổi. Mục tiêu đang từ từ rẽ sang phải. Khóe mắt Jones liếc nhìn thuyền trưởng và mạnh dạn phát biểu quan điểm của mình.
– Thuyền trưởng, gã này rất tự tin vào bản thân mình. Ý tôi là gã thực sự tự tin ấy.
– Giải thích xem. Mancuso nói, cho rằng anh đã biết câu trả lời.
– Thuyền trưởng, gã này không giảm tốc độ như cách chúng ta làm và chúng ta chuyển hướng sắc bén hơn nhiều so với gã này. Nó gần giống như.
– giống như gã làm điều này theo thói quen, anh biết không? không nghĩ rằng ai đó có thể theo dõi.
– đợi đã… Ừ, được rồi, giờ gã sắp chuyển hướng sang trái, chệch khỏi mũi tàu, khoảng nửa dặm… Vẫn quay chậm lại. Gã sẽ quay lại xung quanh chúng ta một lần nữa. Thưa ngài, nếu gã biết có ai đó đang theo dõi, gã rất bình tĩnh. Anh nghĩ sao, Frenchie?
Trưởng phòng lính sonar Laval lắc đầu.
– Gã không biết chúng ta đang ở đây. Trưởng phòng không muốn nói gì thêm nữa. Anh nghĩ Mancuso theo đuôi gần như thế này thật quá nguy hiểm. Thuyền trưởng thật sự có can đảm để chơi trò lừa này với một tàu ngầm lớp 688 nhưng chỉ cần không chú ý, mọi thứ sẽ rối tung lên.
– Mục tiêu đi sang mạn phải, không tín hiệu xung. Jones lấy máy tính trong túi và bấm một vài con số một cách ngẫu nhiên.
– Sir, dựa trên độ quay ở tốc độ hiện tại, thì khoảng cách tạo ra giữa ta với mục tiêu là 1000 yard. Ngài đoán hệ thống truyền động hài hước này của nó có phá bánh lái không?
– Có thể. Mancuso nhặt tai nghe để cắm vào tai. Tiếng ồn không thay đổi, có tiếng sột soạt, tiếng ầm ầm ở tần số thấp kỳ lạ xuất hiện sau mỗi 40 hoặc 50 giây. Vì mục tiêu ở gần, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng bơm chất làm mát lò phản ứng kêu ùng ục. Có cả âm thanh chát chúa, có thể là tiếng xoong nồi di chuyển trong phòng bếp. Không có gì đặt chế độ yên lặng trên con tàu này. Mancuso mỉm cười. Nó giống như một tên trệm mèo đang dán tai vào vách tàu ngầm kẻ thù – không, không phải kẻ thù, không chính xác là kẻ thù – và nghe trộm mọi thứ. Nếu tiếng nước tốt hơn thì họ còn có thể nghe rõ cả các cuộc hội thoại. Không nghe rõ hoàn toàn, tất nhiên, nhưng như thể họ đang lắng nghe chục đôi nói chuyện phiếm trong một bữa tiệc tối.
– Mục tiêu đã vượt qua đuôi tàu chúng ta và vẫn tiếp tục xoay tròn. Bán kính khoảng một ngàn yard. Mancuso thông báo.
– Vâng, thưa thuyền trưởng khoảng từng đó. Jones đồng ý.
– Gã không thể tiếp tục sử dụng toàn bộ bánh lái. Cậu nói đúng rồi Jonesy, gã chết tiệt này thường làm việc này. Chà, người Nga thật đúng là điên hết cả – nhưng gã này thì không. như vậy sẽ tốt hơn nhiều, Mancuso nghĩ.
Nếu gã muốn nghe được DALLAS thì giờ phút này tàu gã đang gần như thẳng hàng với nó. Mancuso tháo tai nghe và cẩn thận lắng nghe tiếng ồn do tàu mình tạo ra. DALLAS như một nấm mồ im lặng. Khi từ.
– Crazy Ivan. vừa thét lên, tất cả phi hành đoàn đều phản ứng giữ im lặng tức thì. Mancuso tự hỏi: Làm sao để thưởng cho tất cả thủy thủ cùng lúc nhỉ? Anh biết mình rất nghiêm khắc với cấp dưới, đôi khi hơi quá, nhưng – khốn khiếp, nghiêm khắc cũng có cái lợi của nó và giờ là tác dụng.
– Bên trái tàu. Jones nói.
– Thẳng trái luôn, tốc độ không thay đổi, đường chạy thẳng hơn trước, khoảng cách có lẽ khoảng 1100, tôi nghĩ vậy. người lính sonar lấy khăn tay từ sau túi để lau mồ hôi tay.
Hồi hộp trong tình huống này hoàn toàn hợp lý, nhưng từ giọng điệu của đứa trẻ này thì bạn sẽ không thấy được, viên thuyền trưởng nghĩ, lính dưới quyền anh đã làm rất tốt.
– Gã đã vượt qua chúng ta. Mạn trái đằng mũi, và tôi nghĩ việc quay đầu đã ngừng. Cá với anh gã đặt hướng 1 – 9 – 0. Jones mỉm cười ngước nhìn.
– Đôi trưởng chúng ta lại thành công.
– OK mọi người, làm tốt lắm. Mancuso quay trở lại Trung Tâm Chiến Đấu. Mọi người đang háo hức chờ đợi. Tàu DALLAS lặng yên như chết trong làn nước, cánh cung khẽ nghiêng, chầm chậm trôi theo dòng chảy.
– Khởi động lại động cơ chính, tăng dần lên 13 hải lý/giờ. Vài giây sau, khi công suất lò phản ứng tăng lên, một tiếng ồn gần như không thể nhận thấy xuất hiện. Sau một lúc, kim đồng hồ nhảy lên. DALLAS lại di chuyển.
– Mọi người chú ý, đây là thuyền trưởng. Mancuso nói trên hệ thống liên lạc loa tàu. Nguồn điện của hệ thống loa tàu vẫn đang tắt và lệnh của anh được các sĩ quan ở các khoang chuyển tiếp.
– Họ đã đi vòng tàu chúng ta một lần nữa và vẫn không tìm thấy chúng ta. Mọi người đã làm rất tốt. Chúng ta có thể thở lại được rồi. Anh đặt ống nghe lại.
– Goodman, tiếp tục bám đuôi.
– Vâng thưa thuyền trưởng, bánh lái rẽ trái 5 độ.
– Vâng, sang trái năm độ. sĩ quan lái tàu lặp lại lệnh và quay vô lăng. Mười phút sau DALLAS tiếp tục theo đuổi mục tiêu của nó.
Một phương án điều khiển hỏa lực cố định đã được cài đặt ở bàn chiến lược tấn công. Trước khi ngư lôi Mark 48 chạm mục tiêu, nó cần 29 giây để khởi động. Bây giờ mục tiêu gần quá, có chuyên gì thì sẽ không đủ khoảng cách để khởi động nếu cần.
Trụ sở Bộ quốc phòng Liên Xô, Moscow.
– Và anh cảm thấy thế nào, Misha? Mikhail Semyonovich Filitov ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu. Bộ trưởng quốc phòng, Dmitri Ustinov lo lắng cho sức khỏe của người bạn cũ. Ông ấy đáng lẽ nên nghe theo lời khuyên của bác sĩ, ở lại bệnh viện vài ngày nữa. Nhưng Misha là người không nghe lời khuyên và chỉ nghe mệnh lệnh.
– Tôi cảm thấy khỏe rồi, Dmitri. Ngay khi ra khỏi bệnh viện là cậu sẽ thấy tốt hơn nhiều – ngay cả khi cậu chết rồi. Filatov mỉm cười.
– Trông anh vẫn ốm lắm. Ustinov lo lắng.
– À, ở độ tuổi chúng ta thì lúc nào trông chẳng ốm. Đồng chí bộ trưởng bộ quốc phòng, một ly nhé? Filatov lấy ra một chai vodka hảo hạng Stolichnaya từ ngăn bàn và cầm trong tay.
– Bạn của tôi, anh uống nhiều quá. Ustinov nói với giọng trách móc.
– Tôi không uống đủ. Nếu tôi uống một ít chất đông lạnh vào tuần trước thì tôi đã không cảm lạnh rồi. Ông rót nửa cốc vào mỗi chiếc trong hai chiếc cốc đáy phẳng và đưa một cốc cho cái.
– Dmitri, ngoài trời lạnh lắm.
Hai người đàn ông cạch cốc, nhấm một ngụm rồi nấc lên.
– Tôi cảm thấy khỏe hơn thật. tiếng cười của Filatov hơi khàn.
– Kể tôi nghe, làm thế nào mà cái thằng Livia đấy lại trở thành kẻ phản bội thế?
– Chúng tôi vẫn chưa có thông tin chắc chắn. Ustinov nói.
– Vẫn chưa? Giờ thì anh có thể nói cho tôi biết bức thư viết gì không?
Ustinov nhấp một ngụm nước trước khi giải thích. Sau khi nói xong, Felid nghiêng người qua bàn, ngạc nhiên.
– Chúa ơi, và vẫn chưa tìm thấy hắn sao? Hắn có bao nhiêu cái đầu?
– Đô đốc Kirov đã chết. Ông ta bị KGB bắt, tất nhiên, và chết vì xuất huyết não ngay sau đó.
– Tôi tin là một vết xuất huyết 9mm. Filatov lạnh lùng.
– Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, hải quân đang làm cái quái gì vậy? Chúng ta có thể dùng hải quân chống lại Trung Quốc không? Hay có thể dùng hải quân chống lại mối đe dọa từ NATO không? – Không, Bao nhiêu rúp đã phải bỏ ra để xây dựng và duy trì mấy cái tàu đẹp đẽ đó cho Gorshkov và chúng ta đã thu được gì? – Chẳng gì cả. Giờ thì lão mất một tàu ngầm và cả hạm đội khốn khiếp đó không thể tìm thấy. Thật may là Stalin không còn sống đấy.
Ustinov đồng ý. Ở tuổi của mình, ông vẫn còn nhớ chuyện gì đã xảy ra với những người đã báo cáo không hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ.
– Nói tóm lại, Pandora có thể tự cứu mạng. Có một nhân tố phụ có thể kiểm soát được con tàu ngầm này.
– Padorin! Filatov nhấp thêm một ngụm.
– Tên ác ôn đó. Tôi mới chỉ thấy lão, mấy nhỉ, 3 lần. Một kẻ lạnh lùng, thậm chí theo tiêu chuẩn chính trị. Lão không bao giờ cười, ngay cả khi uống rượu. Có vài người Nga như lão vậy. Dmitri, tạo sao Gorshkov lại bị những kẻ như lão vây quanh?
Ustinov mỉm cười với ly rượu.
– Cùng lý do như tôi thôi, Misha. cả hai người cùng cười phá lên.
– Vậy, đồng chí Padorion có kế hoạch như thế nào để giữ bí mật của chúng ta và bảo vệ mạng sống của mình vậy? Phát minh ra chiếc máy thời gian à?
Ustinov giải thích cho người bạn cũ nghe. Với tư cách là Bộ trưởng Quốc phòng, ít người khiến ông cảm thấy thoải mái hay nói chuyện hòa hợp. Felid đủ tuổi nhận lương hưu của đại tá trung đoàn xe tăng và vẫn mặc quân phục một cách tự hào. Lần đầu tiên ông tham gia chiến trận là vào ngày thứ tư của cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại, khi những kẻ xâm lược phát xít đang hành quân về phía đông. Trung úy Felix lái xe tăng T – 34/76 và trung đoàn xe tăng của anh ta đến gặp họ ở phía đông nam Brest Litovsk. Một sĩ quan giỏi, ông đã sống sót trong cuộc đối đầu đầu tiên với xe tăng thiết giáp Goblin của kẻ thù, rút lui có trật tự và kiên trì chiến đấu trong vài ngày trước khi bị bắt trong cuộc Đại vây hãm ở Minsk. Ông đã tìm cách cố gắng trốn thoát, rồi lại bị bắt ở Vyasma và lại trốn thoát khỏi đó .Sau đó ông phụ trách một tiểu đoàn tiên phong trong một cuộc phản công do Zhukov chỉ huy ở ngoại ô Moscow. Năm 1942, Felid tham gia cuộc phản công thảm khốc nhằm vào Kharkov và lại trốn thoát, lần này là đi bộ, ông đã dẫn những người lính còn sống sót trong trung đoàn chạy ra khỏi vùng Dnieper River khủng khiếp. Cuối năm đó, ông dẫn đầu một trung đoàn khác, đuổi theo quân đội Ý đang sụp đổ ở ngoại ô Stalingrad và bao vây quân Đức. Ông đã bị thương hai lần trong chiến dịch đó. Felid trở nên nổi tiếng với tư cách là một chỉ huy có cả sức mạnh và sự may mắn. Nhưng vận may của ông kết thúc ở Kursk. Tại đây, ông đã dẫn đầu người của mình chống lại sư đoàn kỵ binh cơ giới của SS Das Reich (Đức) trong một trận chiến xe tăng khốc liệt: Felid và xe tăng của mình lao thẳng vào ổ phục kích của các khẩu súng chống tăng 88mm. Việc ông có thể sống sót là một điều kỳ diệu. Ngực ông vẫn hằn lên những vết sẹo do xe tăng để lại, và cánh tay phải của ông gần như vô dụng. Những vết thương này đủ để một sĩ quan chỉ huy chiến thuật bộ binh nghỉ hưu. Vào thời điểm đó, ông đã nhận được ít nhất ba Ngôi sao vàng được trao tặng cho Anh hùng Liên Xô và hàng chục huân chương khác.
Sau khi bị đưa đi chuyển lại từ bệnh viện này sang bệnh viện khác trong vài tháng, ông trở thành một đại diện Hồng Quân trong các nhà máy sản xuất vũ khí đã được chuyển đến Urals ở phía đông Moscow. Với sức mạnh đã khiến ông trở thành một chiến binh xuất sắc, ông bắt đầu phục vụ đất nước tốt hơn ở hậu phương. Là một nhà tổ chức bẩm sinh, Filatov học cách điều hành các nhà quản lý nhà máy hợp lý hóa việc tổ chức dây chuyền sản xuất, đồng thời yêu cầu các kỹ sư thiết kế thực hiện những cải tiến tinh tế nhưng đáng kể cho sản phẩm. Những cải tiến này đã giảm thương vong cho quân sĩ và giành chiến thắng trong cuộc chiến.
Chính tại các nhà máy này, Filatov và Ustinov đã gặp nhau: một người là cựu chiến binh đã nghỉ hưu với đầy sẹo; người kia là một quan chức trẻ của chính phủ được Stalin giao nhiệm vụ đến thúc giục hậu phương chế tạo đủ vũ khí để ngăn chặn cuộc xâm lược tàn ác. Sau một vài cuộc xung đột, chàng trai trẻ Ustinov nhận thấy Filatov là người không sợ hãi và không khoan nhượng trong các vấn đề liên quan đến kiểm soát chất lượng hoặc hiệu quả chiến đấu. Trong một cuộc tranh cãi, Filatov đã kéo Ustinov vào trong xe tăng và tiến hành một cuộc huấn luyện chiến đấu cơ bản để minh họa cho quan điểm của mình. Ustinov là loại người ham học hỏi, ông và Filatov nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau. Làm sao Ustinov lại không khâm phục một người lính đã dám nói không với Chính ủy Nhân dân. Đến giữa năm 1944, Filatov đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong đội ngũ nhân viên của Ustinov, một thanh tra đặc biệt – nói ngắn gọn là một người bạn tâm giao. Nếu có vấn đề trong nhà máy, Filatov luôn có thể giải quyết nhanh chóng. Ba huy chương vàng sao vàng và những lần bị thương nặng của anh thường có sức thuyết phục đối với những người quản lý nhà máy, thúc đẩy họ cải tiến phương pháp làm việc – nếu không, Misha lại tuôn ra những tiếng gầm thét và ngôn từ có thể khiến một trung sĩ phải nhăn mặt.
Filatov không bao giờ được coi là một cán bộ cấp cao của đảng, nhưng ông vẫn thường đóng góp ý kiến quý giá cho cấp trên trong lĩnh vực của mình. Ông vẫn làm việc chặt chẽ với đội ngũ thiết kế và sản xuất xe tăng, và thường lấy mẫu thử nghiệm hoặc mô hình sản xuất được chọn ngẫu nhiên thông qua một khóa thử nghiệm với một nhóm cựu chiến binh được tuyển chọn để tự mình kiểm tra tận mắt sản phẩm. Mặc dù cánh tay bị khuyết tật, người ta vẫn nói rằng Filatov là một trong những xạ thủ xuất sắc nhất Liên Xô. Và ông vẫn là một người khiêm tốn. Năm 1965, Ustinov muốn tạo cho người bạn của mình một bất ngờ bất ngờ khi thăng chức cho ông lên tướng, nhưng cuối cùng lại hơi tức giận với phản ứng của Filatov.
– ông nghĩ rằng chức này chỉ nên đạt được ở trên chiến trường, mà ông lại không kiếm được sao trên đó, nên ông không xứng đáng. Đây là một nhận xét khá phi chính trị, vì Ustinov đã khoác lên mình bộ quân phục nguyên soái Liên Xô vì thành tích xuất sắc trong công tác đảng và quản lý công nghiệp. Tuy nhiên điều này cho thấy Filatov là một người theo chủ nghĩa tân Xô Viết thực sự, ông tự hào về bản thân, và cũng nhận thức những hạn chế của mình.
Nó chỉ là sự không may, Ustinov nghĩ, Misha đã không may mắn thôi. Ông kết hôn với một người phụ nữ dễ thương, Elena Filatov. Khi viên sĩ quan trẻ Misha gặp cô, cô vẫn còn là một vũ công khiêm tốn của Vũ đoàn Kirov. Ustinov nhớ lại Elana với một chút ghen tị; bà là một người vợ lính hoàn hảo. Bà đã nuôi dạy hai người con trai ngoan cho đất nước. Nhưng bây giờ cả hai đều đã chết. Người con trai cả mất năm 1956, khi anh mới chỉ là một đứa trẻ, một sĩ quan được gửi sang học ở Hungary vì độ tin cậy chính trị và bị giết bởi những kẻ phản cách mạng trước sinh nhật lần thứ mười bảy của mình. Cậu đã hy sinh anh dũng với tư cách là một người lính. Người con trai út chết trong một tai nạn huấn luyện. Năm 1959, cậu bị nổ tung vì tai nạn máy móc ở đuôi của một chiếc xe tăng T – 55 mới tinh. Điều này thật đáng hổ thẹn. Không lâu sau vụ tai nạn, Elana qua đời, suy sụp tinh thần. Quá bất hạnh.
Filatov không thay đổi nhiều. Giống như nhiều người lính khác, ông uống quá nhiều, nhưng ông là một kẻ nghiện rượu thầm lặng. Ustinov nhớ rằng Misha đã tham gia trượt tuyết băng đồng vào khoảng năm 196. Nó khiến ông khỏe mạnh hơn nhưng cũng khiến ông kiệt sức, nhưng đó có lẽ là điều khiến ông thực sự muốn để giảm bớt cô đơn. Ông vẫn là người biết lắng nghe. Bất cứ khi nào Ustinov có quan điểm bới phải trình bày trước Bộ chính trị, ông luôn cố gắng trình bày Filatov đầu tiên để lắng nghe phản ứng. Không phải là người cổ hủ, Filatov là người sắc sảo hiếm thấy, có bản năng của người lính để tìm ra điểm yếu và khai thác điểm mạnh. Là một sĩ quan liên lạc, giá trị của ông là không gì sánh được. Trên thế giới chỉ có một số ít người đạt ba sao vàng trên chiến trường mà còn sống. Điều này khiến mọi người nhìn Felitov theo một con mắt khác, và nó cũng khiến nhiều người ở chức vụ cao hơn ông rất nhiều phải lắng nghe ý kiến.
– Vậy, Dmitry Fedorovich, anh có nghĩ kế hoạch này thành công không? Một người có thể phá hủy tàu ngầm? Filitov hỏi.
– Anh biết về tên lửa chứ tôi thì không.
– Tất nhiên, nó thuần túy là một câu hỏi toán học. Một quả tên lửa đã đủ năng lượng để làm tan chảy chiếc tàu ngầm đó rồi.
– Vậy còn người của chúng ta thì sao? Filitov hỏi. Ông đã từng tham gia một cuộc chiến, và điều đầu tiên ông nghĩ đến là người lính cô đơn rơi vào tay kẻ thù.
– Chúng ta đang cố làm hết sức, tất nhiên, nhưng rất ít hy vọng.
– Phải cứu cậu ta, Dmitri! Phải cứu, anh quên sao những người lính trẻ như vậy còn có giá trị hơn của cải đất nước. Họ không phải chỉ là những cỗ máy hoàn thành nhiệm vụ. Họ là biểu tượng cho những người trẻ khác và cuộc sống của họ có giá trị gấp trăm lần mấy cái xe tăng và con tàu mới. Chiến tranh là vậy đấy, đồng chí. Chúng ta đã quên điều này – và nhìn những gì xảy ra ở Afghanistan mà xem!
Bạn của tôi, bạn nói đúng. Nhưng – chiếc tàu ngầm chỉ cách bờ biển của Hoa Kỳ vài trăm km. Bạn nói xem?
– Gorshkov chả thường kể hải quân của lão hữu dụng thế nào sao, hãy để lão tự lau mông. Filatov rót thêm một ly rượu – làm một ly nữa đi.
– Misha, anh không được phép đi trượt tuyết nữa. Ustinov để ý ông bạn thường phải uống để trấn an bản thân trước khi lái xe vào khu rừng phía đông Moscow.
– Tôi không để anh chơi nữa đâu.
– Không phải hôm nay, Dmitri, tôi hứa – dù tôi nghĩ trượt tuyết khiến tôi khỏe. Nhưng hôm nay tôi sẽ không đi đâu. Tôi muốn tắm hơi để thải độc rượu ra khỏi thân già. Anh tham gia không?
– Tôi sẽ phải làm việc muộn đấy.
– Tắm hơi sẽ tốt cho anh đấy. Filatov kiên trì thuyết phục. Nhưng cả hai đều biết chỉ tốn thời gian. Ustinov là một thành viên.
– quý tộc. và sẽ không vào nhà tắm hơi công cộng. Misha cũng không có ý định rủ thực.
.
Tàu DALLAS.
Đã 24 giờ kể từ khi DALLAS theo dõi lại Tháng mười đỏ. Mancuso tổ chức một cuộc họp của các sĩ quan cấp cao trong Phòng Họp Sĩ Quan. Mọi thứ đã được sắp đặt đâu đó ổn định. Mancuso thậm chí còn tìm thấy thời gian để ngủ hai lần, mỗi lần bốn tiếng đồng hồ, nhờ đó anh cảm thấy tốt hơn nhiều. Dựa trên các phát hiện, họ có thể thiết lập hình ảnh sonar chính xác về mục tiêu. Máy tính đang phân loại nghiêm ngặt các đặc tính tín hiệu khác nhau và kết quả có thể được cung cấp cho các tàu ngầm tấn công khác trong hạm đội trong vòng vài tuần. Dựa trên việc phân tích các tài liệu hiện có và góp nhặt mỗi hai giờ một lần, họ đã có thể vẽ ra một mô hình rất chính xác về đặc điểm tiếng ồn của hệ thống đẩy, và họ đã nắm được hình ảnh kích thước của tàu ngầm và thông số kỹ thuật của hệ thống động lực của mục tiêu.
Đội phó Wally Chambers cầm một cây bút chì trong tay đang vung vẩy như một cây đũa điều khiển dàn nhạc.
– Jonesy nói đúng, Hệ thống điện của nó giống như tàu ngầm lớp Oscar và Typhoon, nhưng tiếng ồn nhỏ hơn nhiều, tuy vậy các đặc điểm tổng quát là giống hệt nhau. Câu hỏi là, cánh quạt quay nhờ cái gì vậy? Từ phân tích tiếng ồn thì cánh quạt được quay bởi cái gì đó hoặc bị che bởi cái gì đó. Có thể là cánh quạt định hướng có vòng, có lẽ, hoặc có loại gì đó như là lái trong đường hầm. Chúng ta chưa từng thử nghiệm loại này sao?
– Lâu lắm rồi. trung úy Butler, sĩ quan kỹ thuật, nói.
– Tôi có nghe về cái này khi còn ở Arco. Dự án không thành công, nhưng tôi không nhớ rõ lý do. Dù sao đi nữa thì dự án bị tạm dừng ở tiếng ồn động cơ. Tiếng ồn nó…nó giống như tiếng điều hòa phải không – nhưng loại điều hòa nào? Anh biết đấy, ngoại trừ điều đó ra thì chúng ta cũng chưa bao giờ chú ý nó ngay từ đầu…
– Có lẽ thế. Mancuso nói.
– Jonesy nói SAPS thường lọc những âm thanh kiểu này ra, có vẻ như Liên Xô đã biết SAP có thể làm những gì và họ đã xây dựng một hệ thống tương ứng để đối phó với nó. Nhưng thật khó để tin điều này. Mọi người đồng tình. Ai cũng biết nguyên tắc hoạt động của SAPS, nhưng để thực sự hiểu nó thì trong nước không có quá năm mươi người.
– Vậy chúng ta đều đồng ý đây là tên lửa chiến lược? Mancuso hỏi.
Butler gật đầu đồng ý.
– Không ai trang bị một động cơ như vậy cho một tàu ngầm thông thường. Quan trọng hơn nó hành động như một tàu ngầm tên lửa chiến lược.
– Có thể là tàu ngầm lớp O – Oscar. Chambers đề xuất.
– Không. Tại sao lại cử một con Oscar đến tận cực nam này? Nhiệm vụ của con Oscar là chống lại tàu. Chà, gã này lại đang lái một tàu ngầm tên lửa dẫn đường, và đang chạy đúng với tốc độ như đã định trước.
– và hành động đó đúng kiểu tàu ngầm tên lửa dẫn đường. trung úy Mannion lưu ý.
– Bọn họ định làm gì với hành động khác thường này nhỉ? Đó là một câu hỏi thực sự đấy. Chả nhẽ muốn thử đột nhập vào lãnh hải của chúng ta – để xem họ có thể làm được điều đó không à. Nếu điều này thực sự xảy ra thì chả nhẽ mấy hành động gần đây chỉ để gây sự chú ý, dương đông kích tây?
Bọn họ cùng nhau xem xét vấn đề này. Trước đây cả hai bên đều áp dụng mánh này rồi. Gần đây nhất là vào năm 1978, một tàu ngầm tên lửa lớp Y (Yankee) của Liên Xô đã đến gần được thềm lục địa ở New England. Mục đích của đối thủ là muốn xem liệu Hoa Kỳ có phát hiện được nó hay không. Kết quả là hải quân Hoa Kỳ đã thành công, nhưng câu hỏi đặt ra là có nên tỏ phản ứng để bên Liên Xô biết hay không.
– Chà, tôi nghĩ là chúng ta cứ để mấy vấn đề chiến lược lớn cho mấy gã trên bờ. Giờ hãy cứ báo cáo điều này với họ đã. Trung úy Mannion, hãy nói với OOD (Phòng điều khiển) nâng kính tiềm vọng trong vòng 20 phút nữa. Chúng ta sẽ cố gắng trượt đi và quay lại để nó không biết. Mancuso cau mày. Chuyện này chưa bao giờ là dễ dàng cả. Nửa giờ sau, DALLAS gửi báo cáo.
Z140925ZDEC.
TUYỆT MẬT TỪ USS DALLAS.
TỚI: COMSUBLANT (chỉ huy lực lượng tàu ngầm của Hạm đội Đại Tây Dương).
THÔNG BÁO: CINCLANTFLT (Chỉ huy Hạm đội Đại Tây Dương).
TÀU NGẦM USS DALLAS Z090414ZDEC.
ĐÃ BẮT KỊP MỤC TIÊU BẤT THƯỜNG. VỊ TRÍ HIỆN TẠI: VĨ ĐỘ 42° 35_ KINH ĐỘ 49° 12,_ LỘ TRÌNH 194 TỐC ĐỘ 13 ĐỘ SÂU 600, ĐÃ THEO DÕI ĐƯỢC 24 GIỜ MÀ KHÔNG CÓ HIỆN TƯỢNG BỊ PHÁT HIỆN. THEO PHÂN TÍCH, MỤC TIÊU LÀ MỘT TÀU NGẦM CHIẾN LƯỢC CỠ LỚN SSBN, ĐỘNG CƠ CÓ TÍNH NĂNG TƯƠNG TỰ LỚP Typhoon VÀ HỆ THỐNG ĐỘNG LỰC MỚI ĐƯỢC SỬ DỤNG. CÁC ĐẶC ĐIỂM NGOẠI HÌNH CHI TIẾT ĐÃ ĐƯỢC XÁC ĐỊNH.
TIẾP TỤC THEO DÕI. YÊU CẦU MỞ RỘNG ĐỊA BÀN THỰC HIỆN NHIỆM VỤ. VUI LÒNG TRẢ LỜI 1030 Z.
Bộ Tư Lệnh Lực Lượng Tàu Ngầm Hạm đội Đại Tây Dương (COMSUBLANT).
– Bingo/ Chính xác rồi. Gallery tự nhủ khi quay trở lại văn phòng, cẩn thận động cửa trước khi mở kênh liên lạc với Washington.
– Sam, Vin đây. Nghe này: DALLAS báo cáo đang theo dõi một tàu ngầm tấn công Nga có động cơ đẩy yên lặng mới, cách Grand Banks khoảng 600 dặm phía tây nam, hướng 1 – 9 – 4, tốc độ 13 hải lý.
– Đúng rồi! Có phải Mancuso không? Dodge nói.
– Bartolomeo Vito Mancuso, dân Guinea ưa thích của tôi. Gallery xác nhận. Để cậu ta vào vị trí chỉ huy này từng rất không dễ dàng do tuổi tác của cậu ấy. Gallery từng phải cố gắng rất nhiều.
– Tôi đã nói với anh đứa trẻ này rất giỏi mà Sam.
– Chúa ơi, anh xem họ đã đến gần với nhóm tàu chiến KIEV thế nào? Dodge nhìn chằm chằm vào màn hình chiến thuật.
– Gần quá. Gallery công nhận.
– tuy nhiên, cách INVINCIBLE cũng không quá xa và tôi cũng sẽ cử Pogy đến đó. Chúng ta sẽ chuyển nó vào bờ khi gọi được SCAMP quay lại. Tôi nghĩ DALLAS cần hỗ trợ. Câu hỏi là chúng ta muốn rõ ràng đến mức nào.
– Đừng lộ liễu quá. Nghe này Vince, tôi phải nói chuyện với Dan Foster về việc này.
– OK, tôi phải trả lời DALLAS trong, mẹ kiếp, 5 phút nữa. Anh biết lý do rồi đấy. Cậu ta phải lén lút bứt khỏi mục tiêu để liên lạc với chúng ta.Sam, nhanh lên .
– Rõ rồi, Vince. Dodge nhấn nút điện thoại.
– Tôi là tướng Dodge. Tôi cần nói chuyện với tướng Foster ngay lập tức.
Tại Lầu Năm Góc.
– Wow, tuyệt thật, kẹp giữa KIEV và KIROV. Trung úy Harris lấy ra một thứ gì đó từ trong túi ra để đại diện cho Tháng mười đỏ. Đây giống như một miếng gỗ có hình dạng tàu ngầm có cắm cờ cướp biển. Harris có khiếu hài hước đặc biệt kỳ lạ.
– Tổng thống nói chúng ta có thể giữ nó không?
Nếu chúng ta có thể đưa nó đến địa điểm chỉ định vào thời điểm chúng ta chọn, Tướng Hilton nói, Liệu DALLAS có thể báo hiệu cho nó không?
– Mánh tốt, đại tướng. Foster lắc đầu.
– Cái gì nên làm trước thì cứ làm trước đã. Hãy cứ cử POGY và INVINCIBLE đến đó đã, rồi chúng ta sẽ tìm cách cảnh báo nó. Từ hướng đi này, Lạy chúa, gã thuyền trưởng đang hướng thẳng đến Norfolk. Các anh có tin được dũng khí của gã này không? Nếu việc xấu trở nên tồi hơn thì chúng ta có thể hộ tống nó bất cứ lúc nào.
– Rồi chúng ta có phải trả tàu cho họ không? tướng Dodge khó hiểu.
– Chúng ta phải để đường rút chứ Sam. Nếu chúng ta cảnh báo nó mà nó không thể thoát đi thì chúng ta có thể cử một nhóm tàu đến hộ tống nó để khỏi bị mấy tên Ivan giết.
– Luật hàng hải là lĩnh vực của anh, không phải tôi. tướng Barnes, tư lệnh không quân, nhận xét.
– nhưng từ quan điểm của tôi thì cái này nằm giữa một vụ cướp biển và một hành động chiến tranh mở. Chả nhẽ cuộc tập trận này chưa đủ phức tạp à?
– Đại tướng, anh có lý. Foster nói.
– Các quý ngài, tôi nghĩ chúng ta cần thời gian thảo luận sâu hơn. OK, chúng ta vẫn còn thời gian, nhưng ngay bây giờ thì chúng ta phải báo DALLAS quay trở lại để tiếp tục theo dõi con tàu này. Harris nói, – và yêu cầu họ báo ngay nếu có sự thay đổi về lộ trình hay tốc độ. Chúng ta còn khoảng 15 phút nữa. Tiếp theo chúng ta sẽ cử POGY và INVINCIBLE ra ngoài đó.
– Được rồi Eddi. Hilton quay sang đô đốc Foster.
– Nếu anh đồng ý, thì hãy làm điều đó ngay bây giờ.
– Gửi tin nhắn đi Sam. Foster ra lệnh.
– Vâng, vâng. Dodge tiến đến điện thoại và ra lệnh cho tướng Gallery câu trả lời.
Z141030ZDEC.
TUYỆT MẬT.
TỪ: COMSUBLANT.
TỚI: USS DALLAS Z140925ZDEC.
TIẾP TỤC THEO DÕI. BÁO CÁO CÁC THAY ĐỔI VỀ TUYẾN ĐƯỜNG VÀ TỐC ĐỘ. HÃY GIÚP ĐỠ NÓ TRÊN ĐƯỜNG.
TÍN HIỆU TRUYỀN TẦN SỐ THẤP.
– G. CHO BIẾT CÓ LỆNH CHIẾN ĐẤU KHẨN CẤP MỚI.
KHU VỰC HOẠT ĐỘNG KHÔNG BỊ HẠN CHẾ. LÀM TỐT LẮM DALLAS. TIẾP TỤC THẾ NHÉ.
TỪ VADM GALLERY.
– Ok, giờ hãy nhìn vào điều này.Harris nói.
– Người Nga vẫn chưa bao giờ biết thông tin này, đúng không?
– Ý anh là gì, Eddie? Hilton hỏi.
– Theo cách chia đội hình này, tất cả đều đang hướng đến một thứ. Một nửa trong số đó là tàu nổi thực hiện nhiệm vụ phòng không và chống hạm. Chống tàu ngầm không phải nhiệm vụ chính của họ. Vậy thì tại sao KIROV lại tham gia? Cứ cho là con tàu đó tạo nên một lá cờ quốc gia đẹp nhưng họ cũng có thể làm điều tương tự với KIEV.
– Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này. Foster nói.
– Họ tất cả các tàu trong tay có thể đi được đường dài với tốc độ cao, tiến nhanh để có được lợi thế và chiếm được tiên cơ. Tương tự như vậy, các tàu ngầm được cử đi cũng có đặc điểm tương tự, một nửa trong số đó là SSGN chống tàu nổi với khả năng chống tàu ngầm hạn chế. Eddie, nguyên nhân là Gorshkov muốn đưa đến đây tất cả tàu có thể điều động được. Dù tàu có hạn chế đến mức nào thì cũng còn hơn là không có. Biết đâu có con tàu lớp Echo cũ nào gặp may thì sao, và gã Sergey có lẽ hàng đêm đều quỳ lạy chúa để cầu may mắn.
– Dù vậy thì họ cũng chia các tàu mặt nước thành 3 đội, mỗi đội đều trang bị tên lửa đất đối không và các vũ khí chống tàu mặt nước. Các tàu này có khả năng ASW (chống ngầm) rất hạn chế. Hoặc họ không cử máy bay ASW nào bay đi từ Cuba. Điều này khá ngạc nhiên đấy. Harris chỉ ra.
– Nếu họ làm vậy thì sẽ thổi bay câu chuyện họ đang bịa ra làm bình phong. Anh không sử dụng máy bay để tìm kiếm một con tàu ngầm bị chìm – chà, họ có thể làm thế đấy, nhưng nếu họ sử dụng máy bay ném bom Bear cất cánh từ Cuba, thì tổng thống Hoa Kỳ sẽ nổi điên thật đấy. Foster nói.
– Chúng ta quấy rối họ để họ không hoàn thành nhiệm vụ. Đối với chúng ta, đây là một nhiệm vụ thuần kỹ thuật nhưng mọi thứ mà người Nga làm đều liên quan đến chính trị.
– Được, nhưng vẫn không thể giải thích được câu hỏi đó. Vì sao các tàu và trực thăng chống ngầm (ASW) của họ lại phóng như điên vậy. Tìm một con tàu chìm có nhất định phải như vậy không, và Tháng mười đỏ không phải là con tàu chìm, phải không?
– Tôi không hiểu ý anh, Eddi. Hilton nói.
– Làm sao anh có thể tìm được con tàu ngầm trong hoàn cảnh này? Harris hỏi Foster.
– Không phải theo cách này. Foster nói sau vài phút cân nhắc.
– Nếu sử dụng sonar chủ động trên tàu thì có thể xua tàu ngầm đang tiến đến trước khi thiết lập liên lạc. Các tàu ngầm tên lửa tấn công có rất nhiều sonar chủ động. Nếu nó nghe thấy họ đang dàn quân thì nó sẽ tránh đường và chạy theo hướng khác. Anh nói đúng, Eddi, họ đang có một kế hoạch khác.
– Vậy những con tàu mặt nước kia đang định làm cái chết tiệt gì? Barnes bối rối hỏi.
– Tư tưởng của hải quân Liên Xô là sử dụng tàu mặt nước để hỗ trợ các hoạt động của tàu ngầm. Harris giải thích.
– Gorshkov là một nhà lý thuyết chiến thuật điển hình và thỉnh thoảng có những ý kiến rất đổi mới. Vài năm trước, ông ấy nói rằng để tàu ngầm hoạt động hiệu quả thì cần có sự hỗ trợ từ bên ngoài, của không quân và tàu nổi. Nếu không có Cuba làm bàn đạp, máy bay của họ không thể thực hiện được nhiệm vụ xa đất liền, cũng không thể tìm kiếm tàu ngầm trên biển.
– Mặt khác, họ biết Tháng mười đỏ định đi đâu, cũng chỉ có giới hạn các vùng có thể đến được và họ đã xua ra 58 con tàu ngầm đi tìm kiếm ở các vùng biển liên quan. Thẳng thắn mà nói, mục đích của lực lượng mặt nước không phải là săn tàu ngầm – tất nhiên nếu họ may mắn tìm được thì tốt. Mục đích của lực lượng mặt nước này là giữ chúng ta không can thiệp vào hoạt động tàu ngầm của họ. Họ cử tàu nổi tuần tra trong vùng biển mà chúng ta có thể can thiệp và quan sát chuyển động của chúng ta. Harris dừng lại một lúc.
– Thông minh thật. Chúng ta vẫn phải giữ thể diện cho họ, phải không? Và vì họ đang thực hiện nhiệm vụ cứu hộ, chúng ta cũng phải giả vờ giúp đỡ. Chúng ta không thể thẳng tưng chống lại và để chúng sử dụng kinh nghiệm chống tàu ngầm để đối phó với chúng ta. Chúng ta đang chơi đúng bài của họ.
– Tại sao? Barnes hỏi lại.
– Chúng ta xác nhận sẽ hợp tác tìm kiếm. Nếu chúng ta tìm thấy tàu ngầm, bọn họ có quyền tiến gần để kiểm tra, xác minh và bắn – và chúng ta có thể làm gì trong tình huống đó? Chẳng làm được gì cả. Như tôi nói, họ muốn định vị Tháng mười đỏ và bắn chìm nó bằng chính tàu ngầm của họ. Các tàu nổi chỉ là cơ hội tìm may và chúng không chắc sẽ gặp may mắn đó. Vì vậy, mục tiêu ưu tiên của hạm đội mặt nước là ngăn chúng ta tiếp cận tàu ngầm của họ. Thứ hai là lực lượng mặt nước có thể hỗ trợ, lùa con mồi vào mõm thợ săn – và một lần nữa, vì chúng ta đang đứng vòng ngoài quan sát, chúng ta lại đang giúp đỡ họ. Chúng ta đang cung cấp cho họ con ngựa chạy vòng ngoài rình tập. Harris miễn cưỡng lắc đầu ngưỡng mộ.
– Không quá tồi phải không? Nếu Tháng mười đỏ nghe thấy họ đang đến, nó sẽ chạy khó hơn một chút đến bất cứ cảng nào viên thuyền trưởng muốn, chạy ngay vào một cái bẫy đẹp đẽ đang mở ra. Dan, anh nói thử xem, cơ hội để đưa nó đến Norfolk là bao nhiêu?
Foster cúi xuống xem biểu đồ. Các tàu ngầm Liên Xô đã triển khai đến mọi cảng từ Maine đến Florida.
– Bọn họ có số tàu ngầm còn nhiều hơn số cảng của chúng ta. Giờ thì chúng ta biết anh chàng này có thể bị bắt nhưng có rất nhiều khu vực để che chắn mỗi cảng, thậm chí là ngoài lãnh hải… anh nói đúng, Eddi. Bọn họ nhiều cơ hội tốt để xử anh chàng này. Lực lượng mặt nước của chúng ta thì quá xa để có thể làm gì. Các tàu ngầm của chúng ta thì không biết chuyện gì đang xảy ra, chúng ta đã ra lệnh cho họ không can thiệp rồi, và ngay cả chúng ta có ra lệnh thì họ có thể can thiệp bằng cách nào? Bắn vào tàu Nga trước khi họ giết Tháng mười đỏ.
– và bắt đầu một cuộc chiến à? Foster thở dài.
– Chúng ta phải báo động cho anh chàng này thôi.
– Bằng cách nào. Hilton hỏi.
– Sonar, có thể là một thông điệp dưới nước. Harris đề nghị.
Tướng Dodge lắc đầu.
– Làm thế thì cả tàu đều biết. Nếu chúng ta tiếp tục giả thiết rằng chỉ có sĩ quan muốn đào tẩu, chà, thủy thủ đoàn có thể tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra và hậu quả sẽ khó tưởng tượng nổi. Liệu có thể dùng đến Nimitz và tàu America để buộc họ rời khỏi bờ biển của chúng ta không? Hai con tàu này đã về gần đến nơi để sớm tham gia nhiệm vụ. Khốn khiếp! Tôi không muốn gã này tiến lại quá gần bờ biển chúng ta rồi nổ bùm ở trước cửa nhà.
– Không làm được đâu. Harris nói.
– Kể từ cuộc không kích vào KIROV họ hành động rất kỷ luật. Một cách tiếp cận thông minh. Tôi dám chắc họ đã đoán ra điều gì đó. Họ biết việc có quá nhiều tàu hoạt động gần bờ biển chúng ta là một động thái khiêu khích và khiến chúng ta khó chịu, vì vậy họ đi bước đầu tiên là chủ động áp dụng thái độ hợp tác, chúng ta nắm giữ tiền cược và họ chỉ giữ quân bài – vì vậy nếu chúng ta tiếp tục tấn công họ thì chúng ta là kẻ xấu. Họ chỉ đang thực hiện hoạt động giải cứu, không đe dọa bất kỳ ai. Tờ Post (Bưu điện Washington) sáng nay vừa đăng bài chúng ta đang có một người Nga sống sót ở Bệnh viện Hải Quân Norfolk. Dù sao thì tin tức tốt là họ đang hiểu nhầm tốc độ của Tháng mười đỏ. Tàu NIMITZ và AMERICA sẽ vượt qua hai bên trái và phải của tàu ngầm. Bởi vì chúng đang tiến với tốc độ 7 hải lý/giờ, chúng có thể đi sát hai bên .
– Có thể hoàn toàn bỏ qua các tàu nổi không? Maxwell hỏi.
– Không. Hilton nói.
– điều này để nói với họ rằng chúng ta không tin cái câu chuyện họ vẽ ra nữa. Họ sẽ tự hỏi tại sao – và chúng ta vẫn phải chú ý đến lực lượng tàu mặt nước của họ. Họ là mối đe dọa bất kể họ có hành động như những tàu thương mại trung thực nhất hay không.
– Những gì chúng ta có thể làm là trả vờ cho INVINCIBLE quay trở về. Với NIMITZ và AMERICA sẵn sàng tham gia cuộc chơi, chúng ta có thể để nó trở về nhà. Khi chúng vượt qua Tháng mười đỏ, chúng ta có thể sử dụng điều này như lợi thế. Chúng ta sẽ để INVINCIBLE tiến về phía hạm đội mặt nước của họ như thể nó đang chuẩn bị quay về Anh và hãy để nó chặn đường Tháng mười đỏ. Tuy nhiên, chúng ta phải tìm cách liên lạc với nó. Tôi có thể xem xét cách sắp xếp các con tàu vào vị trí, nhưng thưa các ngài, rào cản vẫn còn đó. Hiện tại, các anh có đồng ý sắp xếp INVINCIBLE và POGY vào nhiệm vụ đánh chặn không?
Tàu INVINCIBLE.
– Nó cách chúng ta bao xa? Ryan hỏi.
– 200 dặm, chúng ta có thể đến đó trong 10 giờ. Đại tá Hunter chỉ vị trí trên bản đồ.
– USS POGY đang tiến về phía đông, và dự kiến sẽ gặp DALLAS trong một giờ nữa, rồi đến hội ngộ với chúng ta cách lực lượng mặt nước này khoảng 100 dặm khi Tháng mười đỏ đến. Khốn khiếp thật, hai tàu KIEV và KIROV cách khoảng 100 dặm phía đông và phía tây .
– Anh nói xem, thuyền trưởng của Tháng mười đỏ có nhận thức được vấn đề không? Ryan nhìn vào biểu đồ, đo khoảng cách bằng mắt thường.
– Khó lắm. Nó đang lặn sâu và sonar thụ động không nhạy như của chúng ta. Điều kiện biển cũng không ủng hộ. Mặt biển đang nổi gió 20 hải lý/giờ, sẽ ảnh hưởng đến chức năng của sonar, kể cả ở độ sâu như vậy.
– Chúng ta phải cảnh báo nó rời đi. Đô đôc White nhìn vào tin báo nhiệm vụ.
– Mà không sử dụng thiết bị âm thanh dưới nước.
– Vậy còn cách quái nào tốt hơn được? Sóng vô tuyến radio không thể truyền xa như vậy. Ryan nói.
– thậm chí đến tôi còn biết điều đó. Lạy chúa, gá này chỉ còn cách chúng ta khoảng 400 dặm và vẫn tiếp tục tiến vào bẫy để bị giết mà không hề biết.
– Làm sao liên lạc với một tàu ngầm?
Trung tá Barclay thẳng băng.
– Thưa các ngài, chung ta không cố gắng liên lạc với tàu ngầm, chúng ta cố gắng liên lạc với một người.
– Anh đang nghĩ gì vậy? Hunter hỏi.
– Chúng ta biết gì về Marko Ramius? Mắt Barclay nheo lại.
– Ông ta là một cao bồi, một chỉ huy tàu ngầm điển hình, luôn nghĩ rằng mình có thể đi bộ trên mặt nước. đại tá Carstairs nói.
– Người đã dành hầu hết đời mình trên các con tàu ngầm tấn công. Barclay thêm vào.
– Marko đang đánh cược mạng sống của mình rằng ông ta sẽ xâm nhập vào một bờ biển nước Mỹ mà không ai phát hiện ra. Chúng ta phải dập sự tự tin đó và cảnh báo ông ta rời đi.
– Chúng ta phải nói chuyện với ông ta trước tiên. Ryan sắc lạnh.
– Và chúng ta sẽ làm được. Barclay mỉm cười, đầu óc đang tràn đầy những tính toán cân nhắc.
– Ông ta là một thuyền trưởng tàu ngầm tấn công điển hình, và giờ ông ta vẫn đang nghĩ làm cách nào tấn công kẻ thù. Và anh có biết một chỉ huy tàu ngầm sẽ làm điều đó thế nào không?
– Cái gì? Ryan hỏi.
Câu trả lời của Barclay rất rõ ràng Họ thảo luận về ý kiến của anh ấy thêm một giờ nữa, rồi Ryan điện về Washington yêu cầu chấp thuận, sau đó là bàn thảo các vấn đề kỹ thuật. Tàu INVINCIBLE chỉ có thể kết nối với Tháng mười đỏ vào ban ngày và hôm đó thì quá muộn nên việc này sẽ hoãn lại sau 12 giờ. POGY gia nhập đội hình với INVINCIBLE, hoạt động như một Sonar di chuyển cách tàu 20 dặm phía đông. Một giờ trước nửa đêm, trạm chuyển tiếp ELF ở phía Bắc Michigan chuyển đi một thông điệp.
– G… 20 phút sau, DALLAS nổi lên để nhận lệnh.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 01 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 02 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 03 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 04 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 05 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 06 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 07 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 08 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 09 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 10 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 11 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 12 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 13 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 14 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 15 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 16 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 17 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 18 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 19 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 20 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 21 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 22 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 23 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 24 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 25 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 26 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 27 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 28 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 29 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 30 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 31 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 32 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, chương 33 tại đây.
Đọc Cuộc săn lùng tàu tháng 10 đỏ, toàn tập tại đây.